Mục lục
Chỉ muốn hành hạ em cả ngày lẫn đêm – Trình Bảo Ái – Tổ Tông (Truyện full: Anh muốn em)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

**********

Tôi nghĩ mãi không ra, Thẩm Quốc Minh bắt tay với Hàn Phục Sinh, gây náo loạn cả lên, ở Long Giang này ai mà không biết cánh tay trái và cánh tay phải của Thổ Hoàng Đế là cục trưởng Hàn và thư ký Bạch. Ủy ban Thanh tra điều tra Hàn Phục Sinh thì anh ta chẳng khác nào dễ vào miệng cọp, cơ hội sống sót rất mong manh.

Tôi đang do dự thì bà Hàn lại quỳ xuống: “Bà chủ Quan, Cầu xin bà đưa tôi đi gặp Phục Sinh. Dù cho anh ta có bị bắn chết thì được gặp mặt lần cuối tôi cũng mãn nguyện rồi. Tôi thấp cổ bé họng, cục Cảnh sát không đồng ý, thiết nghĩ là có cấp trên ra lệnh rồi”.

Cô ta ám chỉ Quan Lập Thành là người chủ mưu phía sau. Tôi chợt giật mình.

Đường đường là cục trưởng lại bị tức nước vỡ bờ như vậy, nếu như không phải do chỉ thị của ông lớn thì thật là kỳ lạ. Anh ấy cớ sao phải nhổ cỏ tận gốc Hàn Phục Sinh, phải chăng anh ta đã nắm được thóp của Quan Lập Thành.

Tôi kêu bà Hàn lên phía trước đợi tôi, kể lại cho bà Bạch nghe rồi vội vàng kết thúc chuyến đi, bà Bạch quả là thông minh, nhận thấy bà Hàn không giống như thường ngày liền khẽ khàng kéo tôi, người hầu thì đi trước dẫn đường, cô ta thăm dò nói, "Bà Hàn nhờ cô ra mặt hả?”.

Tôi ừ một cái lạnh nhạt, cô ta đã đoán trước được nên tỏ ra khá bình thản, "Cục trưởng Hàn đã công khai rồi. Cô cũng biết dòng chảy của con đường làm quan, vừa đục ngầu lại vừa chảy xiết. Cây to bị quật đổ thì cành nhánh tất nhiên sẽ tan tác tơi bời, da đã không còn thì lông còn biết mọc ở đâu. Thẩm Quốc Minh âm thầm mọc lên không ai biết, các vây cánh của ông ta đã bị tham mưu trưởng Quan xóa sổ, bị giáng chức, cách chức, khám xét, giam giữ, ông ta và Thẩm Quốc Minh đã cùng một chí hướng trong hai mươi ba năm, tham mưu trưởng Quan đã vạch trần ông ta, một mũi tên trúng ngay đích. Tại sao trung ương lại qua loa tắc trách như vậy với cái hậu họa này? Chỉ muốn mọi chuyện lắng xuống, từng bước chân, lời nói của bất cứ ai cũng do họ quyết định. Nói thẳng ra mà không phải nịnh hót ai cả thì Đông Bắc có thể không có Thẩm Quốc Minh, nhưng không thể không có Quan Lập Thành. Tam quân mẫu mực, là hào quang của chính phủ, là vị tướng của đoàn quân chiến công hiển hách, sự việc đã tới nước này, Thẩm Quốc Minh coi như đã lún sâu vào vũng bùn rồi, trung ương muốn tẩy trắng cho ông ta? Đừng có mơ. Ban thường vụ đã nhìn lầm người rồi, nâng đỡ quan chức lớn tham nhũng lên cấp chính phủ, cục tức này biết xả đi đâu đây. Bầy lính của ông ta chạy không thoát đâu, đàn em thân tín, lính tráng, đều sẽ bị chôn vùi cùng nhau hết.”

Tôi hít một hơi lạnh, “Hết cứu vãn được rồi sao?”

Bà Bạch đã tính trước mọi chuyện, "Tham mưu trưởng Quan có thể che đậy, nhưng chẳng thân chẳng quen, anh ta có chịu không?”

Tôi cảm ơn cô ta, cô ta rất rộng lượng nói: "Bà chủ Quan mời chúng tôi uống trà, là cái cớ thôi, tôi đã có dự tính rồi. Tôi đã cam kết sẽ phục tùng cho cô, cô bỏ quá cho sự ngu xuẩn của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không hai lòng đâu….

Chúng tôi chia tay nhau dưới bậc thềm, bà Hàn vô cùng lo lắng, ngồi trong xe vẫy tay gọi tôi, tôi không nói gì ngồi xuống bên cạnh cô ta: “Tôi sẽ trông chừng giúp cô, cô kiên nhẫn đợi tôi, âm thầm hành động thôi, cục trưởng Hàn không chịu được dày vò đâu.”

Đôi mắt của bà Hàn sáng rực như bị thiêu đốt, lúc sau lại tối sầm lại, “Bà chủ Quan.”

“Cô cho tôi thời gian để thăm dò, có thể gặp được tôi nhất định sẽ sắp xếp cho cô gặp mặt”

Cô ta sợ tia hy vọng cuối cùng là tôi cũng không cánh mà bay, không dám xen vào, chỉ do dự gật đầu.


Người lái xe chở tôi và bà Hàn đến văn phòng quận tới phòng thẩm vấn số 3 giam giữ Hàn Phục Sinh. Cuối hành lang được lắp đặt một hàng rào sắt, các phòng thẩm vấn của văn phòng được chia thành nhiều loại, có Cục Công an. Phòng số 3 của cục Công an của mỗi tỉnh là nơi thẩm vấn tội phạm trọng án, lâm vào cảnh này, đa phần là những ông lớn dính vào biên giới quốc gia, từ chung thân ở trại giam Tần Thành đã là tốt nhất rồi.

Tôi che miệng ho khan, người lái xe ngạo nghễ nhìn cảnh sát hình sự đang làm nhiệm vụ. "Bà chủ Quan nghe nói cục trưởng thành phố có liên quan đến vụ án tham nhũng, hối lộ, xem mạng người như cỏ rác của Thẩm Quốc Minh. Tham mưu trưởng Quan bận việc chính vụ, đặc biệt chỉ thị bà chủ Quan tới giám sát tiến độ. Có hiểu quy tắc không?”.

Tên cảnh sát cung kính nói: "Bà Quan đến nơi tồi tàn này làm gì cho bẩn giày ạ".

Lái xe nhướng mày, "Bà chủ Quan hô mưa gọi gió, Đông Bắc này muốn ra vào chỗ nào chẳng được, vợ của các quan chức đều phải nhờ cậy bà chủ Quan hết, đừng nói nhảm nữa, mở cửa đi".

Tên cảnh sát lớn tiếng, phó cục trưởng sẽ trách tội, bà chủ Quan xin thứ lỗi cho.

Hai lớp cửa được đóng kín, lớp thứ nhất là cao su chống đạn, cảm biến nhiệt lượng, đạn dược xuyên qua theo quán tính, giống như giống như súng lục giảm thanh vậy, không hề gây tiếng động, lớp thứ hai là cửa điện tử cảm biến dấu vân tay, loại ranh giới này, anh có thể nhặt tình cờ lên được Một người khá có năng lực, người nhà khó khăn, cấp dưới sẵn sàng không tiếc công sức, đã trốn khỏi nhà tù và nhập lậu, cơ sở vật chất là toàn diện nhất.

Trên cửa có một ô hình vuông khoảng hơn 3 inch, lắp gương một chiều, từ bên trong không thể thấy gì ở ngoài cả, còn từ bên ngoài có thể nhìn rõ, nghe rõ bên trong.

Mặt trời lặn về dãy núi phía tây, trời đã tối dần, bức tường vàng vừa cằn cỗi vừa ảm đạm, Hàn Phục Sinh bị còng tay, quần áo nhăn nhúm dưới ánh đèn nhàn nhạt, khuôn mặt râu ria xồm xoàm, phờ phạc như đã lâu không ngủ, hốc mắt trũng sâu thâm quầng, bơ phờ cuộn mình trong góc tường.

Cảnh tượng này khiến tôi choáng váng, tôi quát tên cảnh sát đang canh giữ ở đó, "Quân hàm của cục trưởng Hàn còn đang bị án treo, các người dựa vào đâu mà đối xử với anh ta như vậy?”.

Tên cảnh sát không để ý tới cơn tức giận của tôi, anh ta đắc ý, "Đã vào phòng thẩm vấn thì làm gì có chuyện được thoải mái, cởi bỏ com lê, mũ quan ra, bị rút gân giày xéo là quy trình rồi, cục trưởng Hàn làm ra chuyện này, lại còn ngang ngạnh, không hành hạ thì anh ta làm sao nhận tội? ".

Tôi tức giận tát vào khuôn mặt đáng kinh tởm của tên cảnh sát, "Hỗn xược! Đồ chó cậy thế chủ vô liêm xỉ, tham mưu trưởng Quan nhường chức cho ngươi rồi hả? Giờ ngươi mới là bà chủ Quan đúng không?"

Tên cảnh sát khom lưng cúi đầu, run rẩy sợ hãi, tôi nhấc chân đá vào bụng anh ta, "Đồ khốn nạn, không được phép dùng hình phạt, cút ngay!”

Anh ta cầm chiếc mũ cảnh sát lên, chạy bán sống bán chết. Tiếng ác của tôi đã lan xa, ở vùng Đông Bắc này, tôi là con rắn độc, là người phụ nữ độc ác số một. Có một số chuyện giấu giấu giếm giếm, dù có không hé răng nửa lời thì chung quy giấy cũng không gói được lửa.

Những kẻ xúc phạm tôi, tôi chưa làm gì, bọn họ đã vì nghe tin mà mất hồn mất vía chạy mất rồi, Quan Lập Thành bây giờ làm gì cũng dễ như trở bàn tay, lại chỉ cưới có mình tôi, một đứa con gái hại cha mình, bê bối tình trường vô kể, trung ương còn trơ tráo đề phòng, bóp méo thanh danh cả tôi, cực kỳ khó giải quyết, một Trình Bảo Ái đạo đức tồi tàn, sao có thể xóa bỏ được, tôi càng phách lối gian xảo, anh ta càng không cưới được, Quan Lập Thành trước sau như một, cứ thích đương đầu với mũi rìu mà tiến lên, cản trở kẻ thù, là một người đàn ông thích chinh phục tất cả, tôi quyến rũ anh ta, anh ta đối với tôi lại yêu chẳng được, hận chẳng xong, ngược lại lại vô cùng có ích.

Trước đây tôi đã nghi ngờ anh ta, anh ta máu lạnh, tàn nhẫn và gian xảo, thời gian dần trôi qua, tôi dám cược rằng anh ta không thể buông bỏ được tôi, mưu lược, nghiệp bá đã giành được rồi, anh ta tất nhiên sẽ muốn có mỹ nhân, vật cưng khổ sở săn bắt được lại không gặt hái được gì, anh ta nhất quyết sẽ không buông tha.

Tôi căn dặn người lái xe đợi ở hành lang, đừng làm phiền tôi. Tôi dùng ngón chân đẩy cửa, cánh cửa kẽo kẹt mở ra, Hàn Phục Sinh cau mày, anh ta quay lưng lại theo bản năng, tôi đứng ngay gần anh ta, "Cục trưởng Hàn."

Sống lưng cong của anh ta cứng đờ, như bấm vào nút bất động, giống một bức tượng đứng im không nhúc nhích.

Hàn Phục Sinh trong kí ức của tôi không hoàn hảo và trống rỗng.



Tôi cố gắng tìm kiếm hình ảnh của anh ta mà không được. Anh ta là dòng sông hồng trần chảy cuồn cuộn của tôi, là một giọt nước lẫn trong sỏi cát.

Đến một cách thờ ơ, hòa vào sông lớn. Tôi chưa từng cho anh ta đôi câu ba lời nào, tôi đã xóa đi đoạn nghiệt duyên tương phùng ấy.

Anh ấy đã chuộc lại tội lỗi của mình, hoặc cũng nhớ mãi không quên.

Tôi không vô tội, tôi đã lợi dụng tình cảm sâu đậm của anh ta để phá bàn cờ của Thẩm Quốc Minh.

Còn anh ta thì sao.

Anh ta là vật hi sinh thê thảm, là bình nước nguội lạnh, là vật dư thừa bị người ta chán ghét.

Nó bị hắt vào cánh đồng cằn cỗi, chết không đáng tiếc.

Anh ta chầm chậm quay đầu, cách đó là hoàng hôn ly biệt tịch mịch, chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, anh ta hăng hái, khí thể hiện ngang, anh ta lần đầu gặp tôi vừa đúng bốn năm trước.

Pháo hoa và những con hẻm liễu cũ đã biến mất trong đám khói và ngọn đèn hiệu, Hàn Phục Sinh ghét tôi, tôi biết. Tôi đã hủy hoại sự nghiệp của anh ta, cắt đứt sự an yên, cắt đứt tiền đồ rực rỡ của anh ta.

Tôi dựa vào bàn thẩm vấn, nằm chặt mép bàn lạnh buốt, "Anh có oán trách tôi không?"

Cơ thể đang tê cứng của anh ta động đậy, "Thật vinh dự khi giúp bà chủ Quan biến nguy thành an, bản thân tôi thì thật đáng tiếc.

"Anh có gì mà phải đáng tiếc, tôi năm xưa phóng túng, ngay cả tôi cũng hận chính mình. Đối với anh, tôi là một kẻ bỉ ổi, đáng phải tránh xa. Anh bị áp giải đến nơi hành quyết, đưa vào trong quan tài, viết lên bia mộ, cũng không thể rửa sạch sự nhục nhã mà tôi gây ra cho anh.”

“Tôi không hối hận”

Hàn Phục Sinh buột miệng nói, lòng nhân từ ấp ủ một giọt nước, “Tôi rất vui.”

Anh ta cười toe toét, nụ cười ẩn chứa những thăng trầm vô biên của cuộc đời, “Em không biết em tốt như thế nào đâu, long tốt này, có người không trân trọng, có người muốn nâng niu nó trong lòng bàn tay, chỉ là không có cơ hội.”

Tôi dừng chân lại, lặng lẽ run rẩy.

Ánh sáng và bóng hiện ra lập lòe, thoắt ẩn thoắt hiện bao trùm lấy những đường nét của anh ta, "Thẩm Quốc Minh ngã ngựa, sớm muộn gì tôi cũng sẽ vậy, đời này đặt tay lên ngực tự hỏi, tôi thấy mình không xứng đáng với bộ cảnh phục, không xứng đáng là người thực thi pháp luật.”

“Anh xứng với tất cả.” Tôi nức nở, “Tôi không xứng đáng với anh, anh phản lại Thẩm Quốc Minh, tôi kéo anh lên thuyền của tôi, làm cho anh rước họa diệt thân. Nếu không anh cũng sẽ không phải chết”

Hàn Phục Sinh cúi đầu nhìn còng tay, "Trói buộc người khác hai mươi năm, giờ đến phiên tôi rồi. Bà chủ Quan."

Anh ta chắp tay, run rẩy chống đỡ, nhưng anh ta ở trước mặt tôi thì lại không thể kiềm chế được cảm xúc đang dâng trào của mình, “Thật ra ngay từ đầu, em đã đoán trước được kết cục của tôi. Em không màng tới sống chết của tôi, em chỉ nghĩ đến việc có được thứ mình muốn, đúng không".

Tôi không ngẩng đầu, tôi đột nhiên sợ ánh mắt của anh ta.

Anh ta xuất hiện trong cuộc sống của tôi tổng cộng hai lần.

Đều là sai trái cả.

Tôi tránh né không trả lời, anh ta cũng ngầm hiểu được. Anh ta si ngốc mất hồn, anh ta cố gắng che đậy cái gì đó, mở hờ lòng bàn tay ra, sau khi như vừa tỉnh lại từ giấc mộng thì lại nặng nề khép lại.

“Nếu như địa ngục thật sự có đấu thai chuyển kiếp, kiếp sau..."

Anh ta nói một nửa lại đột ngột dừng lại, tôi nắm chặt tay không nói gì, anh ta tự giễu cười chính mình, "Cho dù có kiếp sau, em sẽ vẫn là thân phận cao quý, còn tôi, có lẽ cũng chỉ là một kẻ vô danh, chỉ có thể bảo vệ em một cách vẹn toàn nhất theo cách riêng của tôi.”

Anh ta che mặt, "Bà chủ Quan, bảo trọng."

Một Hàn Phục Sinh ba mươi sáu tuổi, vượt qua mưa bom bão đạn, tâm huyết đầy mình, sống ở Tam giác vàng hỗn loạn nhất trên thế giới, anh ta hầu như không rành rồi tình yêu nam nữ, không hiểu sự đời dơ bẩn, bước vào ngã rẽ là tôi.

Ngây ngô dại dột, không biết phải làm sao.

Anh là những năm tháng thanh xuân hoang đường trôi qua nhanh chóng của tôi, tôi có bao nhiêu tuổi trẻ, có bao nhiêu điên cuồng.

Tôi là vết nhơ trong cuộc đời sáng như trắng, chôn vùi sự thanh khiết cả đời của anh ta.



Tôi bước ra khỏi phòng thẩm vấn, một tên cảnh sát lùn thay ca tên ngốc đã làm tôi khó chịu vừa rồi. Họ ngồi xổm và hút thuốc đối diện nhau, “Lão Trương, để tôi kêu tài xế, phân phó xuống đám người trẻ tuổi.”

Sống mũi cay cay, nghẹn ngào như muốn cắt vào tim. Tôi thở sâu, dẹp tảng đá ngổn ngang trong lòng, “Điều kiện ăn ở phải khá hơn một chút, vượt quá ngân sách thì phòng giam tòa nhà Chính trị và Quân sự cứ tìm tôi mà đòi. Không được phép ngăn cản bà Hàn đến thăm”

Lão Trương sửng sốt, tên cảnh sát cũng sửng sốt, "Bà chủ Quan, trước giờ không có tiền lệ như vậy. Cục trưởng Hàn chín phần mười phải kỷ luật nội bộ ba tháng, sau khi thu thập chứng cứ, sẽ không xét xử công khai. Kết cục của Thẩm Quốc Minh, Cục trưởng Hàn không trốn thoát được đâu. Sao cô phải dính líu vào để bảo vệ anh ta, cũng chẳng được lợi lộc gì, còn thăm tù là điều tuyệt đối không thể. Về việc ăn ởtốt hơn một chút, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Tôi nhắm mắt, mông lung cảm nhận được hàng mi ươn ướt, bất chợt run lên, nước mắt lã chã rơi xuống cằm.

Tôi chật vật cúi người, sức lực cạn kiệt, tựa vào bức tường đá hoa, lảo đảo tiến về phía trước, danh hiệu bà chủ Quan, không cần nói ra nhưng ai ai cũng tôn trọng, nhưng tôi lại dễ dàng đẩy anh ta xuống vách núi, khó mà kéo lên được. Để thành công phải đổi lấy bao xương máu.

Tôi chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ, cho đến hôm nay, máu dưới chân tôi đã chảy thành sông.

Bà Hàn đang đi đi lại lại ngoài cổng sắt, nhìn thấy tôi bước ra, cô ta vội vàng chạy lại nắm lấy tay áo của tôi "Bà chủ Quan, Phục Sinh có phải chịu khổ không, bà bị sao? Tôi có thể gặp anh ta không? Cô giúp tôi với.”

Tôi hồn phách như trên mây nhìn chăm chăm cô ta, khuôn mặt lộ rõ vẻ xám xịt, "Không gặp được đâu.”

Bà Hàn như bị báo ứng, cô ta ngã ngửa ra, mềm oặt như vũng bùn, tuyệt vọng vô cùng vì thời khắc sinh ly tử biệt đau khổ này, bà run rẩy bò đến bên lá cờ Tổ quốc phấp phới trên bậc thềm đồn cảnh sát, đau lòng mỉa mai.

"Phục Sinh! Anh là người trung thành trung nghĩa, là một quan chức, là người có công, lương thiện, được nhân dân yêu mến, rốt cuộc tại sao lại xa cơ như vậy? Anh đã làm gì sai? Thẩm Quốc Minh đáng tội, tại sao anh phải chết theo ông ta!”

Trán của cô ta đập vào nền gạch, âm thanh ấy thắt chặt lấy tim gan của tôi, khiến cho tôi ngạt thở.

Tôi nén lại những giọt nước mắt đang sắp trào ra, cúi người gỡ năm ngón tay bà Hàn đang nắm lấy gấu váy, khàn giọng nói: “Chuẩn bị mang xác về đi."

Tiahy vọng cuối cùng của cô ta đã bị tôi dẫm nát, tôi như lạc trong tiếng kêu “Phục Sinh” sau lưng, tim như bị đâm thủng, trời đất cũng phải đau sót, ruột gan tan nát, biển mây mênh mông trên nền trời bàng bạc cũng bị sự đau khổ của cô ta xé toạc.

Tôi lên xe, vùi đầu vào giữa hai đầu gối, một lúc sau mới bình tĩnh lại được, tài xế dựa vào đầu xe nghe điện thoại, là cô bảo mẫu gọi điện hỏi tôi ăn cơm ở nhà hay ra ngoài ăn.

Ông ta liếc tôi rồi nói nhỏ gì đó, tôi nhìn thấy bóng dáng đang cố ý lộ ra trong gương chiếu hậu, vừa đạp vào kính vừa hét, tài xế kinh hãi, vội vàng chạy đi được hơn mười mét, bụi cây xanh tươi ở góc đường che khuất tầm nhìn của ông ta, Văn Ba nhảy xuống từ một mái nhà, anh ta dựa vào cửa kính ô tô, "Cô Trình, nghe ngóng được rồi.”

Tôi lau nước mắt: “Có người canh giữ không?”

"Không. Đó là một căn tứ hợp viện cũ. Nó đã bị chính phủ phá dỡ vào năm 2001. Không có bất kỳ động tĩnh nào. Những thứ mà Thẩm Quốc Minh để lại được giấu ở đó." Tôi quay đầu nhìn anh ta, “Phải hết sức cẩn thận” Văn Ba nói Thâm Quốc Minh không hề nói dối, không có sai sót gì cả.

Ta thở dài nhẹ nhõm, "Đêm nay không kịp, lộ tẩy thì sẽ rất uổng công. Ngươi nói với Trương Thành Nam, phái bốn đàn em canh chừng, đừng đánh rắn động cỏ, với bụng dạ của Quan Lập Thành, anh ta nhất định sẽ nghi ngờ, trên phố đang lan truyền lai lịch của anh ta, rơi vào tay Trương Thành Nam, Thẩm Hạo Hiên đều rất nguy hiểm. Anh ta nên phòng ngừa Thẩm Hạo Hiên, Thẩm Quốc Minh lợi dụng lợi thế của anh ta, như cá gặp nước, thừa kế nghiệp cha”.

Văn Ba không hiểu, “Quan Lập Thành có biết Thẩm Quốc Minh thu thập chứng cứ phạm tội của anh ta không?”.

“Tội ác của Quan Lập Thành, đã lộ ra chút ít trên con đường làm quan chức, nếu lật tẩy, anh ta và Thẩm Quốc Minh không giống nhau, người trước là quan võ, người sau là quan văn, anh ta lại càng nguy hiểm hơn, nói về việc trả thù, đối lập lại càng không có sức chống đỡ, trước đây đang mong đợi thì ngay lập tức phải rút lui, Quân Lập Thành cẩn trọng, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Anh ta chưa chắc đã đoán được Thẩm Quốc Minh đã chơi anh ta một vố như vậy, anh ta lo trước tính sau, sẽ phải cảnh vệ đi khắp nơi xóa dấu vết”

Văn Ba nói đã hiểu.

Tôi lái xe trở về biệt thự Tây Giao, xe jeep của Quan Lập Thành ở dưới cây si trong sân, tôi liếc mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào phòng khách.

Bảo mẫu tươi cười chào tôi, chưa kịp nói lời nào, tôi đã đẩy cô ta một cái, "Thủ trưởng Quan đâu?"

Sắc mặt của tôi không tốt, bảo mẫu hoảng sợ chỉ lên lầu hai, "Đi tắm rửa xong rồi ạ, đang chờ cô cùng ăn tối.

Tôi lên lầu, mặt không biến sắc, cửa phòng sách đang mở, bên trong thắp một ngọn đèn mờ, Quan Lập Thành đang mặc quần áo ở nhà, đứng trước giá sách đọc sách lịch sử. Tôi đi thẳng vào vấn đề: “Hàn Phục Sinh sau này sẽ sống hay chết, anh cho tôi một câu trả lời đi.”

Anh ấy dường như đã đoán trước được rằng tôi sẽ tra hỏi, không hề tỏ ra ngạc nhiên chút nào, cao giọng nói, "Việc chính sự thì để đến nơi làm việc bàn.”

Mười chữ này cơ bản đã kết án anh ta bắt buộc phải xuống địa ngục rồi, tôi xông vào phòng sách, nắm chặt hai góc bàn vuông, "Hàn Phục Sinh có công lao, anh là cốt lõi của bộ quân sự và chính trị, anh ta là người anh hùng truy bắt đường dây ma túy ở Vân Nam, bí mật hành quyết anh ta sẽ làm tổn thương tới lòng nhiệt huyết của các viên cảnh sát cấp dưới.”

“Bà Quan.” Anh ấy chợt ngắt lời tôi, “Hàn Phục Sinh là gì của em?”


Anh ấy chất vấn khiến tôi không biết trả lời ra sao, yên lặng nhìn nhau một hồi, anh ta chọn một cuốn binh thư, "Bà Quan đã chắc chắn, đến một ngày em sẽ ly hôn với tôi và đến với Trương Thành Nam chứ? Dù thắng hay thua thì cũng xác định cùng chung một nấm mồ đúng không.”


Anh ấy nhìn tôi chằm chằm, "Nếu em có ý nghĩ như vậy, em không đủ tư



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK