Tôi run rẩy nắm chặt lấy cánh tay của Quan Lập Thành, động tác của anh ấy hơi khựng lại, tôi nói trong nước mắt: “Anh đã cho người lục soát núi sao.”
Anh ấy cúi người nhấc bổng tôi từ trong chiếc xe: “Xe quân đội là của anh còn xe cảnh sát là một đội khác.
Tôi vùi đầu vào lồng ngực ấm nóng của anh ấy giống như đảm bèo trôi hoàn toàn không còn sức sống, đã chịu mọi cực khổ và lưu lạc nửa đời người vậy. Quả nhiên đội người kia là Tổ Tông.
Tôi hoang mang nghe thấy giọng nói của anh ấy.
Anh ấy cầm theo cái kia thì đứng ở phía dưới ngọn cây Hòe cao nhất và hét lớn tên của tôi.
Tôi cảm thấy có chút chua xót, người lãng tử bất cần buông thả cũng có lúc phải bất lực.
Bảo mẫu đã đứng ở phía cửa chờ đón, bà ta chưa kịp gọi tên bà chủ thì khi nhìn thấy khuôn mặt của tôi đã làm rơi cả bát canh gừng trên tay: “Khuôn mặt của bà!”
Tôi nhìn những mảnh vỡ kia: “Giống con ma sao.”
Bà ta ngập ngừng mấp máy môi, Quan Lập Thành không thay giày mà ôm lấy cơ thể yếu ớt của tôi đi thẳng lên lầu hai: “Bác sĩ đến thì lập tức mời vào phòng của bà chủ.”
Anh đạp cửa phòng ra và dìu tôi đứng ở phía dưới vòi sen, khoảnh khắc nước nóng được phun ra thì anh ấy đã dịu dàng cởi lớp quần áo dơ bẩn trên người tôi ra.
Tôi đưa tay che lại bầu ngực của mình, nước không ngừng chảy xuống và làm ướt toàn bộ cơ thể của tôi.
Phần bụng và phần đùi ánh lên màu trắng ngần, nõn nà yêu kiều, tấm gương phản chiếu hình ảnh của tôi và của anh ấy, áo sơ mi của Quan Lập Thành để lộ cơ bắp săn chắc, những đường cong rõ ràng cứ không ngừng lấp ló lộ ra, anh ấy nắm chặt lấy cánh tay tôi và từ từ hướng dẫn tôi thả lỏng cơ thể của mình ra.
Anh chà sát nhẹ vùng da dính đầy cát và máu của tôi, lúc ma sát đến bầu ngực của tôi thì anh ấy nhẹ nhàng thuần thục, vẫn là cách ma sát đấy, làn da ửng lên màu đỏ bừng như thể dấu ấn sau khi trải qua một đêm ân ái kịch liệt vậy, khoảnh khắc này không có một chút tình dục nhưng lại có cảm xúc quyến luyến khó nói, dịu dàng như nước, vùng da non nớt có một cọng cỏ khô âm thầm lướt qua kẽ tay của anh ấy.
Tôi sợ sệt cúi đầu xuống, nền đất hoa cương phản chiếu hình ành của tôi và Quan Lập Thành, dòng nước róc rách chảy xuống giống như làn gió mùa xuân
thổi qua vậy.
“Trách anh sao.”
Hơi thở của anh thoang thoảng mùi bạc hà, tôi đứng yên nhìn bàn tay đang lướt qua vùng bụng dưới của mình: “Là em không cẩn thận mới rơi vào tròng của Phùng Thúy Hoài, chẳng lẽ cả đời này em phải sống trong sự bao bọc của anh sao, địch ở trong tối, em ở ngoài sáng, con mồi không thể trốn tránh được cả đời.”
Anh ấy cười nhạt: “Bà chủ Quan thật là lương thiện đấy.”
“Chuyện đến nước này rồi, tội nghiệp cho người khác chẳng phải là chuyện thừa thãi sao”
Anh ấy khẽ cong ngón tay lướt qua vùng da dính đầy máu tươi của tôi, khoảnh khắc lưỡi dao sắc bạn đâm vào trong da thịt là tàn bạo và đau đớn đến nhường nào, đáy mắt Quan Lập Thành để lộ vè sát khí: "Trương Thành Nam bắt Phùng Thủy Hoài rồi, món nợ với Phùng Bình Mạn anh sẽ đích thân tính với ông ta.”
“Anh vẫn ở dưới cơ bí thư Phùng, bây giờ là thời khắc quan trọng của việc thăng chức, tự bảo vệ mình là quan trọng nhất, đừng để Thẩm Quốc Minh ngư ông đắc lợi.”
Quan Lập Thành chuyên tâm lau sạch miệng vết thương dính đầy cát và mù: “Tự bảo vệ hay là tính sổ, hai cái này không hề mâu thuẫn với nhau.”
Cơn đau nhói truyền đến khiến khuôn miệng tôi trở nên méo mó, tôi cắn răng cố chịu đau và không muốn thêm dầu vào lửa: “Trả thù qua lại phải trả cái giá rất đắt, em thà anh không làm thế, em chỉ tò mò một chuyện, nếu khuôn mặt của em mãi mãi như thế thì anh có chán ghét em không.”
Anh ấy sờ sờ vào mái tóc ướt nhẹp của tôi: “Anh cũng hy vọng thế đấy.”
Tôi trở nên khó hiểu, anh tự cười nhạo mình: “Phong nguyệt thì tranh không lại ông Trương, tình cũ cũng đấu không nổi Thẩm Hạo Hiên, nếu bà chủ Quan không còn nhan sắc yêu kiều nữa thì có lẽ cuối cùng sẽ thuộc về tôi, mà cũng không chắc chắn nữa.”
Bảo mẫu đã trải một tấm chăn bằng lông ngỗng mới tinh, Quan Lập Thành đặt tôi nằm giữa giường, một tay anh ấy cầm lấy gói thuốc, tay kia cởi nút áo ra và đi ra khỏi cửa phòng.
Tôi sờ soạng mặc lên người bộ váy bông, tinh thần sau khi trải qua sự hành hạ kéo dài cuối cùng cũng đã ổn định trở lại, tôi thất thần nhìn bầu trời đầy sao bên ngoài cửa sổ và ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Cho tới khi hầm giữa xe ở tầng một vang lên vài tiếng hú còi mới đánh thức tôi, Trương Minh lái xe vào trong sân, phía sau xe có mấy người mặc áo quân đội, bên ngoài có khoác thêm một cái áo choàng của quân y nữa, họ khoảng tầm bốn năm mươi tuổi, người đàn ông đứng đầu chính là Phó viện trưởng của bệnh viện vũ trang, là bàn tay vàng chuyên trị ngoại thường, là bác sĩ chuyên dụng của quan chức trong bộ phận pháp y ở thủ đô, muốn mời ông ta đến khám tại nhà là chuyện khó khăn vô cùng.
Họ vội vã đi vào trong biệt thự và bày các loại máy míc ra, sau khi người đàn ông khử trùng bàn tay thì cung kính hỏi dưới cổ bà chủ có vết thương hay không.
Quan Lập Thành nới lỏng cái cà vạt màu rêu ra và đi về phía tôi, anh ấy che lại phần trên bầu ngực của mình làm ranh giới và biểu thị cho người đàn ông kia kiểm tra, người đàn ông lật lớp áo lên nhìn một cái rồi nhanh chóng che lại: “Không sao cả, động mạch tĩnh mạch không bị tổn thương”
Quan Lập Thành yên lặng nhìn bác sĩ kiểm tra tròng mắt và phần cằm của tôi: “Sao rồi.”
“Không có bị thương đến dây thần kinh, chỉ cần dùng thuốc liều lượng cao là được rồi, tất nhiên việc trở lại như xưa là không thể nào, cho dù có khỏi thì cũng khá tránh việc để lại vết sẹo, vết thương quá sâu, vùng da này đã bị tổn thương rồi.”
Quan Lập Thành mặt không biểu cảm chà sát cái đồng hồ đeo tay: “Tôi muốn trị khỏi hoàn toàn và không để lại vết sẹo."
Người đàn ông hít thở sâu một cái và cười ngượng ngùng: “Tham mưu trưởng, y thuật của tôi có hạn, không chỉ tôi, kể cả những bác sĩ khác cũng không dám đảm bảo điều này.”
“Gia quyền của người khác không cần ông đảm bảo nhưng bây giờ tôi yêu cầu điều đó.
Người đàn ông bị ép đến mức tiến thoái lưỡng nan, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Tôi sẽ cố gắng nhưng cơ hội khá mong manh đấy.”
Quan Lập Thành nói: “Nhờ cả vào ông rồi.”
Trương Minh dẫn bác sĩ đi xuống dưới lầu lấy thuốc, không lâu sau bảo mẫu đã mang đến một ly nước và một viên thuốc rất lớn, bà ta dặn dò vài điều cần phải chú ý, Quan Lập Thành rất chăm chú nghe.
Anh ôm lấy eo tôi ngồi dậy và kê cái gối sau lưng tôi, sau đó nhận lấy viên thuốc từ chỗ bảo mẫu rồi dùng ngón tay bẻ gãy thánh từng mảnh nhỏ đút tôi uống viên thuốc rất đẳng, nó sặc mùi của con ve và hoàng liên, tôi liếm môi một cái bèn chau mày né tránh.
Bảo mẫu đứng ở cuối giường gấp gáp dậm chân: “Bà chủ, vết thương của cô đã trôi qua bốn mươi tám tiếng rồi, lại không chịu uống thuốc thì sẽ rất khó khỏi đấy.”
Quan Lập Thành nắm lấy cầm tôi và ép tôi ngẩng đầu lên, anh ấy nghiêm túc nói: “Bảo Ái, nghe lời nào, hãy ngoan ngoãn uống hết đi.”
Tôi cắn chặt răng, anh ấy dùng ngón giữa mở ra và nhét viên thuốc vào khoang miệng của tôi, tôi cố đẩy anh ấy ra và nghẹn ngào khóc lóc, anh ấy chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng đáng thương yếu đuối này của tôi bao giờ, anh ấy dừng lại sự ép buộc và lau đi những giọt nước mắt của tôi: “Bà chủ Quan có biết là khi em hành hạ người ta thì anh thật không thể chống lại không.”
Anh ấy bỏ viên thuốc vào trong miệng mình, viên thuốc đắng như thế nhưng anh ấy mắt cũng không chớp, cho đến khi lớp thuốc đẳng bên ngoài sạch sẽ hoàn toàn mới nhả ra đút vào miệng tôi, tôi ngơ ngác dõi theo, anh dùng ngón tay ma sát nước bọt bị viên thuốc nhiễm vào: “Anh đánh răng rồi.”
Tôi bật cười khiến vết thương trở nên đau nhói, khuôn mặt méo mó còn xấu xí hơn cả lúc khóc nữa: “Em không có chế bai anh.
Anh trợn mắt: "Em chê bai cũng không phải chuyện ngày một ngày hai đâu.”
Tôi há miệng ra nuốt viên thuốc và uống một ngụm nước, phần lưỡi tiếp xúc quả nhiên là không còn cảm thấy đẳng nữa mà có một chút mùi thuốc lá: “Anh hút thuốc sao."
“Hút một điều thôi.”
Tôi nắm lấy bàn tay to lớn của anh ấy: “Khiến anh phải lo lắng rồi.”
Quan Lập Thành không thích tôi nói những lời khách sáo như thế: “Anh là chồng của em”
Tôi liên tục tịnh dưỡng suốt bốn ngày ba đêm má chưa từng bước xuống giường, vết thương bị nhiễm trùng khiến tôi phát sốt, ngày nào cũng phải đắp một lớp thuốc dày cui, những viên thuốc khó nuốt uống hết hộp này tới hộp khác. Quan Lập Thành từ chối hết những cuộc họp và tiệc tùng của quân đội, tối nào anh ấy cũng giúp tôi tắm rửa và ngủ cùng tôi, vết thương ngứa ngáy khiến tôi khó chịu, anh ấy không cho phép tôi gãi ngứa, tôi chịu không nổi lén lén gãi. Có một lần không cẩn thận làm tróc lớp vảy và chảy vài giọt máu, lớp da non mới liền bỗng chốc lại rách toạc ra, bác sĩ phải đến biệt thự ngay trong đêm và dùng thiết bị y tế để chữa trị giúp tôi, Quan Lập Thành ngồi bên cạnh không nói gì cả, tôi có thể cảm nhận được anh ấy đang cố nén sự tức giận.
Năm ngày đầu tiên khi bị dao rạch phải là thời kỳ nguy hiểm sẽ để lại sẹo, tôi sợ ngứa không chịu yên phận khiến anh ấy rất khổ sở, nửa đêm tôi khát nước, lúc bò dậy thì bàn tay hoặc là trong lòng anh ấy, hoặc là trong bàn tay của anh ấy, hơi ẩm mồ hôi ướt át như hòa làm một với anh ấy vậy.
Tuần đầu tiên tôi nằm bệt trên giường, Thanh Tân bỗng trải qua một trận mưa rất lớn.
Cơn mưa đầu mùa của tháng tư hèn chi lại kịch liệt như vậy.
Trong lúc tia chớp ầm trời vang lên thì tôi bị cơn ác mộng làm cho tỉnh giấc.
Người trong giấc mơ, chuyện trong giấc mơ, khi mở mắt đã quên sạch hết.
Giống như chưa bao giờ xuất hiện trong đầu của tôi vậy.
Tôi muốn uống nước nhưng chiếc ly thủy tinh đặt ở đầu tủ đã hết rồi, tôi muốn gọi bảo mẫu thì ánh mắt đột nhiên chú ý đến chiếc ghế sô pha bằng da thật đặt ở phía cửa phòng và bất ngờ phát hiện ra Quan Lập Thành.
Anh đang mặc áo ngủ, đôi chân dài ngồi chéo lại, một tay anh tạo thành hình nắm đấm chống lấy huyệt thái dương, trong phòng không có ánh đèn mà chỉ có ánh sáng mờ ảo của trăng thôi, khuôn mặt anh ấy loang lổ, tích tụ một tia ảm đạm.
Phía cửa có một bóng người lướt qua, Trương Minh bưng một tách trà và khẽ bước vào, anh ta đặt nó xuống bàn và cúi người nói: “Phùng Bình Mạn sụp đổ rồi.”
Quan Lập Thành ngạc nhiên và hơi ngẩng đầu lên: “Nhanh như vậy sao”
“Khá chắc chắn rồi, cố sống sót thêm vài ngày nữa thôi, tên họ Trương kia không chừa đường lui cho ông ta, Phùng Bình Mạn còn có một đứa con riêng ở Singapore đang học ở một trường tư, mẹ ruột của cậu ta là phó đoàn trưởng của đoàn văn nghệ tỉnh Cát Lâm, nữ binh chỉ mất không đến bảy năm đã leo đến chức vụ cao như vậy rất rõ ràng là nhận được đặc quyền rồi. Chuyện này Phùng Bình Mạn đã giấu rất kỹ, đừng nói là chúng ta, đến người tài xế theo chân ông ta hơn mười năm cũng không biết chuyện, Phùng Thúy Hoài cũng không hề biết mình còn có một người em trai cùng cha khác mẹ.”
Quan Lập Thành suy tư rất lâu: “Thú vị lắm.”
Anh cầm tách trà lên và đưa lên mũi ngửi ngửi mùi thơm: “Trương Thành Nam khá tài giỏi đấy, chuyện xấu xuyên quốc gia này mà anh ta cũng có cách để phanh phui.”
Quan Lập Thành uống hết nửa ta hết, anh ấy mệt mỏi đưa tay ra xoa xoa sống mũi của mình: “Phùng Thủy Hoài dùng thủ đoạn bỉ ổi hãm hại Bảo Ái, Trương Thành Nam đáp trả lại mặc dù anh ta đã mở lời sẽ giải quyết Phùng Bình Mạn và cũng có khả năng làm thế nhưng chỉ với chuyện riêng tư rất khó khiến ông ta sụp đổ hoàn toàn và không đảm bảo việc sẽ không thể vùng lên nữa nữa. Chuyện tôi diệt cỏ tận gốc tôi vẫn sẽ làm, Phùng Bình Mạn hết đường thoát sẽ đi tìm Thẩm Quốc Minh, chỉ có anh ta mới có khả năng phẩy tay một cái là ổn định Long Giang. Thẩm Quốc Minh sắp sửa thăng quan tiến chức, nh ta rất cần có sự ủng hộ của đồng liêu, anh ta đã đưa tin Long Giang và tỉnh Cát Lâm sẽ do anh ta tiếp quản, và cùng những đồng minh cô lập tỉnh Ninh Khiết, đặt Thẩm Quốc Minh vào sự vinh nhục của đạo đức, Phùng Bình Mạn đột nhiên đến cầu xin anh ta, anh ta không chịu nổi dư luận nên sẽ không dám ra tay giúp đỡ đâu.”
Trương Minh nói rõ.
Quan Lập Thành nghĩ ngợi chơi đùa với hoa văn trên tách trà: “Mạng lưới rộng rãi của Trương Thành Nam ở bên ngoài bắt đầu từ Vân Nam, anh ta làm sao có thể hồi sinh, lão Q là đồ vô dụng sao?”
“Singapore không thuộc về ngũ đại độc kiêu ở khu Tam Giác Vàng của Vân Nam có thể tham gia vào mạng lưới chế tạo ma túy, Trương Thành Nam là tội phạm đứng đầu Thăng Long, trong lúc quan hệ mật thiết với đối phương thì Singapore nể mắt anh ta, ở Vân Nam cũng sẽ được một phần lợi lộc thì không bị thiệt hại gì cả, thế lực tìm kiếm con trai riêng của Phùng Bình Mạn cũng là thế lực ngầm thôi.”
Trương Minh lấy ra một cuốn sổ nhỏ bằng lòng bàn tay: “Lão Q đã tiêu diệt gốc rễ của Trương Thành Nam ở Tây Song Phiên Nạp, chặt đứt đi một bên cánh của anh ta, Trương Thành Nam cũng không phải là kẻ yếu, ngài xem.”
Quan Lập Thành nghiêng đầu quan sát, Trương Minh tử từ lật cuốn sổ ra: “Trương Thành Nam ở tỉnh Vân Nam, tỉnh Hà Bắc, Thành phố Thông Nam, đảo Hồng Kông, sòng bạc 1902 ở Ma Cao cũng có rất nhiều địa bàn và thế lực, muốn đánh úp toàn bộ e là hơi khó. Thành phố Thông Nam được mệnh danh là khu Tam Giác Vàng thu nhỏ của nội địa, chuyên hút chích, buôn lậu, tiêu thụ, Thành phố Thông Nam mỗi năm hy sinh rất nhiều cảnh sát điều tra ma túy, con số này bằng một nửa ở Vân Nam, theo thông tin hành lang khá chính xác thì người đứng đầu giới ma túy ở Thành phố Thông Nam chính là ông ba, vị ông ba này rất có thể chính là Trương Thành Nam. Anh ta giương oai diệu võ ở Đông Bắc và thu hút sự chú ý của chúng ta nhưng lại âm thầm khuếch trương thế lực ở bên ngoài. Một khi Đông Bắc bị tiêu diệt thì anh ta vẫn còn nhiều nơi để ẩn thân. Phòng cảnh sát tỉnh Hà Bắc cũng đã thành lập đội trinh sát và xem Trương Thành Nam là nhân vật cộm cán phải tiêu diệt đầu tiên, đối với chúng ta mà nói thì bây giờ chính là thời cơ tốt nhất, cũng là lúc thích hợp nhất.”
Quan Lập Thành để anh ta nói hết.
“Chúng ta liên kết ba tỉnh Vân Nam, Đông Bắc và Hà Bắc lại cùng bao vây Trương Thành Nam. Đây là trận vây bắt quy mô lớn, anh ta sẽ rất khó ứng phó kịp thời nhưng việc chúng ta là người điều khiển anh ta chắc chắn biết được. Trong lúc chúng ta đối phó với Thẩm Quốc Minh đã đụng phải Trương Thành Nam liều mạng nên người bị ngã ngựa là ai vẫn chưa thể biết được, chuyện này quá mạo hiểm”
Quan Lập Thành hết sức buồn bực, anh ấy dừng động tác trên tay lại và từ từ buông tay xuống: “Phục Hưng số 7 bị đánh úp chưa.”
“Sau khi Tân Giới và Cửu Long hai