Nhị Đảo nói bảy người, đều là mấy thăng nhóc, có của lão Q, cũng có của Trương Thành Nam, tài nghệ của Tiến Bình cực kỳ xuất sắc, người của chúng ta không kiềm chế được, còn thiếu chút nữa chịu thiệt thời, còng tay cắn chết là tên trộm đầu đường xó chợ ở vùng lân cận, chuyên ăn cơm tù, không chịu nhận tội.
Kết quả như vậy, đồng nghĩa với hòa, đối với TỔ Tông mà nói, lại chính là thua, anh vốn có thể không thua, mưu kể với tính toán của anh cũng chưa bao giờ sai, sai lầm duy nhất là tôi quá hiểu anh.
Anh nhìn chằm chằm vào kính chắn gió trước mặt, khuôn mặt cực kỳ hung ác nham hiểm: "Súng ống đã bị tiêu hủy, không muốn tiếp nhận cũng phải nhận. Hình phạt tra tấn bằng điện của cục thành phố cũng hông phải là hàng trưng bày " Anh dừng lại một chút: “Tin tức nhận được sẽ không sai." “Tin tức hoàn toàn chính xác, nhưng trên đường bị người treo đầu dê bán thịt chó biết được chi tiết, chúng ta cũng không nằm rõ việc này được nên là cần hỏi cô Trình mới đúng."
Nhị Đảo từ gương chiếu hậu liếc mắt nhìn tôi, một cái liếc mắt này lập tức khiến tôi sợ hãi, cả người tôi run lên, Tổ Tông phát hiện nỗi hoàng loạn bất thường của tôi, anh nắm lấy nắp lò hương, mở cửa ra, giọng nói không nóng không lạnh: "Em có rõ không."
Tôi lập tức trả lời là không rõ ràng lắm, do thuộc hạ của Trương Thành Nam nghi kỵ tôi, tôi không được xen vào nội tình cụ thể.
Lời giải thích không thể chê vào đầu được, nhưng giọng điệu quả hoảng loạn, sườn mặt của Tổ Tông tức khắc kéo căng. "Chính xác thời gian thay đổi tuyến đường"
Hai Sói ước tính: "Cô Trình vừa mới khởi hành."
Bộ đồ lót tôi đang mặc bị mồ hôi làm cho xẹp xuống, tôi không nói một lời, không dám tưởng tượng tình huống tiếp theo sẽ gặp phải chuyện gì.
Tổ Tông dùng sức xoa xoa sống mũi, xoa đến mức xuất hiện một điểm màu đỏ tươi, anh thật sự nổi giận, đây là một giao dịch bắt buộc, nửa chút dấu hiệu cũng không có, bắt tay với nhau, cuối cùng cả hai đều thiết hại. Cảnh sát rất rõ ràng, lật đổ Trương Thành Nam chi bằng việc dựa vào hy vọng với Phục Hưng số 7, rất không thực tế, cảnh sát không thể trấn áp con tàu chở hàng này được, đằng sau nó liên quan đến nhiều rắc rồi phức tạp, hầu như tất cả các thủ lĩnh băng đảng xã hội trong nước, trừ khi điều động quân khu cấp tỉnh, đầu tư hàng ngàn binh lực chôn hố, các sĩ quan quân khu vốn đa mưu túc trí sẽ không trắng trợn nhảy vào cái vòng xoáy này, đến Tổ Tông cũng không có ý định này.
Chặn đường súng ống đạn dược là lợi thế lớn nhất của anh, thêm vào đó còn có con bài chưa lật mà Trường Thành Nam mơ ước đã lâu, trao đổi quyền khống chế Phục Hưng số 7, mục đích là đến tình Ninh khiết hỗ trợ con rối nào đó, đứng ở sau hậu trường thao túng giới xã hội đen ba tỉnh miền Đông Bắc, chế hành chèn ép đồng nghiệp, Tổ Tông bất mãn với việc chia đều lợi ích, anh có ý đồ muốn đuổi Trương Thành Nam ra nước ngoài, như Lâm Hào Kiện năm đó bị Kiều Thành Tứ nằm trong tay vu oan làm cho té ngã, một sự lặp lại của những chuyện cũ giống như buôn lậu qua Hồng Kông khí suy yếu,
Tất cả các mũi nhọn đều chĩa vào tôi, một câu không rõ ràng lắm, khó mà để che đậy được.
Chân tay của tôi bỗng nhiên lạnh buốt, như thể tôi đang đặt mình vào trong băng tuyết ngập trời, lạnh đến nổi răng trên răng dưới không ngừng và lập cập vào nhau. "Lên đây."
Tổ Tông lớn tiếng ra lệnh, tôi nuốt nước miếng: "Hạo Hiện... Bon họ không tìm thấy em thi sẽ sinh lòng nghi ngờ."
Tôi còn chưa dứt lời, Tổ Tông đã không kiếm được mà một bóp cổ tay tôi rồi trực tiếp kéo tôi vào trong xe, tôi không hề phòng bị, lảo đảo vội vàng trán đập vào tán đầu, đau đến mức trước mắt trắng xóa, tôi không kịp thích ứng với cơn đau dữ dội đột ngột đó, bị cái nhìn lạnh lùng dưới đáy mắt Tổ Tông làm cho hoảng sợ, tôi không thể lui lại đành cuộn tròn ở góc cửa xe, anh biết rõ tất cả mũi nhọn đều chĩa vào tôi, xoắn mỗi một tấc xương với da, cảm giác xót xã bám thật chặt vào lòng tôi khiến tôi đột nhiên nghẹt thở. "Trình Bảo Ái, tôi đã nói về tầm quan trọng của cuộc bao vây lần này rồi, đây là việc cuối cùng tôi yêu cấu em làm cho tôi, sau đó em sẽ là bà Thẩm, một khi tôi đã đồng ý sẽ không bao giờ nuốt lời "
Giọng của anh lạnh đến thấu xương, giống như một pho tượng hàn băng nghìn năm bừng tỉnh lao ra khỏi vực sâu, đối mặt với những tín đồ phản bởi lại minh, thực hiện một cuộc trứng phạt đắm máu: "Không phải em đã trông mong rất lâu mới tới ngày này sao"
Hai ngón tay của anh niết lấy cắm tôi, vừa khéo anh cũng dùng lực lớn nhất của mình, Hai Sói nói, trong bốn năm Tổ Tông ở Học viện Cảnh sát Trung ương, anh đã có những màn bắn súng xa, cận chiến, vượt chướng ngại vật, đủ loại thử thách, anh còn chịu nhiều thiệt thòi hơn so với người anh trai làm quan chức, vì vậy mới khiến người khác thật lòng khâm phục mà ngồi vào được cái chức cao nhất của viện kiểm sát chứ không phải lên án anh chỉ dựa vào địa vị của bố.
Tổ Tông đã sớm luyện được lực ngón tay mạnh đến kinh người, tôi làm sao có thể chịu được nổi, anh hung ác nhìn tôi, đầu ngón tay càng siết chặt tôi khi không chịu nổi nữa mà nằm ngược lại cổ tay anh, nức nở khóc gọi tên anh, mới hô được một chữ, anh di chuyển đầu ngón tay đi, trong khoảnh khắc khép răng lai. "Ai thông báo cho lão Q là súng ống đạn dược thay đổi tuyến đường?"
Tôi liều mạng lắc đầu, cổ vặn vẹo, mặt cũng bị nghen đến đỏ bừng, ngón giữa của Tổ Tông đang chặn ở cổ họng tôi đột nhiên tiến về phía trước nửa tác trong cổ họng tôi ngứa ngáy đến muốn nôn khán một tiếng rên rỉ, giống như một con gà mái khó sinh đang giãy dụa.
Một lúc lâu sau, anh cười khẩy buông tôi ra, anh dùng một chiếc khăn hình vuông lau đi giọt lệ chảy ra từ khỏe mắt tôi, nghiền lên nốt ruồi đỏ nhỏ nhắn bằng mọi cách, anh vẫn như cũ có một chút thương tiếc, một chút yêu thương và một chút mâu thuẫn chiếm nhiều tình cảm hơn cũng như đánh bại ý nghĩ giết người của anh: "Trình Bảo Ái, em vậy mà cũng có bản lĩnh lắm, để cho người biết em phản bội, cũng không thể xuống tay kết thúc được em."
Tôi vuốt ngực thở hổn hển, giống như một con cá bị thiếu oxy quả lâu phải chạy khỏi sa mạc, chạy trốn khỏi vùng đất khô cắn mà bơi về phía một con sông can như có thể cứu sống mình: "Tôi không có, tôi không có phản bội anh." Cho dù Tổ Tông cướp đoạt được đồng súng ông đạn dược này, với tính tình của Trương Thành Nam hoàn toàn sẽ không để mình chịu trói bắt giữ, anh ta là một người có thể đánh cược mạng sống của mình để đạt được địa vị, làm sao anh ta có thể chịu thiệt thòi. "Hảo Hiên, không có một bí mật nào có thể được phanh phui thuận lợi được, chắc chắn là có bàn tay nào đó đã giăng lưới sản trong bóng tối mà chúng ta đều không thể nhìn thấy được."
Tổ Tông ý tứ hàm xúc nhìn tôi: "Một bàn tay tôi lỗi sao."
Tôi không thể nói thẳng, tôi cũng không chắc chắn một trăm phần trăm khẳng định rốt cuộc Thẩm Quốc Minh với Quan Lập Thành thực sự là ai, tôi phải đợi cho đến khi tìm thấy cơ hội để tiếp xúc một chút mới biết được kết quả cuối cùng. Tôi nói trong lòng anh đều biết.
Ánh mắt của tôi với Hai Sói va vào nhau trong khoảng không, anh ta dường như cũng giống tôi suy đoán không khác biệt lắm, tại thời điểm này anh ta lựa chọn che đậy, anh ta quay đầu nói không ngại cho cô Trình một cơ hội khác, lão Q thay đổi địa điểm kiểm tra, hiện tại cũng không chắc chắn chắc chắn là do cô Trình gây ra.
Tổ Tông híp mắt không nói, anh im lặng suy nghĩ một hồi lâu: “Trình Bảo Ái, em ở bên cạnh anh ta, không thể có chuyện một tin tức hữu dụng cũng không lấy được. Trừ khi là từ tâm của em không muốn làm
Tôi cố hết sức áp chế hàm răng run rẩy của mình: "Hào Hiện, anh cho em thêm chút thời gian " Anh nhắm mắt im lặng, tôi đẩy cửa xe ra, run rẩy quay người bước xuống, chân mềm nhũn ra, suýt nữa như không trọng lượng giảm lên mặt đất, thời điểm rồi khỏi thùng xe tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng sinh ra vài phần may mắn, Tổ Tông làm cho tôi cảm thấy áp bức một cách vô ý thức, cảm thấy luống cuống, cảm thấy không có chỗ nào để ẩn nấp, tôi không thể nhiệt tình với vui mừng mà đối mặt với anh như ngày xưa được nữa, khả năng lấy lòng của tôi cũng trở về con số không, tràn đầy nặng nề không thể chịu đựng được.
Sau khi bình tĩnh lại cảm xúc, tôi nhanh chóng xông vào quán trà đã bị tàn phá trước mắt, tìm một vị trí tương đối an toàn với dễ thấy, ngồi xổm ở đó, vô đầu bứt tóc, vết siết ngón tay ở cằm còn chưa bao nhạt đi, nhưng cũng rất phù hợp với tình trạng chật vật với đẫm máu của tòa nhà này.
Mất khoảng mười phút, Tiến Bình cùng với bốn tên thuộc hạ dưới tay anh ta tìm trở về, tôi run rẩy có người lại, hai mắt thất thần, anh ta chạy như điên tới trước mặt tôi, lật xem quần áo của tôi vài cái: "Cô Trình, cô có bị thương không?"
Tầm mắt của tôi khó khăn nhìn về về phía anh ta rối lại rơi vào đôi mắt lo lắng ấy khiến tôi nghĩ lại mà còn sơ, đôi môi khô nứt hình cánh hoa không ngừng máp máy, nhưng lại không thể phát ra âm thanh, Tiến Bình cắn chặt răng, ngón tay mở hồ dỗ vào tay áo với mắt cá chân của tôi, xác nhận không có vết máu chảy, tôi vẫn hoàn hảo không bị tổn thương ở đâu, cả người anh ta mới hoàn toàn thoải mái trở lại.
Thông qua trận chiến mạo hiểm gần tối này, Tiến Bình đã xóa bỏ đi bảy mươi đến tám mươi phần trăm nghi ngờ trong tôi, phàm là đặc vụ nằm vùng nào muốn tiến sâu vào hang chất cấm thì con đường duy nhất phải đi qua là lấy được lòng tin, năm đó ở tỉnh Hà Bắc có người đàn ông rất khỏe, tự xưng vương thống trị ở phía bắc đất nước, cánh sát vì muốn thu phục gã mà hy sinh mất một trung đội, hơn một trăm cảnh sát, mới bình yên vô sự gài được đặc vụ nằm vùng vào trong tổ chức của gã.
Cho dù nội tâm tôi có ý đồ gì thì trong trận chiến này, tôi có được trái tim của Trương Thành Nam nhưng cũng mất đi trái tim của Tổ Tông.
Tiến Bình nâng tôi lên xe, chạy như bay một đường tiến về vùng ngoại ô, buồn chán với xóc này neo lại trên con phố dài sau cơn mưa ẩm ướt khiến tôi ngắn ngơ, mới biết rằng trời đang mưa.
Không lớn cũng chẳng nhỏ, chỉ là một cơn mưa mùa thu ngắn ngủi và hiu quạnh.
Bún đất lấy lại trên đường nhựa gập ghênh vắng tung tóe lên vậy, tôi vừa đặt chân xuống đất đã thấy Trương Thế Nam đang đứng ở cửa đợi tôi, ánh trăng màu trắng sữa lạnh léo chiếu lên khuôn mặt của anh, màu da của anh cũng là một màu trắng nõn, màu sắc mờ ảo như vậy, giống như một miếng ngọc bích được chạm khắc, gió đêm cỏ xanh làm vạt áo sơ mi của anh bay tán loạn, hở ra lồng ngực vững chắc, tôi bằng dựng cảm thấy an lòng.
Trong khoảnh khắc đó, tôi tự hỏi, nếu tôi vi phạm tình cảm của mình, lựa chọn lợi ích, nếu Trương Thành Nam thực sự không có đường lui, theo lời của Tổ Tông, có lẽ tại thời điểm này, anh ta đã bị đánh tới bởi, trở thành con sói bị mất một chân dưới sự kiềm chế của Tổ Tông, tiếng hú của anh ta, móng vuốt của anh ta, răng nanh của anh, sẽ bị suy yếu.
Chắc chắn anh ta sẽ hân chết tôi.
Tôi có muốn lòng hận thù của anh ta không?
Tôi ghét cái cảnh đó.
Đèn xe tắt, một cột ánh sáng chiếu xuống, là đèn đường mở nhạt chìm vào bụi cây, Trương Thành Nam cầm một chiếc áo gió màu đen, đối mặt với tôi đang đờ đẫn mà đi tới, khoác lên vai, cẩn thận bao lấy thân thể tôi, anh ta không nói gì, tôi cũng không biết nói gì, giữa khoảng không yên lặng lúc đó của tôi và anh ta chỉ còn lại những tiếng hít thở đứt quãng.
Tiến Bình chuyển một lá thư màu trắng bạc đứa cho Trường Thành Nam: "Anh Nam, bức thư viết tay của ông Qu
Anh ta đưa tay cầm lấy nó, mở ra vài giây lướt qua rồi lấy bật lửa ra đốt, ngọn lửa bắt đầu cháy từ góc, chỉ một chốc, toàn bộ tờ giấy đã biến thành quả cầu lửa, rồi bị đốt trụi thành một đồng than cháy đen, Trương Thành Nam ném vào bãi cỏ phía sau: "Hàng hóa có an toàn không?" "Nó đã được vận chuyển đến vùng ngoại ô phía đông, nơi cảnh sát ít nghi ngờ, chỉ cần giao dịch trong vòng ba ngày, sẽ không có thay đổi gì lớn."
Tiến Bình nói xong liền liếc tôi: "Là công lao của cô Trình."
Trường Thành Nam cũng không có phản ứng gì kinh ngạc, cũng không hỏi nhiều, giống như đã rõ toàn bộ như lòng bàn tay, từ đầu đến cuối đều nằm trong sự khống chế của anh ta.
Anh ta cúi thấp người xuống, mìm cười nhìn thẳng vào tôi, tôi ngạc nhiên phát hiện con người sâu thẳm của anh ta phản chiếu đôi mắt trong veo của tôi. Chúng trong suốt như một con nai bình thường, sáng ngời, không dơ bản, không lõi đời, không đen tới, giống như một dòng suối trong vắt, ánh sáng liễm diễm trong hồ nước, đầy vườn sắc xuân,
Nhiều năm rồi Trình Bảo Ái không có bộ dáng chân thật như vậy, nhu nhược mà hồn nhiên.
Anh ta đến gần tôi hơn, hơi thở nóng rực phun vào chóp mũi tôi mà tôi lại theo bản năng từ chối anh ta: “Làm cái gì đó."
Anh ta giơ tay lên, vén mái tóc dài che khuất khuôn mặt của tôi: "Bé Năm, tôi rất hạnh phúc."
Anh ta vô cùng dịu dàng hôn mi tâm của tôi: "Hàng hóa bị mất rồi lấy lại cũng không quan trọng bằng việc em đã trở về."