Diệp Tố một thân đen nhẻm nằm ở dưới hố, uy lực của đạo Huyền Thiên Lôi vừa rồi cực lớn, nếu theo lẽ thường khi tu sĩ vừa kết Nguyên Anh, nếu không có chuẩn bị trước mà bị Huyền Thiên Lôi bổ xuống thì chỉ sợ Nguyên Anh sẽ ngay lập tức vỡ nát, không chết cũng thương.
Nhưng không khéo là khi đạo Huyền Thiên Lôi đó đánh xuống Diệp Tố lại không tìm thấy Nguyên Anh trong linh phủ, ngược lại đánh tan cổ linh lực mà Diệp Tố nuốt vào trong cấm địa, khiến nó hoàn toàn hòa tan, chuyển thành linh lực của nàng.
Diệp Tố nằm dưới hố, trợn mắt nhìn bầu trời xanh trong trên đầu, chỉ cảm thấy cảnh giới của mình đang nhảy ầm ầm.
Không những vọt lên đến Nguyên Anh sơ kỳ mà nó còn tiếp tục lên Nguyên Anh trung kỳ, thẳng đến Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh mới tạm dừng lại.
“……”
Phần lý trí cuối cùng còn sót lại của Diệp Tố ra sức áp chế thần thức trong linh phủ, không cho bản thân tiếp tục hấp thu linh lực, nếu không lại tiến giai, lôi kiếp đến nữa thì chỉ sợ nàng sẽ bị đánh thẳng xuống địa ngục mất.
“Đại sư tỷ!” Minh Lưu Sa, Tây Ngọc và Hạ Nhĩ là ba người đầu tiên chạy vào sân thi đấu, ghé vào trên miệng hố hô lên.
Một đạo thân ảnh xẹt qua ba người bọn họ, Du Phục Thời nhảy xuống hố, Dịch Huyền theo sát ngay sau đó.
Không đến một lát quanh miệng hố liền đứng đầy người.
“Tỷ…… sao rồi?” Dịch Huyền nhìn Diệp Tố gần như đồng màu với mặt đất trong hố, do dự hỏi.
“Còn sống.” Diệp Tố vẫn không nhúc nhích, chậm rãi nói, “Hai vị sư đệ, có thể nhấc quý chân lên không?”
Dịch Huyền ngẩn ra, sau đó nhanh chóng lùi chân về sau một bước, cúi đầu nhìn lại mới phát hiện lúc nhảy vào hố hắn dẫm trúng một bàn tay của Diệp Tố.
Du Phục Thời cũng di di một chân, hắn theo thường lệ quăng vài thanh khiết thuật lên người Diệp Tố, bất quá động tác có thể thấy được nhẹ nhàng hơn một chút.
Hắn vươn tay ra với Diệp Tố, muốn dắt nàng lên.
Diệp Tố nắm lấy tay hắn nương lực kéo đứng lên, tóc của nàng bị thiên lôi đánh cháy hết cả, bên tai vẫn còn ẩn ẩn nghe thấy tiếng sấm ầm vang.
Hố sâu chừng 10m, Khấp Huyết kiếm chở Dư Phục Thời mà Diệp Tố bay lên ra ngoài, Dịch Huyền cũng theo ở phía sau.
Diệp Tố vừa ra tới liền thành tiêu điểm của cả sân, tầm mắt của năm đại tông chủ đều dừng trên người nàng.
Thực lực của các tông chủ cao hơn Diệp Tố rất nhiều nên dễ như trở bàn tay cảm nhận được cảnh giới lúc này của nàng, Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh.
Đây là một lần tăng lên sáu cấp?
“Ngươi vừa mới tăng ba giai, đi về nghỉ ngơi đi.” Thật lâu sau, tông chủ Ngô Kiếm Phái Chu Kỳ nói với Diệp Tố.
“Ba giai?” Lão nhân tóc nâu nhìn về phía Chu Kỳ, “Nếu ta nhớ không lầm thì trước đó nàng ta mới chỉ là Kim Đan sơ kỳ.”
Đệ tử dự thi này ông nhớ rõ, là người lúc bắt đầu tới trễ nhất. Khí thế kiêu ngạo lúc đó khiến ông còn tưởng là đệ tử thiên tài nào, kết quả nhìn lại thì chỉ là một Kim Đan sơ kỳ nhãi nhép mà thôi.
Chu Kỳ gật đầu: “Diệp Tố lúc ở Ngô Kiếm Phái kết anh không thành công khiến cảnh giới bị thụt lùi lại về Kim Đan sơ kỳ. Xem ra một chuyến vào Hỗn Độn Kính lần này đã cho nàng thu hoạch pha phong.”
Đối với việc tông chủ nhà mình nói dối không chớp mắt, tất cả đệ tử Ngô Kiếm Phái đều cụp mi rũ mắt, phảng phất không nghe thấy gì hết.
Lão nhân tóc nâu nhìn chằm chằm Diệp Tố hồi lâu, nhớ lại bộ dáng khi nàng chạy đến sân thi đấu, rốt cuộc cũng tin tưởng.
“Khoan đã.” Tông chủ Thượng Khuyết Tông lên tiếng ngăn cản, ông nhìn sang Nhan Hảo đang đứng một bên, “Hai người các ngươi biến mất trong Hỗn Độn Kính hơn hai mươi ngày, lúc đó đã đi đâu?”
Nhan Hảo không dự đoán được mũi giáo lại chỉa sang phía mình, nàng phe phẩy quạt lông hồng phấn nói: “Cứ vậy cứ vậy rồi chúng ta liền đến phụ cận kết giới.”
“Cứ vậy cứ vậy rốt cuộc là sao?” Tông chủ Thượng Khuyết Tông nhíu mày hỏi.
“Thì là cứ vậy thôi.” Lý trí của Nhan Hảo rốt cuộc cũng đã sống lại, ngay cả tông chủ Thượng Khuyết Tông cũng muốn biết vậy chứng tỏ bọn họ cũng không rõ về chuyện cấm địa, nàng quyết định không chủ động nói ra chuyện hai người đi vào cấm địa, trong túi Càn Khôn của nàng còn có một đống lục giai thú đan đó.
“Tông chủ Vạn Phật Tông không phải trước đó đã nói hai vị đệ tử đi vào tàn lưu pháp trận.” Tông chủ Hợp Hoan Tông Ngô Nguyệt lên tiếng, “Hiện giờ xem ra, chỉ sợ là truyền tống pháp trận nào đó. Nếu đệ tử của ta không bị gì đáng ngại thì chuyện khác cũng không truy cứu nữa.”
Tông chủ Ngũ Hành Tông một lần nữa lại dời mũi giáo về phía Diệp Tố, ông hỏi: “Ta không nhớ rõ từ khi nào Nguyên Anh kỳ lại có lôi kiếp, mà còn là Huyền Thiên Lôi.”
“Lúc Côn Luân Lục Trầm Hàn thăng lên Nguyên Anh trung kỳ không phải dẫn tới chín đạo thiên lôi sao.” Tân Thẩm Chi nắm Lãnh Tuyền kiếm nóng hổi trong tay chen vào một miệng, “Huống hồ năm đó lão tử tăng cảnh giới lên Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh cũng đụng phải thiên lôi, Liên tông chủ thiếu kiến thức thì ít nói tốt hơn.”
“Ngươi! Không ngờ Ngô Kiếm Phái lại có quan hệ tốt với đệ tử của một môn phái sắp phế tông đến vậy.” Tông chủ Ngũ Hành Tông trào phúng, “Ước chừng có đến 27 đạo lôi, còn có một đạo Huyền Thiên Lôi chốt hạ, trận thế này không phải quá lớn rồi sao.”
“Đại sư tỷ của ta là thiên tài, trận thế to chút thì có sao?” Hạ Nhĩ cao giọng nói, hoàn toàn không sợ những tông chủ của các đại tông môn trên kia, “Thiên tài chính là không giống với người thường!”
“Ta đồng ý.” Nhan Hảo giơ tay tán đồng.
Những người khác: “……”
“Được rồi.” Phong Trần đạo nhân khẽ giơ tay, linh lực chung quanh liền rung động khiến mọi người dừng nghị luận, “Cửa thứ nhất này tuy xảy ra vấn đề nhưng cũng không cách thời điểm kết thúc quá xa, mọi người lấy thú đan ra, ai đủ trăm viên thì có thể vào vòng tiếp theo.”
Có vài tán tu hô lên, “Không công bằng, chúng ta chỉ còn thiếu một hai viên thú đan nữa thôi, vẫn còn hai canh giờ, có lẽ nếu đúng thời gian kết thúc thì có thể đạt rồi.”
Phong Trần đạo nhân nhàn nhạt nhìn thoáng qua mấy tán tu đó, mọi người không tự chủ được mà ngậm miệng.
Lão nhân tóc nâu cười lạnh nói: “Gần một tháng cũng không gom đủ một trăm tứ giai thú đan, các ngươi có vào vòng tiếp theo thì cũng chỉ là đá kê chân cho các đệ tử khác mà thôi, chi bằng hiện tại rời đi còn có thể bảo toàn tính mạng.”
Đại tông chủ không chấp nhận được bị mạo phạm, huống chi là tông chủ Côn Luân, đại phái đệ nhất tu chân giới.
Các tu sĩ dự thi bắt đầu báo lên số lượng thú đan.
“Hai người có bao nhiêu thú đan?” Diệp Tố hỏi Dịch Huyền và Lữ Cửu.
“Ta có 126 tứ giai thú đan.” Lữ Cửu vội đáp.
Dịch Huyền lấy túi Càn Khôn ra đếm số thú đan bên trong: “Hai trăm tứ giai thú đan, năm ngũ giai thú đan.”
Diệp Tố gật gật đầu, đem tứ giai thú đan của mình phân cho mấy người ở phía sau đang thiếu một, hai viên.
Sau đó lại nói với các đệ tử và tán tu còn thiếu quá nhiều thú đan: “Chuyện thiên lôi không cách nào khống chế, đã liên lụy các vị phải ra trước thời hạn với ta, để xin lỗi, các vị về sau tìm Thiên Cơ Môn luyện khí có thể được giảm giá 20%.”
Mấy tán tu ở đông phương lập tức chắp tay cảm tạ nhận lấy, hảo cảm đối với Diệp Tố tăng cao, bọn họ vốn dĩ có ra lúc đúng giờ cũng không có cơ hội vào vòng sau, vậy mà còn được ưu đãi giảm giá 20%.
Nhưng những người khác lại không cho là như vậy, có tán tu cườu khẩy: “Ai sẽ đến Thiên Cơ Môn các ngươi đặt hàng luyện khí chứ? Các ngươi có lên được Bách Thanh Bảng sao?”
“Ta nhớ rõ Thiên Cơ Môn có hai đệ tử đề tên trên Bách Thanh Bảng, nhưng mà là vị trí đếm ngược.” Một người khác nói thêm vào.
“Vừa hay, xếp hạng tháng này của Bách Thanh Bảng vừa ra tới.” Tông chủ Phá Nguyên Môn Toàn Thâm bước vào từ bên ngoài sân thi đấu, mở ra một quyển trục, phất tay cho nó lơ lửng giữa không trung.
Phàm là ai có chú ý đến Bách Thanh Bảng đều biết mười vị trí đầu tiên của bảng đã hơn 50 năm chưa từng thay đổi, hiện nay liếc mắt một cái liền phát hiện vị trí đệ nhất vậy mà đổi chủ rồi.
Bát Kỳ Biến —— Diệp Tố ( Thiên Cơ Môn), Toàn Gia Anh ( Phá Nguyên Môn)
Mọi người: “……”
Bi3n thái!
Đệ nhất Bách Thanh Bảng! Tuy rằng đây là pháp khi do hai người hợp luyện nhưng trình độ của Toàn Gia Anh rõ ràng không đủ để lên đến độ này, người có đầu óc đều có thể nhận ra Diệp Tố mới là người chủ đạo.
Không riêng như thế, có không ít người tinh mắt phát hiện một trăm vị trí đầu tiên còn nhiều ra ba đệ tử Thiên Cơ Môn, hơn nữa tập trung ở khoảng giữa 60 đến 70.
Đây là Bách Thanh Bảng, một trăm vị trí đầu đa phần đều là luyện khí sư Nguyên Anh kỳ trở lên, Diệp Tố thì không nói, hiện tại nàng đã tiến giai đến Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng ba đệ tử Thiên Cơ Môn ở phía sau rõ ràng vẫn đang là Kim Đan kỳ.
Mấy ngày trước bọn họ cả ngày đều chào bán pháp khí, phần đông các đệ tử tham gia đại bỉ đều cự tuyệt qua.
Kim Đan kỳ có thể nhảy lên trước hạng 70, thiên phú này đuổi kịp, thậm chí vượt qua đệ tử Trảm Kim Tông rồi!
Không ít người nuốt nuốt nước miếng, trong lòng hối hận không thôi, mấy pháp khí trên bảng trước kia đệ tử của Thiên Cơ Môn từng chào hàng qua với họ! Hơn nữa giá cả rẻ đến không thể rẻ hơn, vậy mà bọn họ lại không mua.
“Vậy lời hứa giảm giá 20%, các ngươi có cần ghi tên của chúng ta lại không?” Có người nhanh chóng quay xe.
Diệp Tố nghiêng đầu nhìn Minh Lưu Sa, hắn lấy ra ngọc giản, ghi lại tên của từng người cùng với tông môn bọn họ.
“Chúng ta cũng phải ra trước thời hạn.” Mai Cừu Nhân mới tiến lên báo số lượng thú đan của đệ tử Hợp Hoan Tông quay lại, xoay người cao giọng hô lên với Diệp Tố, “Cô cũng phải giảm giá cho chúng ta đó.”
“Những người khác đã thông quan, nếu muốn cũng có thể đăng ký, về sau tới Thiên Cơ Môn luyện khí, giảm 10%.” Diệp Tố nói.
Tây Ngọc và Hạ Nhĩ cũng lấy ra ngọc giản, bắt đầu ghi lại tên của những tu sĩ đăng ký.
Diệp Tố ngẩng đầu lẳng lặng nhìn Bách Thanh Bảng đang lơ lửng trên không, trong mắt rốt cuộc lộ ra ý cười.
—— Sau 500 năm, Thiên Cơ Môn rốt cuộc đã trở lại đầu bảng của Bách Thanh Bảng.
Tầm mắt của Diệp Tố dừng ở tên của ba người Minh Lưu Sa, kế tiếp, nàng hy vọng còn có thể thấy tên của các sư đệ sư muội Thiên Cơ Môn khác trên bảng, nàng muốn được nhìn lại phong cảnh đồ bảng của Thiên Cơ Môn năm nào. Nàng muốn các đệ tử Thiên Cơ Môn triệt để đè đám người Trảm Kim Tông ở dưới.
“Luyện khí sư đệ nhất Bách Thanh Bảng.” Liên Liên đi đến bên cạnh Diệp Tố, cũng ngửa đầu, “Còn là một phù sư tăng một lần ba giai, Lục Trầm Hàn có nổi bật cũng không bằng cô.”
Diệp Tố cười một tiếng, mở ra bàn tay nói: “Đồ của cô.”
Liên Liên cầm lấy Lược Chắn Lôi đã bị đốt trọi mất một nửa: “Còn tưởng rằng bị thiên lôi đánh nát rồi.”
“Cảm tạ.” Diệp Tố nhìn Liên Liên bên người nói, “Mấy ngày nữa cô đưa đến chỗ ta đi, ta sẽ sửa cho cô, chẳng qua sợ là hiệu quả không còn tốt như vậy.”
“Có thể sửa lại sao?” Ánh mắt Liên Liên lộ ra một tia ý mừng.
“Có thể khôi phục lại bộ dáng cũ, ta vẫn còn nhớ rõ.” Diệp Tố nói.
“Vậy quá tốt rồi.” Nói đoạn Liên Liên dùng khuỷu tay huých nhẹ Diệp Tố, thấp giọng nhắc nhở, “Cô làm nổi bật quá mức, đường về sau sẽ không dễ đi đâu.”
Diệp Tố nhìn về những cái tên trên quyển trục: “Đáng giá.”
Ở một góc khác, trưởng lão Côn Luân đã thống kê xong số đệ tử thông qua vòng này, tổng cộng có 1159 người, đào thải hơn một nửa.
“Cửa đầu tiên tuy có khúc chiết nhưng hy vọng các đệ tử tiếp tục tham gia đại bỉ có thể từ đó rút ra kinh nghiệm, để sắp tới khi thi đấu có thể thuận lợi thông qua.” Phong Trần đạo nhân ôn hòa nói, “Hôm nay đến đây thôi, mọi người giải tán.”
Sắc mặt của mấy người Trảm Kim Tông đứng lẫn trong đám người cực kỳ kém, tâm tư của bọn họ đều tập trung về sân thi đấu, không có chú ý đến Bách Thanh Bảng tháng này, hoặc là nói bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có luyện khí sư đột nhiên vọt lên tới đệ nhất.
Đặc biệt còn là do đệ tử Thiên Cơ Môn cùng Phá Nguyên Môn luyện chế.
Sắc mặt cực kém như vậy còn có một người.
Ninh Thiển Dao cúi đầu che giấu sự ghen ghét trong mắt, nàng ta không rõ vì sao đột nhiên có các trưởng lão cùng đệ tử của các đại tông môn lợi hại đều đứng ra nói chuyện cho Diệp Tố. Nàng ta không nghĩ ra được vì cái gì những người này phảng phất có quan hệ rất tốt với Diệp Tố.
Ngoài ra nàng ta không có cách nào tiếp thu được sự thật Diệp Tố tăng một lần ba giai.
Diệp Tố hẳn là đã gặp được kỳ ngộ nào đó.
Ninh Thiển Dao ở trong lòng chắc chắn, nếu không Diệp Tố không có khả năng có thể tiến giai nhanh như vậy.
“Cô bị thương.” Lục Trầm Hàn nghiêng đầu nói với Ninh Thiển Dao, “Đi theo ta.”
Ninh Thiển Dao ngẩng đầu, trong mắt có chút bối rối, chỉ vào Giản Hồ đang ngất đi ở bên cạnh: “Bằng hữu của muội cũng bị thương.”
“Vậy thì cứ mang hắn theo.” Lục Trầm Hàn đảo mắt liếc qua Giản Hồ một cái.
“Cảm ơn Lục ca ca.” Ninh Thiển Dao đỡ Giản Hồ, đi theo hắn.
……
Đám đông trên sân thi đấu rốt cuộc cũng tan, từng người trở về chỗ ở để nghỉ ngơi.
Tông chủ Hợp Hoan Tông Ngô Nguyệt vừa bước vào chủ điện liền dựng lên một kết giới, xoay người hỏi Nhan Hảo: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Sao lại dùng đến thuật bảo mệnh?”
Mệnh đèn không có việc gì nhưng khi Nhan Hảo vừa ra tới bà liền phát hiện có chỗ không đúng.
Nhưng không khéo là khi đạo Huyền Thiên Lôi đó đánh xuống Diệp Tố lại không tìm thấy Nguyên Anh trong linh phủ, ngược lại đánh tan cổ linh lực mà Diệp Tố nuốt vào trong cấm địa, khiến nó hoàn toàn hòa tan, chuyển thành linh lực của nàng.
Diệp Tố nằm dưới hố, trợn mắt nhìn bầu trời xanh trong trên đầu, chỉ cảm thấy cảnh giới của mình đang nhảy ầm ầm.
Không những vọt lên đến Nguyên Anh sơ kỳ mà nó còn tiếp tục lên Nguyên Anh trung kỳ, thẳng đến Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh mới tạm dừng lại.
“……”
Phần lý trí cuối cùng còn sót lại của Diệp Tố ra sức áp chế thần thức trong linh phủ, không cho bản thân tiếp tục hấp thu linh lực, nếu không lại tiến giai, lôi kiếp đến nữa thì chỉ sợ nàng sẽ bị đánh thẳng xuống địa ngục mất.
“Đại sư tỷ!” Minh Lưu Sa, Tây Ngọc và Hạ Nhĩ là ba người đầu tiên chạy vào sân thi đấu, ghé vào trên miệng hố hô lên.
Một đạo thân ảnh xẹt qua ba người bọn họ, Du Phục Thời nhảy xuống hố, Dịch Huyền theo sát ngay sau đó.
Không đến một lát quanh miệng hố liền đứng đầy người.
“Tỷ…… sao rồi?” Dịch Huyền nhìn Diệp Tố gần như đồng màu với mặt đất trong hố, do dự hỏi.
“Còn sống.” Diệp Tố vẫn không nhúc nhích, chậm rãi nói, “Hai vị sư đệ, có thể nhấc quý chân lên không?”
Dịch Huyền ngẩn ra, sau đó nhanh chóng lùi chân về sau một bước, cúi đầu nhìn lại mới phát hiện lúc nhảy vào hố hắn dẫm trúng một bàn tay của Diệp Tố.
Du Phục Thời cũng di di một chân, hắn theo thường lệ quăng vài thanh khiết thuật lên người Diệp Tố, bất quá động tác có thể thấy được nhẹ nhàng hơn một chút.
Hắn vươn tay ra với Diệp Tố, muốn dắt nàng lên.
Diệp Tố nắm lấy tay hắn nương lực kéo đứng lên, tóc của nàng bị thiên lôi đánh cháy hết cả, bên tai vẫn còn ẩn ẩn nghe thấy tiếng sấm ầm vang.
Hố sâu chừng 10m, Khấp Huyết kiếm chở Dư Phục Thời mà Diệp Tố bay lên ra ngoài, Dịch Huyền cũng theo ở phía sau.
Diệp Tố vừa ra tới liền thành tiêu điểm của cả sân, tầm mắt của năm đại tông chủ đều dừng trên người nàng.
Thực lực của các tông chủ cao hơn Diệp Tố rất nhiều nên dễ như trở bàn tay cảm nhận được cảnh giới lúc này của nàng, Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh.
Đây là một lần tăng lên sáu cấp?
“Ngươi vừa mới tăng ba giai, đi về nghỉ ngơi đi.” Thật lâu sau, tông chủ Ngô Kiếm Phái Chu Kỳ nói với Diệp Tố.
“Ba giai?” Lão nhân tóc nâu nhìn về phía Chu Kỳ, “Nếu ta nhớ không lầm thì trước đó nàng ta mới chỉ là Kim Đan sơ kỳ.”
Đệ tử dự thi này ông nhớ rõ, là người lúc bắt đầu tới trễ nhất. Khí thế kiêu ngạo lúc đó khiến ông còn tưởng là đệ tử thiên tài nào, kết quả nhìn lại thì chỉ là một Kim Đan sơ kỳ nhãi nhép mà thôi.
Chu Kỳ gật đầu: “Diệp Tố lúc ở Ngô Kiếm Phái kết anh không thành công khiến cảnh giới bị thụt lùi lại về Kim Đan sơ kỳ. Xem ra một chuyến vào Hỗn Độn Kính lần này đã cho nàng thu hoạch pha phong.”
Đối với việc tông chủ nhà mình nói dối không chớp mắt, tất cả đệ tử Ngô Kiếm Phái đều cụp mi rũ mắt, phảng phất không nghe thấy gì hết.
Lão nhân tóc nâu nhìn chằm chằm Diệp Tố hồi lâu, nhớ lại bộ dáng khi nàng chạy đến sân thi đấu, rốt cuộc cũng tin tưởng.
“Khoan đã.” Tông chủ Thượng Khuyết Tông lên tiếng ngăn cản, ông nhìn sang Nhan Hảo đang đứng một bên, “Hai người các ngươi biến mất trong Hỗn Độn Kính hơn hai mươi ngày, lúc đó đã đi đâu?”
Nhan Hảo không dự đoán được mũi giáo lại chỉa sang phía mình, nàng phe phẩy quạt lông hồng phấn nói: “Cứ vậy cứ vậy rồi chúng ta liền đến phụ cận kết giới.”
“Cứ vậy cứ vậy rốt cuộc là sao?” Tông chủ Thượng Khuyết Tông nhíu mày hỏi.
“Thì là cứ vậy thôi.” Lý trí của Nhan Hảo rốt cuộc cũng đã sống lại, ngay cả tông chủ Thượng Khuyết Tông cũng muốn biết vậy chứng tỏ bọn họ cũng không rõ về chuyện cấm địa, nàng quyết định không chủ động nói ra chuyện hai người đi vào cấm địa, trong túi Càn Khôn của nàng còn có một đống lục giai thú đan đó.
“Tông chủ Vạn Phật Tông không phải trước đó đã nói hai vị đệ tử đi vào tàn lưu pháp trận.” Tông chủ Hợp Hoan Tông Ngô Nguyệt lên tiếng, “Hiện giờ xem ra, chỉ sợ là truyền tống pháp trận nào đó. Nếu đệ tử của ta không bị gì đáng ngại thì chuyện khác cũng không truy cứu nữa.”
Tông chủ Ngũ Hành Tông một lần nữa lại dời mũi giáo về phía Diệp Tố, ông hỏi: “Ta không nhớ rõ từ khi nào Nguyên Anh kỳ lại có lôi kiếp, mà còn là Huyền Thiên Lôi.”
“Lúc Côn Luân Lục Trầm Hàn thăng lên Nguyên Anh trung kỳ không phải dẫn tới chín đạo thiên lôi sao.” Tân Thẩm Chi nắm Lãnh Tuyền kiếm nóng hổi trong tay chen vào một miệng, “Huống hồ năm đó lão tử tăng cảnh giới lên Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh cũng đụng phải thiên lôi, Liên tông chủ thiếu kiến thức thì ít nói tốt hơn.”
“Ngươi! Không ngờ Ngô Kiếm Phái lại có quan hệ tốt với đệ tử của một môn phái sắp phế tông đến vậy.” Tông chủ Ngũ Hành Tông trào phúng, “Ước chừng có đến 27 đạo lôi, còn có một đạo Huyền Thiên Lôi chốt hạ, trận thế này không phải quá lớn rồi sao.”
“Đại sư tỷ của ta là thiên tài, trận thế to chút thì có sao?” Hạ Nhĩ cao giọng nói, hoàn toàn không sợ những tông chủ của các đại tông môn trên kia, “Thiên tài chính là không giống với người thường!”
“Ta đồng ý.” Nhan Hảo giơ tay tán đồng.
Những người khác: “……”
“Được rồi.” Phong Trần đạo nhân khẽ giơ tay, linh lực chung quanh liền rung động khiến mọi người dừng nghị luận, “Cửa thứ nhất này tuy xảy ra vấn đề nhưng cũng không cách thời điểm kết thúc quá xa, mọi người lấy thú đan ra, ai đủ trăm viên thì có thể vào vòng tiếp theo.”
Có vài tán tu hô lên, “Không công bằng, chúng ta chỉ còn thiếu một hai viên thú đan nữa thôi, vẫn còn hai canh giờ, có lẽ nếu đúng thời gian kết thúc thì có thể đạt rồi.”
Phong Trần đạo nhân nhàn nhạt nhìn thoáng qua mấy tán tu đó, mọi người không tự chủ được mà ngậm miệng.
Lão nhân tóc nâu cười lạnh nói: “Gần một tháng cũng không gom đủ một trăm tứ giai thú đan, các ngươi có vào vòng tiếp theo thì cũng chỉ là đá kê chân cho các đệ tử khác mà thôi, chi bằng hiện tại rời đi còn có thể bảo toàn tính mạng.”
Đại tông chủ không chấp nhận được bị mạo phạm, huống chi là tông chủ Côn Luân, đại phái đệ nhất tu chân giới.
Các tu sĩ dự thi bắt đầu báo lên số lượng thú đan.
“Hai người có bao nhiêu thú đan?” Diệp Tố hỏi Dịch Huyền và Lữ Cửu.
“Ta có 126 tứ giai thú đan.” Lữ Cửu vội đáp.
Dịch Huyền lấy túi Càn Khôn ra đếm số thú đan bên trong: “Hai trăm tứ giai thú đan, năm ngũ giai thú đan.”
Diệp Tố gật gật đầu, đem tứ giai thú đan của mình phân cho mấy người ở phía sau đang thiếu một, hai viên.
Sau đó lại nói với các đệ tử và tán tu còn thiếu quá nhiều thú đan: “Chuyện thiên lôi không cách nào khống chế, đã liên lụy các vị phải ra trước thời hạn với ta, để xin lỗi, các vị về sau tìm Thiên Cơ Môn luyện khí có thể được giảm giá 20%.”
Mấy tán tu ở đông phương lập tức chắp tay cảm tạ nhận lấy, hảo cảm đối với Diệp Tố tăng cao, bọn họ vốn dĩ có ra lúc đúng giờ cũng không có cơ hội vào vòng sau, vậy mà còn được ưu đãi giảm giá 20%.
Nhưng những người khác lại không cho là như vậy, có tán tu cườu khẩy: “Ai sẽ đến Thiên Cơ Môn các ngươi đặt hàng luyện khí chứ? Các ngươi có lên được Bách Thanh Bảng sao?”
“Ta nhớ rõ Thiên Cơ Môn có hai đệ tử đề tên trên Bách Thanh Bảng, nhưng mà là vị trí đếm ngược.” Một người khác nói thêm vào.
“Vừa hay, xếp hạng tháng này của Bách Thanh Bảng vừa ra tới.” Tông chủ Phá Nguyên Môn Toàn Thâm bước vào từ bên ngoài sân thi đấu, mở ra một quyển trục, phất tay cho nó lơ lửng giữa không trung.
Phàm là ai có chú ý đến Bách Thanh Bảng đều biết mười vị trí đầu tiên của bảng đã hơn 50 năm chưa từng thay đổi, hiện nay liếc mắt một cái liền phát hiện vị trí đệ nhất vậy mà đổi chủ rồi.
Bát Kỳ Biến —— Diệp Tố ( Thiên Cơ Môn), Toàn Gia Anh ( Phá Nguyên Môn)
Mọi người: “……”
Bi3n thái!
Đệ nhất Bách Thanh Bảng! Tuy rằng đây là pháp khi do hai người hợp luyện nhưng trình độ của Toàn Gia Anh rõ ràng không đủ để lên đến độ này, người có đầu óc đều có thể nhận ra Diệp Tố mới là người chủ đạo.
Không riêng như thế, có không ít người tinh mắt phát hiện một trăm vị trí đầu tiên còn nhiều ra ba đệ tử Thiên Cơ Môn, hơn nữa tập trung ở khoảng giữa 60 đến 70.
Đây là Bách Thanh Bảng, một trăm vị trí đầu đa phần đều là luyện khí sư Nguyên Anh kỳ trở lên, Diệp Tố thì không nói, hiện tại nàng đã tiến giai đến Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng ba đệ tử Thiên Cơ Môn ở phía sau rõ ràng vẫn đang là Kim Đan kỳ.
Mấy ngày trước bọn họ cả ngày đều chào bán pháp khí, phần đông các đệ tử tham gia đại bỉ đều cự tuyệt qua.
Kim Đan kỳ có thể nhảy lên trước hạng 70, thiên phú này đuổi kịp, thậm chí vượt qua đệ tử Trảm Kim Tông rồi!
Không ít người nuốt nuốt nước miếng, trong lòng hối hận không thôi, mấy pháp khí trên bảng trước kia đệ tử của Thiên Cơ Môn từng chào hàng qua với họ! Hơn nữa giá cả rẻ đến không thể rẻ hơn, vậy mà bọn họ lại không mua.
“Vậy lời hứa giảm giá 20%, các ngươi có cần ghi tên của chúng ta lại không?” Có người nhanh chóng quay xe.
Diệp Tố nghiêng đầu nhìn Minh Lưu Sa, hắn lấy ra ngọc giản, ghi lại tên của từng người cùng với tông môn bọn họ.
“Chúng ta cũng phải ra trước thời hạn.” Mai Cừu Nhân mới tiến lên báo số lượng thú đan của đệ tử Hợp Hoan Tông quay lại, xoay người cao giọng hô lên với Diệp Tố, “Cô cũng phải giảm giá cho chúng ta đó.”
“Những người khác đã thông quan, nếu muốn cũng có thể đăng ký, về sau tới Thiên Cơ Môn luyện khí, giảm 10%.” Diệp Tố nói.
Tây Ngọc và Hạ Nhĩ cũng lấy ra ngọc giản, bắt đầu ghi lại tên của những tu sĩ đăng ký.
Diệp Tố ngẩng đầu lẳng lặng nhìn Bách Thanh Bảng đang lơ lửng trên không, trong mắt rốt cuộc lộ ra ý cười.
—— Sau 500 năm, Thiên Cơ Môn rốt cuộc đã trở lại đầu bảng của Bách Thanh Bảng.
Tầm mắt của Diệp Tố dừng ở tên của ba người Minh Lưu Sa, kế tiếp, nàng hy vọng còn có thể thấy tên của các sư đệ sư muội Thiên Cơ Môn khác trên bảng, nàng muốn được nhìn lại phong cảnh đồ bảng của Thiên Cơ Môn năm nào. Nàng muốn các đệ tử Thiên Cơ Môn triệt để đè đám người Trảm Kim Tông ở dưới.
“Luyện khí sư đệ nhất Bách Thanh Bảng.” Liên Liên đi đến bên cạnh Diệp Tố, cũng ngửa đầu, “Còn là một phù sư tăng một lần ba giai, Lục Trầm Hàn có nổi bật cũng không bằng cô.”
Diệp Tố cười một tiếng, mở ra bàn tay nói: “Đồ của cô.”
Liên Liên cầm lấy Lược Chắn Lôi đã bị đốt trọi mất một nửa: “Còn tưởng rằng bị thiên lôi đánh nát rồi.”
“Cảm tạ.” Diệp Tố nhìn Liên Liên bên người nói, “Mấy ngày nữa cô đưa đến chỗ ta đi, ta sẽ sửa cho cô, chẳng qua sợ là hiệu quả không còn tốt như vậy.”
“Có thể sửa lại sao?” Ánh mắt Liên Liên lộ ra một tia ý mừng.
“Có thể khôi phục lại bộ dáng cũ, ta vẫn còn nhớ rõ.” Diệp Tố nói.
“Vậy quá tốt rồi.” Nói đoạn Liên Liên dùng khuỷu tay huých nhẹ Diệp Tố, thấp giọng nhắc nhở, “Cô làm nổi bật quá mức, đường về sau sẽ không dễ đi đâu.”
Diệp Tố nhìn về những cái tên trên quyển trục: “Đáng giá.”
Ở một góc khác, trưởng lão Côn Luân đã thống kê xong số đệ tử thông qua vòng này, tổng cộng có 1159 người, đào thải hơn một nửa.
“Cửa đầu tiên tuy có khúc chiết nhưng hy vọng các đệ tử tiếp tục tham gia đại bỉ có thể từ đó rút ra kinh nghiệm, để sắp tới khi thi đấu có thể thuận lợi thông qua.” Phong Trần đạo nhân ôn hòa nói, “Hôm nay đến đây thôi, mọi người giải tán.”
Sắc mặt của mấy người Trảm Kim Tông đứng lẫn trong đám người cực kỳ kém, tâm tư của bọn họ đều tập trung về sân thi đấu, không có chú ý đến Bách Thanh Bảng tháng này, hoặc là nói bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có luyện khí sư đột nhiên vọt lên tới đệ nhất.
Đặc biệt còn là do đệ tử Thiên Cơ Môn cùng Phá Nguyên Môn luyện chế.
Sắc mặt cực kém như vậy còn có một người.
Ninh Thiển Dao cúi đầu che giấu sự ghen ghét trong mắt, nàng ta không rõ vì sao đột nhiên có các trưởng lão cùng đệ tử của các đại tông môn lợi hại đều đứng ra nói chuyện cho Diệp Tố. Nàng ta không nghĩ ra được vì cái gì những người này phảng phất có quan hệ rất tốt với Diệp Tố.
Ngoài ra nàng ta không có cách nào tiếp thu được sự thật Diệp Tố tăng một lần ba giai.
Diệp Tố hẳn là đã gặp được kỳ ngộ nào đó.
Ninh Thiển Dao ở trong lòng chắc chắn, nếu không Diệp Tố không có khả năng có thể tiến giai nhanh như vậy.
“Cô bị thương.” Lục Trầm Hàn nghiêng đầu nói với Ninh Thiển Dao, “Đi theo ta.”
Ninh Thiển Dao ngẩng đầu, trong mắt có chút bối rối, chỉ vào Giản Hồ đang ngất đi ở bên cạnh: “Bằng hữu của muội cũng bị thương.”
“Vậy thì cứ mang hắn theo.” Lục Trầm Hàn đảo mắt liếc qua Giản Hồ một cái.
“Cảm ơn Lục ca ca.” Ninh Thiển Dao đỡ Giản Hồ, đi theo hắn.
……
Đám đông trên sân thi đấu rốt cuộc cũng tan, từng người trở về chỗ ở để nghỉ ngơi.
Tông chủ Hợp Hoan Tông Ngô Nguyệt vừa bước vào chủ điện liền dựng lên một kết giới, xoay người hỏi Nhan Hảo: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Sao lại dùng đến thuật bảo mệnh?”
Mệnh đèn không có việc gì nhưng khi Nhan Hảo vừa ra tới bà liền phát hiện có chỗ không đúng.