Mục lục
KHÔNG CẦN LOẠN ĂN VẠ - Hồng Thứ Bắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong rừng bia đá ở tiểu bí cảnh lần trước Du Phục Thời từng xuất hiện qua, lần này lại đột nhiên chủ động chạy đi phá pháp trận của Đồ Thế tiền bối thiết lập chỗ những tấm bia đá. Nhìn từ góc độ nào cũng thấy tiểu sư đệ cùng bia đá có một mối liên hệ nào đó.

—— còn có Hàn Tinh Bùn.

Trên bia đá ở tiểu bí cảnh lúc trước tựa hồ có dấu vết của Hàn Tinh Bùn, nhưng lúc ấy Diệp Tố bị hoa văn trên bia đá hấp dẫn nên không để ý đến những thứ khác.

Nếu lần đó trong tiểu bí cảnh Du Phục Thời cũng xuất hiện ở rừng bia đá vậy thì đống Hàn Tinh Bùn dính đầy tay hắn lần này là do hắn cạo ra từ trên những bia đá ở đó sao?

Diệp Tố nghĩ nghĩ về phong cách hành sự thường ngày của tiểu sư đệ, theo bản năng loại trừ khả năng này, hắn quá lười.

Thân phận của tiểu sư đệ vẫn là một ẩn số, lại ngẫu nhiên ném ra những tài liệu cực kỳ quý hiếm, cũng không biết rốt cuộc thân phận của hắn là gì, Diệp Tố cũng không định hỏi nhiều, dù sao hỏi trái hỏi phải thì vẫn là câu trả lời đó “ta không nhớ” hoặc đơn giản hắn sẽ làm bộ không nghe thấy, cho nàng ăn canh bơ.

“Cô tỉnh rồi.” Từ Trình Ngọc đi tới, “Đồ tiền bối đang nghiên cứu pháp trận, còn bọn Trình Hoài An thì đang xem xét phù văn.”

“Pháp trận?”

“Đồ tiền bối nói toàn bộ rừng bia đá là một đại hình pháp trận, lúc trước có quá nhiều tấm bia bị gãy làm mất đi trận hình nên ông ấy không phát hiện ra.” Chu Vân đứng ở bên cạnh giải thích.

Đồ Thế tiền bối khi tiến vào đây chỉ có một người, Kim Đan lại bị vỡ nát, cận kề sinh tử, hai trăm năm qua ông vừa cố gắng sinh tồn vừa một lần nữa tu luyện, tại vùng đất hoang vu rộng lớn này vật lộn với đủ loại yêu thú, trải qua cuộc sống ăn tươi nuốt sống.

Mãi đến mấy năm gần đây khi linh khí từ từ thưa thớt, yêu thú cũng dần dần biến mất ông mới một lần nữa chú ý đến các bia đá, cũng lúc này mới phát hiện ra vấn đế từ đó thiết lập pháp trận bảo vệ số bia đá còn lại. Vì nhiều nguyên nhân thế này nên hơn hai trăm năm trôi qua ông không nhận ra được rừng bia đá này là một pháp trận khổng lồ.

Du Phục Thời ngồi dựa lưng vào tấm bia đá cao nhất ở chính giữa, nhìn dáng vẻ có lẽ là lại ngủ rồi.

“Ta qua đó xem thử.” Diệp Tố đi đến khu vực trung tâm của rừng bia đá.

“Ngươi dẫm lên quần áo của ta rồi.” Diệp Tố vừa mới đến gần Du Phục Thời liền mở to mắt, ngửa đầu nhìn phàm nhân đang đứng bên cạnh, rất không cao hứng nói.

Diệp Tố nghe vậy lập tức nhấc chân, cúi đầu nhìn lại thì thấy giày còn chưa chạm vào góc áo của hắn nữa, bất quá nàng vẫn nhìn thẳng vào mắt hắn: “Xin lỗi.”

Đôi mắt của tiểu sư đệ xác thật là rất đẹp, đồng tử đen láy, có đôi khi thậm chí sẽ ẩn ẩn ánh lên sắc tím tựa như bảo ngọc lộng lẫy, lộ ra nét thanh quý xa hoa.

Lúc này Du Phục Thời đang ngồi dựa lưng vào tấm bia đá đột nhiên vươn một bàn tay ra với Diệp Tố.

Diệp Tố vẫn đang nhìn đôi mắt của tiểu sư đệ đến xuất thần nên không có bất luận phản ứng gì.

Phàm nhân này thật là một chút cũng không thông minh gì hết, Du Phục Thời nhíu mày, quơ quơ tay trước mặt Diệp Tố.

Tầm mắt Diệp Tố dời lên tay hắn, do dự một lát mới nắm lấy tay tiểu sư đệ, kéo hắn lên.

Du Phục Thời thuận thế đứng dậy, quyết định cố gắng mà tha thứ cho nàng.

“Sao lại ngồi ở đây?” Diệp Tố hỏi, tiểu sư đệ từ trước đến nay không thích những nơi không sạch sẽ, ngày thường ra ngoài nếu phải ngồi lên ghế cũng đều là lấy vạt áo của nàng lót lên rồi mới ngồi.

“Nơi này lạnh.” Du Phục Thời lười nhác nói.

Diệp Tố nhướng mày, vậy ra đó không phải là ảo giác của nàng?

Lúc trước khi chữa trị các tấm bia gãy, nàng cảm giác khối bia cao nhất ở trung tâm này như có như không tỏa ra hàn khí.

Diệp Tố kéo hắn đứng sang bên cạnh rồi mới buông tay.

Nàng ngửa đầu nhìn tấm bia đá, khối bia đá này vẫn chưa đứt gãy, chỉ là hoa văn trên bia cũng đã bị gió cát mài mòn nghiêm trọng, cơ hồ thấy không rõ nội dung bên trên.

Diệp Tố tiến đến gần tấm bia đá, giơ tay chạm vào một chỗ trên đó, hình như là tàn vết của chữ viết.

Trên bia đá trong tiểu bí cảnh lần trước cũng có một hàng chữ nhưng đó hình như là cổ tự nên nàng đọc không ra.

Lần đó sau khi khỏi tiểu bí cảnh nàng vốn dĩ muốn tra cứu hàng cổ tự đó nhưng hiện giờ thư tịch diễn giải cổ tự không còn nhiều, Thiên Cơ Môn cũng không còn là một đại môn phái, mạng lưới quan hệ đã đứt gãy từ lâu nên nàng căn bản không có cách nào để tra cứu được.

Việc đó đành gác lại.



“Có nhìn ra được manh mối gì không?” Từ Trình Ngọc đi tới hỏi.

Diệp Tố nói qua về vấn đề cổ tự với bọn hắn, sau đó nàng lấy ra giấy bút muốn viết những cổ tự đó ra để bọn hắn nhìn thử xem.

“……” Những chữ đó nàng nhớ rõ ràng rành mạch nhưng không có cách nào có thể viết xuống được, phảng phất như có một cổ lực lượng đang áp chế.

“Sao vậy?” Chu Vân thấy nàng chậm chạp không hạ bút liền hỏi.

Cảm giác như những cổ tự này bị một lực lượng khổng lồ bao lấy, nếu cảnh giới của người viết quá thấp thì không thể đột phá được vòng vây để viết ra.

“Quá phức tạp ta quên mất rồi.” Diệp Tố tìm một cái cớ nói.

“Cổ tự thật sự rất khó nhớ.” Từ Trình Ngọc nói, “Ta đã từng gặp qua một quyển cổ thư, tựa của nó thôi mà đến nay ta cũng không nhớ được.”

Việc này tạm thời gác sang một bên, Diệp Tố ngửa đầu tiếp tục quan sát tấm bia đá, nàng chỉ có thể xem hiểu được hướng đi của phù văn.

“Để ta thử xem có thể tu bổ được phù văn này hay không.” Diệp Tố thuận tay lấy một cây bút ra từ túi Càn Khôn, nhìn thấy bút thì dừng lại một chút, cuối cùng quyết định bỏ nó lại đổi thành bút thanh ngọc nạm vàng mà Liên Liên đã cho.

Pháp trận của rừng bia đá này khổng lồ như thế, phù chú phức tạp cao thâm, bút bình thường sợ không chịu nổi.

“Cô cứ cầm trước linh thạch để phòng ngừa.” Từ Trình Ngọc bảo Mã Tòng Thu đưa qua một ít thượng phẩm linh thạch, “Đừng để linh lực bị khô kiệt.”

Thời khắc mấu chốt phải đồng tâm hiệp lực, không thể tiết kiệm linh thạch.

“Đa tạ.” Diệp Tố nhận lấy linh thạch rồi ngự kiếm đến chỗ cao nhất của tấm bia đá, phóng tầm mắt nhìn toàn cảnh rừng bia, sau đó nhắm mắt lại.

Lấy khối bia đá ở chính giữa này làm tâm, mô phỏng của tất cả các bia đá ầm ầm dựng thẳng lên ở phía trên thức hải của Diệp Tố, tất cả những bia đá nàng từng thấy qua, mỗi một hoa văn, một vết nứt nàng từng chạm qua tất cả đều rõ ràng trước mắt nàng.

Vô số tàn văn trên bia đá hội tụ lại trước mắt Diệp Tố, tâm thần của nàng vừa động thì những tàn văn trong thức hải bắt đầu không ngừng bổ khuyến, sửa chữa, cho đến cuối cùng là thành hình.

Không một phù tu bình thường nào sẽ làm như vậy, trước chưa cần nói tới có thể nhớ hết được toàn bộ phù văn hay không, chỉ riêng việc suy đoán để bổ sung hoa văn của phù chú đã là một việc cực kỳ phức tạp.

Nhưng tâm thần của Diệp tố chuyển động quá nhanh, vừa suy đoán hoa văn vừa nhớ lại hoa văn đã gặp qua trong tiểu bí cảnh lúc trước, kết hợp chúng lại vẽ ra hoa văn bổ khuyết, thế nên chỉ qua hơn ba canh giờ đã có thể phục hồi lại tất cả hoa văn của tất cả các tấm bia đá.

Trong lúc này thức hải không ngừng sôi trào, quay cuồng, cơ hồ muốn đánh lên sóng lớn, linh phủ lung lay sắp đổ, cũng may có thượng phẩm linh thạch cung cấp linh lực mới giúp nàng miễn cưỡng chống đỡ.

Khi hoa văn trên tấm bia đá trung tâm được hoàn thành thì có một ý niệm lóe lên trong đầu nàng: “Quả nhiên vạn vật tương thông, phù, văn không phân biệt.

Linh thạch bị dùng hết, linh lực cũng cạn kiệt, Diệp Tố trực tiếp ngã xuống từ trên kiếm.

Diệp Tố rơi thẳng xuống từ độ cao hơn ba trượng, trong khoảnh khắc nàng rơi xuống, Du Phục Thời đang dựa vào bệ đá ngủ gà ngủ gật bỗng nhiên mở mắt ra, đồng tử ẩn ẩn hiện lên ánh tím, hắn dịch chuyển chỉ trong chớp mắt đến bên người Diệp Tố, ôm lấy eo nàng, thậm chí còn phân tâm một chút nghĩ xem có nên tiếp kiếm của nàng hay không.

Cuối cùng Du Phục Thời quyết định không tiếp, tùy ý để thanh kiếm rách rơi leng keng trên mặt đất.

Mọi việc diễn ra rất nhanh, hắn ôm người đáp xuống bề mặt hoang thổ.

Diệp Tố tiêu hao một lượng lớn thần thức, linh lực cũng hao hết nên đã hôn mê bất tỉnh.

Du Phục Thời do dự một hồi, sửa lại thành nắm cổ áo nàng, để Diệp Tố đứng dựa vào bia đá.

Khi nhóm người Từ Trình Ngọc quay lại thì từ xa liền nhìn thấy cảnh tượng hai người đứng dựa vào tấm bia đá.

“Nàng ấy ngủ rồi?” Liên Liên ôm cánh tay, xem xét hỏi.

Du Phục Thời không để ý tới nàng, mà nhìn Mã Tòng Thu đang đứng ở phía sau, vươn tay: “Linh thạch.”

Mã Tòng Thu sửng sốt, cũng không kịp tự hỏi, theo bản năng liền đưa túi linh thạch qua.

Du Phục Thời lấy ra một nắm linh thạch bỏ vào trong tay Diệp Tố, hắn nắm nhẹ lấy tay nàng, giúp chuyển hóa linh thạch cho nàng hấp thu.

Phàm nhân này thật quá không xứng chức đại sư tỷ, ngất xỉu ngang bỏ hắn bơ vơ một mình ở đây.



“Linh lực khô kiệt.” Đồ Thế đi từ xa tới, nhìn thoáng qua Diệp Tố liền phát hiện vấn đề, “Mấy đứa nhỏ bây giờ cũng thật liều mạng.”

Linh lực khô kiệt có nguy hiểm rất lớn, sẽ khiến tu sĩ mất hết tất cả năng lực chống cự, trừ phi bất đắc dĩ ai cũng sẽ không làm đến mức như vậy.

Chờ sau khi dùng xong bảy khối thượng phẩm linh thạch Diệp tố mới dần dần khôi phục ý thức, nàng vừa mở mắt ra thì thấy mọi người đang tụ lại chung quanh nhìn nàng chằm chằm.

“……”

“Cô thấy đỡ hơn chút nào chưa?” Chu Vân lên tiếng đầu tiên.

“Ta không sao.” Diệp Tố nghiêng đầu nhìn qua Du Phục Thời, sau đó lại quay sang nhìn tấm bia đá nói, “Tất cả hoa văn ta đã bổ khuyết xong, bây giờ có thể thử vẽ lên.”

Trình Hoài An ngẩn người: “Toàn bộ?”

Diệp Tố gật đầu: “Toàn bộ.”

“Ta đã đi một vòng nghiên cứu pháp trận của rừng bia đá này rồi, nếu muốn tu bổ phù văn thì các ngươi nên bắt đầu từ mặt bắc, sau đó là đông, nam, tây, cuối cùng là bổ khuyết ở mắt trận.” Đồ Thế chỉ chỉ tấm bia đá ở chính giữa nói, “Như thế mới có thể kích phát trận pháp.”

……

Ngày hôm sau, Diệp Tố bắt đầu bổ sung chữa trị phù văn trên các bia đá từ phía mặt bắc.

“Nét bút thanh ngọc nạm vàng có thể biến hóa theo ý muốn của người sử dụng.” Liên Liên ngửa đầu nói với Diệp Tố ở phía trên, “Nếu cô muốn vẽ đại phù chú thì cứ xuống tay nặng một chút.”

Diệp Tố nghiêng người thử lực độ của bút, quả nhiên phù bút có thể vẽ được nét to y đúc trên tấm bia đá.

Nàng đối diện với tâm bia đá, kiếm dưới chân tự động di chuyển theo suy nghĩ của nàng, nàng bắt đầu vẽ phù văn đã được bổ sung trước đó từ viền của bia đá tiến dần vào trong.

Việc này không hề đơn giản như trong tưởng tượng, phù văn trên bia đá là bút tích của đại năng mà nàng chỉ mới là tu sĩ Kim Đan kỳ, muốn nhìn quả bầu vẽ ra cái gáo cũng không phải chuyện dễ. Từng nét bút nàng đều phải dùng đến thượng phẩm linh thạch chống đỡ.

“Cảnh giới của nàng ấy……” Trình Hoài An đứng phía dưới nhìn lên Diệp Tố như có điều suy tư gì đó, hắn luôn cảm thấy hắn nhìn không thấu cảnh giới của nàng khi nàng vẽ phù.

……

“Thành!” Chu Vân nhìn thấy tấm bia đá hiện lên một luồng ánh sáng, phù văn trên bề mặt bia đá vốn dĩ mơ hồ nay lại sáng lên ánh kim sắc nhạt.

Diệp Tố hạ kiếm xuống đất, tay vịn vào bệ đá mới giữ cho bản thân không đến nỗi té ngã.

Nàng ngửa đầu nhìn tấm bia, phù văn này nguyên bản sâu đến hai thước nhưng hiện giờ nàng bất quá chỉ có thể họa một tầng mực nhạt từ phù bút mà thôi.

Đây là chính là điểm khác biệt của đại năng và tu sĩ bình thường.

Liên Liên và Trình Hoài An cùng nhìn về tấm bia đá, sau đó đều bị phù văn trên mặt bia hấp dẫn, thật lâu không thể cử động.

Số lượng bia đá quá nhiều, một mình Diệp Tố trong vòng vài ngày không thể hoàn thành hết được, chỉ có thể vừa vẽ vừa nghỉ để bổ sung linh lực.

Một vạn thượng phẩm linh thạch của Mã Tòng Thu đã với hơn phân nửa.

Diệp Tố đã vẽ hoàn thành hai mặt bắc, đông, trong lúc đó Liên Liên và Trình Hoài An vẫn còn say mê xem phù văn trên bia đá, thậm chí còn ngộ đạo nhiều lần.

Nếu không phải linh khí ở nơi này thưa thớt thì sợ hai người này sẽ trực tiếp tiến giai, đặc biệt là Liên Liên.

Sau đó Diệp Tố vẽ hết toàn bộ phù văn ra giấy đưa cho Trình Hoài An và Liên Liên, ba người cùng hợp lực bổ khuyết xong hoa văn ở phía nam.

Còn lại phía tây, đây chính là nơi có nhiều bia đá gãy đổ nhất, cơ hồ toàn bộ đều bị đứt gãy.

Diệp Tố nhìn chín tấm bia đá của phía tây, tiếp tục tiến đến muốn phục hồi phù văn giống ba mặt trước đó, lại không ngờ tới Trình Hoài An cùng Liên Liên vừa nhấc bút lên liền phun ra một mồm huyết, giống như bị thương rất nặng vậy.

Từ Trình Ngọc và Chu Vân vốn đang ngự kiếm chở hai người bọn họ thấy vậy thì theo bản năng giữ chặt hai người lại, chỉ thấy sắc mặt của Trình Hoài An cùng Liên Liên trắng bệch, giống như là bị phản phệ.

Đồ Thế vốn đi tập trung nghiên cứu pháp trận đã lâu không thấy mặt lúc này lại đột nhiên xuất hiện, phong bế tâm mạch linh phủ của hai người, ngẩng đầu nói với Diệp Tố: “Ngươi cứ xuống đây trước.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK