Bên trong Côn Luân, trên đại điện.
“Người được phái đi điều tra đã truyền tin về, linh khí Thiên Cơ Môn sống lại là thật.”
“Có đệ tử Vô Âm Tông kể lại, Thiên Cơ Môn đầu tiên là dâng lên hộ môn đại trận, sau đó khi đại trận đột nhiên tan vỡ không lâu thì ở nơi xa vang lên một tiếng nổ chấn động rất lớn, tiếp theo linh khí liền phun trào ra trong Thiên Cơ Môn như suối nước”
Trong điện có vài chấp sự đang đứng, tất cả đều hơi khom lưng, chấp tay hội báo những tin tức thu thập được.
Lão nhân tóc nâu nhìn về phía Phong Trần đạo nhân đang ngồi trên vị trí chủ tọa: “Tính thời gian thì hẳn là Diệp Tố đã trở lại từ Luân Chuyển Tháp, liệu có phải con nhóc đó đã tìm được bảo vật gì bên trong tháp hay không?”
“Linh khí sống lại không đơn giản là việc mà một bảo vật nào đó có thể làm được, nếu có thể khiến cho Vô Âm Tông lân cận nhận thấy được khác thường thì hẳn là vấn đề linh mạch của bọn họ đã được giải quyết.” Phong Trần Đạo Nhân vốn dĩ đang khép hờ hai mắt lúc này mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn lão nhân tóc nâu, “Chuẩn bị lễ chúc mừng Thiên Cơ Môn.”
“Bất quá chỉ là khôi phục linh khí mà thôi.” Hồng Liễu trưởng lão với mái đầu bạc đứng bên cạnh nhếch miệng tỏ vẻ không phục, “Đạo nhân tỏ ý coi trọng như vậy ngược lại cho bọn chúng quá nhiều thể diện rồi.”
Phong Trần đạo nhân nhẹ nhàng liếc mắt nhìn sang lão, mang theo uy áp vô hình, khiến Hồng Liễu lập tức căng cứng cả người.
Trong điện an tĩnh như tờ, một hồi lâu Phong Trần đạo nhân mới cảm khái một tiếng: “Côn Luân và Thiên Cơ Môn từng có giao tình không cạn, hiện giờ một vài đệ tử của bọn họ lại có thiên phú xuất chúng, linh khí của tông môn lại sống lại, song hỷ lâm môn, đáng lẽ ta phải đến chúc mừng. Chẳng qua ma giới xâm lấn, chúng ta còn phải tập trung quét sạch ma vật, không tiện đích thân đến chung vui.”
“Ta sẽ chọn vài món lễ vật gửi sang đó.” Lão nhân tóc nâu tiếp lời.
Phong Trần đạo nhân gật đầu, lại nhìn về phía bạch y nữ tử: “Thanh Trần, gần đây Trầm Hàn có liên lạc với con không?”
Bạch y nữ tử ngồi bên phải cúi đầu trả lời: “Trầm Hàn đã tới Thượng Khuyết thành, bên đó từng có Ma Tôn dẫn quân tới tàn sát bừa bãi nên có chút khó giải quyết.”
“Lần này cũng coi như rèn luyện cho lớp trẻ, Trầm Hàn nếu có thể từ đây tạo dựng nên tên tuổi thì đối với tương lai cũng có chỗ lợi.” Phong Trần đạo nhân vừa nói vừa gõ nhẹ ngón tay vào thành ghế.
Tầm mắt Hồng Liễu dừng trên ghế dựa mà Phong Trần đạo nhân đang ngồi, lặng yên rũ mắt che giấu đi nét âm trầm, lời vừa rồi của Phong Trần đạo nhân rõ ràng là hướng đến tương lai Lục Trầm Hàn sẽ là tông chủ Côn Luân, tên nhóc đó mới có bao lớn, bất quá chỉ có chút thiên phú, rõ ràng lão cùng Hồng thị mới là huyết mạch của Phong Trần đạo nhân.
Vốn dĩ vì mấy đệ tử Thiên Cơ Môn mà Lục Trầm Hàn đã mất sạch mặt mũi, nào ngờ việc ma vật tấn công gần đây ngược lại một lần nữa lại đưa tên tuổi Lục Trầm Hàn trở về vị trí đệ nhất nhân thế hệ tu sĩ trẻ tuổi.
Còn hai tên đệ tử Diệp gì đó cùng Du gì đó của Thiên Cơ Môn vốn nổi bật cực kỳ thì lại đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi.
Nhớ tới việc này trong lòng Hồng Liễu liền cảm thấy cực kỳ áp lực, vận khí của Lục Trầm Hàn thật đúng là trâu bò, gần bằng như cha của nó rồi.
“Tu chân giới có người cấu kết với ma vật, vị trí của huyết trì được ẩn giấu rất sâu.” Phong Trần đạo nhân nhìn đảo qua mọi người trong điện, “Tất cả dốc toàn lực điều tra một lần nữa, lần này trong các tông môn cũng phải tra từ trên xuống dưới, bao gồm cả Côn Luân!”
Nghe thấy câu nói cuối cùng mọi người đều không khỏi ngẩn người, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể gật đẩu, liệt kê nội môn Côn Luân vào đối tượng điều tra.
……
“Là, Thiên, Cơ, Môn, của, bọn, ta, sao?” Minh Lưu Sa nhìn chằm chằm Chu Vân nét mặt đầy hưng phấn chạy đến báo tin, gằn từng chữ hỏi.
Đứng bên cạnh hắn là tiểu cô nương Tây Ngọc. Vốn dĩ nàng thích nhất là soi gương, duy trì vẻ ngoài xinh đẹp, thế nhưng bởi vì dạo gần đây ngày đêm vùi đầu luyện chế pháp khí nên bị tài liệu làm cho cả người lấm lem. Khi Chu Vân nói xong thì nàng vừa ôm tài liệu mới chỉ được luyện hóa có một nửa vừa vươn ngón út ngoáy ngoáy lỗ tai, nàng nghĩ mình lao lực quá độ xuất hiện hoang tưởng rồi, nếu không vì sao lại nghe thấy Chu Vân nói linh mạch của Thiên Cơ Môn đã khôi phục.
“Chính, là, tông, môn, của, mọi, người, đó!” Chu Vân cũng học theo cách nói của Minh Lưu Sa, mỗi một chữ đều nhấn rất mạnh, trên mặt không giấu được nụ cười thật tươi.
Sợ bọn họ không tin, Chu Vân giơ một bàn tay lên trời nói: “Ta thề là ta nghe thấy cha ta nói rõ ràng, ông ấy còn đang thương nghị với Hợp Hoan Tông gửi hạ lễ gì sang đấy.”
Nàng nói mãi mà hai người này vẫn không có phản ứng gì, phảng phất như là bị ai dán Định Thân Phù rồi vậy.
Mãi cho đến khi Hạ Nhĩ chạy tới, vừa chạy vừa hét to: “Nhị sư huynh, tam sư tỷ! Linh mạch của Thiên Cơ Môn chúng ta trở lại rồiiii!!!”
“Thật ư?” Tây Ngọc trợn to mắt khó có thể tin được hỏi lại Hạ Nhĩ.
Hạ Nhĩ hưng phấn nhảy lưng tưng tại chỗ: “Từ sư huynh nói mấy ngày trước đại sư tỷ đã trở về từ Luân Chuyển Tháp! Linh mạch khẳng định là khôi phục rồi!” Có đại sư tỷ ở đây, chuyện có hoang đường hơn cậu cũng đều tin!
Minh Lưu Sa và Tây Ngọc liếc nhìn nhau một cái, tức khắc pháp khí cũng không luyện nữa, hai người cùng với Hạ Nhĩ ôm nhau la hét thất thanh.
Sau đó ba người lại chạy đi báo cho các sư đệ sư muội Thiên Cơ Môn khác, toàn bộ phòng luyện khí liền vang lên từng trận hò reo.
Từ Trình Ngọc và Mã Tòng Thu đi đến đứng bên cạnh Chu Vân, ba người mỉm cười nhìn các đệ tử Thiên Cơ Môn ôm chầm lấy nhau, có vài sư đệ sư muội kìm không được mà bật khóc nức nở.
Bọn họ luôn phải đi tông môn cách vách để cọ linh khí, ai cũng đều sẽ không thích loại cảm giác phụ thuộc đó, chỉ là không nói ra mà thôi.
Minh Lưu Sa là người đầu tiên bình tĩnh lại, cậu lấy lại tinh thần, lấy ra truyền tin ngọc điệp liên hệ Diệp Tố.
Thật lâu sau Diệp Tố mới xuất hiện trước mặt bọn họ, vài lọn tóc vẫn còn ẩm ướt: “Sư đệ, sư muội.”
“Đại sư tỷ, bọn họ đều nói linh mạch Thiên Cơ Môn……là thật đúng không ạ?” Tây Ngọc đứng ở bên cạnh Minh Lưu Sa cuống quýt hỏi.
“Nhất định là thật rồi!” Hạ Nhĩ chắc chắn nói.
Diệp Tố vừa mới bước ra từ không gian, nàng vừa dùng linh lực hong khô tóc vừa cười nói: “Linh mạch đã khôi phục rồi, một đoạn thời gian nữa mấy đứa có thể trở về.”
Hộ môn đại trận bị phá, hiện giờ Thiên Cơ Môn như là một cái nhà không cửa, ai cũng đều có thể tiến vào. Nàng muốn ít nhất phải thiết lập một ít trận pháp trước, để cho Thiên Cơ Môn có một chút lực phòng hộ mới để các sư đệ, sư muội trở về.
Trong thời gian Diệp Tố ở trong Luân Chuyển Tháp, mấy người Minh Lưu Sa đều đếm từng ngày, mãi cho khi thời hạn một năm kết thúc mấy nhóc cũng không liên lạc với nàng vì sợ trễ nãi việc của đại sư tỷ, chỉ gửi một tin nhắn hỏi thăm.
Cũng như thế, Diệp Tố cũng từ Từ Trình Ngọc biết được các sư đệ sư muội ở Ngô Kiếm Phái ngày đêm luyện chế pháp khí nên cũng không quấy rầy, cũng chỉ nhắn lại một tin nhắn báo bình an.
“Đại sư tỷ, vậy là về sau tông môn chúng ta cũng có linh khí, có thể dùng tùy ý ư?” Có một sư muội đứng cách đó không xa cẩn thận hỏi lại.
Diệp Tố cười rạng rỡ đáp: “Mấy đứa có thể tùy ý dùng mọi lúc mọi nơi.”
Sau khi tạm biệt các sư đệ sư muội, bàn tay dưới ống tay áo của nàng siết chặt, tiếc là cảnh giới của nàng còn quá thấp, không thể xem hiểu được tổng thể hộ môn đại trận, nếu không nàng đã có thể tìm được những thứ hấp thụ linh mạch Thiên Cơ Môn đó là cái gì, ở nơi nào.
Trước mắt Diệp Tố chỉ đoán được có vài đoàn linh khí bị rút ra đưa đến trong các tiểu bí cảnh để nuôi dưỡng pháp bảo hoặc thứ gì đó.
Hiện giờ cần phải chờ Dịch Huyền tìm được tông sử mới xem thử có thể phát hiện được manh mối gì từ đó hay không.
Bên ngoài Trảm Kim Tông, tửu lầu.
Dịch Huyền phải mất thời gian hai ngày mới tìm hiểu được Phạm trưởng lão của Trảm Kim Tông đang không có ở trong tông môn, một năm qua bà phụ trách việc giao pháp khí đến các nơi.
Nếu là trước khi thì việc này cũng không là gì, nhưng hiện tại ma vật xâm lấn, cho tới hiện tại cũng không ai có thể dự đoán được ma vật sẽ xuất hiện khi nào, xuất hiện ở đâu, cho nên việc giao pháp khi liền biến thành một nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm.
Nghe thấy tin tức này, lại kết hợp với lời kể của Hồ trưởng lão, Dịch Huyền cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Phạm Ương Thủy đã ở Trảm Kim Tông gần hai trăm năm, đã ngồi vào vị trí trưởng lão, những vẫn bị Trảm Kim Tông đẩy vào chỗ khó như vậy.
Rõ ràng là thượng tầng của Trảm Kim Tông cũng chẳng tín nhiệm bà đến vậy, hoặc là nói tín nhiệm, nhưng có thể vứt bỏ.
Dịch Huyền ở bên ngoài Trảm Kim Tông vài ngày, rốt cuộc hỏi thăm được Phạm Ương Thủy đưa pháp khí đến đâu.
—— Lâm Tuyền thành, địa bàn của Đan Tông.
Đồng thời thành này cũng nằm ở phương bắc, là nơi bị ma vật tấn công nghiêm trọng nhất.
Dịch Huyền không dùng quyển trục Vạn Cảnh Thông mà chọn Truyền Tống Trận, đến Lâm Tuyền thành.
“Người được phái đi điều tra đã truyền tin về, linh khí Thiên Cơ Môn sống lại là thật.”
“Có đệ tử Vô Âm Tông kể lại, Thiên Cơ Môn đầu tiên là dâng lên hộ môn đại trận, sau đó khi đại trận đột nhiên tan vỡ không lâu thì ở nơi xa vang lên một tiếng nổ chấn động rất lớn, tiếp theo linh khí liền phun trào ra trong Thiên Cơ Môn như suối nước”
Trong điện có vài chấp sự đang đứng, tất cả đều hơi khom lưng, chấp tay hội báo những tin tức thu thập được.
Lão nhân tóc nâu nhìn về phía Phong Trần đạo nhân đang ngồi trên vị trí chủ tọa: “Tính thời gian thì hẳn là Diệp Tố đã trở lại từ Luân Chuyển Tháp, liệu có phải con nhóc đó đã tìm được bảo vật gì bên trong tháp hay không?”
“Linh khí sống lại không đơn giản là việc mà một bảo vật nào đó có thể làm được, nếu có thể khiến cho Vô Âm Tông lân cận nhận thấy được khác thường thì hẳn là vấn đề linh mạch của bọn họ đã được giải quyết.” Phong Trần Đạo Nhân vốn dĩ đang khép hờ hai mắt lúc này mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn lão nhân tóc nâu, “Chuẩn bị lễ chúc mừng Thiên Cơ Môn.”
“Bất quá chỉ là khôi phục linh khí mà thôi.” Hồng Liễu trưởng lão với mái đầu bạc đứng bên cạnh nhếch miệng tỏ vẻ không phục, “Đạo nhân tỏ ý coi trọng như vậy ngược lại cho bọn chúng quá nhiều thể diện rồi.”
Phong Trần đạo nhân nhẹ nhàng liếc mắt nhìn sang lão, mang theo uy áp vô hình, khiến Hồng Liễu lập tức căng cứng cả người.
Trong điện an tĩnh như tờ, một hồi lâu Phong Trần đạo nhân mới cảm khái một tiếng: “Côn Luân và Thiên Cơ Môn từng có giao tình không cạn, hiện giờ một vài đệ tử của bọn họ lại có thiên phú xuất chúng, linh khí của tông môn lại sống lại, song hỷ lâm môn, đáng lẽ ta phải đến chúc mừng. Chẳng qua ma giới xâm lấn, chúng ta còn phải tập trung quét sạch ma vật, không tiện đích thân đến chung vui.”
“Ta sẽ chọn vài món lễ vật gửi sang đó.” Lão nhân tóc nâu tiếp lời.
Phong Trần đạo nhân gật đầu, lại nhìn về phía bạch y nữ tử: “Thanh Trần, gần đây Trầm Hàn có liên lạc với con không?”
Bạch y nữ tử ngồi bên phải cúi đầu trả lời: “Trầm Hàn đã tới Thượng Khuyết thành, bên đó từng có Ma Tôn dẫn quân tới tàn sát bừa bãi nên có chút khó giải quyết.”
“Lần này cũng coi như rèn luyện cho lớp trẻ, Trầm Hàn nếu có thể từ đây tạo dựng nên tên tuổi thì đối với tương lai cũng có chỗ lợi.” Phong Trần đạo nhân vừa nói vừa gõ nhẹ ngón tay vào thành ghế.
Tầm mắt Hồng Liễu dừng trên ghế dựa mà Phong Trần đạo nhân đang ngồi, lặng yên rũ mắt che giấu đi nét âm trầm, lời vừa rồi của Phong Trần đạo nhân rõ ràng là hướng đến tương lai Lục Trầm Hàn sẽ là tông chủ Côn Luân, tên nhóc đó mới có bao lớn, bất quá chỉ có chút thiên phú, rõ ràng lão cùng Hồng thị mới là huyết mạch của Phong Trần đạo nhân.
Vốn dĩ vì mấy đệ tử Thiên Cơ Môn mà Lục Trầm Hàn đã mất sạch mặt mũi, nào ngờ việc ma vật tấn công gần đây ngược lại một lần nữa lại đưa tên tuổi Lục Trầm Hàn trở về vị trí đệ nhất nhân thế hệ tu sĩ trẻ tuổi.
Còn hai tên đệ tử Diệp gì đó cùng Du gì đó của Thiên Cơ Môn vốn nổi bật cực kỳ thì lại đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi.
Nhớ tới việc này trong lòng Hồng Liễu liền cảm thấy cực kỳ áp lực, vận khí của Lục Trầm Hàn thật đúng là trâu bò, gần bằng như cha của nó rồi.
“Tu chân giới có người cấu kết với ma vật, vị trí của huyết trì được ẩn giấu rất sâu.” Phong Trần đạo nhân nhìn đảo qua mọi người trong điện, “Tất cả dốc toàn lực điều tra một lần nữa, lần này trong các tông môn cũng phải tra từ trên xuống dưới, bao gồm cả Côn Luân!”
Nghe thấy câu nói cuối cùng mọi người đều không khỏi ngẩn người, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể gật đẩu, liệt kê nội môn Côn Luân vào đối tượng điều tra.
……
“Là, Thiên, Cơ, Môn, của, bọn, ta, sao?” Minh Lưu Sa nhìn chằm chằm Chu Vân nét mặt đầy hưng phấn chạy đến báo tin, gằn từng chữ hỏi.
Đứng bên cạnh hắn là tiểu cô nương Tây Ngọc. Vốn dĩ nàng thích nhất là soi gương, duy trì vẻ ngoài xinh đẹp, thế nhưng bởi vì dạo gần đây ngày đêm vùi đầu luyện chế pháp khí nên bị tài liệu làm cho cả người lấm lem. Khi Chu Vân nói xong thì nàng vừa ôm tài liệu mới chỉ được luyện hóa có một nửa vừa vươn ngón út ngoáy ngoáy lỗ tai, nàng nghĩ mình lao lực quá độ xuất hiện hoang tưởng rồi, nếu không vì sao lại nghe thấy Chu Vân nói linh mạch của Thiên Cơ Môn đã khôi phục.
“Chính, là, tông, môn, của, mọi, người, đó!” Chu Vân cũng học theo cách nói của Minh Lưu Sa, mỗi một chữ đều nhấn rất mạnh, trên mặt không giấu được nụ cười thật tươi.
Sợ bọn họ không tin, Chu Vân giơ một bàn tay lên trời nói: “Ta thề là ta nghe thấy cha ta nói rõ ràng, ông ấy còn đang thương nghị với Hợp Hoan Tông gửi hạ lễ gì sang đấy.”
Nàng nói mãi mà hai người này vẫn không có phản ứng gì, phảng phất như là bị ai dán Định Thân Phù rồi vậy.
Mãi cho đến khi Hạ Nhĩ chạy tới, vừa chạy vừa hét to: “Nhị sư huynh, tam sư tỷ! Linh mạch của Thiên Cơ Môn chúng ta trở lại rồiiii!!!”
“Thật ư?” Tây Ngọc trợn to mắt khó có thể tin được hỏi lại Hạ Nhĩ.
Hạ Nhĩ hưng phấn nhảy lưng tưng tại chỗ: “Từ sư huynh nói mấy ngày trước đại sư tỷ đã trở về từ Luân Chuyển Tháp! Linh mạch khẳng định là khôi phục rồi!” Có đại sư tỷ ở đây, chuyện có hoang đường hơn cậu cũng đều tin!
Minh Lưu Sa và Tây Ngọc liếc nhìn nhau một cái, tức khắc pháp khí cũng không luyện nữa, hai người cùng với Hạ Nhĩ ôm nhau la hét thất thanh.
Sau đó ba người lại chạy đi báo cho các sư đệ sư muội Thiên Cơ Môn khác, toàn bộ phòng luyện khí liền vang lên từng trận hò reo.
Từ Trình Ngọc và Mã Tòng Thu đi đến đứng bên cạnh Chu Vân, ba người mỉm cười nhìn các đệ tử Thiên Cơ Môn ôm chầm lấy nhau, có vài sư đệ sư muội kìm không được mà bật khóc nức nở.
Bọn họ luôn phải đi tông môn cách vách để cọ linh khí, ai cũng đều sẽ không thích loại cảm giác phụ thuộc đó, chỉ là không nói ra mà thôi.
Minh Lưu Sa là người đầu tiên bình tĩnh lại, cậu lấy lại tinh thần, lấy ra truyền tin ngọc điệp liên hệ Diệp Tố.
Thật lâu sau Diệp Tố mới xuất hiện trước mặt bọn họ, vài lọn tóc vẫn còn ẩm ướt: “Sư đệ, sư muội.”
“Đại sư tỷ, bọn họ đều nói linh mạch Thiên Cơ Môn……là thật đúng không ạ?” Tây Ngọc đứng ở bên cạnh Minh Lưu Sa cuống quýt hỏi.
“Nhất định là thật rồi!” Hạ Nhĩ chắc chắn nói.
Diệp Tố vừa mới bước ra từ không gian, nàng vừa dùng linh lực hong khô tóc vừa cười nói: “Linh mạch đã khôi phục rồi, một đoạn thời gian nữa mấy đứa có thể trở về.”
Hộ môn đại trận bị phá, hiện giờ Thiên Cơ Môn như là một cái nhà không cửa, ai cũng đều có thể tiến vào. Nàng muốn ít nhất phải thiết lập một ít trận pháp trước, để cho Thiên Cơ Môn có một chút lực phòng hộ mới để các sư đệ, sư muội trở về.
Trong thời gian Diệp Tố ở trong Luân Chuyển Tháp, mấy người Minh Lưu Sa đều đếm từng ngày, mãi cho khi thời hạn một năm kết thúc mấy nhóc cũng không liên lạc với nàng vì sợ trễ nãi việc của đại sư tỷ, chỉ gửi một tin nhắn hỏi thăm.
Cũng như thế, Diệp Tố cũng từ Từ Trình Ngọc biết được các sư đệ sư muội ở Ngô Kiếm Phái ngày đêm luyện chế pháp khí nên cũng không quấy rầy, cũng chỉ nhắn lại một tin nhắn báo bình an.
“Đại sư tỷ, vậy là về sau tông môn chúng ta cũng có linh khí, có thể dùng tùy ý ư?” Có một sư muội đứng cách đó không xa cẩn thận hỏi lại.
Diệp Tố cười rạng rỡ đáp: “Mấy đứa có thể tùy ý dùng mọi lúc mọi nơi.”
Sau khi tạm biệt các sư đệ sư muội, bàn tay dưới ống tay áo của nàng siết chặt, tiếc là cảnh giới của nàng còn quá thấp, không thể xem hiểu được tổng thể hộ môn đại trận, nếu không nàng đã có thể tìm được những thứ hấp thụ linh mạch Thiên Cơ Môn đó là cái gì, ở nơi nào.
Trước mắt Diệp Tố chỉ đoán được có vài đoàn linh khí bị rút ra đưa đến trong các tiểu bí cảnh để nuôi dưỡng pháp bảo hoặc thứ gì đó.
Hiện giờ cần phải chờ Dịch Huyền tìm được tông sử mới xem thử có thể phát hiện được manh mối gì từ đó hay không.
Bên ngoài Trảm Kim Tông, tửu lầu.
Dịch Huyền phải mất thời gian hai ngày mới tìm hiểu được Phạm trưởng lão của Trảm Kim Tông đang không có ở trong tông môn, một năm qua bà phụ trách việc giao pháp khí đến các nơi.
Nếu là trước khi thì việc này cũng không là gì, nhưng hiện tại ma vật xâm lấn, cho tới hiện tại cũng không ai có thể dự đoán được ma vật sẽ xuất hiện khi nào, xuất hiện ở đâu, cho nên việc giao pháp khi liền biến thành một nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm.
Nghe thấy tin tức này, lại kết hợp với lời kể của Hồ trưởng lão, Dịch Huyền cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Phạm Ương Thủy đã ở Trảm Kim Tông gần hai trăm năm, đã ngồi vào vị trí trưởng lão, những vẫn bị Trảm Kim Tông đẩy vào chỗ khó như vậy.
Rõ ràng là thượng tầng của Trảm Kim Tông cũng chẳng tín nhiệm bà đến vậy, hoặc là nói tín nhiệm, nhưng có thể vứt bỏ.
Dịch Huyền ở bên ngoài Trảm Kim Tông vài ngày, rốt cuộc hỏi thăm được Phạm Ương Thủy đưa pháp khí đến đâu.
—— Lâm Tuyền thành, địa bàn của Đan Tông.
Đồng thời thành này cũng nằm ở phương bắc, là nơi bị ma vật tấn công nghiêm trọng nhất.
Dịch Huyền không dùng quyển trục Vạn Cảnh Thông mà chọn Truyền Tống Trận, đến Lâm Tuyền thành.