Mục lục
KHÔNG CẦN LOẠN ĂN VẠ - Hồng Thứ Bắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Các ngươi hiện tại đi vào luôn sao?” Tông chủ Ngô Kiếm Phái Chu Kỳ nhìn ba người Diệp Tố hỏi.

“Vâng, nhanh chóng tiêu diệt Ma giới, trả lại bình an cho tu chân giới.” Diệp Tố vừa nói vừa cố ý quay đầu nhìn thoáng qua tu chân giới, “Hiện giờ tu chân giới quá loạn, một vị trưởng lão của Thiên Cơ Môn chỉ là đi ra ngoài một chuyến vậy mà mệnh đèn lại tắt.”

Chu tông chủ nhíu mày: “Trưởng lão Thiên Cơ Môn?” Trước đó không lâu ông mới nghe nói Phạm trưởng lão của Phá Nguyên Môn dẫn theo đệ tử trở về Thiên Cơ Môn, chẳng lẽ nhanh như vậy đã xảy ra chuyện?

Ánh mắt của Diệp Tố không dấu vết đảo qua nét mặt người của các tông: “Là sư phụ của tiểu sư muội của vãn bối, mấy ngày trước ông ấy đi ra ngoài, không ngờ mệnh đèn đột nhiên tắt.”

“Chờ bình định được Ma giới, tu chân giới sẽ tốt lên.” Chu Kỳ trấn an.

Tuy rằng nói tu chân giới cá lớn nuốt cá bé, nhưng nếu chỉ là đi lại bình thường thì cũng sẽ chẳng có vấn đề gì, chỉ là mấy năm nay bởi vì ma quân xâm lấn là tình hình trở nên loạn lạc.

Sắc mặt của tông chủ Vạn Phật Tông và tông chủ Côn Luân vẫn như thường không có gì thay đổi, Diệp Tố thu hồi ánh mắt: “Chúng ta đi vào đây.”

“Cẩn thận ma vật.” Chu tông chủ nói, “Sau khi vào các ngươi xem thử có thể liên hệ được những người khác không.”

Diệp Tố vâng một tiếng, sau đó cùng Du Phục Thời và Tàng Lục bước qua cửa vào Ma giới.

Ma giới, Yêu giới và tu chân giới hoàn toàn bất đồng, về mặt tài nguyên thì Ma giới là nơi cằn cỗi nhất, thêm nữa hoàn cảnh u ám, không trung suốt ngày một mảnh tối tăm, gió cát gào thét khắp nơi.

Diện mạo của ma vật trong Ma giới thiên kỳ bách quái, có người đoán hẳn là do có quan hệ với không gian tối tăm, vì không nhìn thấy rõ mặt nhau nên cứ lớn lên loạn tùng phèo, xấu đến không nỡ nhìn thẳng.

Vừa đặt chân vào Ma giới Du Phục Thời liền dựng lên chuông linh lực bao lấy Diệp Tố và chính mình, Tàng Lục ở bên cạnh bị gió cát thổi cho đầu xù tóc rối, ông vừa nhắm tịt hai mắt vừa nhanh chóng vung tay lên dựng chuông linh lực cho bản thân.

Diệp Tố cầm truyền tin ngọc điệp thử thử nhưng không thể liên hệ được những người khác, truyền tin ngọc điệp vào Ma giới đã mất hiệu lực.

Tàng Lục lấy ra một cái ốc biển, hô to vào nó: “Quy nhi tử, con ở đâu?”

Diệp Tố: “……”

Ốc biển trên tay Tàng Lục hẳn là một cái pháp bảo, tuy nhiên lúc trước ốc biển bên hông của Tàng Thất đã bị Hồ Vương đạp nát, chắc đã đổi một cái mới.

“Quy nhi tử?” Tàng Lục hô vài lần rốt cuộc đối diện mới có hồi âm.

Âm thanh truyền đến là một trận ma vật gào rống, nghe cực kỳ dọa người.

“Quy nhi tử?” Tàng Lục có chút lo lắng, “Con là độc đinh của nhà Quy, không được chết nha!”

“Cha…… Con đang bận!” Thanh âm Tàng Thất đứt quãng truyền tới, “Ma giới…… Có nhiều ma vật quá!”

“Ông hỏi bọn họ đang ở đâu? Bên người có những ai.” Diệp Tố nói với Tàng Lục.

Không ít đại năng của tu chân giới đều vào Ma giới, còn có các Yêu Vương cũng có thể đối phó được các Ma Tôn, bình định Ma giới chỉ là vấn đề thời gian.

Thật ra Diệp Tố nghĩ, chỉ cần tu chân giới dẫn quân tiến vào cũng đã có thể tạo thành đả kích nghiêm trọng cho Ma giới, dù sao các vị đại năng bế quan của các đại tông đều đã ra tới, Ma giới lại tổng cộng chỉ có ba vị Ma Chủ, còn đã chết một vị, căn bản không cần đến Yêu tộc.

Tuy vậy tu chân giới vẫn muốn liên thủ với Yêu tộc, hẳn là vì muốn giảm bớt thương vong, đồng thời có thể đạt được hiệp nghị với Yêu giới.

“Quy nhi tử con đang ở đâu? Bên cạnh có những ai?” Tàng Lục hô lên với ốc biển.

Sau một lúc lâu, ốc biển mới truyền ra thanh âm: “Con không biết đang ở đâu……có quá trời ma vật, bên cạnh con có Dịch Huyền, còn có……”

Sau đó ốc biển vang lên tiếng những người khác báo tên, là đệ tử Ngô Kiếm Phái.

“Dịch Huyền ở đó sao? Để đệ ấy cầm ốc biển nói chuyện.” Diệp Tố vừa nói vừa ra hiệu Tàng Lục đưa ốc biển cho mình.

Tàng Lục tiếp tục kêu to: “Quy nhi tử, con đưa Ốc Âm đưa cho Dịch Huyền! Diệp Tố muốn nói chuyện với hắn.”

“Chờ con một lát!!!” Tàng Thất bận bịu giết ma, qua thời gian một chén trà nhỏ, Ốc Âm đối diện rốt cuộc đổi sang người khác.

“Đại sư tỷ?” Thanh âm nghi hoặc của Dịch Huyền truyền đến, còn mang theo tiếng th ở dốc.

“Mọi người tách ra à?” Diệp Tố hỏi hắn.

“Tách ra.” Dịch Huyền trả lời, “Yêu quân của bảy Yêu tôc và đệ tử của các tông sau khi vào Ma giới thì chia ra các nhánh đi về các hướng khác nhau.”



Diệp Tố dừng một chút hỏi: “…… Nói cho tỷ nghe chia ra như thế nào, bên cạnh đệ có đại năng không?”

“Tất cả đại năng đều đi thẳng đến Điện Ma Chủ, tụi đệ thì ở bên ngoài phân công đối phó ma quân.” Phía Dịch Huyền vang lên một tiếng rít bén nhọn, hắn im lặng một lát, sau đó nói tiếp, “Ma vật tựa hồ đã sớm có chuẩn bị, ngoài ra……nhánh của đệ được phân đi về phía đông, vận khí hơi kém, đụng phải bốn tên Ma Tôn.”

Bốn Ma Tôn?

Dựa theo thông tin mà bọn họ có được, Ma Tôn tổng cộng có bảy người, cảnh giới tương đương với tông chủ các đại tông, nhưng trước khi ma quân xâm lấn cũng đã chết một người.

Nói cách khác Ma Tôn của Ma tộc chỉ còn lại sáu người, trong đó có một người bọn họ đã từng giao thủ, chính là người tên Điêu lúc trước.

“Dịch Huyền, có phải đệ đang đối chiến với Ma Tôn không?” Diệp Tố đột nhiên hỏi hắn.

Đáp lại Diệp Tố là một trận tiếng đao kiếm leng keng.

Lúc này Du Phục Thời bỗng kéo kéo ống tay áo Diệp Tố, chỉ về phía trước nói: “Có người.”

Diệp Tố ngước mắt nhìn theo hướng ngón tay hắn, chỉ thấy gió cát nhảy múa trong không trung tối tăm, nàng hơi nghiêng đầu, phóng xuất thần thức tra xét ra xa ngàn dặm.

Nàng thấy được nhánh quân gồm Hợp Hoan Tông và Vũ Tộc, Khổng Tước Vương và tông chủ Hợp Hoan Tông Ngô Nguyệt đang đối phó Ma Tôn.

“Dịch sư đệ.” Diệp Tố hô lớn với Ốc Âm, “…… Bên tỷ cũng có ba Ma Tôn.”

Dịch Huyền né tránh công kích của Ma Tôn với thân hình khổng lồ ở đối diện, hắn lăn một vòng trên mặt đất, một chiếc rìu khổng lồ theo sát bổ xuống, chặt đứt ống tay áo của hắn, rìu một lần nữa vung lên xẹt ngang nhanh như chớp, cách không cắt đứt mấy sợi tóc của hắn, tay hắn vẫn siết chặt Ốc Âm không buông, nghe vậy thì kinh ngạc không thôi: “Ba Ma Tôn?”

“Chứng tỏ trong Ma giới không phải chỉ có mỗi bảy Ma Tôn.” Diệp Tố nói, “Chúng ta rất nhanh sẽ chạy qua đó, các đệ cố gắng kiên trì một chút.”

“Được.”

Diệp Tố trả lại ốc biển cho Tàng Lục: “Ma Tôn đằng trước phiền ông rồi.”

Tàng Lục phất phất tay, trong chớp mắt biến mất trước mắt hai người: “Quy đi trước, giải quyết xong đám này thì chúng ta đi tìm Quy nhi tử.”

“Sao ngươi không phiền ta?” Du Phục Thời đứng trong cùng chuông linh lực với Diệp Tố cúi đầu, nhíu mày nhìn nàng, có chút bất mãn nói.

“Tiểu sư đệ cũng muốn tham chiến?” Diệp Tố cười nói, “Ta cho rằng đệ không muốn động.”

Du Phục Thời: “……”

Tuy rằng hắn ngày thường lười nhác thành thói nhưng cũng không thích Diệp Tố nói ra!

Không đợi Diệp Tố nói tiếp, Du Phục Thời bỗng nhiên nắm lấy tay nàng, trong nháy mắt hai người xuất hiện trước mặt tốp ma quân.

Tàng Lục bị vượt qua: “???”

Sau khi Du Phục Thời dừng lại, hắn rút ra Khấp Huyết kiếm, Diệp Tố thấy được hắn chỉ là nhẹ nhàng cắm thân kiếm đỏ như máu xuống mặt đất, thân kiếm đâm vào đất còn chưa tới nửa thanh, nhưng lấy thân kiếm làm trung tâm như có một luồng lực lượng vô hình tỏa ra, chấn động chung quanh. Ngay sau đó mặc kệ là tu sĩ, Yêu tộc hay là Ma tộc thì toàn bộ đều bị chấn hôn mê, ngay cả Ngô tông chủ và Khổng Tước Vương cũng không ngoại lệ.

Tam tộc gọn gàng ngã xuống.

Diệp Tố: “……”

Tàng Lục tới nơi thì vừa lúc đụng phải rìa chấn động, thân thể cũng không kìm được mà lắc lư, mai rùa cũng đều toát ra, ông lắc lắc đầu cho tỉnh táo lại, nói: “Yêu Chủ, sao ngài lại tự mình động thủ?”

Màu tím trong mắt Du Phục Thời rút đi, có chút tranh công mà nhìn về phía Diệp Tố: “Ta lợi hại hơn yêu Quy kia.”

Diệp Tố: “…… Hiện tại xử lý mấy người này thế nào đây?”

Tam tộc đều hôn mê sạch sẽ, nên chờ bọn họ tỉnh lại rồi đánh hay bây giờ cứ trước giết hết đám ma vật này?

Du Phục Thời lật cổ tay, lấy ra từ trong giới ba cái bao tải trông giống túi Càn Khôn, hắn mở ra ba bao, lần lượt thu vào từng bao ma, tu sĩ và yêu tộc, thu xong còn lắc lắc: “Xong rồi.”

Khóe miệng Diệp Tố giật giật, với bản lĩnh này của tiểu sư đệ thì một người cũng đủ càn quét Ma giới rồi.

“Làm tốt lắm.” Diệp Tố giơ ngón tay cái lên cổ vũ, sau đó lại hỏi, “Đệ có chỗ nào không thoải mái không?”

Linh lực của tiểu sư đệ lúc nào lúc thấp, thật khiến người khác không yên tâm.



“Ta không sao hết.” Du Phục Thời bóp nát mấy khối cực phẩm linh thạch màu tím lấy ra từ trong giới.

Diệp Tố nhìn hắn bóp nát linh thạch hấp thu linh khí, đột nhiên hỏi: “Có phải lúc trước vì mất đi Ngạch Linh Huyết nên đệ không thể mở ra được giới của mình?”

Du Phục Thời nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Hình như là vậy.”

“Chúng ta đi tìm Quy nhi tử đi!” Tàng Lục nói với bọn họ, “Yêu Chủ, chiêu vừa rồi của ngài Quy cũng biết!”

Diệp Tố quay đầu nhìn sang: “Vậy lần sau ông cứ dùng chiêu này, chúng ta phụ trách thu người.”

“Được!” Tàng Lục sảng khoái đồng ý.

Tàng Lục là Độ Kiếp đại năng, thần thức có thể nhẹ nhàng quét khắp Ma giới, hơn nữa thần thức của Diệp Tố cũng rất mạnh, hai người rất nhanh tìm được vị trí của nhóm Dịch Huyền, không chỉ có hắn và Tàng Thất mà còn có không ít Yêu tộc và đệ tử các tông khác.

“Quy tới đây!” Tàng Lục vừa hô to vừa xông tới.

Không giống Du Phục Thời dùng kiếm, ông trực tiếp dùng sóng âm công kích, ba chữ vừa nói xong thì mọi người trước mặt liền ngã xuống như rạ, duy chỉ có Ma Tôn ở đối diện Dịch Huyền, thân hình khổng lồ chồng chất vết thương vẫn chỉ lung lay không chịu ngã xuống.

Tàng Lục thấy vậy đá một chân, Ma Tôn không gắng gượng nổi nữa ngã xuống một cái ầm, bụi bay mù mịt.

Du Phục Thời mở ba bao ra định làm như cũ thu tam tộc vào trong, nhưng Diệp Tố giơ tay bảo hắn từ từ, nàng kéo Tàng Thất và Dịch Huyền ra khỏi đám người, đánh thức hai người dậy, sau đó cho các tu sĩ, yêu tộc bị thương nặng uống đan dược, lúc này mới nói: “Thu đi.”

Có Tàng Lục – một đại năng ở độ ngụy thần và ba chiếc bao tải nghịch thiên của Du Phục Thời, đoàn người mở ra trạng thái vô địch, thu nạp tất cả ma vật gặp trên đường đi vào túi, còn Yêu tộc và tu sĩ Diệp Tố cũng bảo Du Phục Thời tạm thời thu vào trước, về sau lại thả ra.

Dịch Huyền liếc nhìn bao tải trong tay Du Phục Thời hỏi: “Bao này có thể thu Ma Chủ không?”

“Không biết.” Du Phục Thời buộc bao tải lại, “Nhưng thu ngươi thì không vấn đề.”

Dịch Huyền: “……”

“Chúng ta đi Điện Ma Chủ.” Diệp Tố vừa nói vừa ngửa đầu nhìn tòa cung điện dù ở cực xa vẫn có thể nhìn thấy.

Điện Ma Chủ nằm trên một ngọn núi màu đen cao chót vót, chỉ mới nhìn từ đằng xa mà đã có thể cảm nhận đi lên đến đó không phải là một chuyện dễ dàng, mây mù lờn vờn xung quanh đỉnh núi còn đen hơn mây ở xung quanh, lâu lâu sẽ có tia sét đánh xuống, người bình thường nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ sinh ra cảm giác đè nén, bực bội trong lòng.

“Các đại năng đều đã vào đó, hẳn là có thể đối phó được hai Ma Chủ.” Tàng Thất nói, “Bây giờ chúng ta đi vào nhỡ đâu gây thêm phiền toái cho họ thì sao?”

“Cha ngươi cũng là đại năng.” Diệp Tố nhìn về phía Tàng Lục.

“Quy mang các người lên đó!” Tàng Lục vỗ ngực nói, “Điện Ma Chủ là chỗ quen của Quy!”

“Ông quen thuộc Điện Ma Chủ?” Diệp Tố híp mắt, “Đã từng tới rồi ư?”

“Trước kia Quy hay tới chơi lắm.” Tàng Lục ngẩng đầu nói, “Bình Thư Lan là bạn của ta.”

Dịch Huyền đứng ở bên cạnh sắc mặt thoáng chốc cứng lại, hắn chậm rãi nhìn về phía Tàng Lục: “Ông và bà ấy là……bạn?”

“Chúng ta trước kia thường hay thăm thú các nơi với nhau.” Tàng Lục nhìn Điện Ma Chủ có chút hoài niệm, “Nhưng mà sau đó đại môn Yêu giới đóng lại, chúng ta cũng không liên lạc nữa.”

“Bà ấy đã chết.” Dịch Huyền mặt không biểu tình nói.

Tàng Lục ngẩn ngơ: “…… Đều đã chết cả rồi.”

“Bà ấy là bạn của ông, nhưng ông vẫn đồng ý vào đây bình định Ma giới sao?” Diệp Tố đột nhiên hỏi.

“Quy chỉ nghe theo lời của một mình Yêu Chủ.” Tàng Lục nắm cổ áo Tàng Thất kéo sang, nghiêm túc nói, “Còn có Quy nhi tử, Quy tôn tử, Quy tôn tôn tử đều phải nghe theo Yêu Chủ.”

“Chúng ta đến Điện Ma Chủ đi.” Diệp Tố vỗ vỗ bả vai Dịch Huyền, “Bình Thư Lan không có liên quan gì đến dị động của Ma giới.”

Dịch Huyền cúi đầu, cùng đi theo bọn họ về phía trước.

Khi đoàn người chạy gần đến Điện Ma Chủ thì lại gặp lại một người đã không thấy.

Một thân hắc y của đối phương ướt đẫm, từng bước chân đều có máu tươi rơi xuống, khắp hai chân đều là vết thương, không phải là vết thương gây ra do vũ khí mà như là dấu vết của một trận pháp nào đó cứa ra, có vẻ hắn mạnh mẽ xông ra từ một trận pháp nào đó.

Diệp Tố nhìn người đối diện ngả nghiêng lảo đảo chạy tới, khi thấy rõ được mặt hắn liền không tin được hô lên: “Vu Thừa Duyệt?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK