Tu chân giới luôn có vài người có thể chất đặc biệt, bọn họ giống như được Thiên Đạo chiếu cố, quá trình tu đạo thuận lợi hơn bất kỳ ai, chẳng hạn như Linh Lung Cốt.
Có lẽ trên con đường tu luyện Huyền Âm chi thể không nghịch thiên như Linh Lung Cốt nhưng bất luận là luyện khí hay luyện đan thì chỉ cần cho vào một ít máu của Huyền Âm chi thể thì sẽ có thể tăng mạnh phẩm giai của pháp khí và đan dược.
Giống như vừa rồi, khi Ninh Thiển Dao bôi máu lên kiếm thì có thể khiến nó ngay lập tức tăng cao uy lực.
Vì thế nên Huyền Âm chi thể cũng khiến vô số kẻ mơ ước.
Sau khi bị phát hiển thì sắc mặt của Ninh Thiển Dao trắng bệch, theo bản năng lui về phía sau vài bước, nàng ta còn chưa chuẩn bị cho trường hợp bị nhiều người phát hiện như vậy.
Bởi vì tính chất đặc thù của Huyền Âm chi thể nên Dương Đàm vẫn luôn muốn để Ninh Thiển Dao trở nên mạnh hơn cùng với tìm được tông môn hoặc người nào đó che chở rồi mới nói ra chuyện này.
Còn Thiên Cơ Môn, Dương Đàm và Ninh Thiển Dao chưa bao giờ nghĩ tương lai sẽ tiếp tục ở lại đó, cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ góp sức giúp Thiên Cơ Môn quật khởi, mọi chuyện cho đến hiện tại chẳng qua là do chưởng môn một bên tình nguyện mà thôi.
“Huyền Âm chi thể?” Tông chủ Hợp Hoan Tông Ngô Nguyệt nhìn Ninh Thiển Dao có chút kinh ngạc, “Nghe nói ngươi cũng là đệ tử Thiên Cơ Môn đúng không, sao chưa bao giờ thấy tên của ngươi trên Bách Thanh Bảng? Ngày thường ngươi không luyện khí sao?”
Ninh Thiển Dao bị hỏi đến sửng sốt, không nghĩ tới chuyện đầu tiên mà vị tông chủ này nghĩ tới lại là luyện khí.
“Ta……phải chuẩn bị cho tông môn đại bỉ.”
Ngô tông chủ càng kinh ngạc hơn, chậc lưỡi đáng tiếc nói: “Diệp Tố cũng phải chuẩn bị cho tông môn đại bỉ mà còn bớt thời giờ luyện ra Bát Kỳ Biến đệ nhất Bách Thanh Bảng, Huyền Âm chi thể này của người có chút lãng phí đấy.”
Các tông chủ khác: “……” Trọng điểm là cái này sao?
Sắc mặt Ninh Thiển Dao cứng đờ, lời Ngô Nguyệt nói đã đâm trúng vào niềm đau của nàng ta.
Nàng ta từ nhỏ đã luôn cho rằng bản thân mạnh hơn Diệp Tố, không những có thể luyện khí mà còn có thể trở thành kiếm tu.
Kết quả lần tông môn đại bỉ này, Diệp Tố không những vào tới cửa thứ ba cùng nàng ta mà còn học xong phù trận, Ninh Thiển Dao cảm thấy nguy cơ trùng trùng.
Hiện giờ thanh danh của Thiên Cơ Môn ở bên ngoài mỗi lúc một cao, nàng ta thậm chí rất muốn lộ ra thân phận đệ tử Thiên Cơ Môn của mình, sau đó chờ sau khi đại bỉ kết thúc sẽ luyện chế ra một kiện pháp khí vượt mặt Diệp Tố.
“Đã là Huyền Âm chi thể thì đừng tham gia tông môn đại bỉ nữa, miễn cho ngươi lại bị thường, bị người khác phát hiện điểm khác thường.” Tông chủ Đan Tông nói với ngữ khí nhẹ nhàng, “Ninh tiểu hữu yên tâm, các đại tông môn chúng ta sẽ không khiến ngươi phải trải qua những chuyện như Huyền Âm chi thể trước đó.”
Huyền Âm chi thể đầu tiên xuất hiện ở tu chân giới là một đệ tử của một tiểu tông môn, sau khi bị chính tông môn của mình phát hiện máu của hắn có thể ngay lập tức gia tăng uy lực của kiếm thì liền bị giam giữ dưới mặt đất, trở thành kho máu của tông môn.
Chẳng qua về sau tiểu tông môn đó ánh mắt thiển cận, thế nhưng lại làm ra chuyện bán máu của người nọ ra chợ đen, dẫn đến bị người khác phát hiện, sau đó tiểu tông môn đó trong một đêm bị diệt môn, Huyền Âm chi thể cũng bị đoạt đi.
Huyền Âm chi thể cứ thế trằn trọc qua tay mấy tông môn, cuối cùng tin tức bị lộ ra, khiến cho vô số người mơ ước máu thịt của đệ tử tội nghiệp ấy mà tranh đoạt không ngừng.
Cuối cùng cũng nhờ Bồng Lai ra mặt đem người đi, đến nay không còn tin tức của Huyền Âm chi thể đó nữa.
Không nghĩ tới Huyền Âm chi thể một lần nữa xuất hiện ở tu chân giới.
Ninh Thiển Dao tất nhiên là không muốn như vậy, nàng ta thật vất vả mới tới được cửa thứ ba, nàng ta vội vàng la lên: “Ta không sao, có thể tiếp tục thi đấu. Có các vị tông chủ ở đây, sẽ không ai dám làm gì ta.”
“Hiện giờ ngươi đang ở trong địa phận Côn Luân tất nhiên sẽ không ai dám lỗ m ãng.” Tông chủ Ngũ Hành Tông nói, “Nhưng một khi rời khỏi đây nhất định sẽ có không ít người thèm thuồng máu của ngươi.”
Ninh Thiển Dao bấm móng tay vào trong lòng bàn tay, cắn môi ngẩng đầu nói: “Ta và Lục ca ca đã giao hẹn, sau khi đại bỉ kết thúc sẽ đi rèn luyện cùng nhau.”
Lời này vừa nói ra thì sắc mặt của tông chủ Ngũ Hành Tông, Đan Tông và Thượng Khuyết Tông có chút biến đổi.
Có sự hiện diện của Côn Luân thì nhất định sẽ có thể bảo vệ được Huyền Âm chi thể, nhưng như thế thì chỉ sợ về sau Ninh Thiển Dao cũng sẽ chỉ có quan hệ với Côn Luân.
Tầm mắt của Phong Trần đạo nhân dừng trên mặt Ninh Thiển Dao, nhìn kĩ nàng ta một hồi thì biểu tình hòa hoãn nói: “Ngươi đã cứu Trầm Hàn, Côn Luân tất nhiên sẽ không để ngươi xảy ra chuyện.”
“Cảm ơn đạo nhân.” Trong mắt Ninh Thiển Dao ánh lên nét kiên định, “Ta muốn tiếp tục thi đấu.”
“Thi đấu có thể, nhưng Hồ Vương cần phải tạm thời lưu lại Côn Luân.” Phong Trần đạo nhân nhìn sang Giản Hồ đang nằm dưới đất, “Yêu Vương xuất hiện ở tu chân giới, việc này không phải là nhỏ.”
“Các người định làm gì huynh ấy?” Ninh Thiển Dao khẩn trương hỏi, “Huynh ấy chưa bao giờ đả thương tu sĩ vô tội.”
Phong Trần đạo nhân nói: “Yêu Vương cũng không phải ma, chúng ta tất nhiên sẽ không làm gì hắn, đợi vết thương của hắn lành lại thì có thể tự mình rời đi.”
Tông chủ Vạn Phật Tông Nhạc Kỵ lúc này bỗng nhiên lên tiếng: “Côn Luân thế lớn việc nhiều, chuyện Yêu Vương dưỡng thương cứ giao cho Vạn Phật Tông là được.”
Hồ Vương là Yêu Vương có tiềm lực nhất để giành lấy vị trí Yêu Chủ, nếu có thể tạo mối giao hảo với hắn thì tương lai khi Yêu Giới mở cửa trở lại thì nhất định sẽ có lợi không hại.
Huyền Âm chi thể hiện tại đã có quan hệ tốt với Côn Luân Lục Trầm Hàn, tất nhiên không thể để Côn Luân lấy hết tất cả chỗ tốt được, các tông môn khác cũng muốn chia một chén canh, đặc biệt là thực lực của tông chủ Nhạc Kỵ của Vạn Phật Tông cũng không yếu, chỉ sau Phong Trần đạo nhân.
Ông vừa mở lời thì lập tức được tông chủ Đan Tông ủng hộ: “Đan Tông chúng ta cũng sẽ ra đan dược hỗ trợ Yêu Vương nhanh khỏi.”
Thật lâu sau, Phong Trần đạo nhân giương mắt ôn hòa nói: “Nếu Nhạc tông chủ đã nguyện ý gánh vác chuyện chữa thương cho Yêu Vương thì Côn Luân tất cũng không có ý kiến gì khác.”
Các tông chủ cứ thế ta một câu ngài một câu, không chút nào bận tâm đ ến ý muốn của Cửu Vĩ Hồ Vương còn nằm chèo queo trên mặt đất thế nào.
Đi tới tu chân giới, còn gần như mất hết tu vi, còn kí khế ước cộng sinh với tu sĩ, nhiêu đó đã đủ nhóm tông chủ Đại Thừa kỳ ở đây tùy ý lăn lộn hắn trong lòng bàn tay.
Tông chủ Hợp Hoan Tông Ngô Nguyệt không hứng thú: “Các ngài phân chia xong rồi thì nhanh cái chân cho các đệ tử bên dưới tổng kết kết quả vào vòng tiếp theo, ai cũng đang chờ kìa.”
Các tông chủ khác: “……”
Có đôi khi Hợp Hoan Tông thật là khiến người ta không ưa nổi.
Phong Trần đạo nhân búng ngón tay, một tia linh lực bắn vào trên người Cửu Vĩ Hồ Vương đang nằm trên mặt đất, Giản Hồ lập tức biến trở về hình người.
Ông phất tay gỡ bỏ kết giới, sau đó cho người tiến lên dìu Giản Hồ đi nghỉ ngơi.
Phong Trần đạo nhân mang theo Ninh Thiển Dao phi thân xuống dưới, đồng thời vung tay lên, các lôi đài trên sân thi đấu đồng loạt ầm ầm tách ra hai bên. Các tông chủ khác thấy vậy cũng trước sau bước xuống.
Ngô Nguyệt nhìn Ninh Thiển Dao bị dẫn đi, quay đầu nói với với tông chủ Ngô Kiếm Phái Chu Kỳ: “Ninh Thiển Dao này nhan sắc tầm thường nhưng bản lĩnh cứu người lại không tầm thường chút nào, này thì Côn Luân Lục Trầm Hàn, kia thì Hồ Vương, toàn chọn người lợi hại để cứu.”
Chu tông chủ vốn đang rầu rĩ vì đại đệ tử vô duyên với mười vị trí đầu: “……”
“Hóa Thần kỳ, Huyền Âm chi thể, về sau tu chân giới có vẻ sẽ không yên bình rồi.” Tông chủ Hợp Hoa Tông lắc đầu cảm thán, “Thoạt nhìn thì chúng ta lại được chứng kiến các thiên tài xuất hiện lớp lớp nhỉ.”
Chu tông chủ nhìn xuống bên dưới: “Tình huống này thì thường sẽ xuất hiện một người lóa mắt nhất, áp chế hào quang của các thiên tài khác.”
“Lục Trầm Hàn? Tu vi xác thật vượt xa những người còn lại.” Ngô tông chủ phủi phủi ống tay áo, “Bất quá……Ông không cảm thấy mấy đệ tử của Thiên Cơ Môn rất thú vị sao? Nếu phải đặt cược thì ta sẽ cược cho bọn họ một phiếu.”
Chu tông chủ bỗng nhớ tới một đao một kiếm nổi tiếng nhất trong Kiếm Trủng của bổn tông đều bị đệ tử Thiên Cơ Môn lấy đi mất, ông mặt vô biểu tình nói: “Bọn họ mà không lợi hại một chút thì thật có lỗi với Ngô Kiếm Phái chúng ta.”
Trên sân thi đấu, Phong Trần đạo nhân đã bắt đầu tuyên bố các đệ tử tiến vào vòng tiếp theo: “Tính luôn cả người rút phải thăm trống thì số người tiến vào vòng sau tổng cộng có mười sáu người, ngày mai các ngươi sẽ chia làm tám cặp đấu, tám người thắng cuộc lại tiếp tục đánh tiếp chọn ra ba người đầu tiên, trong tám người thua thì sẽ còn hai người có cơ hội bắt lấy hạng chín và hạng mười.”
“Đạo nhân, yêu vừa rồi là chuyện như thế nào vậy?” Có người trong nhóm người vây xem đột nhiên cao giọng hô to.
“Việc này Côn Luân đã xử lý tốt.” Phong Trần vừa nói chuyện vừa phóng ra uy áp, chúng nhân vây xem lập tức bị áp chế không thể lên tiếng nữa, tuy nhiên nét mặt ông vẫn ôn hòa như cũ, “Chư vị không cần phải nhọc lòng.”
Tu chân đệ nhất đại phái, ai cũng không dám đắc tội.
“Ninh tiểu hữu tuy có quan hệ với yêu nhưng trước khi Yêu giới niêm phong thông đạo thì tu sĩ chúng ta cùng từng lui tới với họ.” Tông chủ Vạn Phật Tông lên tiếng, “Mọi người không cần sinh ra khúc mắc trong lòng.”
Hai đại tông chủ đều đã nói như vậy xem như công bố thái độ của họ với Ninh Thiển Dao, những người khác tất nhiên không dám nhiều lời nữa, chỉ có thể lén nghị luận.
……
Liên Liên vừa về đến viện thì liền bị tông chủ gọi qua, nói là có chuyện quan trọng cần dặn dò.
“Liên Liên, qua đây.” Tông chủ Ngũ Hành Tông vẫy tay bảo Liên Liên ngồi ở bên cạnh ông.
“Tìm con có chuyện gì?” Liên Liên vẫn đứng đó không động đậy.
“Nếu con đối chiến với Ninh Thiển Dao.” Tông chủ Ngũ Hành Tông hạ giọng nói, “Thì phải khiến nàng ta bị thương, nếu có thể thu thập máu của nàng ta thì càng tốt.”
Liên Liên ngẩn người, sau đó hỏi: “Vì sao? Máu của nàng ta có gì đặc biệt sao?”
“Ninh Thiển Dao là Huyền Âm chi thể, có được máu của nàng ta thì có thể lấy để họa huyết phù, sẽ có thể tăng lên phẩm giai của phù chú.” Trong ánh mắt của tông chủ Ngũ Hành Tông không giấu được hưng phấn, “Lúc khác thì khó nói, nhưng khi thi đấu chính là cơ hội động thủ tốt nhất.”
Liên Liên hồi tưởng lại trong đầu Huyền Âm chi thể là cái gì thì không khỏi tức đến bật cười: “Con chỉ là một đệ tử Nguyên Anh kỳ, ở trên lôi đài thu thập máu của nàng ta thì có thể giấu được các vị tông chủ khác trên đài sao? Phụ thân, không phải tất cả tông chủ đều giống người, dựa vào đan dược mới lên được Đại Thừa kỳ.”
Tông chủ Ngũ Hành Tông nghe thấy lời này thì tức giận không thôi, đứng bật dậy di động đến trước mặt Liên Liên, muốn cho nàng một cái tát.
Nhưng Liên Liên khẽ nhấc bước chân, tốc độ di chuyển thậm chí còn nhanh hơn ông một phần.
Tông chủ Ngũ Hành Tông nhìn chằm chằm Mặc Ngọc Bài bên hông nàng: “Đây là pháp bảo mà ta cho con đấy.”
“Người muốn lấy về?” Liên Liên nói xong liền đặt tay lên trên hông, muốn tháo Mặc Ngọc Bài xuống.
“Cho con thì chính là của con.” Tông chủ Ngũ Hành Tông hít sâu một hơi, “Phụ thân chỉ là hy vọng con được tốt hơn thôi, thôi được rồi, con về trước chuẩn bị thi đấu đi, chỉ cần ngày mai có thể thắng, giành được một vị trí trong mười người đầu tiên là được rồi.”
Liên Liên cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
……
Đệ tử các tông khác khi quay về cũng đều biết được chuyện này.
Đặc biệt là tông chủ Vạn Phật Tông, ông muốn Cốc Lương Thiên duy trì quan hệ hữu hảo với Ninh Thiển Dao.
“Ninh Thiển Dao? Nàng ta nhìn qua cũng không có gì đặc biệt? Là do con hồ ly kia sao?” Tân Phật Tử rũ mắt lần tràng hạt, “Con thấy một đệ tử khác của Thiên Cơ Môn, Diệp Tố, đáng để chúng ta chú ý hơn.”
Nhạc Kỵ nhíu mày, nhớ lại biểu hiện của Diệp Tố: “Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh mà đã có thể khiến thần thức ngoại hiện, xác thật có vài phần bản lĩnh, bất quá loại người này cũng không ít. Con phải giao hảo với Ninh Thiển Dao là vì nàng ta là Huyền Âm chi thể, tương lai chỉ cần có cơ hội có được máu của nàng ta thì pháp trượng, tràng hạt của con đều có thể tăng phẩm giai.”
“Huyền Âm chi thể?” Cốc Lương Thiên lúc này mới hiểu rõ vì sao Phong Trần đạo nhân lại bỗng nhiên che chở cho Ninh Thiển Dao.
“Bề ngoài thì chúng ta sẽ không tranh, nếu không một khi làm lớn chuyện thì Bồng Lai sẽ lại ra tay mang người đi, ai cũng không chiếm được chỗ tốt.” Nhạc Kỵ nhìn Phật Tử, “Vạn Phật Tông sở dĩ có thể sừng sững không ngã là vì chúng ta có tài nguyên không ngừng, tương lai khi con ngồi ở vị trí của ta sẽ hiểu.”
“Đệ tử đã rõ.” Cốc Lương Thiên hơi cúi người nói.
Ở đầu còn lại, vì để tránh Ninh Thiển Dao bị các tán tu khác quấy nhiễu, Côn Luân đã trực tiếp mời nàng ta vào ở trên Thượng Thanh Phong.
Ngày thứ hai của vòng đấu thứ ba, khi nàng ta xuống núi thì đụng phải Lục Trầm Hàn, hai người cùng nhau tiến vào sân thi đấu, dẫn tới không ít đệ tử các tông khác nhìn chằm chằm.
Có lẽ trên con đường tu luyện Huyền Âm chi thể không nghịch thiên như Linh Lung Cốt nhưng bất luận là luyện khí hay luyện đan thì chỉ cần cho vào một ít máu của Huyền Âm chi thể thì sẽ có thể tăng mạnh phẩm giai của pháp khí và đan dược.
Giống như vừa rồi, khi Ninh Thiển Dao bôi máu lên kiếm thì có thể khiến nó ngay lập tức tăng cao uy lực.
Vì thế nên Huyền Âm chi thể cũng khiến vô số kẻ mơ ước.
Sau khi bị phát hiển thì sắc mặt của Ninh Thiển Dao trắng bệch, theo bản năng lui về phía sau vài bước, nàng ta còn chưa chuẩn bị cho trường hợp bị nhiều người phát hiện như vậy.
Bởi vì tính chất đặc thù của Huyền Âm chi thể nên Dương Đàm vẫn luôn muốn để Ninh Thiển Dao trở nên mạnh hơn cùng với tìm được tông môn hoặc người nào đó che chở rồi mới nói ra chuyện này.
Còn Thiên Cơ Môn, Dương Đàm và Ninh Thiển Dao chưa bao giờ nghĩ tương lai sẽ tiếp tục ở lại đó, cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ góp sức giúp Thiên Cơ Môn quật khởi, mọi chuyện cho đến hiện tại chẳng qua là do chưởng môn một bên tình nguyện mà thôi.
“Huyền Âm chi thể?” Tông chủ Hợp Hoan Tông Ngô Nguyệt nhìn Ninh Thiển Dao có chút kinh ngạc, “Nghe nói ngươi cũng là đệ tử Thiên Cơ Môn đúng không, sao chưa bao giờ thấy tên của ngươi trên Bách Thanh Bảng? Ngày thường ngươi không luyện khí sao?”
Ninh Thiển Dao bị hỏi đến sửng sốt, không nghĩ tới chuyện đầu tiên mà vị tông chủ này nghĩ tới lại là luyện khí.
“Ta……phải chuẩn bị cho tông môn đại bỉ.”
Ngô tông chủ càng kinh ngạc hơn, chậc lưỡi đáng tiếc nói: “Diệp Tố cũng phải chuẩn bị cho tông môn đại bỉ mà còn bớt thời giờ luyện ra Bát Kỳ Biến đệ nhất Bách Thanh Bảng, Huyền Âm chi thể này của người có chút lãng phí đấy.”
Các tông chủ khác: “……” Trọng điểm là cái này sao?
Sắc mặt Ninh Thiển Dao cứng đờ, lời Ngô Nguyệt nói đã đâm trúng vào niềm đau của nàng ta.
Nàng ta từ nhỏ đã luôn cho rằng bản thân mạnh hơn Diệp Tố, không những có thể luyện khí mà còn có thể trở thành kiếm tu.
Kết quả lần tông môn đại bỉ này, Diệp Tố không những vào tới cửa thứ ba cùng nàng ta mà còn học xong phù trận, Ninh Thiển Dao cảm thấy nguy cơ trùng trùng.
Hiện giờ thanh danh của Thiên Cơ Môn ở bên ngoài mỗi lúc một cao, nàng ta thậm chí rất muốn lộ ra thân phận đệ tử Thiên Cơ Môn của mình, sau đó chờ sau khi đại bỉ kết thúc sẽ luyện chế ra một kiện pháp khí vượt mặt Diệp Tố.
“Đã là Huyền Âm chi thể thì đừng tham gia tông môn đại bỉ nữa, miễn cho ngươi lại bị thường, bị người khác phát hiện điểm khác thường.” Tông chủ Đan Tông nói với ngữ khí nhẹ nhàng, “Ninh tiểu hữu yên tâm, các đại tông môn chúng ta sẽ không khiến ngươi phải trải qua những chuyện như Huyền Âm chi thể trước đó.”
Huyền Âm chi thể đầu tiên xuất hiện ở tu chân giới là một đệ tử của một tiểu tông môn, sau khi bị chính tông môn của mình phát hiện máu của hắn có thể ngay lập tức gia tăng uy lực của kiếm thì liền bị giam giữ dưới mặt đất, trở thành kho máu của tông môn.
Chẳng qua về sau tiểu tông môn đó ánh mắt thiển cận, thế nhưng lại làm ra chuyện bán máu của người nọ ra chợ đen, dẫn đến bị người khác phát hiện, sau đó tiểu tông môn đó trong một đêm bị diệt môn, Huyền Âm chi thể cũng bị đoạt đi.
Huyền Âm chi thể cứ thế trằn trọc qua tay mấy tông môn, cuối cùng tin tức bị lộ ra, khiến cho vô số người mơ ước máu thịt của đệ tử tội nghiệp ấy mà tranh đoạt không ngừng.
Cuối cùng cũng nhờ Bồng Lai ra mặt đem người đi, đến nay không còn tin tức của Huyền Âm chi thể đó nữa.
Không nghĩ tới Huyền Âm chi thể một lần nữa xuất hiện ở tu chân giới.
Ninh Thiển Dao tất nhiên là không muốn như vậy, nàng ta thật vất vả mới tới được cửa thứ ba, nàng ta vội vàng la lên: “Ta không sao, có thể tiếp tục thi đấu. Có các vị tông chủ ở đây, sẽ không ai dám làm gì ta.”
“Hiện giờ ngươi đang ở trong địa phận Côn Luân tất nhiên sẽ không ai dám lỗ m ãng.” Tông chủ Ngũ Hành Tông nói, “Nhưng một khi rời khỏi đây nhất định sẽ có không ít người thèm thuồng máu của ngươi.”
Ninh Thiển Dao bấm móng tay vào trong lòng bàn tay, cắn môi ngẩng đầu nói: “Ta và Lục ca ca đã giao hẹn, sau khi đại bỉ kết thúc sẽ đi rèn luyện cùng nhau.”
Lời này vừa nói ra thì sắc mặt của tông chủ Ngũ Hành Tông, Đan Tông và Thượng Khuyết Tông có chút biến đổi.
Có sự hiện diện của Côn Luân thì nhất định sẽ có thể bảo vệ được Huyền Âm chi thể, nhưng như thế thì chỉ sợ về sau Ninh Thiển Dao cũng sẽ chỉ có quan hệ với Côn Luân.
Tầm mắt của Phong Trần đạo nhân dừng trên mặt Ninh Thiển Dao, nhìn kĩ nàng ta một hồi thì biểu tình hòa hoãn nói: “Ngươi đã cứu Trầm Hàn, Côn Luân tất nhiên sẽ không để ngươi xảy ra chuyện.”
“Cảm ơn đạo nhân.” Trong mắt Ninh Thiển Dao ánh lên nét kiên định, “Ta muốn tiếp tục thi đấu.”
“Thi đấu có thể, nhưng Hồ Vương cần phải tạm thời lưu lại Côn Luân.” Phong Trần đạo nhân nhìn sang Giản Hồ đang nằm dưới đất, “Yêu Vương xuất hiện ở tu chân giới, việc này không phải là nhỏ.”
“Các người định làm gì huynh ấy?” Ninh Thiển Dao khẩn trương hỏi, “Huynh ấy chưa bao giờ đả thương tu sĩ vô tội.”
Phong Trần đạo nhân nói: “Yêu Vương cũng không phải ma, chúng ta tất nhiên sẽ không làm gì hắn, đợi vết thương của hắn lành lại thì có thể tự mình rời đi.”
Tông chủ Vạn Phật Tông Nhạc Kỵ lúc này bỗng nhiên lên tiếng: “Côn Luân thế lớn việc nhiều, chuyện Yêu Vương dưỡng thương cứ giao cho Vạn Phật Tông là được.”
Hồ Vương là Yêu Vương có tiềm lực nhất để giành lấy vị trí Yêu Chủ, nếu có thể tạo mối giao hảo với hắn thì tương lai khi Yêu Giới mở cửa trở lại thì nhất định sẽ có lợi không hại.
Huyền Âm chi thể hiện tại đã có quan hệ tốt với Côn Luân Lục Trầm Hàn, tất nhiên không thể để Côn Luân lấy hết tất cả chỗ tốt được, các tông môn khác cũng muốn chia một chén canh, đặc biệt là thực lực của tông chủ Nhạc Kỵ của Vạn Phật Tông cũng không yếu, chỉ sau Phong Trần đạo nhân.
Ông vừa mở lời thì lập tức được tông chủ Đan Tông ủng hộ: “Đan Tông chúng ta cũng sẽ ra đan dược hỗ trợ Yêu Vương nhanh khỏi.”
Thật lâu sau, Phong Trần đạo nhân giương mắt ôn hòa nói: “Nếu Nhạc tông chủ đã nguyện ý gánh vác chuyện chữa thương cho Yêu Vương thì Côn Luân tất cũng không có ý kiến gì khác.”
Các tông chủ cứ thế ta một câu ngài một câu, không chút nào bận tâm đ ến ý muốn của Cửu Vĩ Hồ Vương còn nằm chèo queo trên mặt đất thế nào.
Đi tới tu chân giới, còn gần như mất hết tu vi, còn kí khế ước cộng sinh với tu sĩ, nhiêu đó đã đủ nhóm tông chủ Đại Thừa kỳ ở đây tùy ý lăn lộn hắn trong lòng bàn tay.
Tông chủ Hợp Hoan Tông Ngô Nguyệt không hứng thú: “Các ngài phân chia xong rồi thì nhanh cái chân cho các đệ tử bên dưới tổng kết kết quả vào vòng tiếp theo, ai cũng đang chờ kìa.”
Các tông chủ khác: “……”
Có đôi khi Hợp Hoan Tông thật là khiến người ta không ưa nổi.
Phong Trần đạo nhân búng ngón tay, một tia linh lực bắn vào trên người Cửu Vĩ Hồ Vương đang nằm trên mặt đất, Giản Hồ lập tức biến trở về hình người.
Ông phất tay gỡ bỏ kết giới, sau đó cho người tiến lên dìu Giản Hồ đi nghỉ ngơi.
Phong Trần đạo nhân mang theo Ninh Thiển Dao phi thân xuống dưới, đồng thời vung tay lên, các lôi đài trên sân thi đấu đồng loạt ầm ầm tách ra hai bên. Các tông chủ khác thấy vậy cũng trước sau bước xuống.
Ngô Nguyệt nhìn Ninh Thiển Dao bị dẫn đi, quay đầu nói với với tông chủ Ngô Kiếm Phái Chu Kỳ: “Ninh Thiển Dao này nhan sắc tầm thường nhưng bản lĩnh cứu người lại không tầm thường chút nào, này thì Côn Luân Lục Trầm Hàn, kia thì Hồ Vương, toàn chọn người lợi hại để cứu.”
Chu tông chủ vốn đang rầu rĩ vì đại đệ tử vô duyên với mười vị trí đầu: “……”
“Hóa Thần kỳ, Huyền Âm chi thể, về sau tu chân giới có vẻ sẽ không yên bình rồi.” Tông chủ Hợp Hoa Tông lắc đầu cảm thán, “Thoạt nhìn thì chúng ta lại được chứng kiến các thiên tài xuất hiện lớp lớp nhỉ.”
Chu tông chủ nhìn xuống bên dưới: “Tình huống này thì thường sẽ xuất hiện một người lóa mắt nhất, áp chế hào quang của các thiên tài khác.”
“Lục Trầm Hàn? Tu vi xác thật vượt xa những người còn lại.” Ngô tông chủ phủi phủi ống tay áo, “Bất quá……Ông không cảm thấy mấy đệ tử của Thiên Cơ Môn rất thú vị sao? Nếu phải đặt cược thì ta sẽ cược cho bọn họ một phiếu.”
Chu tông chủ bỗng nhớ tới một đao một kiếm nổi tiếng nhất trong Kiếm Trủng của bổn tông đều bị đệ tử Thiên Cơ Môn lấy đi mất, ông mặt vô biểu tình nói: “Bọn họ mà không lợi hại một chút thì thật có lỗi với Ngô Kiếm Phái chúng ta.”
Trên sân thi đấu, Phong Trần đạo nhân đã bắt đầu tuyên bố các đệ tử tiến vào vòng tiếp theo: “Tính luôn cả người rút phải thăm trống thì số người tiến vào vòng sau tổng cộng có mười sáu người, ngày mai các ngươi sẽ chia làm tám cặp đấu, tám người thắng cuộc lại tiếp tục đánh tiếp chọn ra ba người đầu tiên, trong tám người thua thì sẽ còn hai người có cơ hội bắt lấy hạng chín và hạng mười.”
“Đạo nhân, yêu vừa rồi là chuyện như thế nào vậy?” Có người trong nhóm người vây xem đột nhiên cao giọng hô to.
“Việc này Côn Luân đã xử lý tốt.” Phong Trần vừa nói chuyện vừa phóng ra uy áp, chúng nhân vây xem lập tức bị áp chế không thể lên tiếng nữa, tuy nhiên nét mặt ông vẫn ôn hòa như cũ, “Chư vị không cần phải nhọc lòng.”
Tu chân đệ nhất đại phái, ai cũng không dám đắc tội.
“Ninh tiểu hữu tuy có quan hệ với yêu nhưng trước khi Yêu giới niêm phong thông đạo thì tu sĩ chúng ta cùng từng lui tới với họ.” Tông chủ Vạn Phật Tông lên tiếng, “Mọi người không cần sinh ra khúc mắc trong lòng.”
Hai đại tông chủ đều đã nói như vậy xem như công bố thái độ của họ với Ninh Thiển Dao, những người khác tất nhiên không dám nhiều lời nữa, chỉ có thể lén nghị luận.
……
Liên Liên vừa về đến viện thì liền bị tông chủ gọi qua, nói là có chuyện quan trọng cần dặn dò.
“Liên Liên, qua đây.” Tông chủ Ngũ Hành Tông vẫy tay bảo Liên Liên ngồi ở bên cạnh ông.
“Tìm con có chuyện gì?” Liên Liên vẫn đứng đó không động đậy.
“Nếu con đối chiến với Ninh Thiển Dao.” Tông chủ Ngũ Hành Tông hạ giọng nói, “Thì phải khiến nàng ta bị thương, nếu có thể thu thập máu của nàng ta thì càng tốt.”
Liên Liên ngẩn người, sau đó hỏi: “Vì sao? Máu của nàng ta có gì đặc biệt sao?”
“Ninh Thiển Dao là Huyền Âm chi thể, có được máu của nàng ta thì có thể lấy để họa huyết phù, sẽ có thể tăng lên phẩm giai của phù chú.” Trong ánh mắt của tông chủ Ngũ Hành Tông không giấu được hưng phấn, “Lúc khác thì khó nói, nhưng khi thi đấu chính là cơ hội động thủ tốt nhất.”
Liên Liên hồi tưởng lại trong đầu Huyền Âm chi thể là cái gì thì không khỏi tức đến bật cười: “Con chỉ là một đệ tử Nguyên Anh kỳ, ở trên lôi đài thu thập máu của nàng ta thì có thể giấu được các vị tông chủ khác trên đài sao? Phụ thân, không phải tất cả tông chủ đều giống người, dựa vào đan dược mới lên được Đại Thừa kỳ.”
Tông chủ Ngũ Hành Tông nghe thấy lời này thì tức giận không thôi, đứng bật dậy di động đến trước mặt Liên Liên, muốn cho nàng một cái tát.
Nhưng Liên Liên khẽ nhấc bước chân, tốc độ di chuyển thậm chí còn nhanh hơn ông một phần.
Tông chủ Ngũ Hành Tông nhìn chằm chằm Mặc Ngọc Bài bên hông nàng: “Đây là pháp bảo mà ta cho con đấy.”
“Người muốn lấy về?” Liên Liên nói xong liền đặt tay lên trên hông, muốn tháo Mặc Ngọc Bài xuống.
“Cho con thì chính là của con.” Tông chủ Ngũ Hành Tông hít sâu một hơi, “Phụ thân chỉ là hy vọng con được tốt hơn thôi, thôi được rồi, con về trước chuẩn bị thi đấu đi, chỉ cần ngày mai có thể thắng, giành được một vị trí trong mười người đầu tiên là được rồi.”
Liên Liên cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
……
Đệ tử các tông khác khi quay về cũng đều biết được chuyện này.
Đặc biệt là tông chủ Vạn Phật Tông, ông muốn Cốc Lương Thiên duy trì quan hệ hữu hảo với Ninh Thiển Dao.
“Ninh Thiển Dao? Nàng ta nhìn qua cũng không có gì đặc biệt? Là do con hồ ly kia sao?” Tân Phật Tử rũ mắt lần tràng hạt, “Con thấy một đệ tử khác của Thiên Cơ Môn, Diệp Tố, đáng để chúng ta chú ý hơn.”
Nhạc Kỵ nhíu mày, nhớ lại biểu hiện của Diệp Tố: “Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh mà đã có thể khiến thần thức ngoại hiện, xác thật có vài phần bản lĩnh, bất quá loại người này cũng không ít. Con phải giao hảo với Ninh Thiển Dao là vì nàng ta là Huyền Âm chi thể, tương lai chỉ cần có cơ hội có được máu của nàng ta thì pháp trượng, tràng hạt của con đều có thể tăng phẩm giai.”
“Huyền Âm chi thể?” Cốc Lương Thiên lúc này mới hiểu rõ vì sao Phong Trần đạo nhân lại bỗng nhiên che chở cho Ninh Thiển Dao.
“Bề ngoài thì chúng ta sẽ không tranh, nếu không một khi làm lớn chuyện thì Bồng Lai sẽ lại ra tay mang người đi, ai cũng không chiếm được chỗ tốt.” Nhạc Kỵ nhìn Phật Tử, “Vạn Phật Tông sở dĩ có thể sừng sững không ngã là vì chúng ta có tài nguyên không ngừng, tương lai khi con ngồi ở vị trí của ta sẽ hiểu.”
“Đệ tử đã rõ.” Cốc Lương Thiên hơi cúi người nói.
Ở đầu còn lại, vì để tránh Ninh Thiển Dao bị các tán tu khác quấy nhiễu, Côn Luân đã trực tiếp mời nàng ta vào ở trên Thượng Thanh Phong.
Ngày thứ hai của vòng đấu thứ ba, khi nàng ta xuống núi thì đụng phải Lục Trầm Hàn, hai người cùng nhau tiến vào sân thi đấu, dẫn tới không ít đệ tử các tông khác nhìn chằm chằm.