Đại môn dày nặng bị đẩy ra, Diệp Tố bị ánh sáng chói lòa đằng sau cánh cửa chiếu lóa cả mắt, nàng theo bản năng giơ tay lên che mắt lại, chờ khi nàng buông tay xuống nhìn xem bên trong có gì thì trực tiếp sững sờ tại chỗ.
Bên trong bày đầy ăm ắp các rương, không ít rương mở ra để lộ những đống linh thạch cực phẩm màu tím chứa đầy bên trong, toát ra ánh sáng tím lấp lánh, ngoài ra còn có không ít thiên tài địa bảo mà Diệp Tố nhận không rõ bị tùy ý ném khắp nơi trên sàn.
Diệp Tố không cần nhìn những thứ khác, chỉ nhìn những chiếc rương to được dùng để đựng đồ cũng đã thấy được chế tạo từ tài liệu quý hiếm đã biến mất trong tu chân giới từ lâu.
Khó trách tiểu sư đệ chướng mắt Tử Lê Anh Mộc.
“Ngươi muốn cái gì cứ lấy cái đấy.” Vị tiểu sư đệ nào đó hào phóng nói.
Diệp Tố hít sâu vài lần để bình tĩnh lại, nàng quay sang hỏi Du Phục Thời: “Đây là giới của đệ?”
Du Phục Thời gật đầu: “Của ta.”
Ở bên trong này hắn không nhận thấy có hơi thở của người ngoài, chứng minh Ninh Thiển Dao còn chưa tiến vào được đây, điều này khiến nét mặt của Du Phục Thời cũng vui vẻ hơn, hắn rất chán ghét người ngoài chạm vào đồ vật của hắn.
Diệp Tố là người ngoài, phải dựa vào chủ nhân của nơi này là Du Phục Thời nắm tay mới tiến vào được giới nên hai người vẫn luôn nắm tay nhau không hề buông ra.
Nàng đánh giá xung quanh, phát hiện ngoài các gương linh thạch còn có mười mấy rương trang phục, kiện nào cũng rực rỡ lung linh, xem kích cỡ lớn nhỏ thì hẳn đều là quần áo của Du Phục Thời.
Không những thế đống quần áo này vậy mà đều là pháp bảo.
“Giàu ghê.” Đại sư tỷ luôn trấn định trước mọi việc cũng không nhịn được phát ra một tiếng cảm thán, những thứ này phải tiêu tốn bao nhiêu tâm sức và tiền tài mới có thể gom được đây.
“…… Có người tặng cho ta.” Du Phục Thời hơi nghiêng đầu nói.
“Sao cơ?” Diệp Tố nhìn hắn.
“Ngươi muốn gì đều có thể mang đi.” Du Phục Thời nghiêm túc nói, “Trước kia ta đã hứa với ngươi.”
Ánh mắt Diệp Tố đảo qua rương linh thạch sắp tràn ra ngoài, nàng khom lưng nhặt một viên cực phẩm linh thạch tím ở trên mặt đất: “Lấy cái này đi.”
“Chỉ một viên?” Du Phục Thời cảm thấy quá ít.
Diệp Tố cười một tiếng: “Trước tiên lấy một viên này thôi.”
Muốn dưỡng tiểu sư đệ, một viên cực phẩm linh thạch tất nhiên chẳng thấm vào đâu.
Ngoại trừ linh thạch và quần áo, Diệp Tố lại đi vòng sang đến mấy cái rương đựng các pháp bảo, nàng khom người định nhìn xem bên trong có những gì thì lại phát hiện bản thân không cách nào cầm được những pháp bảo trong rương, phía trên những pháp bảo này……có một cổ lực lượng cực kỳ cường đại.
Nó không giống với linh lực, yêu lực hay là ma lực mà phảng phất là một loại lực lượng còn cao cấp hơn.
Diệp Tố thu tay về, nhìn các loại pháp bảo trong rương, lại nhìn về phía Du Phục Thời: “Sau khi thu hồi Ngạch Linh Huyết, đệ có nhớ ra cái gì không?”
Tiểu sư đệ có chút hoang mang: “Nhớ ra cái gì?”
“Những chuyện trước kia.” Diệp Tố hỏi, “Quan hệ của đệ với Bồng Lai, và với Thiên Cơ Môn nữa.”
“Không nhớ ra.” Du Phục Thời đáp, hắn không có ý muốn tìm tòi hay nghiên cứu quá khứ của mình.
“Vậy có thể là có nguyên nhân nào khác.” Diệp Tố cảm thấy ký ức của tiểu sư đệ ngẫu nhiên mới hiện ra.
Thiên tài địa bảo trong động phủ có nhiều đi nữa thì Diệp Tố xem một hồi cũng xem xong, ngoại trừ mang đi một viên cực phẩm linh thạch tím thì nàng không lấy đi cái gì khác cả.
Nhưng Du Phục Thời thì lại có, hắn lấy ra một túi Càn Khôn từ một cái rương, sau đó bỏ vào đó mười mấy bộ quần áo, xong xuôi mới dẫn Diệp Tố ra ngoài.
……
Du Phục Thời nằm trên giường, tóc mai bị mồ hôi thấm ướt nhưng khóe miệng lại khẽ cong lên.
Trong mộng là linh đàm quen thuộc.
Hắn nhìn thấy chính mình khoác một thân áo đen mỏng đang ghé vào bên hồ, hơi ngẩng đầu nhìn một thân ảnh mơ hồ đang ngồi bên bờ linh đàm, bản thân đang mím môi thành một đường thẳng, bộ dáng đang tỏ vẻ không vui, thế nhưng mặt mày lại giấu không được sự thoải mái, đuôi dài trong hồ quẩy nước tứ tung, cố ý bắn nước ướt một thân người đang ngồi trên bờ.
Người nọ tựa hồ cũng không tức giận, chỉ vươn tay ra giúp hắn vén mái tóc ướt ra sau tai: “Không gian này về sau sẽ chỉ mở ra với ngươi, lúc nào không thoải mái thì cứ vào đây ngâm linh đàm.”
“Phòng của ngươi ta có thể tùy ý tiến vào?”
Du Phục Thời nghe thấy người trên bờ bật cười: “Có thể hay không, không phải ngươi đều tiến vào rồi sao.”
Sau đó hắn thấy chính mình vừa giận dỗi vừa đắc ý nói: “Rõ ràng là vì ngươi muốn sờ đuôi của ta.”
Chiếc đuôi dài trong hồ một lần nữa phá nước xông ra, đập xuống mặt nước, nước bắn tung tóe khắp nơi nhưng lần này không có bắn đến trên bờ.
Người trên bờ cũng không chút nào giật mình, cũng không giải thích gì, chỉ nói: “Ở bên ngoài nhờ phải giấu kĩ đuôi, cẩn thận bị người khác bắt đi mất.”
“Tu sĩ các ngươi còn xấu xa hơn cả ma.”
“Ừ”
Du Phục Thời lại thấy bản thân hơi nghiêng đầu, thân mật cọ cọ sườn mặt vào lòng bàn tay của người trên bờ, hiển nhiên là cực kỳ tín nhiệm đối phương.
Không biết có phải vì cảnh trong mơ quá mức chân thật hay không mà Du Phục Thời dường như có ảo giác một bên mặt của hắn cũng có cảm giác ấm áp.
“Tiểu sư đệ?”
Trời đã sáng nên Diệp Tố đi gọi Du Phục Thời, thấy hắn còn chưa tỉnh nên nàng giơ tay định lay hắn, nào ngờ tiểu sư đệ lại đột nhiên cọ cọ mặt vào tay nàng.
Du Phục Thời nghe thấy có tiếng gọi thì chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là Diệp Tố đang cúi người nhìn hắn, hắn ngơ ra nhìn nàng một hồi lâu mới hoàn hồn, từ từ ngồi dậy.
“Đệ nằm mơ sao?” Diệp Tố ngồi xuống mép giường, thấy mái tóc dài của Du Phục Thời rối tung thì liền thuận tay giúp hắn gom gọn tóc ra sau tai, túm lại cầm trong tay.
Sau khi ngủ một đêm, đôi mắt màu tím của tiểu sư đệ đã khôi phục thành màu đen, bất quá Diệp Tố cũng không nhắc chuyện này với hắn.
Du Phục Thời còn chưa hoàn toàn thoát khỏi mộng cảnh, hắn nghiêng mặt nhìn tay Diệp Tố đang cầm tóc giúp mình, cảm thấy cảnh tượng này vô cùng quen thuộc, hắn ngây người tùy ý để nàng giúp mình sửa sang đầu tóc, sau đó đột nhiên hắn dụi mặt vào tay nàng.
Tay Diệp Tố khựng lại: “Sao vậy?”
Du Phục Thời ngước mắt nhìn Diệp Tố, có chút ngơ ngác hỏi: “Ngươi có muốn sờ đuôi của ta không?”
Vị đại sư tỷ nào đó thu hồi tay, không biết vì sao có chút chột dạ mà sờ sờ mũi: “Không muốn, tiểu sư đệ, yêu không thể tùy tiện để lộ bản thể.”
Du Phục Thời có chút thất vọng, “ừ” một tiếng, sau đó chậm rì rì rời giường.
Yêu tộc đang chọn lựa quân lực để đi tu chân giới, nhưng Du Phục Thời vẫn còn chưa biết làm sao để mở được cửa Yêu giới, cho nên trong khoảng thời gian này cứ cách một đoạn thời gian hắn lại phải đến đỉnh núi Vạn Yêu nhìn xem.
Tàng Lục đi theo bên người Du Phục Thời thao thao bất tuyệt: “Yêu Chủ, người có còn nhớ năm đó người dẫn theo Quy đi khắp nơi trong Yêu Giới tác oai tác oái hay không!”
Diệp Tố ở bên cạnh nghe vậy liền nhăn mặt, không biết đại năng Quy yêu này học ăn nói ở đâu mà tính từ ông dùng chẳng có từ nào là từ đàng hoàng cả.
“Không nhớ.” Du Phục Thời gọn gàng dứt khoát đáp.
Nước mắt nước mũi của Tàng Lục tức khắc trào ra giàn giụa: “Đó là những năm tháng xanh miết của chúng ta đó Yêu Chủ! Từ ngày người bỏ theo tu sĩ là ta biết rồi! Tình cảm của chúng ta sớm muộn cũng có ngày sẽ tàn phai!”
Diệp Tố không nghe nổi nữa, cắt ngang hỏi: “Ông đi theo Yêu Chủ lâu như vậy, chưa từng thấy cửa Yêu giới được mở như thế nào sao?”
“Trước kia cửa Yêu giới cũng chưa bao giờ đóng lại.” Tàng Lục nói thầm, “Cũng có cản được những người đó đâu.”
Những người đó?
Diệp Tố nhỡ rõ mấy đại năng Độ Kiếp của tu chân giới đều không thể mở ra được đại môn của Yêu giới.
Vậy thì……
Diệp Tố bỗng nhiên nhớ tới Tàng Lục là yêu từ trước Thần Vẫn kỳ, khi đó các giới có Thần tồn tại, Thần có thể mở ra cửa vào Yêu giới cũng không lạ.
Đoàn người đứng trên đỉnh núi Vạn Yêu, chờ Du Phục Thời có thể nhớ ra cái gì đó, nhưng mà ngoại trừ gió lớn rít gào thì chẳng có cái gì xảy ra.
Tầm mắt Diệp Tố dừng ở một góc xám xịt trên đỉnh núi, nơi đó chính là nơi thi thể Ninh Thiển Dao nằm trước đó, lần đó trên đường xuống núi nàng và Dịch Huyền đã tìm một chỗ trên núi Vạn Yêu an táng nàng ta.
“Không phải lúc trước ông nói sau một vạn năm đại môn Yêu giới sẽ mở ra sao?” Dịch Huyền ôm Trọng Minh đao hỏi Tàng Lục.
Tàng Lục gật đầu: “Yêu Chủ nói vạn năm sau sẽ mở ra, cụ thể mở ra như thế nào thì Quy cũng không biết.”
Diệp Tố và mấy người Liên Liên đi qua đi lại mấy vòng trên đỉnh núi, muốn xem có trận pháp gì đó hay không, nhưng lùng sục mãi cũng không tìm thấy gì, trên đỉnh núi ngoài khối Yêu Chủ Thạch ra chẳng còn cái gì khác.
Phơi gió trên đỉnh núi cả một ngày mà không thu hoạch được gì, đoàn người chỉ đành phải dẹp đường hồi phủ.
“Cốc Lương Thiên đâu rồi?” Đi được nửa đường, Diệp Tố bỗng nhiên phát hiện thiếu một người.
Dịch Huyền quay đầu lại nhìn, quả nhiên không thấy Cốc Lương Thiên đâu nữa.
“Chắc là tẩu thoát rồi.” Diệp Tố nhíu mày nói, quả nhiên Cốc Lương thiên muốn nhân cơ hội lẩn trốn vào Yêu giới.
Người bình thường đều muốn rửa sạch oan khuất của bản thân, cũng chỉ có người như Cốc Lương Thiên, không những không muốn tìm tông chủ Vạn Phật Tông đối chất, hoặc là nói không dám, mà cũng không muốn làm rõ mọi chuyện.
Cốc Lương Thiên mất tích, đoàn người tạm dừng một lát, sau đó vẫn tiếp tục trở về.
“Lần trước các Yêu Vương phải lấy máu ấn trên Yêu Chủ Thạch.” Trước khi đoàn người tách ra, Lục Trầm Hàn bỗng nhiên nói, “Có lẽ Yêu Chủ cũng cần lấy máu mới có thể mở ra đại môn Yêu giới.”
Lời vừa dứt, đệ tử Thượng Khuyết Tông tức khắc cảm thấy có lý: “Nhất định là như thế, trên núi Vạn Yêu cũng chỉ có một khối Yêu Chủ Thạch, Yêu Chủ muốn mở cửa Yêu giới nhất định phải động đến Yêu Chủ Thạch.”
Diệp Tố đối diện thẳng ánh mắt của Lục Trầm Hàn, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Ngày mai lại nói.”
Nàng không thích nhìn thấy Du Phục Thời bị thương chảy máu, mặc dù chỉ là một vết cắt trên đầu ngón tay cũng không được.
Lục Trầm Hàn nhìn chằm chằm Diệp Tố một lát rồi dời đi tầm mắt, xoay người trở về phòng.
……
Nửa đêm, trong rừng.
Cốc Lương Thiên lấy ra một viên Tích Cốc Đan từ túi Càn Khôn, hắn phóng thần thức ra xa kiểm tra xung quanh.
Yêu giới quá xa lạ với hắn, nguy hiểm có thể nhảy bổ ra bất cứ lúc nào nên đành phải dựng lên mười hai phần tinh thần cẩn thận.
Dù chỉ là một chút thì Cốc Lương Thiên cũng không muốn dính vào đại chiến tam giới, đặc biệt là đệ tử có thiên phú như hắn, thế nào cũng sẽ bị đẩy lên tuyến đầu, dễ chết như chơi.
Tu chân giới không thể trở về được nữa, vô ý một chút thôi sẽ bị tông chủ tóm ngay, lúc đó một chiêu của ông thôi cũng đủ tiễn hắn về miền cực lạc.
Yêu giới này lại có vẻ không tệ, tài nguyên phong phú, nghe nói còn có một chỗ tụ tập không ít tu sĩ, Cốc Lương Thiên muốn tới đó thử thời vận.
“Nếu ngươi ở lại bên người Diệp Tố, nói không chừng vẫn còn có cơ hội giữ mạng.”
Trên tầng cao của đại thụ đột nhiên truyền xuống một đạo âm thanh khiến lông tơ sau cổ Cốc Lương Thiên dựng thẳng lên, hắn đã mở thần thức thế mà vẫn không nhận ra đối phương ở gần, điều này nói lên rằng cảnh giới của đối phương vượt xa hắn.
Cốc Lương Thiên cứng đờ người ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đứng trên đại thụ thì đồng tử co rụt, nuốt nước miếng gian nan mở miệng: “Lục Trầm Hàn?!”
Cảnh giới của hắn vốn không cao như vậy mới đúng, hắn đang dùng pháp bảo gì?
“Cho dù ta có thật giết ba vị sư tổ Vạn Phật Tông thì đó cũng là đại năng của Vạn Phật Tông, liên quan gì tới Côn Luân các ngươi?” Cốc Lương Thiên khó hiểu, Lục Trầm Hàn không hề giống người sẽ báo đáp ân tình gì đó, hơn nữa điều kiện của Côn Luân còn tốt hơn Vạn Phật Tông nhiều, không đến lượt hắn nợ ân huệ gì.
Lục Trầm Hàn nhún gối nhảy xuống, Thất Tuyệt kiếm linh cũng bay ra khỏi thân kiếm, hắn nói: “Giết ngươi cũng cần lý do?”
“Chỉ với ngươi?” Cốc Lương Thiên cười lạnh một tiếng, sau khi uống chén rượu Bát Thanh thì thần thức của hắn đã được tăng cường, mặc dù đánh không thắng được Lục Trầm Hàn nhưng ít nhất cũng sẽ đủ trốn chạy, “Lục Trầm Hàn, ngươi được xưng là đệ nhất nhân của thế hệ tu sĩ tuổi trẻ lâu rồi có phải ngươi đã quên nhìn lại cảnh giới của bản thân hay không?”
Với cảnh giới chỉ mới là Hóa Thần sơ kỳ của hắn, thật sự không tính là cái gì, các đệ tử đại tông khác ai mà chưa là Hóa Thần sơ kỳ hoặc là sắp đến Hóa Thần sơ kỳ rồi đâu.
“Nếu là trước kia thì Lục Trầm Hàn ngươi đúng thật là ghê gớm.” Cốc Lương Thiên châm chọc nói, “Nhưng hiện tại chưa cần nhắc đến mấy người Thiên Cơ Môn, chỉ nói Từ Trình Ngọc thôi cũng sắp vượt qua ngươi rồi.”
“Đúng không?” Lục Trầm Hàn lắc cổ đánh một cái rốp, cảnh giới Hóa Thần sơ kỳ đột nhiên không ngừng tăng lên.
“Ngươi…… Áp chế cảnh giới?!” Cốc Lương Thiên trợn mắt nhìn người chằm chằm đối diện, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Bên trong bày đầy ăm ắp các rương, không ít rương mở ra để lộ những đống linh thạch cực phẩm màu tím chứa đầy bên trong, toát ra ánh sáng tím lấp lánh, ngoài ra còn có không ít thiên tài địa bảo mà Diệp Tố nhận không rõ bị tùy ý ném khắp nơi trên sàn.
Diệp Tố không cần nhìn những thứ khác, chỉ nhìn những chiếc rương to được dùng để đựng đồ cũng đã thấy được chế tạo từ tài liệu quý hiếm đã biến mất trong tu chân giới từ lâu.
Khó trách tiểu sư đệ chướng mắt Tử Lê Anh Mộc.
“Ngươi muốn cái gì cứ lấy cái đấy.” Vị tiểu sư đệ nào đó hào phóng nói.
Diệp Tố hít sâu vài lần để bình tĩnh lại, nàng quay sang hỏi Du Phục Thời: “Đây là giới của đệ?”
Du Phục Thời gật đầu: “Của ta.”
Ở bên trong này hắn không nhận thấy có hơi thở của người ngoài, chứng minh Ninh Thiển Dao còn chưa tiến vào được đây, điều này khiến nét mặt của Du Phục Thời cũng vui vẻ hơn, hắn rất chán ghét người ngoài chạm vào đồ vật của hắn.
Diệp Tố là người ngoài, phải dựa vào chủ nhân của nơi này là Du Phục Thời nắm tay mới tiến vào được giới nên hai người vẫn luôn nắm tay nhau không hề buông ra.
Nàng đánh giá xung quanh, phát hiện ngoài các gương linh thạch còn có mười mấy rương trang phục, kiện nào cũng rực rỡ lung linh, xem kích cỡ lớn nhỏ thì hẳn đều là quần áo của Du Phục Thời.
Không những thế đống quần áo này vậy mà đều là pháp bảo.
“Giàu ghê.” Đại sư tỷ luôn trấn định trước mọi việc cũng không nhịn được phát ra một tiếng cảm thán, những thứ này phải tiêu tốn bao nhiêu tâm sức và tiền tài mới có thể gom được đây.
“…… Có người tặng cho ta.” Du Phục Thời hơi nghiêng đầu nói.
“Sao cơ?” Diệp Tố nhìn hắn.
“Ngươi muốn gì đều có thể mang đi.” Du Phục Thời nghiêm túc nói, “Trước kia ta đã hứa với ngươi.”
Ánh mắt Diệp Tố đảo qua rương linh thạch sắp tràn ra ngoài, nàng khom lưng nhặt một viên cực phẩm linh thạch tím ở trên mặt đất: “Lấy cái này đi.”
“Chỉ một viên?” Du Phục Thời cảm thấy quá ít.
Diệp Tố cười một tiếng: “Trước tiên lấy một viên này thôi.”
Muốn dưỡng tiểu sư đệ, một viên cực phẩm linh thạch tất nhiên chẳng thấm vào đâu.
Ngoại trừ linh thạch và quần áo, Diệp Tố lại đi vòng sang đến mấy cái rương đựng các pháp bảo, nàng khom người định nhìn xem bên trong có những gì thì lại phát hiện bản thân không cách nào cầm được những pháp bảo trong rương, phía trên những pháp bảo này……có một cổ lực lượng cực kỳ cường đại.
Nó không giống với linh lực, yêu lực hay là ma lực mà phảng phất là một loại lực lượng còn cao cấp hơn.
Diệp Tố thu tay về, nhìn các loại pháp bảo trong rương, lại nhìn về phía Du Phục Thời: “Sau khi thu hồi Ngạch Linh Huyết, đệ có nhớ ra cái gì không?”
Tiểu sư đệ có chút hoang mang: “Nhớ ra cái gì?”
“Những chuyện trước kia.” Diệp Tố hỏi, “Quan hệ của đệ với Bồng Lai, và với Thiên Cơ Môn nữa.”
“Không nhớ ra.” Du Phục Thời đáp, hắn không có ý muốn tìm tòi hay nghiên cứu quá khứ của mình.
“Vậy có thể là có nguyên nhân nào khác.” Diệp Tố cảm thấy ký ức của tiểu sư đệ ngẫu nhiên mới hiện ra.
Thiên tài địa bảo trong động phủ có nhiều đi nữa thì Diệp Tố xem một hồi cũng xem xong, ngoại trừ mang đi một viên cực phẩm linh thạch tím thì nàng không lấy đi cái gì khác cả.
Nhưng Du Phục Thời thì lại có, hắn lấy ra một túi Càn Khôn từ một cái rương, sau đó bỏ vào đó mười mấy bộ quần áo, xong xuôi mới dẫn Diệp Tố ra ngoài.
……
Du Phục Thời nằm trên giường, tóc mai bị mồ hôi thấm ướt nhưng khóe miệng lại khẽ cong lên.
Trong mộng là linh đàm quen thuộc.
Hắn nhìn thấy chính mình khoác một thân áo đen mỏng đang ghé vào bên hồ, hơi ngẩng đầu nhìn một thân ảnh mơ hồ đang ngồi bên bờ linh đàm, bản thân đang mím môi thành một đường thẳng, bộ dáng đang tỏ vẻ không vui, thế nhưng mặt mày lại giấu không được sự thoải mái, đuôi dài trong hồ quẩy nước tứ tung, cố ý bắn nước ướt một thân người đang ngồi trên bờ.
Người nọ tựa hồ cũng không tức giận, chỉ vươn tay ra giúp hắn vén mái tóc ướt ra sau tai: “Không gian này về sau sẽ chỉ mở ra với ngươi, lúc nào không thoải mái thì cứ vào đây ngâm linh đàm.”
“Phòng của ngươi ta có thể tùy ý tiến vào?”
Du Phục Thời nghe thấy người trên bờ bật cười: “Có thể hay không, không phải ngươi đều tiến vào rồi sao.”
Sau đó hắn thấy chính mình vừa giận dỗi vừa đắc ý nói: “Rõ ràng là vì ngươi muốn sờ đuôi của ta.”
Chiếc đuôi dài trong hồ một lần nữa phá nước xông ra, đập xuống mặt nước, nước bắn tung tóe khắp nơi nhưng lần này không có bắn đến trên bờ.
Người trên bờ cũng không chút nào giật mình, cũng không giải thích gì, chỉ nói: “Ở bên ngoài nhờ phải giấu kĩ đuôi, cẩn thận bị người khác bắt đi mất.”
“Tu sĩ các ngươi còn xấu xa hơn cả ma.”
“Ừ”
Du Phục Thời lại thấy bản thân hơi nghiêng đầu, thân mật cọ cọ sườn mặt vào lòng bàn tay của người trên bờ, hiển nhiên là cực kỳ tín nhiệm đối phương.
Không biết có phải vì cảnh trong mơ quá mức chân thật hay không mà Du Phục Thời dường như có ảo giác một bên mặt của hắn cũng có cảm giác ấm áp.
“Tiểu sư đệ?”
Trời đã sáng nên Diệp Tố đi gọi Du Phục Thời, thấy hắn còn chưa tỉnh nên nàng giơ tay định lay hắn, nào ngờ tiểu sư đệ lại đột nhiên cọ cọ mặt vào tay nàng.
Du Phục Thời nghe thấy có tiếng gọi thì chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là Diệp Tố đang cúi người nhìn hắn, hắn ngơ ra nhìn nàng một hồi lâu mới hoàn hồn, từ từ ngồi dậy.
“Đệ nằm mơ sao?” Diệp Tố ngồi xuống mép giường, thấy mái tóc dài của Du Phục Thời rối tung thì liền thuận tay giúp hắn gom gọn tóc ra sau tai, túm lại cầm trong tay.
Sau khi ngủ một đêm, đôi mắt màu tím của tiểu sư đệ đã khôi phục thành màu đen, bất quá Diệp Tố cũng không nhắc chuyện này với hắn.
Du Phục Thời còn chưa hoàn toàn thoát khỏi mộng cảnh, hắn nghiêng mặt nhìn tay Diệp Tố đang cầm tóc giúp mình, cảm thấy cảnh tượng này vô cùng quen thuộc, hắn ngây người tùy ý để nàng giúp mình sửa sang đầu tóc, sau đó đột nhiên hắn dụi mặt vào tay nàng.
Tay Diệp Tố khựng lại: “Sao vậy?”
Du Phục Thời ngước mắt nhìn Diệp Tố, có chút ngơ ngác hỏi: “Ngươi có muốn sờ đuôi của ta không?”
Vị đại sư tỷ nào đó thu hồi tay, không biết vì sao có chút chột dạ mà sờ sờ mũi: “Không muốn, tiểu sư đệ, yêu không thể tùy tiện để lộ bản thể.”
Du Phục Thời có chút thất vọng, “ừ” một tiếng, sau đó chậm rì rì rời giường.
Yêu tộc đang chọn lựa quân lực để đi tu chân giới, nhưng Du Phục Thời vẫn còn chưa biết làm sao để mở được cửa Yêu giới, cho nên trong khoảng thời gian này cứ cách một đoạn thời gian hắn lại phải đến đỉnh núi Vạn Yêu nhìn xem.
Tàng Lục đi theo bên người Du Phục Thời thao thao bất tuyệt: “Yêu Chủ, người có còn nhớ năm đó người dẫn theo Quy đi khắp nơi trong Yêu Giới tác oai tác oái hay không!”
Diệp Tố ở bên cạnh nghe vậy liền nhăn mặt, không biết đại năng Quy yêu này học ăn nói ở đâu mà tính từ ông dùng chẳng có từ nào là từ đàng hoàng cả.
“Không nhớ.” Du Phục Thời gọn gàng dứt khoát đáp.
Nước mắt nước mũi của Tàng Lục tức khắc trào ra giàn giụa: “Đó là những năm tháng xanh miết của chúng ta đó Yêu Chủ! Từ ngày người bỏ theo tu sĩ là ta biết rồi! Tình cảm của chúng ta sớm muộn cũng có ngày sẽ tàn phai!”
Diệp Tố không nghe nổi nữa, cắt ngang hỏi: “Ông đi theo Yêu Chủ lâu như vậy, chưa từng thấy cửa Yêu giới được mở như thế nào sao?”
“Trước kia cửa Yêu giới cũng chưa bao giờ đóng lại.” Tàng Lục nói thầm, “Cũng có cản được những người đó đâu.”
Những người đó?
Diệp Tố nhỡ rõ mấy đại năng Độ Kiếp của tu chân giới đều không thể mở ra được đại môn của Yêu giới.
Vậy thì……
Diệp Tố bỗng nhiên nhớ tới Tàng Lục là yêu từ trước Thần Vẫn kỳ, khi đó các giới có Thần tồn tại, Thần có thể mở ra cửa vào Yêu giới cũng không lạ.
Đoàn người đứng trên đỉnh núi Vạn Yêu, chờ Du Phục Thời có thể nhớ ra cái gì đó, nhưng mà ngoại trừ gió lớn rít gào thì chẳng có cái gì xảy ra.
Tầm mắt Diệp Tố dừng ở một góc xám xịt trên đỉnh núi, nơi đó chính là nơi thi thể Ninh Thiển Dao nằm trước đó, lần đó trên đường xuống núi nàng và Dịch Huyền đã tìm một chỗ trên núi Vạn Yêu an táng nàng ta.
“Không phải lúc trước ông nói sau một vạn năm đại môn Yêu giới sẽ mở ra sao?” Dịch Huyền ôm Trọng Minh đao hỏi Tàng Lục.
Tàng Lục gật đầu: “Yêu Chủ nói vạn năm sau sẽ mở ra, cụ thể mở ra như thế nào thì Quy cũng không biết.”
Diệp Tố và mấy người Liên Liên đi qua đi lại mấy vòng trên đỉnh núi, muốn xem có trận pháp gì đó hay không, nhưng lùng sục mãi cũng không tìm thấy gì, trên đỉnh núi ngoài khối Yêu Chủ Thạch ra chẳng còn cái gì khác.
Phơi gió trên đỉnh núi cả một ngày mà không thu hoạch được gì, đoàn người chỉ đành phải dẹp đường hồi phủ.
“Cốc Lương Thiên đâu rồi?” Đi được nửa đường, Diệp Tố bỗng nhiên phát hiện thiếu một người.
Dịch Huyền quay đầu lại nhìn, quả nhiên không thấy Cốc Lương Thiên đâu nữa.
“Chắc là tẩu thoát rồi.” Diệp Tố nhíu mày nói, quả nhiên Cốc Lương thiên muốn nhân cơ hội lẩn trốn vào Yêu giới.
Người bình thường đều muốn rửa sạch oan khuất của bản thân, cũng chỉ có người như Cốc Lương Thiên, không những không muốn tìm tông chủ Vạn Phật Tông đối chất, hoặc là nói không dám, mà cũng không muốn làm rõ mọi chuyện.
Cốc Lương Thiên mất tích, đoàn người tạm dừng một lát, sau đó vẫn tiếp tục trở về.
“Lần trước các Yêu Vương phải lấy máu ấn trên Yêu Chủ Thạch.” Trước khi đoàn người tách ra, Lục Trầm Hàn bỗng nhiên nói, “Có lẽ Yêu Chủ cũng cần lấy máu mới có thể mở ra đại môn Yêu giới.”
Lời vừa dứt, đệ tử Thượng Khuyết Tông tức khắc cảm thấy có lý: “Nhất định là như thế, trên núi Vạn Yêu cũng chỉ có một khối Yêu Chủ Thạch, Yêu Chủ muốn mở cửa Yêu giới nhất định phải động đến Yêu Chủ Thạch.”
Diệp Tố đối diện thẳng ánh mắt của Lục Trầm Hàn, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Ngày mai lại nói.”
Nàng không thích nhìn thấy Du Phục Thời bị thương chảy máu, mặc dù chỉ là một vết cắt trên đầu ngón tay cũng không được.
Lục Trầm Hàn nhìn chằm chằm Diệp Tố một lát rồi dời đi tầm mắt, xoay người trở về phòng.
……
Nửa đêm, trong rừng.
Cốc Lương Thiên lấy ra một viên Tích Cốc Đan từ túi Càn Khôn, hắn phóng thần thức ra xa kiểm tra xung quanh.
Yêu giới quá xa lạ với hắn, nguy hiểm có thể nhảy bổ ra bất cứ lúc nào nên đành phải dựng lên mười hai phần tinh thần cẩn thận.
Dù chỉ là một chút thì Cốc Lương Thiên cũng không muốn dính vào đại chiến tam giới, đặc biệt là đệ tử có thiên phú như hắn, thế nào cũng sẽ bị đẩy lên tuyến đầu, dễ chết như chơi.
Tu chân giới không thể trở về được nữa, vô ý một chút thôi sẽ bị tông chủ tóm ngay, lúc đó một chiêu của ông thôi cũng đủ tiễn hắn về miền cực lạc.
Yêu giới này lại có vẻ không tệ, tài nguyên phong phú, nghe nói còn có một chỗ tụ tập không ít tu sĩ, Cốc Lương Thiên muốn tới đó thử thời vận.
“Nếu ngươi ở lại bên người Diệp Tố, nói không chừng vẫn còn có cơ hội giữ mạng.”
Trên tầng cao của đại thụ đột nhiên truyền xuống một đạo âm thanh khiến lông tơ sau cổ Cốc Lương Thiên dựng thẳng lên, hắn đã mở thần thức thế mà vẫn không nhận ra đối phương ở gần, điều này nói lên rằng cảnh giới của đối phương vượt xa hắn.
Cốc Lương Thiên cứng đờ người ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đứng trên đại thụ thì đồng tử co rụt, nuốt nước miếng gian nan mở miệng: “Lục Trầm Hàn?!”
Cảnh giới của hắn vốn không cao như vậy mới đúng, hắn đang dùng pháp bảo gì?
“Cho dù ta có thật giết ba vị sư tổ Vạn Phật Tông thì đó cũng là đại năng của Vạn Phật Tông, liên quan gì tới Côn Luân các ngươi?” Cốc Lương Thiên khó hiểu, Lục Trầm Hàn không hề giống người sẽ báo đáp ân tình gì đó, hơn nữa điều kiện của Côn Luân còn tốt hơn Vạn Phật Tông nhiều, không đến lượt hắn nợ ân huệ gì.
Lục Trầm Hàn nhún gối nhảy xuống, Thất Tuyệt kiếm linh cũng bay ra khỏi thân kiếm, hắn nói: “Giết ngươi cũng cần lý do?”
“Chỉ với ngươi?” Cốc Lương Thiên cười lạnh một tiếng, sau khi uống chén rượu Bát Thanh thì thần thức của hắn đã được tăng cường, mặc dù đánh không thắng được Lục Trầm Hàn nhưng ít nhất cũng sẽ đủ trốn chạy, “Lục Trầm Hàn, ngươi được xưng là đệ nhất nhân của thế hệ tu sĩ tuổi trẻ lâu rồi có phải ngươi đã quên nhìn lại cảnh giới của bản thân hay không?”
Với cảnh giới chỉ mới là Hóa Thần sơ kỳ của hắn, thật sự không tính là cái gì, các đệ tử đại tông khác ai mà chưa là Hóa Thần sơ kỳ hoặc là sắp đến Hóa Thần sơ kỳ rồi đâu.
“Nếu là trước kia thì Lục Trầm Hàn ngươi đúng thật là ghê gớm.” Cốc Lương Thiên châm chọc nói, “Nhưng hiện tại chưa cần nhắc đến mấy người Thiên Cơ Môn, chỉ nói Từ Trình Ngọc thôi cũng sắp vượt qua ngươi rồi.”
“Đúng không?” Lục Trầm Hàn lắc cổ đánh một cái rốp, cảnh giới Hóa Thần sơ kỳ đột nhiên không ngừng tăng lên.
“Ngươi…… Áp chế cảnh giới?!” Cốc Lương Thiên trợn mắt nhìn người chằm chằm đối diện, sắc mặt khó coi đến cực điểm.