Mục lục
KHÔNG CẦN LOẠN ĂN VẠ - Hồng Thứ Bắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy sư tỷ đệ ở trong cửa hàng xem chưa đến thời gian một chén trà đã đi ra.

“Đại sư tỷ, tỷ có thấy kiện pháp khí mà họ đặt trên giá bên phải không? Kỹ thuật khắc hoa văn kém thật sự.” Tây Ngọc khó hiểu, “Vậy mà lại hét giá một nghìn trung phẩm linh thạch, còn là bảo bối trấn tiệm của bọn họ nữa chứ?”

“Đó là phong văn.” Diệp Tố nói, “Thêm phong văn lên thân đao đúng là sẽ giúp khi ra chiêu linh lực có thể bùng nổ sát thương lớn hơn.”

“Phong văn?” Hoa văn trên thân đao vừa nãy được khắc hoa hòe lòe loẹt nên Tây Ngọc nhìn không ra.

Diệp Tố giải thích: “Thân đao đó sở hữu đến hai loại phong văn biến hình hiếm thấy, theo lý mà nói hiệu quả có thể tăng gấp đôi. Tuy nhiên có lẽ luyện khí sư không hiểu rõ về phong văn nên có một nét đã vô tình phá đi vận thế đã dựng lên trước đó, nếu đao này thật sự được dùng thì ngược lại sẽ làm tắc nghẽn linh lực của người dùng đao, vung đao càng nhanh sẽ càng cảm thấy linh lực bị dồn lại, đứt đoạn.”

Hạ Nhĩ hỏi: “Đại sư tỷ, phong văn biến hình là cái gì?”

“Là, cái, gì?” Minh Lưu Sa đứng bên cạnh cũng tò mò phun từng chữ.

“Trong Tàng Điển Các, tầng thứ tư, quyển sách nằm ở góc sâu nhất trên đó có viết tất cả về các loại hoa văn hiếm được khắc lên pháp khí.” Diệp Tố đảo mắt nhìn qua ba sư đệ muội “…Thôi bỏ đi, có nói mấy đứa cũng chẳng chịu đọc.”

Minh Lưu Sa am hiểu về luyện chế những pháp khí nhỏ, đặc biệt là ám khí, Tây Ngọc thích đao, tứ sư đệ Hạ Nhĩ lại cảm thấy hứng thú với luyện kiếm, bọn họ không giống Diệp Tố là sách gì cũng xem, họ chỉ đọc những sách vở thư tịch liên quan đến phương diện mà mình am hiểu mà thôi.

Diệp Tố ngồi xổm xuống đất dùng ngón tay vẽ trên mặt đất hai đạo phong văn biến hình: “Hai đạo phong văn này vốn được dùng để thêm vào trên lô đỉnh, chuyên dùng cho luyện đan sư, chúng có thể giúp tăng hỏa lực của đan hỏa, nhưng muốn thêm vào trên các pháp khí khác thì phải biến hình rồi mới khắc lên được. Nhưng niên đại của chúng đã từ xa xưa, truyền tới nay đã bị thiếu vài hoa văn, người dùng phải tự tìm cách bổ cứu nếu muốn sử dụng.”

Ba sư đệ muội ngồi xổm đắm chìm trong đó, Tây Ngọc vô ý thức vẽ lại trên đất phong văn biến hình mà Diệp Tố vừa họa.

“Mấy đứa ở đây đợi tỷ một lát.” Diệp Tố nói rồi đứng dậy rời đi, không bao lâu sao nàng quay trở lại, trên tay cầm ba cái ngọc giản.

“Đại sư tỷ, cái này tốn bao nhiêu tiền?” Hạ Nhĩ hỏi.

“450 hạ phẩm linh thạch.” Diệp Tố phân ngọc giản cho các sư đệ sư muội, “Về sau có kiến thức gì ta đều sẽ viết vào đây, các đệ cứ vào xem là được.”

Ngọc giản này cũng là loại rẻ nhất, tuy rằng không lưu được bao nhiêu thông tin nhưng vẫn có thể dùng được.

“Đại sư tỷ, chúng ta không còn lại bao nhiêu tiền.” Tây Ngọc tính tính nói.

“Đều là những đồ vật cần thiết.” Diệp Tố nhìn nhìn về đằng xa, “Lúc nãy hạ kiếm ta thấy hình như ngoài thành có ngôi miếu hoang, tối nay chúng ta đến đó nghỉ ngơi đi.”

Ngay cả Tích Cốc Đan cũng không mua được mấy bình, tất nhiên càng không có khả năng tiêu tiền để dừng chân, cũng may bốn người không ai để ý đến hoàn cảnh, cả nhóm ra khỏi thành tìm được ngôi miếu hoang kia liền tiến vào để qua đêm.

Lúc Diệp Tố vẫn còn đang suy tư không biết phải dùng những tài liệu lẻ tẻ mà sư phụ phân cho luyện chế thành pháp khí gì có thể bán ra thì đột nhiên nhận được lời nhắn từ Vu thủ vệ truyền đến.

[Tật Tốc Phù có thể dùng được, giúp gia tăng tốc độ của ta rất nhiều, phù này thật sự là do con vẽ?]

Diệp Tố cầm truyền tin ngọc điệp, bỗng nhiên đứng phắt dậy, Tật Tốc Phù này ngay cả Hợp Thể Kỳ cảnh giới cũng có thể dùng được? Không hổ là phù chú đã được tiền bối cải tiến.

Nàng lấy từ trong túi trữ vật ra một xấp lá phù đã được vẽ trước đó, nói với các sư đệ sư muội: “Tật Tốc Phù này ngay cả Vu thủ vệ Hợp Thể Kỳ cũng có thể sử dụng nên hẳn là nó thật sự không giới hạn cảnh giới như lời tiền bối đã viết trong bút ký. Ngày mai chúng ta đi bán phù, tích cóp tiền rồi đi mua một chút tài liệu, ba tháng sau là vòng tuyển đầu của Phá Nguyên Môn rồi, chúng ta phải luyện tốt pháp khí trước thời gian đó.”

……

Ngày hôm sau, ở một con đường buôn bán tấp nập nào đó của Định Hải thành mọc lên một cái sạp mới, trước sạp có một tấm ván gỗ viết một hàng chữ: Bán Tật Tốc Phù.

Trên đường người đến người đi như thoi nhưng không ai chịu dừng lại xem cái gọi là Tật Tốc Phù, bốn người ngồi dưới đất, chống tay lên cằm nhìn chằm chằm dòng người đi qua đi lại, lâu lâu nhìn qua sạp bên trái, một lúc sau lại nhìn sang sạp bên phải, sạp nào cũng ăn nên làm ra, tệ nhất cũng là có người vào xem, chỉ có “sạp” của bọn họ ngay cả một bóng người xem cũng không có.

Hạ Nhĩ nhìn đống Tật Tốc Phù đang bị bọn họ dùng đá đè lại trên mặt đất: “Có phải là do chúng ta không có bàn hay không?”

Tây Ngọc soi soi gương mặt trong chiếc gương nhỏ của cô bé, sửa sang lại tóc, chỉnh chỉnh cây trâm cài hình đao nhỏ màu hồng: “Tỷ cảm thấy là do chúng ta không rao hàng, xung quanh sạp nào cũng có người rao hàng chào mời khách nhân hết.”



Các sạp hai bên sạp nào cũng có người đứng rao, thanh âm vừa nhanh lại lưu loát, quả thực rất dễ dàng hấp dẫn lực chú ý của người đi ngang qua.

Mọi người nhìn sau một lát, sau đó tất cả ánh mắt đồng loạt dừng trên người Minh Lưu Sa.

“Gì, đó?” Minh Lưu Sa chậm rì rì hỏi.

“Sư đệ, nhiệm vụ rao hàng này giao cho đệ.” Diệp Tố vỗ vỗ vai Minh Lưu Sa, “Ta họa, đệ bán, rất công bằng.”

Minh Lưu Sa chỉ vào chồng Tật Tốc Phù thứ hai trên mặt đất: “Ban, đầu, tỷ, nói, là, cho, đệ, mà.”

Diệp Tố còn lạ gì tâm tư của nhị sư đệ: “Chờ có tiền ta sẽ vẽ bù cho đệ hai mươi tờ.”

Lúc này Minh Lưu Sa mới vừa lòng mà thanh thanh giọng nói, đứng lên mở miệng: “Mời các đạo hữu đi qua, các đạo nhân đi lại ghé bổn sạp của chúng tôi nhìn một cái, ở đây chúng tôi có bán Tật Tốc Phù không giới hạn cảnh giới, thời gian hiệu lực mười lăm phút, hàng ngon giá rẻ, không lừa già dối trẻ, vào xem, vào xem ngay nào.”

Tốc độ hắn nói chuyện nhanh nhưng từ ngữ lại rõ ràng, đặc biệt lúc nói còn có tiết tấu, rất dễ thu hút người đối diện, ngoài ra hắn như không biết hụt hơi là gì, liên tục lên tiếng rao hàng mời chào khách, so với cái ngữ nói chuyện chậm rì rì trước đó hoàn toàn đối lập, như thay đổi thành một người khác vậy, hắn cất giọng khiến cho thanh âm của các sạp hai bên hoàn toàn bị lép vế.

Thanh âm thiếu niên trong trẻo của Minh Lưu Sa trên đường phố mười phần khiến người ta chú ý, không qua bao lâu quả thật có người bước tới, nhưng không phải đến mua Tật Tốc Phù mà mà tới trào phúng: “Tật Tốc Phù? Còn không giới hạn cảnh giới? Ta sống lâu như vậy còn chưa thấy qua phù chú lợi hại như vậy lại bán ở sạp phô bên đường đâu.”

Thanh âm người này không nhỏ nên liền thu hút không ít người hiếu kì tụm lại vây quanh, mồm năm miệng mười bàn tán.

“Tuy rằng nơi này không phải Tứ Thời thành nhưng Định Hải thành cũng không phải nhỏ, phù sư cũng có không ít, người trẻ tuổi muốn mạnh miệng nói càn cũng phải cẩn thận một chút.”

Tứ Thời thành là địa bàn của Ngũ Hành Tông, túm đại một người trên đường thì chín phần mười chính là phù sư.

“Cho dù là người Ngũ Hành Tông đi nữa cũng không dám nói cái gì mà không giới hạn cảnh giới, người trẻ tuổi hiện giờ cũng thật dám bốc phét.”

Diệp Tố ngẩng đầu: “Là thật hay không các người mua về thử không phải là sẽ biết hay sao.”

“Vẫn còn mạnh miệng cơ đấy.”

“Mọi người nhường cho qua một chút, ở đây có phù sư đây.” Có người chen vào “Để ngài ấy xem thử đi.”

Một nam nhân trung niên mặt gầy sọp chen vào đến trước mặt bốn người, ngồi xổm xuống cầm lấy một tờ Tật Tốc Phù, cẩn thận đánh giá: “Phù này tuy rằng được vẽ bằng một nét dứt khoát, nhưng cũng chỉ là làm nét để hù người mà thôi, đây không phải là Tật Tốc Phù, là giả.”

Minh Lưu Sa giật lại tờ Tật Tốc Phù từ nam nhân trung niên mặt gầy: “Vị phù sư này ngay cả Tật Tốc Phù biến hình họa pháp cũng không nhìn ra được thì cũng chẳng phải phù sư lợi hại gì, đừng mất công nhìn làm chi.”

Người bên cạnh nam nhân trung niên mặt gầy cười phá lên: “Tiểu tử, nói gạt người mà không sợ bị loét đầu lưỡi à, không khéo cho ngươi vị này là phù sư Ngũ Hành Tông đấy.”

“Vậy mà có người dám nói phù sư Ngũ Hành Tông không có bản lĩnh, ha ha ha ha, hôm nay cũng coi như là mở mang tầm mắt.”

Hiển nhiên mọi người xung quanh đều quen biết nam nhân trung niên mặt gầy nên ai nấy cũng đều sôi nổi phụ họa, chỉ chỉ trỏ trỏ mấy người Diệp Tố.

Nam nhân trung niên mặt gầy khiêm tốn sờ sờ râu, nhưng trong mắt không giấu được đắc ý: “Tiểu đạo hữu thoạt nhìn còn rất trẻ, nên trở về chuyên tâm tu luyện cho tốt, chớ có nhầm đường lạc lối.”

Minh Lưu Sa cười xùy một tiếng nói: “Phù này không hề có vấn đề, nếu không tin, mọi người mua một tờ thử mà xem.”

Nam nhân trung niên nhíu mày: “Ta vừa nhìn liền biết phù này có vấn đề, sao còn phải mua một tờ thử làm gì?”

Mọi người xung quanh sôi nổi gật đầu: “Sợ là nghe nói đây là phù sư Ngũ Hành Tông, muốn cứng miệng lừa gạt cho qua đây mà.”

“Phù chưa dùng thử sao ông dám nói chắc phù có vấn đề.” Minh Lưu Sa hỏi lại.

Nam nhân trung niên nhìn Minh Lưu Sa lắc đầu: “Người trẻ tuổi, đừng có cưỡng từ đoạt lí.”

Diệp Tố ngồi dưới đất bỗng vươn một ngón tay nói với nam nhân trung niên: “Một tờ phù chỉ có giá mười trung phẩm linh thạch, không mắc, giả một phạt mười. Nếu phù này thật sự vô dụng, chúng ta sẽ đền ông một trăm trung phẩm linh thạch, chư vị ở đây đều có thể làm chứng.”



Người qua đường xem náo nhiệt không chê việc càng nháo càng lớn, tức khắc trăm miệng như một lập tức đổi hướng, quay sang xúi giục phù sư trung niên mua lá phù.

“Phù sư, ngài mua thử đi, kiểu gì cũng không lỗ.”

“Cho bọn họ bồi thường một trăm trung phẩm linh thạch!”

“Đúng vậy.”

Nam nhân trung niên mặt gầy một phần muốn giữ mặt mũi một phần ham một trăm trung phẩm linh thạch của đối phương, cuối cùng cắn răng đáp ứng, lấy ra mười trung phẩm linh thạch: “Các ngươi đừng có mà hối hận, bán cho ta một tờ.”

Minh Lưu Sa và Diệp Tố liếc nhau, nhận lấy linh thạch, đưa tờ phù trong tay cho ông ta: “Vì để công bằng, không bằng phù sư ngay tại đây mời một vị tới thử xem?”

Mọi người chung quanh ồn ào: “Đúng vậy, thử xem.”

Trung niên nam nhân mặt gầy cầm lá phù, lão chỉ là một ngoại môn đệ tử của Ngũ Hành Tông, mười trung phẩm linh thạch đối với ông ta mà nói cũng không phải là số tiền nhỏ. Nhưng Tật Tốc Phù là phù thuật cơ bản nhất của mỗi phù sư, lão đã vẽ mười mấy năm, không thể nào quen thuộc hơn được nữa, phù thuật vẽ trên lá phù này rõ ràng là sai rồi, nghĩ đến một chút nữa đám người này phải đền cho lão một trăm trung phẩm linh thạch, tâm lão liền yên ổn lại: “Tất nhiên là được.”

Nam nhân trung niên mặt gầy chọn ra một người rõ ràng là lão có quen từ trước, Minh Lưu Sa chỉ làm như không nhận ra, chỉ một điểm làm điểm bắt đầu và một điểm làm điểm kết thúc: “Hai vị có thể thử xem, trước tiên dùng chính tốc độ của bản thân di chuyển một lần, sau đó dùng phù của chúng ta rồi di chuyển lại cùng quãng đường đó.”

Mọi người xung quanh đều tự giác nhường ra một con đường, điểm đầu cách điểm cuối không xa, chỉ tầm nửa con phố, tất cả mọi người đều có thể quan sát rõ ràng.

Nam nhân trung niên mặt gầy nhìn người lão chọn ra gật gật đầu, đối phương trong nháy mắt liền di chuyển từ điểm đầu đến điểm cuối, tốc độ rất mau.

Chờ người kia quay trở lại, Minh Lưu Sa nói: “Phù sư, hiện tại có thể thử lá phù của chúng ta rồi.”

Trong đám người có hai người trẻ tuổi đứng ở một sạp gần đó, nghe vậy không khỏi lắc đầu: “Trước không bàn tới phù có vấn đề hay không, vị phù sư kia cùng người thử phù là có quen nhau từ trước, còn trao đổi ánh mắt với nhau, người thử phù chỉ cần cố ý thả chậm tốc độ một chút, một trăm trung phẩm linh thạch liền tới tay.”

“Năm nào cũng xuất hiện vài kẻ ngu dốt như vậy, chúng ta về thôi.” Thanh niên có vẻ lớn tuổi hơn nói.

Hai người vừa xoay người, còn chưa kịp đi xa thì trên đường phố liền vang lên từng đợt xôn xao, hiển nhiên có chuyện gì đã xảy ra, bọn họ quay đầu nhìn lại, người thử phù đã không thấy đâu nữa.

Thì ra vừa rồi nam nhân trung niên mặt gầy dán phù lên người thử phù, người thử phù vừa mới nhấc chân liền chạy nhanh như bay về phía trước, hoàn toàn không khống chế được bản thân, chỉ để lại một đạo tàn ảnh, người liền mất hút ở phía trước.

Mọi người vội vàng đuổi theo xem, lúc này mới phát hiện người thử phù cả thân mình đã dính vào trong bức tường ở phía cuối con đường, nếu không có bức tường này ngăn lại không biết hắn phải chạy tới tận đâu.

Lúc này người sáng suốt đều nhận ra được phù này thật sự là Tật Tốc Phù, hơn nữa tốc độ không phải là nhanh bình thường.

“Thật sự là không giới hạn cảnh giới sao?” Có mấy người cơ linh liền chạy trở về hỏi nhóm Diệp Tố.

“Ít nhất Hợp Thể kỳ đều có thể dùng.” Diệp Tố nói.

Tật Tốc phù là phù thuật cấp cơ sở, thường chỉ có tác dụng cho Luyện Khí và Trúc Cơ kỳ, đối với những cảnh giới cao hơn hầu như không có hiệu quả gì. Cho dù vốn thường chỉ có Trúc Cơ dùng nhưng đây lại là không giới hạn cảnh giới, vả lại xem uy lực vừa rồi lúc thử phù, cũng đủ để một lần bảo mệnh trong tình huống nguy cấp.

“Ta mua một tờ, không, mười tờ.” Người nọ lập tức ném cho Diệp Tố một trăm trung phẩm linh thạch rồi cầm mười tờ Tật Tốc Phù chạy mất, sợ có người đuổi theo giành với hắn.

Lúc này mọi người chuyển từ hiếu kì sang lục túi trữ vật của mình, mười trung phẩm linh thạch một lá bùa không tính là rẻ nhưng nếu thật sự là không giới hạn cảnh giới thì cũng có thể coi là một món hời.

“Đạo hữu, ta cũng muốn một tờ.”

“Ta mua hai tờ.”

“Ta cũng muốn!”

Diệp Tố bị bọn họ vây kín mít, 39 tờ Tật Tốc Phù, giá mười linh thạch trung phẩm một tờ, bị tranh mua nhoáng cái đã không còn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK