Lục Trầm Hàn tuy có Thông Ma Bàn nhưng lại không có bất cứ tác dụng gì, bất luận đi đến đâu cũng đều phát hiện ra ma khí, như thể toàn bộ trận pháp nghịch chuyển được tạo thành từ ma khí vậy.
Ngoài ra những người cùng tiến vào bên kia lại dựa vào thủ đoạn lừa gạt, đánh lén người khác để phán đoán người trong thành có phải ma vật hay không, điều này khiến Lục Trầm Hàn cực kỳ bất mãn với Thông Ma Bàn trong tay.
Phong Trần đạo nhân nói Thông Ma Bàn là pháp bảo của Bồng Lai, hiện tại hắn thấy cũng chỉ là một thứ vô dụng mà thôi.
“Lục ca ca.” Ninh Thiển Dao đi tới, nhìn đồ vật trong tay hắn, “Đây là cái gì?”
Lục Trầm Hàn ngước mắt, thấy là nàng ta thì nói: “Thông Ma Bàn.”
Ninh Thiển Dao không rõ đây là thứ gì, nhưng nghe tên thì hẳn là có liên quan đến ma: “Có thể tìm ra được ma vật sao?”
“Có vẻ là hỏng rồi.” Lục Trầm Hàn đưa Thông Ma Bàn ra cho nàng ta xem kim ở mặt trên đang không ngừng quay tít, “Vốn dĩ nó có thể chỉ ra phương hướng có ma khí.”
“Có thể để muội xem thử một chút không?” Ninh Thiển Dao vừa cười vừa nói, đôi mắt lộc cong cong kiều tiếu đáng yêu, “Tuy muội không có tên trên Bách Thanh Bảng nhưng cũng có chút hiểu biết về pháp khí.”
Lục Trầm Hàn đưa Thông Ma Bàn trong tay cho nàng ta.
Ninh Thiển Dao cúi đầu xem xét một hồi, đột nhiên cắn mạnh một đầu ngón tay, nhỏ máu lên trên Thông Ma Bàn.
Ánh mắt Lục Trầm Hàn có chút rục rịch, nhìn máu bị pháp khí hấp thu sạch sẽ lúc này mới mở miệng hỏi: “Muội đang làm cái gì?”
“Muội thử xem có thể khiến nó tốt lên không.” Ninh Thiển Dao ngẩng đầu nhìn Lục Trầm Hàn ở đối diện, có chút kiêu ngạo nói, “Máu của muội có thể tăng cường pháp khí.”
Lục Trầm Hàn nhoáng một cái giơ tay che miệng nàng ta lại, nhưng chỉ che hờ mà không chạm vào mặt, hắn rũ mắt nhìn thẳng vào mắt Ninh Thiển Dao, “Lời này đừng bao giờ nói ra ngoài.”
Ninh Thiển Dao cong mắt cười nói: “Muội biết mà, sư phụ cũng nhắc nhở nhiều lần, nhưng nói cho huynh thì không sao hết.”
Lục Trầm Hàn buông tay: “Đừng để người khác biết chuyện máu của muội.”
“Được.” Ninh Thiển Dao gật đầu, sau đó giơ Thông Ma Bàn lên, “Lục ca ca, huynh xem, nó bắt đầu ngừng lại rồi.”
Thông Ma Bàn chậm rãi ngừng lại, chỉ về một hướng.
“Chúng ta đi.” Lục Trầm Hàn nói.
……
Theo thời gian buổi yến hội sinh thần càng tới gần thì số lượng ma vật trên thông hành đơn cũng giảm xuống, mãi đến đêm trước đêm dân trong thành bị tàn sát thì vẫn còn hơn ba mươi ma vật chưa bị phát hiện.
Trong buổi tiệc, các tân khách ăn uống linh đình, sôi nổi chúc phúc đệ đệ của thành phủ phu nhân, phần nhiều là chúc sống lâu trăm tuổi.
“Ở tu chân giới, chúc sống lâu trăm tuổi chính là đang rủa người khác.” Chu Vân nhịn không được nhỏ giọng nói.
“Đối với phàm nhân mà nói, trăm tuổi đã rất dài lâu.” Từ Trình Ngọc nhìn thanh niên gầy gò tái nhợt, đáng tiếc tuổi thọ của hắn sẽ vĩnh viện dừng tại một năm này.
Khi yến hội sắp đến hồi kết thì trời cũng đã tối, đèn đuốc bốn phía đều được thắp lên.
Thành chủ phu nhân quay đầu hỏi Vu Thừa Duyệt: “Thừa Duyệt, năm nay đệ có ước nguyện gì?”
Dưới ánh đèn, nửa khuôn mặt Vu Thừa Duyệt như ẩn như hiện, hắn hơi ngửa đầu nhìn lên bầu trời đêm: “Đệ muốn lên cao xem thử bộ dáng của phủ thành chủ.”
Thành chủ phu nhân lập tức hỏi lại: “Ý đệ là muốn học ngự kiếm sao?”
Vu Thừa Duyệt lắc lắc đầu, gương mặt tái nhợt thanh tú ánh lên chút chờ mong: “Chỉ là để bọn họ mang theo đệ bay một vòng là được.”
Thành chủ phu nhân do dự một lát, cuối cùng thỏa hiệp, định phân phó tu sĩ bên dưới thì lại bị Vu Thừa Duyệt ngăn lại, hắn nói muốn tự mình chọn người.
“……Đi đi.” Thành chủ phu thân thay hắn buộc chặt lại áo choàng, “Thân thể không khỏe thì lập tức phải quay lại ngay.”
Vu Thừa Duyệt chậm rãi bước xuống bên dưới đại điện, hắn nhìn về phía Du Phục Thời, lấy ra một túi linh thạch: “Ngươi có thể chở ta bay một vòng phủ thành chủ không?”
Hắn tuy lớn lên ở phủ thành chủ nhưng lại chưa từng biết toàn cảnh của nơi này.
Du Phục Thời nhận lấy túi, mở ra nhìn thoáng qua, có chút ghét bỏ phẩm chất của linh thạch quá thấp, bất quá hắn vẫn giao túi linh thạch cho phàm nhân bên cạnh: “Diệp Tố, sọt.”
Đại sư tỷ lấy ra từ túi Càn Khôn chiếc sọt đã lâu không dùng tới, đưa cho tiểu sư đệ, nhìn hắn làm một loạt thao tác nước chảy mây trôi, đầu tiên nhét Vu Thừa Duyệt vào trong sọt, sau đó lại điều khiển Khấp Huyết kiếm bay lên trời.
Du Phục Thời cũng không đứng trên thân Khấp Huyết kiếm mà ngược lại bảo Diệp Tố ngự kiếm chở hắn đi theo, ngự kiếm rất mệt, để phàm nhân này làm.
“Diệp Tố.” Du Phục Thời đứng ở phía sau, nắm quần áo của đại sư tỷ, nhỏ giọng nói: “Mai mốt làm một cái sọt mới cho ta.”
Đồ người khác dùng qua hắn không cần nữa.
Diệp Tố quay đầu liếc tiểu sư đệ một cái: “Đệ có thể tự mình ngự kiếm rồi, không cần sọt nữa.”
Du Phục Thời mặc kệ: “Ngươi phải làm cho ta một cái mới.”
Đây cũng không phải là chuyện gì lớn, cũng khó có được tiểu sư đệ lần đầu tiên có ý thức kiếm tiền, Diệp Tố đồng ý: “Đợi ra khỏi đây ta sẽ làm.”
Gió thổi qua mặt Vu Thừa Duyệt, làm tóc mai hắn có chút loạn, hắn quay đầu hỏi hai người: “Tu sĩ các ngươi ngự kiếm là cảm giác như thế này sao?”
Bởi vì lần trước không thể lấy ra được nhiều linh thạch từ giới, nên Du Phục Thời chỉ muốn kiếm linh thạch, đối với lời tán gẫu này của Vu Thừa Duyệt hắn cũng không quan tâm, tiểu sư đệ còn đang nghĩ để Diệp Tố làm sọt dạng gì cho hắn.
Diệp Tố búng ngón tay, một vòng linh thực phòng hộ trùm lấy Vu Thừa Duyệt, ngăn gió không thổi đến hắn: “Gần như là như vậy.”
Vu Thừ Duyệt nhìn vòng linh lực, hiếu kỳ duỗi tay chạm chạm, trong mắt hiện lên một tia hâm mộ không thôi: “Đây là linh lực?”
Tầm mắt của Diệp Tố dừng ở phủ thành chủ bên dưới, hôm nay khắp nơi trong phủ đèn đuốc sáng trưng, có thể thấy được rõ ràng mọi người đang làm cái gì.
“Bọn họ nói ta có căn cốt để tu đạo, chỉ tiếc thân thể không chịu nổi,” Vu Thừa Duyệt lầm bầm lầu bầu, “Nếu có thể tu đạo thì tốt rồi, sẽ không sinh bệnh, sẽ không đau.”
“Tu đạo cũng sẽ đau.” Diệp Tố quay đầu nói với hắn, “Cũng sẽ chết.”
Gương mặt tái nhợt của Vu Thừa Duyệt dưới ánh trăng gần như trong suốt, đôi mắt yên tĩnh nhìn những người đang bận rộn tới lui dưới phủ thành chủ: “Vậy ư?”
Diệp Tố thuân miệng nói: “Tu sĩ khi đến một cảnh giới nhất định thì mỗi lần tiến giai đều sẽ có lôi kiếp, thậm chí còn có khả năng sinh ra tâm ma.”
“Vậy nếu làm ma, có phải sẽ nhẹ nhàng hơn không?” Vu Thừa Duyệt đột nhiên hỏi.
“Chắc là vậy?” Diệp Tố nói, “Hình như ma vật tu luyện nhanh hơn so với tu sĩ.”
“Cô không cảm thấy ma nên bị giết sao?” Vu Thừa Duyệt tựa vào thành sọt hỏi.
Lời này của Vu Thừa Duyệt khiến Diệp Tố không khỏi nhìn hắn thêm vài lần: “Còn phải xem là ma gì nữa.”
“Vậy ư?” Thanh âm của Vu Thừa Duyệt mỏng manh đến nỗi gần như không nghe thấy, sau đó liền phiêu tán giữa không trung.
……
Sau khi đưa Vu Thừa Duyệt dạo xong một vòng phủ thành chủ trở về, bên dưới dường như đã xảy ra chuyện gì đó, mọi người xôn xao nhốn nháo.
Ba người vừa đáp đất thì liền phát hiện trên mặt đất có mười mấy xác chết đang nằm, tất cả bọn họ thất khiếu đều chảy ra máu đen, máu rơi vãi khắp nơi trên những phiến đá lót trên đường đi, những người này đều là thủ vệ tu sĩ của phủ thành chủ.
“Thừa Duyệt, mau qua đây.” Thành chủ phu nhân vừa nhìn thấy Vu Thừa Duyệt thì lập tức kéo hắn đứng sát vào mình, “Nơi này đã xảy ra chuyện, để tỷ sai người đưa đệ về phòng trước.”
“Bọn họ làm sao vậy?” Vu Thừa Duyệt nhìn mấy người trên mặt đất hỏi.
“Là ma, bị ai đó giết, ném ở trên đường.” Lệ Diệu Minh sắc mặt khó coi, phân phó các thủ hạ, “Hạ lệnh mọi người canh phòng nghiêm nhặt, mời Quan Hộ Thành đến đây.”
Diệp Tố đứng bên cạnh, nhìn đảo qua chung quanh một vòng, Lục Trầm Hàn, Ninh Thiển Dao cùng với Giản Hồ từ đầu tiệc đến giờ vẫn chưa từng xuất hiện.
Mấy người Từ Trình Ngọc sau khi động thủ xong đều sẽ thay những ma vật chết đi viện một lý do nào đó, khiến mọi người trong phủ thành chủ tin rằng bọn họ có việc gì đó nên đã rời đi, chứ không công khai ném ma thi khắp nơi như vậy.
Diệp Tố quả thật không hề nghĩ sai.
Những ma vật đang nằm dưới đất đúng là do Lục Trầm Hàn cùng Ninh Thiển Dao, Giản Hồ giết. Bởi vì có máu của Ninh Thiển Dao thêm vào nên Thông Ma Bàn rốt cuộc có thể tìm ra được ma vật, bất quá chỉ trong một ngày bọn họ lại liên tục chém chết mười mấy người. Hiện giờ tuy đã nắm danh ngạch vào vòng tiếp theo trong tay nhưng bọn họ vẫn không ngừng lại mà tiếp tục tìm kiếm những ma vật khác.
Lúc này, Cốc Lương Thiên vốn vẫn luôn ngồi ở dưới điện bỗng nhiên đứng dậy, hắn nhắm mắt lần chuyển tràng hạt trong tay, người hắn dần bay lên khỏi mặt đất, pháp trượng đài sen trong tay phát ra kim quang.
Bốn phương tám hướng của toàn bộ Huy Thành đột nhiên xuất hiện ánh kim quang của trận pháp, các tia sáng hội tụ về trên đóa sen trên pháp trượng.
Trong nháy mắt, phảng phất như một tầng vải dày âm u phủ lên cả Huy Thành đột ngột bị kéo ra, tà ác quay cuồng.
“Phật Tử?” Thành chủ kéo phu nhân và đệ đệ ra phía sau che chở, nhìn Cốc Lương Thiên, không rõ hắn đang làm cái gì.
“Dẫn Ma Trận?” Mai Cừu Nhân đang khiêu vũ đột nhiên dừng lại, ngửa đầu nhìn trận pháp trên không.
Nhan Hảo kinh ngạc: “Cốc Lương Thiên đây là có ý gì?”
Dẫn Ma Trận vừa lập thì nội trong vòng một canh giờ, ma vật tất hiện, nhưng để dựng lên pháp trận khổng lồ như vậy không ít đệ tử Vạn Phật Tông sẽ bị hao hết linh lực, mà các đệ tử của các tông môn khác hoàn toàn có thể nhặt được món hời.
“Dẫn Ma Trận bao trùm lấy toàn thành.” Trình Hoài An nhìn kim quang lấp lóe, “Vạn Phật Tông từ lúc tiến vào đã bắt đầu chuẩn bị.”
Liên Liên khoanh hai tay trước ngực: “Chờ đến tối nay mới động thủ, Phật Tử thật đúng là có kiên nhẫn.”
……
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Phàm nhân trong Huy Thành nhìn thấy trận quang chiếu sáng khắp nơi, không khỏi hoảng loạn, ngay cả các tu sĩ trong thành cũng sôi nổi chạy ra, tìm hiểu xem là chuyện gì.
“Mắt trận nằm ở trong phủ thành chủ.” Một ít tu sĩ phát hiện ra manh mối.
Trên đường phố đêm khuya không ngừng có người hé ra cửa sổ, nỗi sợ hãi lan tràn khắp nơi, các phàm nhân đóng chặt cửa, người một nhà tập trung bên nhau.
Thế nhưng, hỗn loạn bùng lên trong nháy mắt.
“Ma! Là ma!”
Trên đường có một tu sĩ điên cuồng kêu lớn, bụng bị lủng một lỗ rất to, ruột sắp chảy hết ra đất, nhưng hắn dường như lại không phát hiện, chỉ liều mạng chạy trốn.
Hắn muốn chạy vào một cửa hàng nào đó bên đường nhưng còn chưa tới gần thì các cánh cửa đã từng cánh từng cánh bị đóng sầm lại, người bên trong toàn bộ núp đi hết, thậm chí còn dựng lên kết giới phòng hộ.
“Mở cửa, cứu ta với……” Người nọ giãy giụa đập cửa khách đi3m Quy Phúc, nơi này tu sĩ tập trung nhiều nhất, chỉ cần có người nguyện ý ra tay thì hắn vẫn còn cơ hội giữ mạng, nhưng cửa của khách đi3m Quy Phúc trước sau lại không hề mở ra.
Hắn xoay người tựa lưng vào cửa khách đi3m, từ từ khuỵa xuống, che lại bụng của mình: Ma đuổi tới rồi!
“Là ma.” Một vài đệ tử Côn Luân trong khách đi3m muốn đi ra nhưng thấy đồng môn xung quanh bất động nên có chút do dự.
“Trước chờ xem tình huống thế nào đã.”
“Chỉ còn lại hơn ba mười ma vật thôi, nếu còn không động thủ thì sẽ bị người khác đoạt mất đấy.”
“Không thấy quần áo của người nọ sao? Là thị vệ thủ thành, cảnh giới cũng không kém hơn chúng ta.”
Trong lúc nhất thời, những người trong khách đi3m không một ai ra tay, chỉ xuyên qua kẽ hở cửa lớn nhìn ra bên ngoài, trên đường có một đạo hắc ảnh đang ngày một tiến tới gần, mang theo một vị tanh hôi nồng nặc, nó túm lấy người bên ngoài cửa, há to miệng muốn táp xuống cổ hắn.
“Ở đây!”
Trên đường phố bỗng vang lên âm thanh rút kiếm đồng loạt, các đệ tử Ngô Kiếm Phái từ sân nhỏ phía sau khách đi3m chạy ra, phi thân tới ngăn cản động tác của ma vật.
Nhân Ma có thể so với tu sĩ Kim Đan kỳ, mà ma vật này bản thân nó vốn là tu sĩ Kim Đan kỳ, sau khi nhập ma thì thực lực càng mạnh hơn, đệ tử chạy tới đầu tiên nhất chỉ qua hai chiêu liền bị đánh bay ngã trên mặt đất.
Đệ tử đó liếc mắt nhìn thấy thị vệ thủ thành đã được đồng môn dẫn đi, nhanh chóng đứng dậy hô: “Liệt Kiếm Trận!”
Tất cả đệ tử Ngô Kiếm Phái kết kiếm trận, vây quanh lấy ma vật đó, kiếm quang màu xanh lam sáng rực lóa mắt, chiếu xuống đường, rốt cuộc khiến mọi người có thể thấy rõ diện mạo của ma.
Không ngờ lại cũng là một thị vệ thủ thành, chẳng qua giờ phút này hai mắt của hắn đỏ quạch, khóe miệng bị hai răng nanh nhô lên xé rách đến tận mang tai.
Các đệ tử tông môn trước giờ chưa bao giờ tiếp xúc qua ma, đây là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy, mặc dù chỉ là hư ảnh của hai mươi năm trước nhưng cũng không khỏi sinh ra sợ hãi.
Cũng may rốt cuộc vẫn là đệ tử đại tông môn, rất nhanh điều chỉnh lại được trạng thái, một lòng kết Liệt Kiếm Trận, tất cả huy kiếm tề tụ, chém xuống ma vật đối diện.
Tuy nhiên công kích lại không được quá thuận lời, đối mặt một ma vật vừa xa lạ vừa đáng sợ, kiếm trận mấy lần chệch khỏi quỹ đạo, vài đệ tử còn bị Nhân Ma đả thương, nhưng theo thời gian dần trôi, các đệ tử Ngô Kiếm Phái rốt cuộc tìm lại được cảm giác phối hợp khi huấn luyện ở tông môn.
“Kiếm trảm!”
Đệ tử dẫn đầu bắt lấy một sơ hở của ma vật, hội tụ lại tất cả bóng kiếm, chém thẳng xuống, kiếm ý ngất trời.
Ma vật kia bị trảm lìa đầu, trong nháy mắt khi đầu hắn chạm đất thì gương mặt dữ tợn lại dần dần biến mất, khôi phục lại bộ dáng tu sĩ bình thường.
—— thông hành đơn lại giảm xuống một nhân ma.
“Kiếm trận của Ngô Kiếm Phái cũng chỉ có vậy.” Một đệ tử Côn Luân trong khách đi3m trào phúng.
“Lần này đã bị bọn họ giành trước trảm ma.”
“Mọi người mau, đi ra ngoài tìm ma.”
Các đệ tử Côn Luân sau khi xem xong trận chiến bên ngoài thì cũng đã có hiểu biết đại khái về Nhân Ma trong Huy Thành, trong lòng cũng ổn định hơn.
……
Sự việc giống như vậy không ngừng phát sinh trong thành.
Từ khi Dẫn Ma Trận xuất hiện, ma lục tục bị ép ra tới, đặc biệt trong phủ thành chủ là nhiều nhất.
Nhưng phần nhiều lại là Thiên Ma, tu sĩ bình thường căn bản không phải là đối thủ của chúng, đệ tử dự thi của các tông lúc này cũng không hề cố kỵ thân phận, sôi nổi ra tay trảm ma, đánh đến trời đất tối sầm.
Quan Hộ Thành còn chưa tới nhưng vài hộ vệ vốn đang bảo vệ thành chủ lại đột nhiên biến thành bộ dáng ma vật, thành chủ chỉ là phàm nhân, thậm chí còn không phát hiện ra biến hóa của các hộ vệ bên người, chỉ toàn tâm che chở cho phu nhân và Vu Thừa Duyệt ở phía sau.
Diệp Tố chợt ra tay, nàng ném vài đạo phù chú về hướng Thiên Ma, thu hút sự chú ý của bọn chúng.
“Các ngươi?” Thành chủ trợn to hai mắt, cơ hồ không phản ứng kịp đã xảy ra chuyện gì, không ngờ tất cả thủ hạ quen thuộc bên người lại đều là ma vật.
Vu Thừa Duyệt đứng bên cạnh thành chủ phu nhân, nắm tay của tỷ tỷ, an tĩnh nhìn Diệp Tố cùng Du Phục Thời đối phó đám Thiên Ma đó.
Khấp Huyết kiếm không cần Du Phục Thời phân phó liền chủ động xông tới đón đầu Thiên Ma, vô luận là máu yêu ma hay máu tu sĩ thì đều có thể khiến nó trở nên hưng phấn.
Tốc độ của Thiên Ma còn nhanh hơn tu sĩ Nguyên Anh bình thường, các phù chú Diệp Tố vẽ trước đó không mang lại hiệu quả quá lớn, nàng nhớ lại cử chỉ của Liên Liên và Trình Hoài An đêm đó, đầu ngón tay triệu hồi ra linh lực vẽ một đạo phù giữa không trung, phù ý dày nặng chậm rãi hình thành.
Phù thành, Diệp Tố dùng sức đẩy phù chú về phía trước, đạo phù đó đánh vào trên người Thiên Ma, hạn chế hành động của nó.
Lúc này, một tay khác của Diệp Tố vốn rũ bên sườn lại vẽ xong một phù chú khác, lại dùng sức đánh về phía trước, quăng nó lên người Thiên Ma.
Trong nháy mắt Thiên Ma giãy giụa, nàng dán một lá Tật Tốc Phù lên người, cả người đột nhiên xuất hiện trước mặt nó, chủy thủ trong tay không chút do dự c ắm vào trong ngực Thiên Ma.
Thiên Ma hóa thành làn khí màu đen tản đi, quần áo của hộ vệ rơi xuống mặt đất.
Diệp Tố tụ tập linh lực trong lòng bàn tay, nàng chưởng linh thực về phía làn khí màu đen, đánh nát nó trước khi nó kịp chạy trốn.
Một tên Thiên Ma khác nhảy tới từ phía sau, muốn đánh lén Diệp Tố, nhưng lại bị Du Phục Thời đứng bên cạnh dùng Vụ Sát Hoa đánh trúng, một bên bả vai của nó bị cắn.
Diệp Tố quay đầu, hai tay chụm lại, ngón cái và ngón trỏ đối nhau, sau đó lại tách ra tạo ra pháp trận: “Mượn Linh Thông Pháp, vặn!”
Pháp trận từ dưới mặt đất dựng lên, trói lại Thiên Ma, vặn một cái, bẻ gãy người của nó.
Mấy tên Thiên Ma đều bị gi3t chết, yến hội sinh thần cũng tan hoang thành một bãi chiến trường, các tân khách run bần bật trốn ở khắp nơi, nhưng đột nhiên có một khách nhân hai mắt biến đỏ, quay đầu muốn cắn đứt cổ người bên canh.
Cốc Lương Thiên ra tay, ném tràng hạt lên trên người khách nhân đó, miệng niệm pháp quyết, cuối cùng ma vật cũng bị gi3t chết.
……
“Thành Chủ.” Qua một lúc lâu sau, Quan Hộ Thành một thân đầy máu chạy tới.
Sắc mặt của Lệ Diệu Minh khó coi tới cực hạn, nhưng ngữ khí ngược lại rất bình tĩnh: “Huy Thành đã bị ma xâm lấn sao?”
Quan Hộ Thành nắm kiếm: “Có không ít tu sĩ đang truy lùng ma vật trong thành, tình hình đã dần ổn định.”
“Còn trong phủ?”
“Thuộc hạ đã xử lý một đám.”
“Kiểm kê thương vong.” Thành chủ nhìn thấy Quan Hộ Thành tới, tâm trạng cũng yên ổn hơn một chút, hắn nhìn về phía Cốc Lương Thiên, biểu tình có chút phức tạp: “Việc này, Phật Tử hẳn là nên báo trước với chúng ta.”
Cốc Lương Thiên thu hồi tràng hạt: “Chỉ sợ người có tà tâm tìm cách đào tẩu.”
Diệp Tố đứng ở một góc nhìn thông hành đơn trong tay, số ở mặt trên đang không ngừng giảm xuống, mãi khi về đến một số thì không hề động nữa: 2.
Ngoài ra những người cùng tiến vào bên kia lại dựa vào thủ đoạn lừa gạt, đánh lén người khác để phán đoán người trong thành có phải ma vật hay không, điều này khiến Lục Trầm Hàn cực kỳ bất mãn với Thông Ma Bàn trong tay.
Phong Trần đạo nhân nói Thông Ma Bàn là pháp bảo của Bồng Lai, hiện tại hắn thấy cũng chỉ là một thứ vô dụng mà thôi.
“Lục ca ca.” Ninh Thiển Dao đi tới, nhìn đồ vật trong tay hắn, “Đây là cái gì?”
Lục Trầm Hàn ngước mắt, thấy là nàng ta thì nói: “Thông Ma Bàn.”
Ninh Thiển Dao không rõ đây là thứ gì, nhưng nghe tên thì hẳn là có liên quan đến ma: “Có thể tìm ra được ma vật sao?”
“Có vẻ là hỏng rồi.” Lục Trầm Hàn đưa Thông Ma Bàn ra cho nàng ta xem kim ở mặt trên đang không ngừng quay tít, “Vốn dĩ nó có thể chỉ ra phương hướng có ma khí.”
“Có thể để muội xem thử một chút không?” Ninh Thiển Dao vừa cười vừa nói, đôi mắt lộc cong cong kiều tiếu đáng yêu, “Tuy muội không có tên trên Bách Thanh Bảng nhưng cũng có chút hiểu biết về pháp khí.”
Lục Trầm Hàn đưa Thông Ma Bàn trong tay cho nàng ta.
Ninh Thiển Dao cúi đầu xem xét một hồi, đột nhiên cắn mạnh một đầu ngón tay, nhỏ máu lên trên Thông Ma Bàn.
Ánh mắt Lục Trầm Hàn có chút rục rịch, nhìn máu bị pháp khí hấp thu sạch sẽ lúc này mới mở miệng hỏi: “Muội đang làm cái gì?”
“Muội thử xem có thể khiến nó tốt lên không.” Ninh Thiển Dao ngẩng đầu nhìn Lục Trầm Hàn ở đối diện, có chút kiêu ngạo nói, “Máu của muội có thể tăng cường pháp khí.”
Lục Trầm Hàn nhoáng một cái giơ tay che miệng nàng ta lại, nhưng chỉ che hờ mà không chạm vào mặt, hắn rũ mắt nhìn thẳng vào mắt Ninh Thiển Dao, “Lời này đừng bao giờ nói ra ngoài.”
Ninh Thiển Dao cong mắt cười nói: “Muội biết mà, sư phụ cũng nhắc nhở nhiều lần, nhưng nói cho huynh thì không sao hết.”
Lục Trầm Hàn buông tay: “Đừng để người khác biết chuyện máu của muội.”
“Được.” Ninh Thiển Dao gật đầu, sau đó giơ Thông Ma Bàn lên, “Lục ca ca, huynh xem, nó bắt đầu ngừng lại rồi.”
Thông Ma Bàn chậm rãi ngừng lại, chỉ về một hướng.
“Chúng ta đi.” Lục Trầm Hàn nói.
……
Theo thời gian buổi yến hội sinh thần càng tới gần thì số lượng ma vật trên thông hành đơn cũng giảm xuống, mãi đến đêm trước đêm dân trong thành bị tàn sát thì vẫn còn hơn ba mươi ma vật chưa bị phát hiện.
Trong buổi tiệc, các tân khách ăn uống linh đình, sôi nổi chúc phúc đệ đệ của thành phủ phu nhân, phần nhiều là chúc sống lâu trăm tuổi.
“Ở tu chân giới, chúc sống lâu trăm tuổi chính là đang rủa người khác.” Chu Vân nhịn không được nhỏ giọng nói.
“Đối với phàm nhân mà nói, trăm tuổi đã rất dài lâu.” Từ Trình Ngọc nhìn thanh niên gầy gò tái nhợt, đáng tiếc tuổi thọ của hắn sẽ vĩnh viện dừng tại một năm này.
Khi yến hội sắp đến hồi kết thì trời cũng đã tối, đèn đuốc bốn phía đều được thắp lên.
Thành chủ phu nhân quay đầu hỏi Vu Thừa Duyệt: “Thừa Duyệt, năm nay đệ có ước nguyện gì?”
Dưới ánh đèn, nửa khuôn mặt Vu Thừa Duyệt như ẩn như hiện, hắn hơi ngửa đầu nhìn lên bầu trời đêm: “Đệ muốn lên cao xem thử bộ dáng của phủ thành chủ.”
Thành chủ phu nhân lập tức hỏi lại: “Ý đệ là muốn học ngự kiếm sao?”
Vu Thừa Duyệt lắc lắc đầu, gương mặt tái nhợt thanh tú ánh lên chút chờ mong: “Chỉ là để bọn họ mang theo đệ bay một vòng là được.”
Thành chủ phu nhân do dự một lát, cuối cùng thỏa hiệp, định phân phó tu sĩ bên dưới thì lại bị Vu Thừa Duyệt ngăn lại, hắn nói muốn tự mình chọn người.
“……Đi đi.” Thành chủ phu thân thay hắn buộc chặt lại áo choàng, “Thân thể không khỏe thì lập tức phải quay lại ngay.”
Vu Thừa Duyệt chậm rãi bước xuống bên dưới đại điện, hắn nhìn về phía Du Phục Thời, lấy ra một túi linh thạch: “Ngươi có thể chở ta bay một vòng phủ thành chủ không?”
Hắn tuy lớn lên ở phủ thành chủ nhưng lại chưa từng biết toàn cảnh của nơi này.
Du Phục Thời nhận lấy túi, mở ra nhìn thoáng qua, có chút ghét bỏ phẩm chất của linh thạch quá thấp, bất quá hắn vẫn giao túi linh thạch cho phàm nhân bên cạnh: “Diệp Tố, sọt.”
Đại sư tỷ lấy ra từ túi Càn Khôn chiếc sọt đã lâu không dùng tới, đưa cho tiểu sư đệ, nhìn hắn làm một loạt thao tác nước chảy mây trôi, đầu tiên nhét Vu Thừa Duyệt vào trong sọt, sau đó lại điều khiển Khấp Huyết kiếm bay lên trời.
Du Phục Thời cũng không đứng trên thân Khấp Huyết kiếm mà ngược lại bảo Diệp Tố ngự kiếm chở hắn đi theo, ngự kiếm rất mệt, để phàm nhân này làm.
“Diệp Tố.” Du Phục Thời đứng ở phía sau, nắm quần áo của đại sư tỷ, nhỏ giọng nói: “Mai mốt làm một cái sọt mới cho ta.”
Đồ người khác dùng qua hắn không cần nữa.
Diệp Tố quay đầu liếc tiểu sư đệ một cái: “Đệ có thể tự mình ngự kiếm rồi, không cần sọt nữa.”
Du Phục Thời mặc kệ: “Ngươi phải làm cho ta một cái mới.”
Đây cũng không phải là chuyện gì lớn, cũng khó có được tiểu sư đệ lần đầu tiên có ý thức kiếm tiền, Diệp Tố đồng ý: “Đợi ra khỏi đây ta sẽ làm.”
Gió thổi qua mặt Vu Thừa Duyệt, làm tóc mai hắn có chút loạn, hắn quay đầu hỏi hai người: “Tu sĩ các ngươi ngự kiếm là cảm giác như thế này sao?”
Bởi vì lần trước không thể lấy ra được nhiều linh thạch từ giới, nên Du Phục Thời chỉ muốn kiếm linh thạch, đối với lời tán gẫu này của Vu Thừa Duyệt hắn cũng không quan tâm, tiểu sư đệ còn đang nghĩ để Diệp Tố làm sọt dạng gì cho hắn.
Diệp Tố búng ngón tay, một vòng linh thực phòng hộ trùm lấy Vu Thừa Duyệt, ngăn gió không thổi đến hắn: “Gần như là như vậy.”
Vu Thừ Duyệt nhìn vòng linh lực, hiếu kỳ duỗi tay chạm chạm, trong mắt hiện lên một tia hâm mộ không thôi: “Đây là linh lực?”
Tầm mắt của Diệp Tố dừng ở phủ thành chủ bên dưới, hôm nay khắp nơi trong phủ đèn đuốc sáng trưng, có thể thấy được rõ ràng mọi người đang làm cái gì.
“Bọn họ nói ta có căn cốt để tu đạo, chỉ tiếc thân thể không chịu nổi,” Vu Thừa Duyệt lầm bầm lầu bầu, “Nếu có thể tu đạo thì tốt rồi, sẽ không sinh bệnh, sẽ không đau.”
“Tu đạo cũng sẽ đau.” Diệp Tố quay đầu nói với hắn, “Cũng sẽ chết.”
Gương mặt tái nhợt của Vu Thừa Duyệt dưới ánh trăng gần như trong suốt, đôi mắt yên tĩnh nhìn những người đang bận rộn tới lui dưới phủ thành chủ: “Vậy ư?”
Diệp Tố thuân miệng nói: “Tu sĩ khi đến một cảnh giới nhất định thì mỗi lần tiến giai đều sẽ có lôi kiếp, thậm chí còn có khả năng sinh ra tâm ma.”
“Vậy nếu làm ma, có phải sẽ nhẹ nhàng hơn không?” Vu Thừa Duyệt đột nhiên hỏi.
“Chắc là vậy?” Diệp Tố nói, “Hình như ma vật tu luyện nhanh hơn so với tu sĩ.”
“Cô không cảm thấy ma nên bị giết sao?” Vu Thừa Duyệt tựa vào thành sọt hỏi.
Lời này của Vu Thừa Duyệt khiến Diệp Tố không khỏi nhìn hắn thêm vài lần: “Còn phải xem là ma gì nữa.”
“Vậy ư?” Thanh âm của Vu Thừa Duyệt mỏng manh đến nỗi gần như không nghe thấy, sau đó liền phiêu tán giữa không trung.
……
Sau khi đưa Vu Thừa Duyệt dạo xong một vòng phủ thành chủ trở về, bên dưới dường như đã xảy ra chuyện gì đó, mọi người xôn xao nhốn nháo.
Ba người vừa đáp đất thì liền phát hiện trên mặt đất có mười mấy xác chết đang nằm, tất cả bọn họ thất khiếu đều chảy ra máu đen, máu rơi vãi khắp nơi trên những phiến đá lót trên đường đi, những người này đều là thủ vệ tu sĩ của phủ thành chủ.
“Thừa Duyệt, mau qua đây.” Thành chủ phu nhân vừa nhìn thấy Vu Thừa Duyệt thì lập tức kéo hắn đứng sát vào mình, “Nơi này đã xảy ra chuyện, để tỷ sai người đưa đệ về phòng trước.”
“Bọn họ làm sao vậy?” Vu Thừa Duyệt nhìn mấy người trên mặt đất hỏi.
“Là ma, bị ai đó giết, ném ở trên đường.” Lệ Diệu Minh sắc mặt khó coi, phân phó các thủ hạ, “Hạ lệnh mọi người canh phòng nghiêm nhặt, mời Quan Hộ Thành đến đây.”
Diệp Tố đứng bên cạnh, nhìn đảo qua chung quanh một vòng, Lục Trầm Hàn, Ninh Thiển Dao cùng với Giản Hồ từ đầu tiệc đến giờ vẫn chưa từng xuất hiện.
Mấy người Từ Trình Ngọc sau khi động thủ xong đều sẽ thay những ma vật chết đi viện một lý do nào đó, khiến mọi người trong phủ thành chủ tin rằng bọn họ có việc gì đó nên đã rời đi, chứ không công khai ném ma thi khắp nơi như vậy.
Diệp Tố quả thật không hề nghĩ sai.
Những ma vật đang nằm dưới đất đúng là do Lục Trầm Hàn cùng Ninh Thiển Dao, Giản Hồ giết. Bởi vì có máu của Ninh Thiển Dao thêm vào nên Thông Ma Bàn rốt cuộc có thể tìm ra được ma vật, bất quá chỉ trong một ngày bọn họ lại liên tục chém chết mười mấy người. Hiện giờ tuy đã nắm danh ngạch vào vòng tiếp theo trong tay nhưng bọn họ vẫn không ngừng lại mà tiếp tục tìm kiếm những ma vật khác.
Lúc này, Cốc Lương Thiên vốn vẫn luôn ngồi ở dưới điện bỗng nhiên đứng dậy, hắn nhắm mắt lần chuyển tràng hạt trong tay, người hắn dần bay lên khỏi mặt đất, pháp trượng đài sen trong tay phát ra kim quang.
Bốn phương tám hướng của toàn bộ Huy Thành đột nhiên xuất hiện ánh kim quang của trận pháp, các tia sáng hội tụ về trên đóa sen trên pháp trượng.
Trong nháy mắt, phảng phất như một tầng vải dày âm u phủ lên cả Huy Thành đột ngột bị kéo ra, tà ác quay cuồng.
“Phật Tử?” Thành chủ kéo phu nhân và đệ đệ ra phía sau che chở, nhìn Cốc Lương Thiên, không rõ hắn đang làm cái gì.
“Dẫn Ma Trận?” Mai Cừu Nhân đang khiêu vũ đột nhiên dừng lại, ngửa đầu nhìn trận pháp trên không.
Nhan Hảo kinh ngạc: “Cốc Lương Thiên đây là có ý gì?”
Dẫn Ma Trận vừa lập thì nội trong vòng một canh giờ, ma vật tất hiện, nhưng để dựng lên pháp trận khổng lồ như vậy không ít đệ tử Vạn Phật Tông sẽ bị hao hết linh lực, mà các đệ tử của các tông môn khác hoàn toàn có thể nhặt được món hời.
“Dẫn Ma Trận bao trùm lấy toàn thành.” Trình Hoài An nhìn kim quang lấp lóe, “Vạn Phật Tông từ lúc tiến vào đã bắt đầu chuẩn bị.”
Liên Liên khoanh hai tay trước ngực: “Chờ đến tối nay mới động thủ, Phật Tử thật đúng là có kiên nhẫn.”
……
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Phàm nhân trong Huy Thành nhìn thấy trận quang chiếu sáng khắp nơi, không khỏi hoảng loạn, ngay cả các tu sĩ trong thành cũng sôi nổi chạy ra, tìm hiểu xem là chuyện gì.
“Mắt trận nằm ở trong phủ thành chủ.” Một ít tu sĩ phát hiện ra manh mối.
Trên đường phố đêm khuya không ngừng có người hé ra cửa sổ, nỗi sợ hãi lan tràn khắp nơi, các phàm nhân đóng chặt cửa, người một nhà tập trung bên nhau.
Thế nhưng, hỗn loạn bùng lên trong nháy mắt.
“Ma! Là ma!”
Trên đường có một tu sĩ điên cuồng kêu lớn, bụng bị lủng một lỗ rất to, ruột sắp chảy hết ra đất, nhưng hắn dường như lại không phát hiện, chỉ liều mạng chạy trốn.
Hắn muốn chạy vào một cửa hàng nào đó bên đường nhưng còn chưa tới gần thì các cánh cửa đã từng cánh từng cánh bị đóng sầm lại, người bên trong toàn bộ núp đi hết, thậm chí còn dựng lên kết giới phòng hộ.
“Mở cửa, cứu ta với……” Người nọ giãy giụa đập cửa khách đi3m Quy Phúc, nơi này tu sĩ tập trung nhiều nhất, chỉ cần có người nguyện ý ra tay thì hắn vẫn còn cơ hội giữ mạng, nhưng cửa của khách đi3m Quy Phúc trước sau lại không hề mở ra.
Hắn xoay người tựa lưng vào cửa khách đi3m, từ từ khuỵa xuống, che lại bụng của mình: Ma đuổi tới rồi!
“Là ma.” Một vài đệ tử Côn Luân trong khách đi3m muốn đi ra nhưng thấy đồng môn xung quanh bất động nên có chút do dự.
“Trước chờ xem tình huống thế nào đã.”
“Chỉ còn lại hơn ba mười ma vật thôi, nếu còn không động thủ thì sẽ bị người khác đoạt mất đấy.”
“Không thấy quần áo của người nọ sao? Là thị vệ thủ thành, cảnh giới cũng không kém hơn chúng ta.”
Trong lúc nhất thời, những người trong khách đi3m không một ai ra tay, chỉ xuyên qua kẽ hở cửa lớn nhìn ra bên ngoài, trên đường có một đạo hắc ảnh đang ngày một tiến tới gần, mang theo một vị tanh hôi nồng nặc, nó túm lấy người bên ngoài cửa, há to miệng muốn táp xuống cổ hắn.
“Ở đây!”
Trên đường phố bỗng vang lên âm thanh rút kiếm đồng loạt, các đệ tử Ngô Kiếm Phái từ sân nhỏ phía sau khách đi3m chạy ra, phi thân tới ngăn cản động tác của ma vật.
Nhân Ma có thể so với tu sĩ Kim Đan kỳ, mà ma vật này bản thân nó vốn là tu sĩ Kim Đan kỳ, sau khi nhập ma thì thực lực càng mạnh hơn, đệ tử chạy tới đầu tiên nhất chỉ qua hai chiêu liền bị đánh bay ngã trên mặt đất.
Đệ tử đó liếc mắt nhìn thấy thị vệ thủ thành đã được đồng môn dẫn đi, nhanh chóng đứng dậy hô: “Liệt Kiếm Trận!”
Tất cả đệ tử Ngô Kiếm Phái kết kiếm trận, vây quanh lấy ma vật đó, kiếm quang màu xanh lam sáng rực lóa mắt, chiếu xuống đường, rốt cuộc khiến mọi người có thể thấy rõ diện mạo của ma.
Không ngờ lại cũng là một thị vệ thủ thành, chẳng qua giờ phút này hai mắt của hắn đỏ quạch, khóe miệng bị hai răng nanh nhô lên xé rách đến tận mang tai.
Các đệ tử tông môn trước giờ chưa bao giờ tiếp xúc qua ma, đây là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy, mặc dù chỉ là hư ảnh của hai mươi năm trước nhưng cũng không khỏi sinh ra sợ hãi.
Cũng may rốt cuộc vẫn là đệ tử đại tông môn, rất nhanh điều chỉnh lại được trạng thái, một lòng kết Liệt Kiếm Trận, tất cả huy kiếm tề tụ, chém xuống ma vật đối diện.
Tuy nhiên công kích lại không được quá thuận lời, đối mặt một ma vật vừa xa lạ vừa đáng sợ, kiếm trận mấy lần chệch khỏi quỹ đạo, vài đệ tử còn bị Nhân Ma đả thương, nhưng theo thời gian dần trôi, các đệ tử Ngô Kiếm Phái rốt cuộc tìm lại được cảm giác phối hợp khi huấn luyện ở tông môn.
“Kiếm trảm!”
Đệ tử dẫn đầu bắt lấy một sơ hở của ma vật, hội tụ lại tất cả bóng kiếm, chém thẳng xuống, kiếm ý ngất trời.
Ma vật kia bị trảm lìa đầu, trong nháy mắt khi đầu hắn chạm đất thì gương mặt dữ tợn lại dần dần biến mất, khôi phục lại bộ dáng tu sĩ bình thường.
—— thông hành đơn lại giảm xuống một nhân ma.
“Kiếm trận của Ngô Kiếm Phái cũng chỉ có vậy.” Một đệ tử Côn Luân trong khách đi3m trào phúng.
“Lần này đã bị bọn họ giành trước trảm ma.”
“Mọi người mau, đi ra ngoài tìm ma.”
Các đệ tử Côn Luân sau khi xem xong trận chiến bên ngoài thì cũng đã có hiểu biết đại khái về Nhân Ma trong Huy Thành, trong lòng cũng ổn định hơn.
……
Sự việc giống như vậy không ngừng phát sinh trong thành.
Từ khi Dẫn Ma Trận xuất hiện, ma lục tục bị ép ra tới, đặc biệt trong phủ thành chủ là nhiều nhất.
Nhưng phần nhiều lại là Thiên Ma, tu sĩ bình thường căn bản không phải là đối thủ của chúng, đệ tử dự thi của các tông lúc này cũng không hề cố kỵ thân phận, sôi nổi ra tay trảm ma, đánh đến trời đất tối sầm.
Quan Hộ Thành còn chưa tới nhưng vài hộ vệ vốn đang bảo vệ thành chủ lại đột nhiên biến thành bộ dáng ma vật, thành chủ chỉ là phàm nhân, thậm chí còn không phát hiện ra biến hóa của các hộ vệ bên người, chỉ toàn tâm che chở cho phu nhân và Vu Thừa Duyệt ở phía sau.
Diệp Tố chợt ra tay, nàng ném vài đạo phù chú về hướng Thiên Ma, thu hút sự chú ý của bọn chúng.
“Các ngươi?” Thành chủ trợn to hai mắt, cơ hồ không phản ứng kịp đã xảy ra chuyện gì, không ngờ tất cả thủ hạ quen thuộc bên người lại đều là ma vật.
Vu Thừa Duyệt đứng bên cạnh thành chủ phu nhân, nắm tay của tỷ tỷ, an tĩnh nhìn Diệp Tố cùng Du Phục Thời đối phó đám Thiên Ma đó.
Khấp Huyết kiếm không cần Du Phục Thời phân phó liền chủ động xông tới đón đầu Thiên Ma, vô luận là máu yêu ma hay máu tu sĩ thì đều có thể khiến nó trở nên hưng phấn.
Tốc độ của Thiên Ma còn nhanh hơn tu sĩ Nguyên Anh bình thường, các phù chú Diệp Tố vẽ trước đó không mang lại hiệu quả quá lớn, nàng nhớ lại cử chỉ của Liên Liên và Trình Hoài An đêm đó, đầu ngón tay triệu hồi ra linh lực vẽ một đạo phù giữa không trung, phù ý dày nặng chậm rãi hình thành.
Phù thành, Diệp Tố dùng sức đẩy phù chú về phía trước, đạo phù đó đánh vào trên người Thiên Ma, hạn chế hành động của nó.
Lúc này, một tay khác của Diệp Tố vốn rũ bên sườn lại vẽ xong một phù chú khác, lại dùng sức đánh về phía trước, quăng nó lên người Thiên Ma.
Trong nháy mắt Thiên Ma giãy giụa, nàng dán một lá Tật Tốc Phù lên người, cả người đột nhiên xuất hiện trước mặt nó, chủy thủ trong tay không chút do dự c ắm vào trong ngực Thiên Ma.
Thiên Ma hóa thành làn khí màu đen tản đi, quần áo của hộ vệ rơi xuống mặt đất.
Diệp Tố tụ tập linh lực trong lòng bàn tay, nàng chưởng linh thực về phía làn khí màu đen, đánh nát nó trước khi nó kịp chạy trốn.
Một tên Thiên Ma khác nhảy tới từ phía sau, muốn đánh lén Diệp Tố, nhưng lại bị Du Phục Thời đứng bên cạnh dùng Vụ Sát Hoa đánh trúng, một bên bả vai của nó bị cắn.
Diệp Tố quay đầu, hai tay chụm lại, ngón cái và ngón trỏ đối nhau, sau đó lại tách ra tạo ra pháp trận: “Mượn Linh Thông Pháp, vặn!”
Pháp trận từ dưới mặt đất dựng lên, trói lại Thiên Ma, vặn một cái, bẻ gãy người của nó.
Mấy tên Thiên Ma đều bị gi3t chết, yến hội sinh thần cũng tan hoang thành một bãi chiến trường, các tân khách run bần bật trốn ở khắp nơi, nhưng đột nhiên có một khách nhân hai mắt biến đỏ, quay đầu muốn cắn đứt cổ người bên canh.
Cốc Lương Thiên ra tay, ném tràng hạt lên trên người khách nhân đó, miệng niệm pháp quyết, cuối cùng ma vật cũng bị gi3t chết.
……
“Thành Chủ.” Qua một lúc lâu sau, Quan Hộ Thành một thân đầy máu chạy tới.
Sắc mặt của Lệ Diệu Minh khó coi tới cực hạn, nhưng ngữ khí ngược lại rất bình tĩnh: “Huy Thành đã bị ma xâm lấn sao?”
Quan Hộ Thành nắm kiếm: “Có không ít tu sĩ đang truy lùng ma vật trong thành, tình hình đã dần ổn định.”
“Còn trong phủ?”
“Thuộc hạ đã xử lý một đám.”
“Kiểm kê thương vong.” Thành chủ nhìn thấy Quan Hộ Thành tới, tâm trạng cũng yên ổn hơn một chút, hắn nhìn về phía Cốc Lương Thiên, biểu tình có chút phức tạp: “Việc này, Phật Tử hẳn là nên báo trước với chúng ta.”
Cốc Lương Thiên thu hồi tràng hạt: “Chỉ sợ người có tà tâm tìm cách đào tẩu.”
Diệp Tố đứng ở một góc nhìn thông hành đơn trong tay, số ở mặt trên đang không ngừng giảm xuống, mãi khi về đến một số thì không hề động nữa: 2.