Mục lục
KHÔNG CẦN LOẠN ĂN VẠ - Hồng Thứ Bắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thượng Thanh Phong, đại điện Côn Luân.

Phong Trần đạo nhân đã đổi sang một thân quần áo khác, nét mặt so với khi trên sân thi đấu thì càng hiển lộ uy nghiêm, hai bên trái phải của ông là các trưởng lão của các phong Côn Luân, bốn vị tông chủ còn lại thì ngồi ở bên dưới.

Các đệ tử có mặt trong Nghị Sự Đường ở Huy Thành lúc ấy lục tục đến nơi, tất cả đều phải chờ ở bên ngoài, sau khi tề tựu đông đủ mới được phép tiến vào.

Các đệ tử đều gồng thẳng sống lưng, chống lại uy áp bước vào trong điện.

Duy chỉ riêng Du Phục Thời vẫn giữ nguyên bộ dáng biếng nhác, dựa cả người vào Diệp Tố, hắn cực kỳ buồn ngủ, chỉ muốn nhanh nhanh được về phòng nghỉ ngơi.

Diệp Tố cảm thấy cơn buồn ngủ của tiểu sư đệ đến quá chóng vánh, nàng nghi ngờ đạo sát ý cuối cùng của Quan Hộ Thành đã làm hắn bị thương, nàng quay đầu lại nói với Du Phục Thời: “Chờ hỏi xong chuyện là có thể lập tức trở về.”

Giữa các đệ tử đang gồng mình chống lại uy áp, động tác nhỏ của hai người nổi bật cực điểm, hoặc có thể nói chướng mắt cực điểm.

Lão nhân tóc nâu – một trưởng lão của Côn Luân đứng ở gần đó thấy vậy thì cười lạnh một tiếng, ông ta cực kỳ bất mãn với Diệp Tố và Du Phục Thời, ở trên sân thi đấu suốt ngày to nhỏ thì chớ, hiện giờ vào đến đại diện vẫn cứ châu đầu ghé tai.

“Nghe nói trong Huy Thành có Ma Chủ.” Thanh âm của Phong Trần đạo nhân truyền đến từ phía trên, không giận tự uy, truyền vào trong tai các đệ tử ẩn ẩn gây ra đau đớn, đây chính là cảnh giới chân chính không chút nào thu liễm của tông chủ Côn Luân, chỉ với mỗi âm thanh nói chuyện cũng đã có thể khiến những người có tu vi thấp bị thương, “Ai trong các đệ tử đứng ra nói rõ ràng?”

Lục Trầm Hàn đứng ở hàng đầu tiên trong số các đệ tử, hạ mi mắt không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Nếu đã như vậy thì mời Phật Tử nói một chút về sự việc đã phát sinh trong đó.” Ánh mắt của Phong Trần đạo nhân dừng trên người Cốc Lương Thiên đang đứng ở một góc khác của đội ngũ.

Cốc Lương Thiên ngẩng đầu: “Trăm tên ma vật trong Huy Thành chỉ là manh mối giả do Ma Chủ làm ra, việc Huy Thành bị đồ sát trong một đêm, hung thủ chỉ có một mình bà ta.”

Tuy rằng năm đại tông chủ đã có chuẩn bị tâm lý nhưng khi chính tai nghe thấy những lời này thì vẫn khiếp sợ không thôi.

“Các ngươi làm sao phát hiện ra bà ta là Ma Chủ?” Tông chủ Ngũ Hành Tông bất chấp linh phủ bị hao tổn mà lưu lại đại điện, nhìn chằm chằm Cốc Lương Thiên vội vã hỏi.

“Bà ta thả ra 98 tia thần thức trong trận pháp nghịch chuyển giả làm ma vật, đến cuối cùng khi mọi người tìm kiếm hai ma vật còn lại thì dẫn dắt mọi người nghĩ rằng thành chủ và thành chủ phu nhân là ma vì trên người hai người có ma khí.” Cốc Lương Thiên vừa lần tràng hạt trong tay vừa chậm rãi nói: “Tuy nhiên có người phát hiện ra trên người bọn họ có ma khí là do ma trận cảm nhiễm chứ không phải là ma.”

Cấp bậc của ma càng cao thì càng giống tu sĩ, Thiên Ma tàn nhẫn thị huyết, nhưng ma vật cấp cao hơn lại không có đặc thù rõ ràng như thế, đây cũng là lí do vì sao sau khi thành chủ và thành chủ phu nhân bị giết thì mọi người vẫn cho rằng bọn họ là ma.

Những tu sĩ đi vào trước đó nghĩ rằng bọn họ là ma vật cấp bậc cao.

Sắc mặt của tông chủ Vạn Phật Tông và tông chủ Ngũ Hành Tông cực kỳ khó coi, trong pháp trận mà bọn họ liên thủ thiết lập lại có Ma Chủ công khai đi vào, còn thả ra 98 tia thần thức xoay biết bao nhóm tu sĩ như đồ ngốc.

“Ai phát hiện ra thành chủ và thành chủ phu nhân không phải ma?” Tông chủ Ngô Kiếm Phái Chu Kỳ hỏi.

“Ngoại từ đệ tử Côn Luân thì còn có thể là ai.” Tông chủ Thượng Khuyết Tông chậc lưỡi một tiếng nói, “Ta nhớ rõ một năm trước, đạo nhân đã giao Thông Ma Bàn cho Lục Trầm Hàn.”

“Bất quá là nhờ pháp bảo mà thôi.” Phong Trần đạo nhân phất tay ý bảo Cốc Lương Thiên nói tiếp.

“Rõ ràng là do mấy người Diệp Tố phát hiện ra.” Mã Tòng Thu cúi đầu nói thầm một tiếng.

Nhưng mà trong đại điện này, trừ nhóm đệ tử thì tu vi của vị nào cũng cực cao, muốn không nghe thấy lời lầm bầm của hắn cũng khó.

“Vậy mà lại không phải Lục Trầm Hàn?” Tông chủ Thượng Khuyết Tông nhìn về phía Mã Tòng Thu, trong giọng nói có một tia hứng thú không dễ phát hiện, “Ngươi nói tỉ mỉ hơn xem nào.”

“Diệp Tố tuy rằng không có Thông Ma Bàn nhưng nàng ấy phát hiện ra huyết đàm và pháp trận ở Mai Viên có vấn đề.” Mã Tòng Thu thấy mấy vị tông chủ đều nhìn mình, ưỡn ngực ngẩng đầu nói, “Ma trận nếu dùng máu trong huyết đàm vẽ ra thì có thể khiến người khác bị dính lên ma khí, thành chủ và thành chủ phu nhân căn bản là bị hãm hại. Lúc ấy chúng đệ tử đều ngây ngẩn cả người, sau đó lại chính Diệp Tố phát hiện ra Quan Hộ Thành còn chưa biến mất, chúng ta mới biết được Quan Hộ Thành có vấn đề.”

Khi đêm dân trong thành bị tàn sát bắt đầu, từng người sẽ biến mất đúng theo thứ tự họ đã chết hai mươi năm trước.

Lúc trước năm đại tông đã dựa vào tình hình như vậy mà suy đoán nếu không tìm ra hết tất cả ma vật thì cuối cùng số ma vật dư lại sẽ quay sang giết những người tiến vào pháp trận, cho nên lần nào mọi người đi vào cũng đều nóng lòng muốn tìm ra hết số ma vật càng nhanh càng tốt mà xem nhẹ những dấu hiệu mấu chốt.

Tông chủ Ngô Kiếm Phái ngửa đầu nhìn lên trên nóc của đại điện, không muốn nhìn thêm giây phút nào bộ dáng kiêu ngạo của đệ tử nhà mình, ai không biết còn tưởng rằng là do nó phát hiện ra đấy.

—— mất mặt!

“Nếu nói như vậy Quan Hộ Thành trong trận pháp là Ma Chủ giả mạo.” Tông chủ Hợp Hoan Tông hỏi, “Vậy mấy đứa làm sao có thể chạy ra được?”



“Không phải giả mạo.” Diệp Tố lên tiếng, “Từ lúc bắt đầu bà ấy chính là Quan Hộ Thành.”

“Lời này có ý gì?”

Cả năm đại tông chủ đều khó hiểu.

Diệp Tố nhìn về phía Phong Trần đạo nhân đang đứng trên chỗ cao nhất của đại điện: “Người hai mươi năm trước trong một đêm tàn sát hết dân trong thành chính là Quan Hộ Thành, trong vòng hai mươi năm qua người ở trong pháp trận nghịch chuyển giết người cũng chính là bà ta, hoặc là nói cách khác, vị chấp sự của Côn Luân năm đó lưu lại Huy Thành làm Quan Hộ Thành vẫn luôn là Ma Chủ.”

Lời này nói ra như thả xuống một quả bom, khiến cho toàn bộ mọi người trong điện đều chinh lăng.

“Tiểu hữu là đang nói tên Ma Chủ đó đã từng ở Côn Luân?” Ánh mắt Phong Trần đạo nhân nhìn Diệp Tố đầy sắc bén nhưng ngữ khí vẫn trước sau ôn hòa không đổi.

“Là chính miệng Ma Chủ nói như vậy.” Diệp Tố cố gắng đỡ lấy uy áp, mỉm cười: “Chi tiết cụ thể hẳn là Côn Luân sẽ biết rõ hơn ai hết.”

Sau một lát, Phong Trần đạo nhân khẽ gật đầu: “Việc này Côn Luân sẽ tiến hành điều tra, bất quá các ngươi làm sao có thể chạy ra được? Ma Chủ bị phát hiện còn thả các ngươi rời đi sao?”

“Trong trận còn có một người, là đệ đệ của thành chủ phu nhân, hắn đã ngăn cản Ma Chủ.” Diệp Tố nói, “Hắn đã làm một giao dịch với bà ta để thả chúng ta rời đi.”

“Đệ đệ của thành chủ phu nhân?” Tông chủ Ngũ Hành Tông như nhớ ra gì đó, “Là người bệnh tật quấn thân ở trong phủ đó, hắn đã dùng cái gì để giao dịch với Ma Chủ?”

Hắn bất quá chỉ là một phàm nhân mà thôi.

“Linh Lung Cốt.” Khi Diệp Tố nói lời này nàng không bỏ sót bất cứ biểu tình nào của năm đại tông chủ. Mặc dù bọn họ khống chế cực tốt nhưng trong nháy mắt ai cũng có chút biến đổi, hiển nhiên là bọn họ biết về Linh Lung Cốt.

“Thì ra là thế, thì ra là thế.” Tông chủ Ngũ Hành Tông lẩm bẩm, “Thế mà lại là Linh Lung Cốt.”

Các đệ tử ở bên dưới không một ai biết gì về Linh Lung Cốt, chưa từng nghe nói qua.

“Đạo nhân, Linh Lung Cốt là cái gì?” Lục Trầm Hàn rốt cuộc mở miệng hỏi.

“Linh Lung Cốt……” Phong Trần đạo nhân tựa hồ đang tìm từ thích hợp, ngừng một lát mới nói tiếp: “Trong sáng thiên nhiên, được Thiên Đạo chiếu cố, tiến giai vô lôi kiếp. Sau Thần Vẫn kỳ một vạn năm có xuất hiện một tán tu, trời sinh Linh Lung Cốt, mới đến trăm tuổi đã độ kiếp.”

Thật sự có người trăm tuổi độ kiếp!

Vì đã chịu ma âm tẩy não của Hạ Nhĩ quá nhiều, khi nghe được lời này Mã Tòng Thu lặng lẽ liếc nhìn Diệp Tố bên cạnh.

“Trước giờ chúng đệ tử chưa bao giờ nghe qua.” Lục Trầm Hàn nói.

“Người nọ tiến giai quá mức nghịch thiên, vì đề phòng đạo tâm của các tu sĩ tu chân giới dao động, các đại tông chủ đã phong tỏa tin tức.” Nói đoạn Phong Trần đạo nhân bỗng nhiên chụp tay lên thành ghế, một luồng linh lực cuồn cuộn lan ra, ngữ khí tức giận nói: “Linh Lung Cốt có thể tu được bất kỳ đạo nào, Ma Chủ kia nhất định là vì thèm muốn Linh Lung Cốt nên mới sinh ra ma tâm, mới động tay động chân trong pháp trận nghịch chuyển.”

“Không biết đó là Ma Chủ nào.” Tông chủ Ngô Kiếm Phái nói, “Linh Lung Cốt rơi vào tay Ma giới, sợ là sẽ có biến.”

“Ma giới mơ ước linh khí của tu chân giới đã mấy vạn năm, sau khi có được Linh Lung Cốt thế tất sẽ nhiều thêm một nguồn trợ lực không nhỏ.” Tông chủ Vạn Phật Tông chuyển động tràng hạt, thấp giọng niệm một câu gì, sau đó nói: “Đệ tử các tông phải nhanh chóng tăng cao năng lực, không thể để Ma giới có cơ hội thừa nước đục thả câu.”

“Chuyện này không được nói với bất kỳ người nào khác, ngay cả tu sĩ dự thi khác cũng không được.” Phong Trần đạo nhân nhìn chúng đệ tử bên dưới, “Được rồi tất cả quay về đi, chuẩn bị cho vòng thi đấu tiếp theo.”

……

Các đệ tử có mặt ở Nghị Sự Đường lúc đó phần lớn đều là người của năm đại tông, sau khi ra khỏi đại điện Côn Luân thì đều đi theo tông chủ của bổn tông trở về.

Chỉ có bốn người Thiên Cơ Môn, cùng với Ninh Thiển Dao và Giản Hồ là không có trưởng bối để theo.

Ninh Thiển Dao nhìn bốn người đang đi cùng với nhau ở đằng trước, do dự một lát, bước tới: “Đại sư tỷ, tỷ còn đang giận Thiển Dao sao?”

“Ta?” Diệp Tố ngạc nhiên quay đầu lại, khi ở Huy Thành tuy bọn họ cùng có mặt trong phủ thành chủ nhưng cũng chưa bao giờ nói chuyện với nhau câu nào.

“Chuyện dùng thân phận Vô Danh Tông báo danh, chờ sau khi trở về muội nhất định sẽ nhận sai với trưởng môn.” Ninh Thiển Dao lại gần Diệp Tố hơn chút nữa, kéo lấy tay áo của nàng lắc lắc, ra bộ làm nũng, “Đại sư tỷ, tỷ đừng giận nữa nhé.”

Mỗ tiểu sư đệ nào đó đang đứng ở phía sau nắm quần áo của đại sư tỷ thấy vậy thì đột nhiên tiến lên vung tay áo, hất tay của Ninh Thiển Dao ra, từ đầu tới cuối hắn không nói lời nào, vung tay xong hắn lại quay về vị trí cũ đứng dựa lên người Diệp Tố.

Ninh Thiển Dao: “……”



Diệp Tố quay đầu, tầm mắt dừng ở cánh tay của vị tiểu sư đệ nào đó vẫn đang dùng ống tay áo bọc kín mít lại, trong lòng không hiểu sao cảm thấy buồn cười.

“Ta không giận.” Diệp Tố nhìn Ninh Thiển Dao nói, “Đồng môn chi gian luận bàn mà thôi, tiểu sư muội cũng không cần để ở trong lòng.”

“Thật ư?” Ninh Thiển Dao lần này trực tiếp ôm lấy cánh tay của Diệp Tố, muốn cùng đi với nàng, trông như thể hai người cực kỳ thân thiết, “Đại sư tỷ, lúc ở trong pháp trận nghịch chuyển tỷ thật lợi hại, ma trận đó vậy mà tùy tay là đã có thể vẽ ra được.”

Diệp Tố hoàn toàn không nghĩ tới Ninh Thiển Dao sẽ…… cố gắng muốn làm thân với nàng như vậy.

Nàng còn chưa kịp rút tay của mình ra thì gót chân bỗng nhiên bị người giẫm một cái.

Diệp Tố vừa quay đầu lại thì đập vào mắt là gương mặt cực kỳ buồn ngủ của tiểu sư đệ.

“Ta không phải cố ý.” Du Phục Thời rũ mắt, “Ngươi đi quá chậm.”

“Tiểu sư muội, ta thấy muội luyện kiếm cũng không tệ.” Diệp Tố rút tay lại, nói với Ninh Thiển dao, “Không bằng chúng ta so tốc độ ngự kiếm, thế nào?”

“Ngự kiếm?” Ninh Thiển Dao ngơ ngác hỏi lại.

Diệp Tố bảo Du Phục Thời lấy ra Khấp Huyết kiếm, hai người dẫm lên kiếm, vèo một tiếng biết mất trước mắt của mấy người ở đây.

Ninh Thiển Dao: “……”

Dịch Huyền đứng ở phía sau nhướng mày, quay đầu hỏi Lữ Cửu bên cạnh: “So không?”

Lữ Cửu: “Ta chỉ mới Nguyên Anh trung kỳ, ngươi đã là Nguyên Anh hậu kỳ.”

Nhưng mà khi nói chuyện nàng đã lấy ra kiếm, giành trước bay đi mất.

Dịch Huyền chờ nàng bay được một đoạn rồi mới cúi đầu nói với Trọng Minh đao: “Chúng ta đi.”

Ninh Thiển Dao đứng ở đó như trời trồng, một lát sau mới cắn răng nói với Giản Hồ: “Chúng ta cũng đi.”

Đệ tử của các tông còn chưa đi xa, nghe thấy có thanh âm từ đằng xa thì ngẩng đầu lên, liền thấy mấy người Thiên Cơ Môn vèo vèo bay qua.

“Tinh lực của bọn họ tốt thật đấy.” Mai Cừu Nhân ngửa đầu cảm thán, “Người Thiên Cơ Môn nhìn thấy có vẻ không quá bình thường.”

Nhan Hảo nhớ lại cấm địa trong cửa thứ nhất, Diệp Tố cắt đứt thần thức của chính mình mà mặt không hề nhăn một chút nào, lắc đầu nói: “Người bình thường không thể làm ra loại chuyện này được.”

……

Diệp Tố mang theo Du Phục Thời ngự kiếm trở về sân, thành công thoát được tiểu sư muội đột nhiên uống lộn thuốc, Ninh Thiển Dao đột nhiên thân cận như vậy làm da đầu nàng có chút tê dại.

“Đại sư tỷ!” Ba vị sư đệ sư muội đang phân loại tài liệu mới trong viện, nghe thấy tiếng động thì đồng loạt quay đầu lại, Tây Ngọc kinh hỉ hô lên, “Mọi người ra tới rồi!”

Minh Lưu Sa đứng dậy: “Thông, qua, không, tỷ?”

“Đại sư tỷ nhất định là qua!” Hạ Nhĩ khẳng định nói.

Diệp Tố cười nói: “Qua rồi.”

“Đệ biết ngay mà.” Hạ Nhĩ nói, “Không có chuyện gì mà đại sư tỷ không làm được.”

Lúc này Dịch Huyền cũng đáp xuống sân, Lữ Cửu theo sát đằng sau.

“Ta mệt.” Du Phục Thời nói xong liền xoay người về phòng của mình.

Hắn vừa đóng cửa thì Khấp Huyết kiếm cũng bị nhốt ở ngoài, nó xoay vài vòng, lui về sau một chút, nhìn bộ dáng như lấy đà muốn đâm vào phòng.

Diệp Tố duỗi tay bắt lấy Khấp Huyết kiếm, ném nó vào trong sân: “Ở bên ngoài đợi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK