Hư ảnh cần thời gian mới có thể hóa thành thật thể, trước khi Diệp Tố rời đi chỉ thấy được mặt của hai đạo hư ảnh, còn hư ảnh ở bắc phương vì bị Du Phục Thời đả thương, lại không có tu sĩ để hấp thụ như hư ảnh ở tây phương Côn Luân nên vẫn chậm chạp chưa thể hóa ra thật thể.
Trong nháy mắt khi Thần hạ phàm, Diệp Tố nhìn ba người trên ỷ tọa bên trên thì suýt chút nữa còn cho rằng bọn họ từ vạn năm sau đuổi tới vạn năm trước, nhưng nàng siết chặt tay khắc chế nội tâm như sóng trào, người bên ngoài nhìn vào thì vẫn là một nét mặt đạm mạc như cũ.
Đợi mây tía hoàn toàn tan đi, toàn bộ các Thần đều xuất hiện, tổng cộng có bốn vị, mọi người tam giới đứng dậy cung nghênh.
Đại hội tam giới 500 năm mới mở một lần, trong khoảng thời gian này số người phi thăng không nhiều lắm nhưng cũng không tính là ít, đại khái có đến ba, bốn người, tiền chưởng môn Thiên Cơ Môn chính là một trong số đó.
Diệp Tố theo mọi người đứng dậy, nàng khẽ nhìn sang Trương Phong Phong thì lại thấy sắc mặt ông trở nên hoang mang.
Không chỉ ông mà các vị trưởng lão của Thiên Cơ Môn, ít nhiều trên mặt đều có chút kinh ngạc.
“Các vị thượng Thần, Trọng Minh Thần vì sao không tới?” Chưởng môn Hợp Hoan Tông ở bên cạnh đột nhiên hỏi.
Bất kể là vạn năm trước hay vạn năm sau, tính cách không bị quy củ trói buộc của Hợp Hoan Tông thật đúng là chưa bao giờ thay đổi.
Lời này vừa hỏi ra, những người khác trong vô thức đều nhìn sang Thiên Cơ Môn, Trọng Minh Thần, chỉ nghe tên thôi Diệp Tố liền có thể đoán được có liên quan đến tiền chưởng môn Thiên Cơ Môn, bởi vì lúc trước ông phi thăng thành Thần là vì luyện chế ra Trọng Minh đao.
Thần đến đại hội tam giới đều là những Thần vừa phi thăng trong 500 năm gần đây, nói cách khác bọn họ ở tam giới vẫn còn bằng hữu, thân thích, không chỉ riêng đệ tử mà thậm chí vài vị Thần vẫn còn có sư phụ, bọn họ hạ phàm giống như một loại vinh quy bái tổ, là tượng trưng tốt nhất ở tam giới.
Đại hội tam giới lần này, theo lý sẽ có Trọng Minh Thần, ông tuy xuất thân từ Thiên Cơ Môn nhưng cũng chính là đại biểu cho tu chân giới, ngoài ra cũng sẽ có Thần của Yêu giới và Ma giới.
Thế nhưng hiện giờ bốn vị Thần tới đây lại không một ai quen biết.
“Các tân Thần có việc bận quấn thân nên đại hội lần này chúng ta tới thay thế.” Vị Thần ngồi ở giữa, cũng chính là hư ảnh Thần ở tây phương, khẽ cuộn lọn tóc dài vào ngón tay, chậm rãi mở miệng đáp: “Chư vị ngồi đi.”
Ông ta vừa lên tiếng liền mang theo vận luật vô hình, tất cả mọi người nghe thấy thanh âm đều có thể cảm nhận được lực lượng của Thần trong đó, nên không có dị nghị gì.
Mọi người tam giới ngồi ở đây cũng không có ai từng phi thăng nên cũng không biết Thần phải làm cái gì, tất nhiên cũng sẽ không hoài nghi lời ông ta nói.
“May là đều không tới.” Thần thức của Diệp Tố cực mạnh nên nàng nghe được rõ ràng một đệ tử Hợp Hoan Tông thấp giọng lẩm bẩm.
Nàng hiểu ý của đối phương.
Nếu chỉ có riêng Trọng Minh Thần không tới mà Thần của Yêu giới và Ma giới lại tới thì chỉ sợ tu chân gới không chiếm được chỗ tốt gì.
Hôm nay mọi người trong đại điện đều không quen biết các vị Thần này, bao gồm tông chủ các tông và các trưởng lão, từ đó có thể nhìn ra các Thần này không phải là Thần độ kiếp phi thăng trong mấy ngàn năm gần đây mà thời gian hẳn là còn trước đó nữa.
“Ta là Phong Kiếm Thần.” Hư ảnh Thần ở phía tây một lần nữa lên tiếng, ông ta quay đầu nhìn nữ nhân bên cạnh, “Vị này là Kính Thần.”
Hai người này đều hư ảnh Thần ở vạn năm sau, tầm mắt Diệp Tố đảo qua hai người khác, nàng không xác định hai người này có phải cũng là hư ảnh hay không, nhưng khả năng là cực cao.
Vạn năm sau tứ phương rõ ràng đều bị vây khốn, chẳng qua hư ảnh ở đông phương đã bị Đồ Thế tiền bối cắn nuốt.
Phong Kiếm Thần lại giới thiệu hai người còn lại, Âm Thực Thần và Liệt Khẩu Thần, hai người này đều là Ma Thần.
“Vừa lúc ta đang không bận việc gì, lại nghĩ cũng đã lâu rồi chưa xuống hạ giới nên liền thay tân Thần xuống đây một chuyến.” Phong Kiếm Thần nhìn về phía Yêu giới, “Yêu Chủ không đến?”
Trên đại điện, Yêu tộc và Ma tộc ngồi ở hai bên, tu chân giới ngồi một loạt ở phía dưới, trên cao nhất là Thần tọa, thật ra lại hình thành một thế tứ phương.
Việc phân bố vị trí ngồi do các giới tự định, giống như tu chân giới thì ngồi ở chính giữa là người Bồng Lai, trái phải lần lượt và Thiên Cơ Môn và Hợp Hoan TÔng, Ngô Kiếm Phái ngồi cạnh Thiên Cơ Môn, Côn Luân thì ngồi kế cận Hợp Hoan Tông, các tông khác thì tiếp theo các vị trí bên dưới, địa vị cao thấp rõ ràng.
Mà Yêu Tộc ở bên trái, vị trí trung tâm lại trống không, ai có mắt cũng đều nhìn thấy.
“Thưa Thượng Thần, Yêu Chủ đang bế quan, trong lúc nhất thời không cách nào có thể đến dự.” Một Quy yêu bên cạnh ngồi thẳng chắp tay nói.
Tàng Lục không có ở đây, hẳn là cảnh giới còn chưa đạt tới Đại Thừa kỳ, đầu ngón tay Diệp Tố chạm chạm vào tiểu hắc xà trong tay áo, vị Yêu Chủ bế quan nào đó lúc này đang quấn trên cổ tay nàng cắn người.
Du Phục Thời vốn đang ở trong tình kỳ, khôi phục thành bản thể tuy rằng cảm giác đỡ hơn một chút nhưng vẫn nhịn không được mà cọ tới cọ lui, thỉnh thoảng còn cắn Diệp Tố, nói là cắn nhưng cũng chỉ là gặm nhẹ, lưu lại vết răng nhạt mà không cắn rách da, giống như là chơi đùa mà thôi.
Phong Kiếm Thần gật đầu, bắt đầu hỏi han tình trạng của các giới hiện giờ ra sao, cảnh giới của các đệ tử thế nào.
Đây vốn là một chuyện bình thường, mỗi lần các Thần hạ giới trước hết đều sẽ hỏi những chuyện này.
Thế nhưng trong mắt Diệp Tố, bọn họ giống như là đang thám thính tam giới có nhân tố trở ngại nào hay không, nhưng nàng lại không có chứng cứ nào, huống chi Diệp Tố cũng không rõ mục đích của những hư ảnh thần là gì.
Lúc Diệp Tố đang ngây người tự hỏi thì trong đại điện đã trao đổi qua lại được một hồi, cuối cùng mọi ánh mắt lại dừng trên người nàng.
“Hửm, đệ tử Độ Kiếp sơ kỳ? Còn là trời sinh thức hải, đúng thật là không tệ.” Kính Thần đánh giá Diệp Tố, khích lệ nói.
Có thể có được khen ngợi của thượng thần là vinh quang cỡ nào, Diệp Tố trong nháy mắt thành tiêu điểm của mọi người.
Vạn năm trước, trời sinh thức hải ở tu chân giới tuy rằng hi hữu những vẫn có nghe nói qua, so với vạn năm sau bị người cầm tù, lợi dụng để tẩm bổ thần thức thì ở đây, những người có trời sinh thức hải giống như là một nhóm tu sĩ mang họa mắc bệnh thiên tài.
Rõ ràng thần thức mạnh mẽ cực dễ tu luyện thành Thần, nhưng lôi kiếp không những dữ dội hơn mà số lượng còn gấp đôi gấp ba, thường không ai có thể chống cự nổi để đi đến bước độ kiếp phi thăng.
Diệp Tố hiện tại cảnh giới đã đến Độ Kiếp sơ kỳ, nhìn từ góc độ nào cũng không thể khinh thường, không chừng tương lại thật sự có thể thành Thần.
Kính Thần đứng dậy từ ỷ tọa, chậm rãi bước xuống, mọi người phát hiện bước chân của bà ấy luôn cách mặt đất một khoảng, căn bản không hề đạp trên mặt đất.
Đây chính là Thần, nhìn thoáng qua không khác gì tam giới chúng sinh, nhưng nhìn kỹ lại sẽ thấy khắp chốn bất đồng. Kính Thần chầm chậm bước đến vị trí gần cuối, dừng lại trước mặt Diệp Tố, hơi khom lưng, cách nàng không đến ba tấc.
Diệp Tố khắc chế bản năng phản kháng của mình, một bàn tay ở dưới bàn ấn trên người tiểu hắc xà, ý bảo hắn đừng lộn xộn, Du Phục Thời cũng mười phần phối hợp, yên tĩnh vòng trên cổ tay nàng, không hề nhúc nhích, ngoan ngoãn làm một vòng tay.
Kính Thần sau đó đứng thẳng người dậy, nhưng một bàn tay lại vỗ vỗ trên vai Diệp Tố.
Diệp Tố rũ mắt, cố ý run rẩy lông mi, môi mím chặt, sống lưng thẳng tắp, trình diễn hình tượng một tiểu bối đang căng thẳng vô cùng nhuần nhuyễn.
“Ngươi…… chỉ mới hai mươi mấy tuổi?” Kính Thần thu hồi tay, nhìn chằm chằm Diệp Tố hỏi.
Thì ra vừa rồi bà ta đang xem cốt linh của Diệp Tố.
*Cốt linh: tuổi của xương cốt
Trong điện đồng loạt vang lên tiếng hút khí, hai mươi mấy tuổi đã Độ Kiếp sơ kỳ?!
Diệp Tố chậm rãi ngước mắt nhìn Kính Thần, đuôi mắt cũng không bỏ sót nhất cử nhất động của ba Thần còn lại, sắc mặt bọn họ vẫn như cũ, chỉ có ánh mắt của Kính Thần lộ vẻ kinh ngạc.
Quá bình tĩnh, ba vị thần ở phía trên đó.
Nàng là trời sinh thức hải, lại có thể mới hơn hai mươi tuổi đã đạt tới Độ Kiếp sơ kỳ, mặc dù là Thần cũng nên kinh ngạc mới phải.
Ba vị Thần kia khắc chế cảm xúc của mình quá mức ngược lại có vẻ không đúng lắm, nhưng mọi người trong đại điện này nhìn Thần cũng chỉ dám nhìn lén một chút, càng không cần nói đến sẽ hoài nghi bọn họ cái gì.
Trong đầu Diệp Tố chạy qua muôn ngàn suy nghĩ nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ ngượng ngùng: “Chỉ là vận khí tốt mà thôi.”
“Không cần khiêm tốn.” Kinh Thần ôn nhu nói, “Cứ duy trì được trạng thái thế này, có lẽ ngươi rất nhanh sẽ thành Thần.”
Kính Thần một lần nửa quay trở về chỗ ngồi trên cao, những người khác vẫn đang nhìn chằm chằm Diệp Tố, bọn họ vốn cảm thán người có trời sinh thức hải đi đến được bước này là cỡ nào gian nan, kết quả tiểu cô nương người ta chỉ mới hơn hai mươi tuổi!
Có thể phi thăng thành Thần trong một ngàn năm đã là thiên tài kinh thế, huống chi đến những người trong vòng trăm năm phi thăng, là càng hiếm không thể nào hiếm hơn.
“Thời điểm phi thăng vẫn còn xa, duyên pháp tu hành của mỗi người bất đồng, trước nhanh sau chậm đâu đâu cũng có, chư vị không cần quá mức kinh ngạc.” Hình trưởng lão lên tiếng nói.
Mọi người ngẫm nghĩ thấy cũng có lý, sôi nổi gật đầu, ánh mắt cũng dời khỏi người Diệp Tố.
Dù sao tam giới cũng có không ít người mắc kẹt mãi ở một cảnh giới không thể tiến lên, cuối cùng già cả mà chết.
Sao khi hàn huyên qua một lượt, vở kịch lớn rốt cuộc cũng bắt đầu.
Mỗi lần đại hội tam giới, thượng Thần đều sẽ mang theo đồ vật xuống hạ giới, có đôi khi là Thần Khí, có đôi khi là tài liệu cấp Thần, tóm lại không phải là thứ mà tam giới có được.
“Đi có chút gấp nên ta cũng chưa chuẩn bị đồ vật được tốt.” Phong Kiếm Thần lấy ra một khối huyết ngọc: “Ngọc này tuy là tà ngọc nhưng chất liệu cực hảo, nếu chư vị không chê thì sẽ lấy nó làm phần thưởng lần này.”
Khối huyết ngọc này toàn thân đỏ rực, cao bốn thước ngang hai thước, vừa được lấy ra thì mọi người trong đại điện liền có thể cảm nhận được tà khí ngập trời.
Đồ vật của thượng Thần, ai cũng đều cảm thấy là tốt nhất, trong điện có không ít người hai mắt đã tỏa sáng, chờ đợi thượng Thần tiếp tục lên tiếng.
Khối huyết ngọc đó……
Diệp Tố nhìn khối huyết ngọc đang lơ lửng trên điện, nàng có thể nhìn ra nó cơ hồ giống hệt chất liệu của Khấp Huyết kiếm, chẳng qua chất liệu của Khấp Huyết kiếm trông càng giống máu hơn, hẳn là có quan hệ với truyền thuyết nó từng hấp thu máu của Ma Thần.
Kính Thần giơ hai tay lên kết trận, trận từ hai lòng bàn tay bà càng lúc càng lớn, không ngừng bay lên trên.
“Đây là Kỳ Nguyện trận, hẳn là sẽ có thể kết xong trước khi đại hội tam giới kết thúc.” Kính Thần nhẹ nhàng nói, “Ta đây kỳ nguyện tam giới có càng nhiều người hơn nữa phi thăng thành Thần.”
Mọi người nhìn trận pháp chậm rãi dâng lên, mở rộng ra xung quanh, trong mắt không giấu được mong đợi, bọn họ chưa gì đã có thể cảm nhận được lực lượng chúc nguyện nồng đậm tỏa ra từ trận pháp.
Diệp Tố theo bản năng không muốn trận pháp này mở rộng ra, nhưng nàng không có khả năng đột nhiên đứng dậy cự tuyệt, càng không có cách nào chống cự trận pháp của Thần, chỉ đành phải án binh bất động.
“Sư phụ, phải làm thế nào để có được khối huyết ngọc đó?” Diệp Tố thông qua truyền âm mật nhĩ hỏi Trương Phong Phong.
“Thượng Thần sẽ bố trí khảo nghiệm ngộ đạo, ai có thể thông qua trước nó sẽ thuộc về người đó.”
Trương Phong Phong cũng dùng truyền âm mật nhĩ trả lời nàng.
Tuy sẽ có tỷ thí ngộ đạo nhưng đến mấy ngày sau mới bắt đầu, sau khi hàn huyên xong, mọi người cũng tạm thời giải tán, chỉ có một ít tông chủ dẫn thượng Thần đến tu chân giới tham quan xung quanh.
Bồng Lai không quan tâm những chuyện này, thấy họ muốn lui về chỗ ở của mình trong đại điện, Diệp Tố liền lặng yên đi theo.
Nàng vừa tiến vào chỗ ở của Bồng Lai thì liền ngay lập tức lọt vào trong sương mù dày đặc.
—— bị phát hiện rồi.
Diệp Tố đứng yên trong sương mù không động đậy, an tĩnh nhìn chằm chằm về phía trước, thật lâu sau rốt cuộc có người đi tới, sương mù vẫn vờn quanh nhưng nàng có thể thấy rõ đối phương là ai.
Đúng là Bồng Lai chưởng sử.
“Tiểu đạo hữu đi theo Bồng Lai là có việc gì?” Bồng Lai chưởng sử nhìn Diệp Tố, bỗng nhiên tầm mắt chuyển xuống chỗ tay áo nàng, tựa như muốn nhìn thấu bên trong đang cất giấu cái gì.
“Nghe nói Bồng Lai giỏi tính toán.” Diệp Tố nhàn nhạt trả lời, “Khi tu chân giới có biến, sẽ chủ động ra tay.”
“Tiểu đạo hữu, đây là tin tức nghe được từ đâu?” Bồng Lai chưởng sử kinh ngạc, “Tam giới quá lớn, ý nghĩa quá nặng, Bồng Lai sẽ không tùy tiện tính chuyện tam giới.”
Khí tức quanh thân người đối diện có chút kỳ quái, thế nên mới dẫn tới thái độ của Bồng Lai chưởng sử đối với Diệp Tố mang theo không ít nghi vấn và……kiên nhẫn.
Diệp Tố nghiêng đầu nhìn ông: “Vậy Bồng Lai có tính về người không?”
“Người có duyên.” Bồng Lai chưởng sử giải thích.
Diệp Tố gật đầu: “Vậy chưởng sử cảm thấy ta có tính là người có duyên không?”
Bồng Lai chưởng sử nhìn chằm chằm Diệp Tố hồi lâu mới đáp: “Tính.”
Ông vươn tay lấy ra Bàn Âm Dương, bảo Diệp Tố đặt tay lên trên.
Diệp Tố đặt một tay lên, Bàn Âm Dương đầu tiên là quay chầm chậm, sau đó liền chuyển động như bay, đến lúc sau ngay cả Bồng Lai chưởng sử cũng không cách nào nhìn rõ được Bàn Âm Dương nữa.
“Phựt…… lộc cộc……”
Thân thể của Bồng Lai chưởng sử chợt cứng đờ, chuỗi phật châu trên tay ông đột nhiên bị đứt, các hạt châu rơi trên mặt đất.
Trong nháy mắt khi Thần hạ phàm, Diệp Tố nhìn ba người trên ỷ tọa bên trên thì suýt chút nữa còn cho rằng bọn họ từ vạn năm sau đuổi tới vạn năm trước, nhưng nàng siết chặt tay khắc chế nội tâm như sóng trào, người bên ngoài nhìn vào thì vẫn là một nét mặt đạm mạc như cũ.
Đợi mây tía hoàn toàn tan đi, toàn bộ các Thần đều xuất hiện, tổng cộng có bốn vị, mọi người tam giới đứng dậy cung nghênh.
Đại hội tam giới 500 năm mới mở một lần, trong khoảng thời gian này số người phi thăng không nhiều lắm nhưng cũng không tính là ít, đại khái có đến ba, bốn người, tiền chưởng môn Thiên Cơ Môn chính là một trong số đó.
Diệp Tố theo mọi người đứng dậy, nàng khẽ nhìn sang Trương Phong Phong thì lại thấy sắc mặt ông trở nên hoang mang.
Không chỉ ông mà các vị trưởng lão của Thiên Cơ Môn, ít nhiều trên mặt đều có chút kinh ngạc.
“Các vị thượng Thần, Trọng Minh Thần vì sao không tới?” Chưởng môn Hợp Hoan Tông ở bên cạnh đột nhiên hỏi.
Bất kể là vạn năm trước hay vạn năm sau, tính cách không bị quy củ trói buộc của Hợp Hoan Tông thật đúng là chưa bao giờ thay đổi.
Lời này vừa hỏi ra, những người khác trong vô thức đều nhìn sang Thiên Cơ Môn, Trọng Minh Thần, chỉ nghe tên thôi Diệp Tố liền có thể đoán được có liên quan đến tiền chưởng môn Thiên Cơ Môn, bởi vì lúc trước ông phi thăng thành Thần là vì luyện chế ra Trọng Minh đao.
Thần đến đại hội tam giới đều là những Thần vừa phi thăng trong 500 năm gần đây, nói cách khác bọn họ ở tam giới vẫn còn bằng hữu, thân thích, không chỉ riêng đệ tử mà thậm chí vài vị Thần vẫn còn có sư phụ, bọn họ hạ phàm giống như một loại vinh quy bái tổ, là tượng trưng tốt nhất ở tam giới.
Đại hội tam giới lần này, theo lý sẽ có Trọng Minh Thần, ông tuy xuất thân từ Thiên Cơ Môn nhưng cũng chính là đại biểu cho tu chân giới, ngoài ra cũng sẽ có Thần của Yêu giới và Ma giới.
Thế nhưng hiện giờ bốn vị Thần tới đây lại không một ai quen biết.
“Các tân Thần có việc bận quấn thân nên đại hội lần này chúng ta tới thay thế.” Vị Thần ngồi ở giữa, cũng chính là hư ảnh Thần ở tây phương, khẽ cuộn lọn tóc dài vào ngón tay, chậm rãi mở miệng đáp: “Chư vị ngồi đi.”
Ông ta vừa lên tiếng liền mang theo vận luật vô hình, tất cả mọi người nghe thấy thanh âm đều có thể cảm nhận được lực lượng của Thần trong đó, nên không có dị nghị gì.
Mọi người tam giới ngồi ở đây cũng không có ai từng phi thăng nên cũng không biết Thần phải làm cái gì, tất nhiên cũng sẽ không hoài nghi lời ông ta nói.
“May là đều không tới.” Thần thức của Diệp Tố cực mạnh nên nàng nghe được rõ ràng một đệ tử Hợp Hoan Tông thấp giọng lẩm bẩm.
Nàng hiểu ý của đối phương.
Nếu chỉ có riêng Trọng Minh Thần không tới mà Thần của Yêu giới và Ma giới lại tới thì chỉ sợ tu chân gới không chiếm được chỗ tốt gì.
Hôm nay mọi người trong đại điện đều không quen biết các vị Thần này, bao gồm tông chủ các tông và các trưởng lão, từ đó có thể nhìn ra các Thần này không phải là Thần độ kiếp phi thăng trong mấy ngàn năm gần đây mà thời gian hẳn là còn trước đó nữa.
“Ta là Phong Kiếm Thần.” Hư ảnh Thần ở phía tây một lần nữa lên tiếng, ông ta quay đầu nhìn nữ nhân bên cạnh, “Vị này là Kính Thần.”
Hai người này đều hư ảnh Thần ở vạn năm sau, tầm mắt Diệp Tố đảo qua hai người khác, nàng không xác định hai người này có phải cũng là hư ảnh hay không, nhưng khả năng là cực cao.
Vạn năm sau tứ phương rõ ràng đều bị vây khốn, chẳng qua hư ảnh ở đông phương đã bị Đồ Thế tiền bối cắn nuốt.
Phong Kiếm Thần lại giới thiệu hai người còn lại, Âm Thực Thần và Liệt Khẩu Thần, hai người này đều là Ma Thần.
“Vừa lúc ta đang không bận việc gì, lại nghĩ cũng đã lâu rồi chưa xuống hạ giới nên liền thay tân Thần xuống đây một chuyến.” Phong Kiếm Thần nhìn về phía Yêu giới, “Yêu Chủ không đến?”
Trên đại điện, Yêu tộc và Ma tộc ngồi ở hai bên, tu chân giới ngồi một loạt ở phía dưới, trên cao nhất là Thần tọa, thật ra lại hình thành một thế tứ phương.
Việc phân bố vị trí ngồi do các giới tự định, giống như tu chân giới thì ngồi ở chính giữa là người Bồng Lai, trái phải lần lượt và Thiên Cơ Môn và Hợp Hoan TÔng, Ngô Kiếm Phái ngồi cạnh Thiên Cơ Môn, Côn Luân thì ngồi kế cận Hợp Hoan Tông, các tông khác thì tiếp theo các vị trí bên dưới, địa vị cao thấp rõ ràng.
Mà Yêu Tộc ở bên trái, vị trí trung tâm lại trống không, ai có mắt cũng đều nhìn thấy.
“Thưa Thượng Thần, Yêu Chủ đang bế quan, trong lúc nhất thời không cách nào có thể đến dự.” Một Quy yêu bên cạnh ngồi thẳng chắp tay nói.
Tàng Lục không có ở đây, hẳn là cảnh giới còn chưa đạt tới Đại Thừa kỳ, đầu ngón tay Diệp Tố chạm chạm vào tiểu hắc xà trong tay áo, vị Yêu Chủ bế quan nào đó lúc này đang quấn trên cổ tay nàng cắn người.
Du Phục Thời vốn đang ở trong tình kỳ, khôi phục thành bản thể tuy rằng cảm giác đỡ hơn một chút nhưng vẫn nhịn không được mà cọ tới cọ lui, thỉnh thoảng còn cắn Diệp Tố, nói là cắn nhưng cũng chỉ là gặm nhẹ, lưu lại vết răng nhạt mà không cắn rách da, giống như là chơi đùa mà thôi.
Phong Kiếm Thần gật đầu, bắt đầu hỏi han tình trạng của các giới hiện giờ ra sao, cảnh giới của các đệ tử thế nào.
Đây vốn là một chuyện bình thường, mỗi lần các Thần hạ giới trước hết đều sẽ hỏi những chuyện này.
Thế nhưng trong mắt Diệp Tố, bọn họ giống như là đang thám thính tam giới có nhân tố trở ngại nào hay không, nhưng nàng lại không có chứng cứ nào, huống chi Diệp Tố cũng không rõ mục đích của những hư ảnh thần là gì.
Lúc Diệp Tố đang ngây người tự hỏi thì trong đại điện đã trao đổi qua lại được một hồi, cuối cùng mọi ánh mắt lại dừng trên người nàng.
“Hửm, đệ tử Độ Kiếp sơ kỳ? Còn là trời sinh thức hải, đúng thật là không tệ.” Kính Thần đánh giá Diệp Tố, khích lệ nói.
Có thể có được khen ngợi của thượng thần là vinh quang cỡ nào, Diệp Tố trong nháy mắt thành tiêu điểm của mọi người.
Vạn năm trước, trời sinh thức hải ở tu chân giới tuy rằng hi hữu những vẫn có nghe nói qua, so với vạn năm sau bị người cầm tù, lợi dụng để tẩm bổ thần thức thì ở đây, những người có trời sinh thức hải giống như là một nhóm tu sĩ mang họa mắc bệnh thiên tài.
Rõ ràng thần thức mạnh mẽ cực dễ tu luyện thành Thần, nhưng lôi kiếp không những dữ dội hơn mà số lượng còn gấp đôi gấp ba, thường không ai có thể chống cự nổi để đi đến bước độ kiếp phi thăng.
Diệp Tố hiện tại cảnh giới đã đến Độ Kiếp sơ kỳ, nhìn từ góc độ nào cũng không thể khinh thường, không chừng tương lại thật sự có thể thành Thần.
Kính Thần đứng dậy từ ỷ tọa, chậm rãi bước xuống, mọi người phát hiện bước chân của bà ấy luôn cách mặt đất một khoảng, căn bản không hề đạp trên mặt đất.
Đây chính là Thần, nhìn thoáng qua không khác gì tam giới chúng sinh, nhưng nhìn kỹ lại sẽ thấy khắp chốn bất đồng. Kính Thần chầm chậm bước đến vị trí gần cuối, dừng lại trước mặt Diệp Tố, hơi khom lưng, cách nàng không đến ba tấc.
Diệp Tố khắc chế bản năng phản kháng của mình, một bàn tay ở dưới bàn ấn trên người tiểu hắc xà, ý bảo hắn đừng lộn xộn, Du Phục Thời cũng mười phần phối hợp, yên tĩnh vòng trên cổ tay nàng, không hề nhúc nhích, ngoan ngoãn làm một vòng tay.
Kính Thần sau đó đứng thẳng người dậy, nhưng một bàn tay lại vỗ vỗ trên vai Diệp Tố.
Diệp Tố rũ mắt, cố ý run rẩy lông mi, môi mím chặt, sống lưng thẳng tắp, trình diễn hình tượng một tiểu bối đang căng thẳng vô cùng nhuần nhuyễn.
“Ngươi…… chỉ mới hai mươi mấy tuổi?” Kính Thần thu hồi tay, nhìn chằm chằm Diệp Tố hỏi.
Thì ra vừa rồi bà ta đang xem cốt linh của Diệp Tố.
*Cốt linh: tuổi của xương cốt
Trong điện đồng loạt vang lên tiếng hút khí, hai mươi mấy tuổi đã Độ Kiếp sơ kỳ?!
Diệp Tố chậm rãi ngước mắt nhìn Kính Thần, đuôi mắt cũng không bỏ sót nhất cử nhất động của ba Thần còn lại, sắc mặt bọn họ vẫn như cũ, chỉ có ánh mắt của Kính Thần lộ vẻ kinh ngạc.
Quá bình tĩnh, ba vị thần ở phía trên đó.
Nàng là trời sinh thức hải, lại có thể mới hơn hai mươi tuổi đã đạt tới Độ Kiếp sơ kỳ, mặc dù là Thần cũng nên kinh ngạc mới phải.
Ba vị Thần kia khắc chế cảm xúc của mình quá mức ngược lại có vẻ không đúng lắm, nhưng mọi người trong đại điện này nhìn Thần cũng chỉ dám nhìn lén một chút, càng không cần nói đến sẽ hoài nghi bọn họ cái gì.
Trong đầu Diệp Tố chạy qua muôn ngàn suy nghĩ nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ ngượng ngùng: “Chỉ là vận khí tốt mà thôi.”
“Không cần khiêm tốn.” Kinh Thần ôn nhu nói, “Cứ duy trì được trạng thái thế này, có lẽ ngươi rất nhanh sẽ thành Thần.”
Kính Thần một lần nửa quay trở về chỗ ngồi trên cao, những người khác vẫn đang nhìn chằm chằm Diệp Tố, bọn họ vốn cảm thán người có trời sinh thức hải đi đến được bước này là cỡ nào gian nan, kết quả tiểu cô nương người ta chỉ mới hơn hai mươi tuổi!
Có thể phi thăng thành Thần trong một ngàn năm đã là thiên tài kinh thế, huống chi đến những người trong vòng trăm năm phi thăng, là càng hiếm không thể nào hiếm hơn.
“Thời điểm phi thăng vẫn còn xa, duyên pháp tu hành của mỗi người bất đồng, trước nhanh sau chậm đâu đâu cũng có, chư vị không cần quá mức kinh ngạc.” Hình trưởng lão lên tiếng nói.
Mọi người ngẫm nghĩ thấy cũng có lý, sôi nổi gật đầu, ánh mắt cũng dời khỏi người Diệp Tố.
Dù sao tam giới cũng có không ít người mắc kẹt mãi ở một cảnh giới không thể tiến lên, cuối cùng già cả mà chết.
Sao khi hàn huyên qua một lượt, vở kịch lớn rốt cuộc cũng bắt đầu.
Mỗi lần đại hội tam giới, thượng Thần đều sẽ mang theo đồ vật xuống hạ giới, có đôi khi là Thần Khí, có đôi khi là tài liệu cấp Thần, tóm lại không phải là thứ mà tam giới có được.
“Đi có chút gấp nên ta cũng chưa chuẩn bị đồ vật được tốt.” Phong Kiếm Thần lấy ra một khối huyết ngọc: “Ngọc này tuy là tà ngọc nhưng chất liệu cực hảo, nếu chư vị không chê thì sẽ lấy nó làm phần thưởng lần này.”
Khối huyết ngọc này toàn thân đỏ rực, cao bốn thước ngang hai thước, vừa được lấy ra thì mọi người trong đại điện liền có thể cảm nhận được tà khí ngập trời.
Đồ vật của thượng Thần, ai cũng đều cảm thấy là tốt nhất, trong điện có không ít người hai mắt đã tỏa sáng, chờ đợi thượng Thần tiếp tục lên tiếng.
Khối huyết ngọc đó……
Diệp Tố nhìn khối huyết ngọc đang lơ lửng trên điện, nàng có thể nhìn ra nó cơ hồ giống hệt chất liệu của Khấp Huyết kiếm, chẳng qua chất liệu của Khấp Huyết kiếm trông càng giống máu hơn, hẳn là có quan hệ với truyền thuyết nó từng hấp thu máu của Ma Thần.
Kính Thần giơ hai tay lên kết trận, trận từ hai lòng bàn tay bà càng lúc càng lớn, không ngừng bay lên trên.
“Đây là Kỳ Nguyện trận, hẳn là sẽ có thể kết xong trước khi đại hội tam giới kết thúc.” Kính Thần nhẹ nhàng nói, “Ta đây kỳ nguyện tam giới có càng nhiều người hơn nữa phi thăng thành Thần.”
Mọi người nhìn trận pháp chậm rãi dâng lên, mở rộng ra xung quanh, trong mắt không giấu được mong đợi, bọn họ chưa gì đã có thể cảm nhận được lực lượng chúc nguyện nồng đậm tỏa ra từ trận pháp.
Diệp Tố theo bản năng không muốn trận pháp này mở rộng ra, nhưng nàng không có khả năng đột nhiên đứng dậy cự tuyệt, càng không có cách nào chống cự trận pháp của Thần, chỉ đành phải án binh bất động.
“Sư phụ, phải làm thế nào để có được khối huyết ngọc đó?” Diệp Tố thông qua truyền âm mật nhĩ hỏi Trương Phong Phong.
“Thượng Thần sẽ bố trí khảo nghiệm ngộ đạo, ai có thể thông qua trước nó sẽ thuộc về người đó.”
Trương Phong Phong cũng dùng truyền âm mật nhĩ trả lời nàng.
Tuy sẽ có tỷ thí ngộ đạo nhưng đến mấy ngày sau mới bắt đầu, sau khi hàn huyên xong, mọi người cũng tạm thời giải tán, chỉ có một ít tông chủ dẫn thượng Thần đến tu chân giới tham quan xung quanh.
Bồng Lai không quan tâm những chuyện này, thấy họ muốn lui về chỗ ở của mình trong đại điện, Diệp Tố liền lặng yên đi theo.
Nàng vừa tiến vào chỗ ở của Bồng Lai thì liền ngay lập tức lọt vào trong sương mù dày đặc.
—— bị phát hiện rồi.
Diệp Tố đứng yên trong sương mù không động đậy, an tĩnh nhìn chằm chằm về phía trước, thật lâu sau rốt cuộc có người đi tới, sương mù vẫn vờn quanh nhưng nàng có thể thấy rõ đối phương là ai.
Đúng là Bồng Lai chưởng sử.
“Tiểu đạo hữu đi theo Bồng Lai là có việc gì?” Bồng Lai chưởng sử nhìn Diệp Tố, bỗng nhiên tầm mắt chuyển xuống chỗ tay áo nàng, tựa như muốn nhìn thấu bên trong đang cất giấu cái gì.
“Nghe nói Bồng Lai giỏi tính toán.” Diệp Tố nhàn nhạt trả lời, “Khi tu chân giới có biến, sẽ chủ động ra tay.”
“Tiểu đạo hữu, đây là tin tức nghe được từ đâu?” Bồng Lai chưởng sử kinh ngạc, “Tam giới quá lớn, ý nghĩa quá nặng, Bồng Lai sẽ không tùy tiện tính chuyện tam giới.”
Khí tức quanh thân người đối diện có chút kỳ quái, thế nên mới dẫn tới thái độ của Bồng Lai chưởng sử đối với Diệp Tố mang theo không ít nghi vấn và……kiên nhẫn.
Diệp Tố nghiêng đầu nhìn ông: “Vậy Bồng Lai có tính về người không?”
“Người có duyên.” Bồng Lai chưởng sử giải thích.
Diệp Tố gật đầu: “Vậy chưởng sử cảm thấy ta có tính là người có duyên không?”
Bồng Lai chưởng sử nhìn chằm chằm Diệp Tố hồi lâu mới đáp: “Tính.”
Ông vươn tay lấy ra Bàn Âm Dương, bảo Diệp Tố đặt tay lên trên.
Diệp Tố đặt một tay lên, Bàn Âm Dương đầu tiên là quay chầm chậm, sau đó liền chuyển động như bay, đến lúc sau ngay cả Bồng Lai chưởng sử cũng không cách nào nhìn rõ được Bàn Âm Dương nữa.
“Phựt…… lộc cộc……”
Thân thể của Bồng Lai chưởng sử chợt cứng đờ, chuỗi phật châu trên tay ông đột nhiên bị đứt, các hạt châu rơi trên mặt đất.