Bên trong Bồ Đề chủ điện, hai người đối mặt, có chút giống cảnh ngày đó dẫn Thần hạ phàm. Chẳng quá khi đó Du Phục Thời là ngồi, còn hiện tại Diệp Tố đang đứng nhìn chưởng sử.
“Diệp đạo hữu, mời ngồi.” Bồng Lai chưởng sử giơ tay ý bảo nàng ngồi xuống.
Diệp Tố theo lời ngồi xuống đối diện với chưởng sử, vừa hay lại cùng một vị trí mà Du Phục Thời đã ngồi lúc trước.
Nàng vừa ngồi xuống thì trận Âm Dương liền chuyển động, hai mảng trắng đen giao nhau nhanh đến độ chỉ còn tàn ảnh, trận pháp dần dần dâng lên, che giấu khí tức của hai người.
Một lát sau, Bồng lai chưởng sử mới lên tiếng, câu đầu tiên lại là: “Hắn không thuộc về tam giới.”
“Hắn” ở đây chỉ ai không cần nói cũng biết.
Diệp Tố rũ mắt không nói gì, bầu không khí trong điện yên tĩnh, nàng ngồi đó bất động giống như không nghe thấy lời chưởng sử vừa nói.
Bồng Lai chưởng sử tuy hai mắt đã mù nhưng khi dựng trận Âm Dương thì ông vẫn có thể “nhìn thấy” mọi thứ trong trận, và ông có chút ngạc nhiên với sự trầm mặc của Diệp Tố: “Ngươi……biết?”
Diệp Tố lắc đầu, nàng không biết, chỉ là nàng nhận ra Du Phục Thời không giống người thường, đầu tiên là máu của Huyền Âm chi thể, sau đó có đôi mắt tím giống với các thượng Thần, rất khó để không suy đoán theo hướng hắn có liên quan gì đó với thượng giới.
Nhưng, cũng chỉ có vậy mà thôi.
“Hắn không giống ta, ngươi hay bất kỳ một ai khác, bao gồm các vị thượng Thần, hắn không giống ai cả.” Thanh âm già nua của Bồng Lai chưởng sử chậm rãi truyền đến, “Diệp đạo hữu, có một số việc ngươi cần phải biết……Hắn và khí vận của ngươi có cùng một nhịp thở.”
Mi mắt Diệp Tố cuối cùng cũng động, nàng ngước mắt nhìn về phía Bồng Lai chưởng sử: “Ta?”
Biểu tình trên mặt Bồng Lai chưởng sử có chút phức tạp, đôi mắt vẩn đục khi nhìn nàng lại giống như nhìn thấu rõ mọi thứ, ông thấp giọng nói: “Diệp đạo hữu từ đâu mà đến, trong lòng cũng tự hiểu rõ, ta chỉ muốn nhắc nhở đạo hữu mấy câu.”
Diệp Tố đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mới phản ứng lại, Bồng Lai chưởng sử hẳn là đã tính toán ra được một ít việc liên quan đến mình, nàng đáp: “Mời chưởng sử nói.”
“Những chuyện đã phát sinh không cách nào có thể thay đổi được.” Bồng Lai chưởng sử lựa lời khuyên nhủ, “Đó đã là kiếp số trong số mệnh của hắn, không thể sửa, cũng không thể tránh.”
Có một vài việc chưởng sử đã thấy được mơ hồ, nhưng lại không có cách nào nói ra.
Diệp Tố nghe xong im lặng thật lâu, không đồng ý, cũng không phản bác.
Trong trận Âm Dương vang lên một tiếng thở dài, có chút bất đắc dĩ: “Diệp đạo hữu, hắn là Thần mà Thiên Đạo đã dựng dục ra của thượng giới, cuối cùng vẫn sẽ phải trở về.”
Diệp Tố nghe vậy, hai bàn tay đặt trên đầu gối khẽ siết lại, Thần mà Thiên Đạo dựng dục ở thượng giới, thế nên tiểu sư đệ là……Ngự Thần?
Trận Âm Dương trong Bồ Đề chủ điện chợt ngừng lại, Bồng Lai chưởng sử vốn vừa mới nói chuyện lại chậm rãi cúi đầu.
Diệp Tố nhanh chóng phát hiện ra điều không đúng, nhanh chóng đứng dậy, tới gần gọi ông: “Chưởng sử?”
—— đã chậm.
Bồng Lai chưởng sử đã không còn sinh cơ.
Diệp Tố quỳ một gối trước Bồng Lai chưởng sử, nhìn gương mặt già nua đầy nếp nhăn của ông, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng nàng thấy được bộ dáng chân chính của chưởng sử.
Lúc này mười hai vị Bồng Lai thánh sứ lại từ ngoài cửa bước vào, ngồi quỳ chung quanh, thấp giọng ngâm tụng, giống như đã sớm biết được kết cục của chưởng sử.
Theo tiếng niệm chú không ngừng của họ, Bồng Lai chưởng sử dần dần hóa thành các điểm sáng, phiêu tán ra bên ngoài, cuối cùng đáp xuống các lá cây của Bồ Đề thần thụ, trở thành lực lượng tẩm bổ cho nó.
Diệp Tố hoảng hốt nhìn thân ảnh đã biến mất trong điện Bồng Lai, có phải chưởng sử cũng đã tính được kết cục hôm nay của mình hay không?
Người giấy nọ trong điện không một tiếng động đến gần, đứng bên người nàng, làm ra tư thế mời.
Diệp Tố nhắm hai mắt lại, cố gắng giấu đi tất cả cảm xúc, sau đó mới mở mắt ra đứng lên, đi theo người giấy bước ra ngoài điện, đi thẳng xuống dưới.
Người giấy dẫn nàng đi xuống tới dưới gốc Bồ Đề vẫn chưa dừng lại mà vẫn tiếp tục đi.
Diệp Tố nhìn người giấy, nghĩ nghĩ một lát quyết định vẫn đi theo, một người một giấy vòng quanh gốc cây Bồ Đề ba vòng, sau đó trước mắt nàng bỗng nhiên tối sầm xuống, phía trước xuất hiện một đoạn cầu thang.
Nàng tiếp tục theo người giấy đi xuống cầu thang, đi mãi đi mãi, cuối đường là một nơi chứa đầy rễ cây của Bồ Đề thần thụ.
Người giấy dẫn Diệp Tố đến vị trí chính giữa, chỉ vào một đoạn rễ ở dưới sâu nhất nói: “Nên lấy đoạn này.”
Diệp Tố trước không nhìn vào rễ cây Bồ Đề mà ngược lại ngước mắt nhìn về phía người giấy, giọng nói này……là của Bồng Lai chưởng sử.
Một lát sau nàng mới tiến lên, nhìn lớp vỏ của đoạn rễ mà người giấy chỉ, một đoạn màu bạc sáng chói như ánh sáng của kim loại.
……Đúng là vỏ kiếm của Khấp Huyết kiếm vạn năm sau.
Có một khoảnh khắc Diệp Tố thật sự muốn quay đầu rời khỏi đây, nhưng cuối cùng nàng không làm như vậy, cũng không nói gì, chỉ an tĩnh cắt đoạn rễ cây đó.
Sau khi Diệp Tố cắt rễ xong, người giấy mới một lần nữa tiến tới, hai tay dâng lên một cái hộp đưa cho nàng.
Diệp Tố ngẩn người, nhận lấy hộp gỗ, vừa mở ra nàng liền ngạc nhiên cúi đầu nhìn người giấy.
Thứ bên trong hộp gỗ chính là tháp linh của Luân Chuyển tháp.
“Vật này chính là hạt giống duy nhất của Bồ Đề thần thụ, nhờ Diệp đạo hữu tạm thời quản lí thay, ngày sau đưa lại cho Bồng Lai.” Người giấy nói, “Xem như là yêu cầu để đối lấy vỏ cây Bồ Đề.”
Diệp Tố nhìn hạt giống trong hộp gỗ, nó phát ra hương vị thanh mát nhàn nhạt, một chốc lại nghĩ tới Bồ Đề thần thụ khô héo đổ sập ở vạn năm sau, một chốc lại nghĩ đến tháp linh bị phong ấn trên cửa thành Quy Tông.
Một lúc lâu sau nàng mới đóng nắp hộp lại bỏ vào túi Càn Khôn, đồng ý nói: “Được.”
……
Cùng lúc đó, ở trong Thiên Cơ Môn, Du Phục Thời đang ở một mình trong phòng viết chữ, Tàng Lục lại trà trộn vào trong Thiên Cơ Môn, lúc này cảnh giới của hắn đã đến Đại Thừa kỳ nhưng vẫn dựa vào việc giả chết thành mai rùa để lẫn theo các tài liệu đi vào, hắn ở trong kho tài liệu hơn một tháng mới trốn ra tới.
Tàng Lục lặng lẽ mò mẫm đến bên ngoài cửa sổ phòng Du Phục Thời: “Lộc cộc—”
Du Phục Thời đang ngồi bên bàn nghiêm túc luyện viết chữ to, hơn nửa ngày sau mới quay đầu nhìn về phía cửa sổ, hắn buông bút, đi tới đẩy cửa sổ ra, quả nhiên nhìn thấy Tàng Lục đang nấp trong một góc bên ngoài.
“Yêu Chủ, chúng ta đi uống rượu đi!” Tàng Lục nhỏ giọng hô.
Du Phục Thời do dự một lát, từ chối đề nghị này: “Ta còn chưa luyện viết chữ xong.”
Nhưng mà Tàng Lục lì lợm la li3m, cuối cùng vẫn thành công dụ dỗ được Du Phục Thời đi với hắn.
“Đi uống rượu ở đâu?” Du Phục Thời hỏi.
Tàng Lục cười hề hề nói: “Hầm rượu, ta nghe nói đệ tử Thiên Cơ Môn muốn đổ hết rượu đi, quá đáng tiếc! Nên là chúng ta đi uống một chút đi, trước khi bọn họ đổ hết.”
Người yêu rượu nhất Thiên Cơ Môn không ai khác chính là Hình trưởng lão, nhưng hiện tại ông đã không còn, mọi người cũng không muốn vào hầm rượu lấy rượu của ông, thế nên sau khi thương nghị thì quyết định không bằng đổ hết rượu xuống trước bia mộ của trưởng lão.
Chuyện này là do Tàng Lục lúc lẫn trong tài liệu nghe lén được.
“Không hỏi tự lấy chính là trộm.” Du Phục Thời đọc một câu mà hắn mới học trước đó không lâu.
Tàng Lục lấy ra từ trong túi Càn Khôn một đống yêu đan bát, cửu giai: “Đặt chúng vào trong hầm rượu thì xem như đã trả tiền rồi, không xem là trộm được.”
Du Phục Thời nhìn về phía Tàng Lục: “Thật như vậy?”
“Thật sự!” Tàng Lục chắc chắn.
Vì thế hai người nghênh ngang đi về phía hầm rượu, trên đường vô tình đi ngang qua nơi phong ấn Khấp Huyết kiếm, linh thể Khấp Huyết ngửi thấy hương vị trên người Du Phục Thời thì thèm nhỏ dãi, thấy bọn họ đi mỗi lúc một xa thì bắt đầu điên cuồng giãy dụa.
Không thể không nói trận pháp của Diệp Tố đúng là mạnh, linh thể Khấp Huyết bị pháp trận buộc dính vào bản thể, hắn phải dùng miệng điên cuồng cắn nửa ngày mới rốt cuộc có thể cắn lủng một lỗ, một linh một kiếm thoát ra từ đó.
Khấp Huyết kiếm bay theo hướng đi của Du Phục Thời, ngửi cổ hơi thở đó đuổi theo một đường tới hầm rượu.
Máu của Du Phục Thời có dụ hoặc cực lớn đối với hắn, tuy nhiên khi muốn xông tới thì bên tai lại vang lên lời nói của Diệp Tố, tu sĩ đó không cho phép hắn tổn thương bất kỳ người nào trong Thiên Cơ Môn.
Khấp Huyết rúc trong thân kiếm, càng nghĩ tà khí trong mắt càng đậm, quan tâm làm gì cho phép với cả không cho phép, hắn cứ muốn uống máu Du Phục Thời đấy!
Khấp Huyết kiếm vèo một tiếng bay thẳng về phía sau lưng Du Phục Thời, khi chỉ còn một chút nữa thôi đã đâm trúng thì đột nhiên có một người cõng mai rùa từ đâu nhảy tới sau lưng Du Phục Thời.
“Yêu Chủ, uống cái này……” Tàng Lục còn chưa nói xong thì liền cảm giác mai rùa của mình bị chọc một cái, “Ai dám chọc Quy?”
Nửa đường lại nhảy ra một Quy yêu ngàn năm khiến Khấp Huyết tức điên, trực tiếp bay ra từ thân kiếm, đè Tàng Lục xuống đất, há mồm cắn mai rùa của hắn.
“Rộp, rộp……” Khấp Huyết cạp giòn tan.
“Á——” Tàng Lục vừa quay đầu liền thấy một người toàn thân đỏ rực đang cắn mai rùa của mình thì tức khắc hoảng sợ, gào khóc kêu to: “Yêu Chủ! Cứu mạng Quy!!!”
Du Phục Thời xoay người, một tay bắt Khấp Huyết một tay kéo Quy ra, Khấp Huyết thấy vậy thuận thế quay đầu c ắn vào cổ tay hắn uống máu.
Tuy nhiên hắn còn chưa biết không phải máu nào cũng có thể tùy tiện uống loạn, mới vừa nuốt xuống một ngụm Khấp Huyết liền nhận thấy không đúng, lực lượng trong máu này hắn không cách nào có thể nhận nổi, uống vào nhất định sẽ bị khống chế nên liền lập tức nhả ra.
Chỉ là Du Phục Thời được toàn thể Yêu Vương đồng thuận bầu lên vị trí Yêu Chủ thì có một điều kiện tiên quyết đó là, hắn đánh rất giỏi.
Khấp Huyết tuy là ngay lập tức nhả ra nhưng đã chọc giận Du Phục Thời.
Du Phục Thời rất ghét bị người khác đả thương, những Yêu Vương bị hắn treo lên đánh cũng là vì nguyên nhân ra tay với hắn trước.
Du Phục Thời nắm cổ Khấp Huyết nhúng hắn xuống lu rượu, nhúng một lát lại xách lên hung hăng nện xuống đất, sau đó lại nhúng tiếp, tiếng rượu ào ào cùng với tiếng Khấp Huyết tiếp đất ầm ĩ vang vọng khắp hầm rượu.
Vì thế, trong lúc nhất thời trong hầm rượu liên tiếp vang lên hai loại thanh âm xen kẽ.
“Hu hu hu, xác của Quy hư rồi!!!”
“Ta không dám uống nữa…… Ục ục ục ục…… Đừng quăng……”
Tàng Lục quay đầu nhìn mai rùa bị lủng một lỗ của mình, mặt như tro tàn, như quy sinh đã mất toàn bộ hy vọng, quay qua nói với Du Phục Thời: “Yêu Chủ, nhờ ngài đưa Quy trở về, xác của Quy nói không chừng còn có thể tu bổ lại được.”
Du Phục Thời một tay vẫn còn xách Khấp Huyết, tay còn lại tùy tiện vung lên xé rách không gian, Tàng Lục lau nước mắt nhảy về Bình Hải.
Tuy rằng Tàng Lục đi rồi nhưng Du Phục Thời vẫn còn rất giận, hắn nắm Khấp Huyết quăng vào trên vách hầm rượu, rừa quăng vừa nói: “Đồ xấu xí.”
Khấp Huyết không còn luyến tiếc gì trên đời nữa, hai tay hai chân hoàn toàn rũ xuống, hắn vốn cũng muốn chống cự nhưng không cách nào làm được, chỉ mới nuốt một chút máu thôi mà hắn đã bị khống chế: “……”
Chờ khi Diệp Tố về tới Thiên Cơ Môn thì Du Phục Thời cũng xách Khấp Huyết bị đánh đến nghi ngờ kiếm sinh ra khỏi hầm rượu, vừa lúc đụng phải nàng.
“Đệ đi hầm rượu à?” Diệp Tố ngửi thấy mùi rượu trên người hắn nên hỏi, lại nhìn thấy Khấp Huyết kiếm trong tay Du Phục Thời, “Đệ phá trận?”
Du Phục Thời lắc đầu, ánh mắt trong trẻo, nhìn Khấp Huyết kiếm trong tay nói: “Hắn chạy tới hầm rượu, ta đuổi theo, hắn còn cắn ta.”
Diệp Tố nghe vậy thì liền nhìn xuống cổ tay hắn, quả nhiên nhìn thấy có vết máu: “Hắn chạm vào máu của đệ?”
Du Phục Thời gật đầu, có chút kiêu ngạo nói: “Chỉ mới đụng có một chút xíu thôi thì đã bị ta bắt được.”
Diệp Tố nhíu mày bước tới, ngón tay lướt qua vết thương trên cổ tay hắn, sau khi chữa trị xong mới nhận lấy Khấp Huyết kiếm nói: “Ta còn tưởng rằng đệ đi hầm rượu với Tàng Lục.”
Du Phục Thời lần đầu tiên nói dối nên trong nháy mắt liền chột dạ, hai mắt đảo liên hồi, cuối cùng không đánh đã khai: “Không có trộm rượu, có thả lại yêu đan trả tiền uống rượu.”
Diệp Tố không khỏi bật cười ra tiếng: “Ta biết rồi.”
Thực ra Tàng Lục trà trộn vào lần thứ hai thì đã bị phát hiện, chẳng qua được Diệp Tố ép xuống, mọi người làm như không biết mà thôi.
“Nàng không vui.” Du Phục Thời nhìn thẳng vào Diệp Tố, từ lúc gặp mặt vừa rồi cho đến hiện tại, tuy rằng trên mặt nàng nở nụ cười nhưng hắn biết nàng đang không vui.
“Không có.” Diệp Tố dừng một chút lại bổ sung, “Chỉ là suy nghĩ một ít việc.”
Nàng nhìn Du Phục Thời, Ngự Thần sao?
Thượng giới hạ xuống thuật cấm ngôn của Ngự Thần có liên quan gì tới hắn hay không?
Diệp Tố vì để tiểu sư đệ không nhìn ra khác thường mà lấy Khấp Huyết kiếm làm cớ, bảo phải đi làm vỏ kiếm cho nó.
…
Phần rễ của Bồ Đề thần thụ ánh lên màu bạc lập lánh, chỉ nhìn bên ngoài thì thật trông giống như một khối kim loại bạc, chỉ luyện hóa một đoạn rễ này thôi nhưng Diệp Tố phải mất đến hai tháng mới hoàn thành, cuối cùng nàng đem đoạn vỏ rễ đã được luyện hóa xong trùm lên thân kiếm Khấp Huyết, dù cho là ai cũng không thể nhìn ra được đây là vỏ kiếm, chỉ giống như Khấp Huyết kiếm đổi sang một màu sắc khác mà thôi.
Thế là tà khí lúc nào cũng cuồn cuộn của Khấp Huyết kiếm bị áp chế hơn phân nửa.
Trong khoảng thời gian này nàng còn phát hiện Khấp Huyết kiếm rất sợ Du Phục Thời, không giống với sợ nàng do nàng có đủ loại thủ đoạn trấn áp mà Khấp Huyết kiếm giống như theo bản năng đã sợ hãi hắn.
Thiên Cơ Môn dưới sự dẫn dắt của Diệp Tố và hai vị trưởng lão còn lại, dần dần một lần nữa đi vào quỹ đạo, một nhóm đệ tử mới bộc lộ tiềm năng, khả năng trong thời gian ngắn nữa thôi sẽ có thể trở thành trụ cột cho Thiên Cơ Môn.
Trước khi thời hạn một năm kết thúc, ba vị thượng Thần rốt cuộc trấn áp xong thần tủy của bốn Thần phản bội, Trọng Minh Thần vẫn còn chưa yên lòng về Thiên Cơ Môn nên quyết định ghé vào một lần trước khi đi, hai vị thượng Thần còn lại cũng đi theo ông.
Diệp Tố dẫn ba người Trọng Minh Thần đi một vòng Thiên Cơ Môn, nàng không thể nói nên lời chuyện vạn năm sau nên cũng không cố gắng báo cho bọn họ biết nữa.
“Chúng ta đã dựng xong bia đá, trấn áp bọn họ trong các tiểu bí cảnh, ít nhất có thể kéo dài được khoảng vạn năm thì bọn họ mới có thể ra được.” Phật Ma Thần nói, “Khi đó thông đạo nối thượng – hạ giới hẳn là đã được mở lại, chúng ta sẽ thỉnh Ngự thần ra tay diệt trừ bọn họ.”
“Nếu tấm bia đứt gãy trước đó thì nên tu bổ như thế nào?” Diệp Tố hỏi ông.
Phật Ma Thần ngẩn ra: “Linh khí trong tiểu bí cảnh thưa thớt, trước khi các tấm bia đá đứt gãy thì chúng ta hẳn đã có thể một lần nữa hạ phàm.”
“Thời gian vạn năm chứa quá nhiều biến số.” Diệp Tố một lần nữa hỏi ông, “Nếu tấm bia đá đứt gãy thì có phương pháp nào để chữa trị không?”
“Có.” Phật Ma Thần nghĩ nghĩ nói, “Ngươi đi tìm Hàn Tinh bùn tốt nhất, nếu tấm bia đá có đứt gãy thì có thể bôi nó lên dính lại, chống đỡ một khoảng thời gian.”
Hàn Tinh bùn, lại là một cái tên quen thuộc.
Diệp Tố rũ mắt nói đã rõ, tuy nhiên trước khi ba vị thượng Thần rời đi, nàng cuối cùng vẫn nhịn không được mà chạy theo hỏi: “Nếu lôi phi thăng biến mất, nó có nghĩa là gì?”
Trọng Minh Thần quay đầu lại: “Lôi phi thăng không có khả năng biến mất, trừ phi Ngự thần chấp chưởng lôi kiếp xảy ra chuyện.”
Khi những lời này truyền đến trong tai Diệp Tố thì ba vị thượng Thần cũng đồng thời biến mất, trở về thượng giới, cùng lúc đó thông đạo nối thượng – hạ giới cũng bị đóng lại, tam giới sẽ không còn Thần hạ phàm nữa.
Ngự Thần chấp chưởng lôi kiếp …… Xảy ra chuyện?
Diệp Tố ngửa đầu nhìn lên không trung, vạn năm sau, thông đạo nối thượng – hạ giới vẫn không mở ra, lôi phi thăng lại thật sự biến mất, không một ai có thể phi thăng được nữa, điều này đồng nghĩa với việc tất cả kết nối giữa thượng giới và hạ giới đều bị cắt đứt.
……
Ba vị thượng Thần rời đi, thông đạo đóng cửa tựa hồ cũng không sinh ra ảnh hưởng quá lớn với tam giới, tất cả mọi người vẫn tiếp tục cuộc sống của mình, hướng về phía trước.
Bồng Lai đã có chưởng sử mới, vẫn như cũ là một gương mặt bình thường đến cực điểm, liếc mắt nhìn qua là có thể quên ngay sau đó, ai cũng không biết gương mặt thật sự bên dưới lớp ảo thuật đó trông như thế nào, càng không ai biết được tiền Bồng Lai chưởng sử đã để lại tin tức gì cho các đệ tử Bồng Lai.
Diệp Tố cũng một lần nữa tiến giai, nhảy lên hàng đại năng Độ Kiếp hậu kỳ đỉnh, ở tam giới hiện tại cơ bản đã không có đối thủ, nhưng nàng lại dừng bước ở đây, gần một năm trôi qua vẫn không có dấu hiệu sẽ phi thăng.
Ngược lại là Đan Tông Thánh Thủ, sau nhiều lần khúc chiết thì ở năm thứ hai sau khi trở về tông môn từ đại hội tam giới, hắn thế nhưng lại thật sự có thể luyện ra được Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan.
Ngày kết đan hôm ấy, không trung của Đan Tông bao trùm bởi một màu tím rực rỡ, tất cả tông môn đều bị kinh động, sôi nổi nhìn về phía xa hướng Đan Tông.
Đan khí lượn lờ, lôi phi thăng giáng xuống, Đan Tông Thánh Thủ độ kiếp phi thăng.
Diệp Tố đứng trên đỉnh Cửu Huyền Phong, trông về phía xa, thần thức có thể dễ như trở bàn tay nhìn thấy rõ tình hình ồn ào ở trong và ngoài Đan Tông, tất cả mọi người đều đang tập trung nhìn lên khoảng trời đó.
Đây là lần đầu tiên Diệp Tố tận mắt nhìn thấy lôi phi thăng, uy lực ngập trời, mây đen giăng đầy, từng nhát lôi kiếp màu tím thô to bổ xuống với khí thế kh ủng bố, khiến người ngoài nhìn thôi đã thấy sợ hãi.
Tuy nhiên Đan Tông Thánh Thủ đã luyện chế ra thần đan, lần này phi thăng cũng không tính là khó, lôi kiếp nhìn có vẻ đáng sợ nhưng khi chân chính bổ xuống người hắn thì lại ít đi vài phần sát ý.
Lần lôi kiếp này kéo dài mười bảy ngày, Đan Tông Thánh Thủ rốt cuộc phi thăng thành công, mang theo lô đỉnh của mình rời khỏi hạ giới bước lên thượng giới.
Trong lúc nhất thời người tới bái phỏng Đan Tông nối liền không dứt, Diệp Tố chỉ phái người đi tặng lễ, bản thân vẫn tiếp tục tu luyện.
Chờ đến khi náo nhiệt do lần phi thăng của Đan Tông Thánh Thủ nguội xuống cũng đã là ba tháng sau, thế nhưng Diệp Tố vẫn như cũ không có chút dấu hiệu nào là sẽ đột phá.
Thế nhưng lại có người Đan Tông tìm tới, nói thẳng muốn tìm Diệp Tố.
Diệp Tố tạm dừng tu luyện, đi đến Nghị Sự Đường, người tới chính là tông chủ Đan Tông.
“Tông chủ có việc tìm ta sao?” Sau khi Diệp Tố tiến vào liền hỏi.
Tông chủ Đan Tông cũng không cố kỵ gì, lấy ra một hộp đan: “Trước khi Thánh Thủ phi thăng đã dặn dò ta giao cái này cho đạo hữu, hắn có thể phi thăng cũng là nhờ có Diệp đạo hữu trợ lực.”
Thiên Cơ Môn tuy được Diệp Tố quản lý nhưng nàng trước sau chưa từng nhậm chức tông chủ, thậm chí ngay cả trưởng lão cũng không phải, thế nên người ngoài chỉ xưng nàng một tiếng đạo hữu.
“Một lò của Thánh Thủ ra năm viên phế đan, hai viên Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan, trong đó hắn đã mang đi một viên.” Tông chủ Đan Tông nói, “Một viên còn lại này là của Diệp đạo hữu.”
Diệp Tố nhìn chằm chằm hộp đan trong tay tông chủ Đan Tông, cảm giác không thể trốn khỏi số mệnh định sẵn lại nổi lên, sau khi trầm ngâm một lúc lâu nàng mới hỏi: “Về sau Đan Tông có còn ai có thể luyện chế ra Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan nữa không?”
“Không thể.” Tông chủ Đan Tông lắc đầu nói, “Một số tài liệu của Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan đã dùng cạn, tam giới không còn nữa, huống hồ nửa quyển bí tịch cũng đã bị Thánh Thủ phá hủy.”
Diệp Tố nhíu mày: “Hà cớ gì lại phá hủy nửa quyển bí tịch?”
Nếu đã luyện chế ra được Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan thì nội dung của nửa quyển còn lại hẳn cũng đã có thể bổ sung đầy đủ, nếu viết nó ra giao lại cho Đan Tông mới là hợp với lẽ thường, mặc dù một số tài liệu đã không còn nhưng tương lai biết đâu lại có thể tìm ra tài liệu khác có thể thay thế.
Tông chủ Đan Tông giống như có thể đọc được suy nghĩ của Diệp Tố, cười cười nói: “Thánh Thủ lo lắng có người sẽ dùng tà pháp để điều chế ra tài liệu nên đã hủy bí tịch, chờ sau này khi thông đạo mở lại, hắn sẽ mang theo tài liệu cùng với quyển bí tịch hoàn chỉnh xuống hạ giới.”
Diệp Tố nhìn gương mặt tràn đầy mong chờ của tông chủ Đan Tông, không cách nào nói thật ra tình hình phát sinh ở vạn năm sau.
“Vậy Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan này giao cho Diệp đạo hữu.” Nói xong tông chủ Đan Tông gật gật đầu với nàng rồi xoay người rời đi.
Diệp Tố cúi đầu ngơ ngẩn nhìn hộp đan trong tay, nàng chậm rãi mở nắp ra, quả nhiên ngửi được mùi đan dược quen thuộc.
Từng việc lại từng việc xảy ra, đều đang đẩy nàng đi về phía trước.
……
Ngày hôm sau, Diệp Tố đi một mình đến nơi giao nhau của tam giới, đại điện bị đánh sập đã được dọn dẹp sạch sẽ, chắc hẳn là bởi vì thông đạo nối thượng – hạ giới đã đóng lại, đại hội tam giới sẽ không tổ chức nữa nên đại điện cũng không được trùng tu, chỉ còn Luân Chuyển tháp vẫn sừng sững đứng đó.
Nàng ngửa đầu nhìn Luân Chuyển tháp, thầm đếm từ tầng đầu tiên đến tầng cao nhất, tổng cộng có tám tầng.
Diệp Tố cũng từng tìm hiểu qua, Luân Chuyển Tháp trước nay chỉ có tám tầng, không có tầng thứ chín, cũng không có tháp linh gì cả, chỉ là một tòa tháp bình thường được dùng làm nơi thí luyện cho các đệ tử tam giới mà thôi.
Hiện giờ trận pháp bên trong Luân Chuyển tháp chẳng có tác dụng gì với Diệp Tố nữa, nàng có thể dễ dàng bước vào.
Nàng đi thẳng lên từ tầng một đến tầng tám, ngửa đầu nhìn đỉnh tháp không khác gì các đỉnh tháp thông thường, rốt cuộc cẩn thận suy nghĩ ra được một việc.
Cái gọi là tầng thứ chín, hay tháp linh gì đó, chẳng qua là có người đã tung những tin đồn này ra ngoài.
Luân Chuyển tháp vạn năm sau rõ ràng đã bị ai đó cải tạo, thiết lập trận pháp trên tháp đỉnh, lại liên kết nó với hạt giống Bồ Đề thần thụ, mượn sức của thần lực ẩn chứa bên trong hạt giống mới có thể đưa nàng đi tới vạn năm trước Thần Vẫn kỳ này.
Còn về phần người đó là ai……
Diệp Tố cúi đầu lấy ra hạt giống tỏa ra ánh sáng tím, cười khổ một tiếng, người đó chính là nàng.
Hoặc là nói, sắp sửa là nàng.
Diệp Tố ở trong Luân Chuyển tháp hơn một tháng, mãi cho đến khi Du Phục Thời không ngừng truyền tin tìm nàng thì mới bước ra khỏi tháp.
……
Vừa về đến Thiên Cơ Môn thì Du Phục Thời liền chạy tới tìm nàng, hỏi nàng đã đi đâu, vì sau lại không dẫn hắn cùng đi.
“Nàng có phải thật ra là không thích ta, chỉ muốn gạt ta song tu với nàng đúng không?” Du Phục Thời dùng vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc chất vấn Diệp Tố.
Diệp Tố sửng sốt, trong mắt hiện lên ý cười: “Từ đâu học được lời này? Không có không thích đệ.”
Du Phục Thời gần đây đọc không ít sách, lại còn kể chuyện về Diệp Tố với Tàng Lục, nhưng Tàng Lục lại nói Diệp Tố ném hắn ở lại trong tông môn một mình không quan tâm đ ến, rất có khả năng là chỉ nhìn trúng mặt của hắn, muốn lừa hắn song tu mà thôi.
“Không tin.” Du Phục Thời nghiêng đầu, cố ý không nhìn Diệp Tố nữa.
“Về sau đi ra ngoài đều sẽ dẫn đệ theo.” Diệp Tố nhìn Du Phục Thời, nhẹ nhàng nói, nhưng sâu trong đáy mắt lại tích tụ sự thâm trầm không thể nhìn thấu.
Du Phục Thời rất dễ dỗ, nghe được lời này thì liền vứt lời khuyên tận tình chân thành của Tàng Lục khuyên hắn về Yêu giới, đừng bị tu sĩ lừa gạt cả thể xác và tinh thần ra sau đầu, cong mắt cười với Diệp Tố: “Là nàng hứa rồi đấy.”
“Ừ.” Diệp Tố bỗng nhiên lại nói với Du Phục Thời, “Ta dạy cho đệ luyện kiếm nhé?”
“Được thôi.” Du Phục Thời không chút nào do dự liền đồng ý, hắn thích Diệp Tố dạy hắn nhiều thứ.
Kể từ hôm đó hắn liền bắt đầu theo Diệp Tố luyện kiếm, từ buổi chiều luyện đến tới, thỉnh thoảng mệt quá không muốn xuống núi thì sẽ biến thành tiểu hắc xà treo trên cổ tay Diệp Tố, ăn vạ trong phòng nàng không đi.
Năng lực học tập của Du Phục Thời không hề chậm hơn so với Diệp Tố, ngay cả những thứ đối với người thường mà nói là cực kỳ khó khăn hắn cũng đều có thể học được.
Xuân đi thu tới, hai người học hết tất cả kiếm phổ có thể vơ vét được.
Diệp Tố ngộ ra kiếm ý của bản thân mình, Du Phục Thời cũng có kiếm ý thuộc về chính hắn.
Trong lúc đó Diệp Tố cũng dẫn Du Phục Thời đi đến những nơi có truyền thừa, gom sạch toàn bộ thiên tài địa bảo bên trong đó cho Du Phục Thời, để hắn đặt ở trong giới.
Đến cảnh giới như nàng hiện tại thì luyện khí đã giống như hạ bút thành văn, tùy tay luyện ra đều có thể bán ra được giá cao, lại có Thiên Cơ Môn phía sau chống đỡ, tiền bạc đều không cần phải đắn đo chi.
Diệp Tố luôn thích dẫn Du Phục Thời đi chọn quần áo đẹp nhất, mua đan dược trân quý nhất, sau đó bảo hắn thu tất cả vào trong giới.
Có một ngày Diệp Tố hỏi Du Phục Thời vì sao hắn chưa từng có lôi kiếp, kết quả ngày hôm sau trên đầu hắn liền có lôi giáng xuống.
“Lôi kiếp Đại Thừa trung kỳ?” Diệp Tố nhìn Du Phục Thời nhẹ nhàng độ xong lôi kiếp, trong lòng buồn cười không thôi hỏi, “Thấy ai độ kiếp mà học được vậy?”
Hắn căn bản không có lôi kiếp, lại không phải Linh Lung Cốt, hiển nhiên là một sự tồn tại càng cao hơn.
“……Tàng Lục.” Du Phục Thời chột dạ nói.
“Trở về thôi.” Diệp Tố cũng không đào sâu chuyện này, dẫn theo hắn trở về Thiên Cơ Môn.
Có đôi khi, Diệp Tố cũng sẽ lấy cớ phải đi xử lý sự vụ của Thiên Cơ Môn, lưu lại hắn ở trong tông môn, một mình ra ngoài.
Những lúc như thế, trên người nàng hoặc là thiếu vài thứ, hoặc là sẽ mang về một chút đồ vật, những chuyện đó Du Phục Thời cũng không biết.
Diệp Tố cũng cố ý để hắn tiếp xúc với những người khác, kiến thức những chuyện trong tu chân giới, biết người trải việc mới có thể nhanh chóng trưởng thành.
Tuy nhiên vô luận là đệ tử, trưởng lão Thiên Cơ Mon hay là người của các tông môn khác tựa hồ đều chưa từng xem thường Du Phục Thời, cũng không dám ở trước mặt hắn giở trò gì.
Điểm này Diệp Tố lại không nhận ra vì ở trước mặt nàng, hắn vẫn luôn là bộ dáng đó không hề thay đổi, thiên chân lại trẻ con.
……
Sân viện trên Cửu Huyền Phong vắng lặng, khi Diệp Tố bước ra khỏi phòng thì nhìn thấy Du Phục Thời đang đứng trước bàn đá dưới tàng cây trong sân, nghe thấy tiếng mở cửa hắn liền quay đầu lại cười với nàng.
Diệp Tố hoảng hốt nhìn người dưới tàng cây, hình ảnh này nàng đã từng gặp qua ở Bồng Lai, là bức họa mà vạn năm sau chưởng sử đã đưa cho nàng xem, lúc ấy người Bồng Lai còn tưởng tiểu sư đệ là tiền chưởng sử thế nên không chút do dự ra tay cứu lấy Huyền Âm chi thể.
Du Phục Thời bước nhanh về phía Diệp Tố, tay huơ huơ trước mắt nàng: “Diệp Tố!”
Diệp Tố hoàn hồn duỗi tay nắm lấy tay hắn: “Sao lại không gọi đại sư tỷ?”
Chỉ có thời gian ban đầu Du Phục Thời mới ngoan ngoãn gọi nàng là đại sư tỷ, sau lại không biết vì sao không gọi nàng như thế nữa.
“Không gọi.” Du Phục Thời kiên quyết cự tuyệt.
Tàng Lục nói bọn họ về sau sẽ song tu, không thể gọi đại sư tỷ, như thế là sai bối phận.
Diệp Tố cũng quen hắn không gọi mình là “đại sư tỷ”, nàng kéo hắn ngồi xuống: “Ta có việc phải ra ngoài một đoạn thời gian, đệ ở lại trong tông môn nhé.”
“Ừ.” Sau đó Du Phục Thời đột nhiên lại hỏi, “Diệp Tố, chừng nào thì nàng phi thăng? Bọn họ nói nàng sắp phải phi thăng đi thượng giới.”
Vậy thì hắn cũng phải thành Thần, mới có thể ở bên cạnh nàng.
Diệp Tố không dấu vết buông tay Du Phục Thời ra: “…… tạm thời còn chưa có dấu hiệu phi thăng.”
“Diệp đạo hữu, mời ngồi.” Bồng Lai chưởng sử giơ tay ý bảo nàng ngồi xuống.
Diệp Tố theo lời ngồi xuống đối diện với chưởng sử, vừa hay lại cùng một vị trí mà Du Phục Thời đã ngồi lúc trước.
Nàng vừa ngồi xuống thì trận Âm Dương liền chuyển động, hai mảng trắng đen giao nhau nhanh đến độ chỉ còn tàn ảnh, trận pháp dần dần dâng lên, che giấu khí tức của hai người.
Một lát sau, Bồng lai chưởng sử mới lên tiếng, câu đầu tiên lại là: “Hắn không thuộc về tam giới.”
“Hắn” ở đây chỉ ai không cần nói cũng biết.
Diệp Tố rũ mắt không nói gì, bầu không khí trong điện yên tĩnh, nàng ngồi đó bất động giống như không nghe thấy lời chưởng sử vừa nói.
Bồng Lai chưởng sử tuy hai mắt đã mù nhưng khi dựng trận Âm Dương thì ông vẫn có thể “nhìn thấy” mọi thứ trong trận, và ông có chút ngạc nhiên với sự trầm mặc của Diệp Tố: “Ngươi……biết?”
Diệp Tố lắc đầu, nàng không biết, chỉ là nàng nhận ra Du Phục Thời không giống người thường, đầu tiên là máu của Huyền Âm chi thể, sau đó có đôi mắt tím giống với các thượng Thần, rất khó để không suy đoán theo hướng hắn có liên quan gì đó với thượng giới.
Nhưng, cũng chỉ có vậy mà thôi.
“Hắn không giống ta, ngươi hay bất kỳ một ai khác, bao gồm các vị thượng Thần, hắn không giống ai cả.” Thanh âm già nua của Bồng Lai chưởng sử chậm rãi truyền đến, “Diệp đạo hữu, có một số việc ngươi cần phải biết……Hắn và khí vận của ngươi có cùng một nhịp thở.”
Mi mắt Diệp Tố cuối cùng cũng động, nàng ngước mắt nhìn về phía Bồng Lai chưởng sử: “Ta?”
Biểu tình trên mặt Bồng Lai chưởng sử có chút phức tạp, đôi mắt vẩn đục khi nhìn nàng lại giống như nhìn thấu rõ mọi thứ, ông thấp giọng nói: “Diệp đạo hữu từ đâu mà đến, trong lòng cũng tự hiểu rõ, ta chỉ muốn nhắc nhở đạo hữu mấy câu.”
Diệp Tố đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mới phản ứng lại, Bồng Lai chưởng sử hẳn là đã tính toán ra được một ít việc liên quan đến mình, nàng đáp: “Mời chưởng sử nói.”
“Những chuyện đã phát sinh không cách nào có thể thay đổi được.” Bồng Lai chưởng sử lựa lời khuyên nhủ, “Đó đã là kiếp số trong số mệnh của hắn, không thể sửa, cũng không thể tránh.”
Có một vài việc chưởng sử đã thấy được mơ hồ, nhưng lại không có cách nào nói ra.
Diệp Tố nghe xong im lặng thật lâu, không đồng ý, cũng không phản bác.
Trong trận Âm Dương vang lên một tiếng thở dài, có chút bất đắc dĩ: “Diệp đạo hữu, hắn là Thần mà Thiên Đạo đã dựng dục ra của thượng giới, cuối cùng vẫn sẽ phải trở về.”
Diệp Tố nghe vậy, hai bàn tay đặt trên đầu gối khẽ siết lại, Thần mà Thiên Đạo dựng dục ở thượng giới, thế nên tiểu sư đệ là……Ngự Thần?
Trận Âm Dương trong Bồ Đề chủ điện chợt ngừng lại, Bồng Lai chưởng sử vốn vừa mới nói chuyện lại chậm rãi cúi đầu.
Diệp Tố nhanh chóng phát hiện ra điều không đúng, nhanh chóng đứng dậy, tới gần gọi ông: “Chưởng sử?”
—— đã chậm.
Bồng Lai chưởng sử đã không còn sinh cơ.
Diệp Tố quỳ một gối trước Bồng Lai chưởng sử, nhìn gương mặt già nua đầy nếp nhăn của ông, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng nàng thấy được bộ dáng chân chính của chưởng sử.
Lúc này mười hai vị Bồng Lai thánh sứ lại từ ngoài cửa bước vào, ngồi quỳ chung quanh, thấp giọng ngâm tụng, giống như đã sớm biết được kết cục của chưởng sử.
Theo tiếng niệm chú không ngừng của họ, Bồng Lai chưởng sử dần dần hóa thành các điểm sáng, phiêu tán ra bên ngoài, cuối cùng đáp xuống các lá cây của Bồ Đề thần thụ, trở thành lực lượng tẩm bổ cho nó.
Diệp Tố hoảng hốt nhìn thân ảnh đã biến mất trong điện Bồng Lai, có phải chưởng sử cũng đã tính được kết cục hôm nay của mình hay không?
Người giấy nọ trong điện không một tiếng động đến gần, đứng bên người nàng, làm ra tư thế mời.
Diệp Tố nhắm hai mắt lại, cố gắng giấu đi tất cả cảm xúc, sau đó mới mở mắt ra đứng lên, đi theo người giấy bước ra ngoài điện, đi thẳng xuống dưới.
Người giấy dẫn nàng đi xuống tới dưới gốc Bồ Đề vẫn chưa dừng lại mà vẫn tiếp tục đi.
Diệp Tố nhìn người giấy, nghĩ nghĩ một lát quyết định vẫn đi theo, một người một giấy vòng quanh gốc cây Bồ Đề ba vòng, sau đó trước mắt nàng bỗng nhiên tối sầm xuống, phía trước xuất hiện một đoạn cầu thang.
Nàng tiếp tục theo người giấy đi xuống cầu thang, đi mãi đi mãi, cuối đường là một nơi chứa đầy rễ cây của Bồ Đề thần thụ.
Người giấy dẫn Diệp Tố đến vị trí chính giữa, chỉ vào một đoạn rễ ở dưới sâu nhất nói: “Nên lấy đoạn này.”
Diệp Tố trước không nhìn vào rễ cây Bồ Đề mà ngược lại ngước mắt nhìn về phía người giấy, giọng nói này……là của Bồng Lai chưởng sử.
Một lát sau nàng mới tiến lên, nhìn lớp vỏ của đoạn rễ mà người giấy chỉ, một đoạn màu bạc sáng chói như ánh sáng của kim loại.
……Đúng là vỏ kiếm của Khấp Huyết kiếm vạn năm sau.
Có một khoảnh khắc Diệp Tố thật sự muốn quay đầu rời khỏi đây, nhưng cuối cùng nàng không làm như vậy, cũng không nói gì, chỉ an tĩnh cắt đoạn rễ cây đó.
Sau khi Diệp Tố cắt rễ xong, người giấy mới một lần nữa tiến tới, hai tay dâng lên một cái hộp đưa cho nàng.
Diệp Tố ngẩn người, nhận lấy hộp gỗ, vừa mở ra nàng liền ngạc nhiên cúi đầu nhìn người giấy.
Thứ bên trong hộp gỗ chính là tháp linh của Luân Chuyển tháp.
“Vật này chính là hạt giống duy nhất của Bồ Đề thần thụ, nhờ Diệp đạo hữu tạm thời quản lí thay, ngày sau đưa lại cho Bồng Lai.” Người giấy nói, “Xem như là yêu cầu để đối lấy vỏ cây Bồ Đề.”
Diệp Tố nhìn hạt giống trong hộp gỗ, nó phát ra hương vị thanh mát nhàn nhạt, một chốc lại nghĩ tới Bồ Đề thần thụ khô héo đổ sập ở vạn năm sau, một chốc lại nghĩ đến tháp linh bị phong ấn trên cửa thành Quy Tông.
Một lúc lâu sau nàng mới đóng nắp hộp lại bỏ vào túi Càn Khôn, đồng ý nói: “Được.”
……
Cùng lúc đó, ở trong Thiên Cơ Môn, Du Phục Thời đang ở một mình trong phòng viết chữ, Tàng Lục lại trà trộn vào trong Thiên Cơ Môn, lúc này cảnh giới của hắn đã đến Đại Thừa kỳ nhưng vẫn dựa vào việc giả chết thành mai rùa để lẫn theo các tài liệu đi vào, hắn ở trong kho tài liệu hơn một tháng mới trốn ra tới.
Tàng Lục lặng lẽ mò mẫm đến bên ngoài cửa sổ phòng Du Phục Thời: “Lộc cộc—”
Du Phục Thời đang ngồi bên bàn nghiêm túc luyện viết chữ to, hơn nửa ngày sau mới quay đầu nhìn về phía cửa sổ, hắn buông bút, đi tới đẩy cửa sổ ra, quả nhiên nhìn thấy Tàng Lục đang nấp trong một góc bên ngoài.
“Yêu Chủ, chúng ta đi uống rượu đi!” Tàng Lục nhỏ giọng hô.
Du Phục Thời do dự một lát, từ chối đề nghị này: “Ta còn chưa luyện viết chữ xong.”
Nhưng mà Tàng Lục lì lợm la li3m, cuối cùng vẫn thành công dụ dỗ được Du Phục Thời đi với hắn.
“Đi uống rượu ở đâu?” Du Phục Thời hỏi.
Tàng Lục cười hề hề nói: “Hầm rượu, ta nghe nói đệ tử Thiên Cơ Môn muốn đổ hết rượu đi, quá đáng tiếc! Nên là chúng ta đi uống một chút đi, trước khi bọn họ đổ hết.”
Người yêu rượu nhất Thiên Cơ Môn không ai khác chính là Hình trưởng lão, nhưng hiện tại ông đã không còn, mọi người cũng không muốn vào hầm rượu lấy rượu của ông, thế nên sau khi thương nghị thì quyết định không bằng đổ hết rượu xuống trước bia mộ của trưởng lão.
Chuyện này là do Tàng Lục lúc lẫn trong tài liệu nghe lén được.
“Không hỏi tự lấy chính là trộm.” Du Phục Thời đọc một câu mà hắn mới học trước đó không lâu.
Tàng Lục lấy ra từ trong túi Càn Khôn một đống yêu đan bát, cửu giai: “Đặt chúng vào trong hầm rượu thì xem như đã trả tiền rồi, không xem là trộm được.”
Du Phục Thời nhìn về phía Tàng Lục: “Thật như vậy?”
“Thật sự!” Tàng Lục chắc chắn.
Vì thế hai người nghênh ngang đi về phía hầm rượu, trên đường vô tình đi ngang qua nơi phong ấn Khấp Huyết kiếm, linh thể Khấp Huyết ngửi thấy hương vị trên người Du Phục Thời thì thèm nhỏ dãi, thấy bọn họ đi mỗi lúc một xa thì bắt đầu điên cuồng giãy dụa.
Không thể không nói trận pháp của Diệp Tố đúng là mạnh, linh thể Khấp Huyết bị pháp trận buộc dính vào bản thể, hắn phải dùng miệng điên cuồng cắn nửa ngày mới rốt cuộc có thể cắn lủng một lỗ, một linh một kiếm thoát ra từ đó.
Khấp Huyết kiếm bay theo hướng đi của Du Phục Thời, ngửi cổ hơi thở đó đuổi theo một đường tới hầm rượu.
Máu của Du Phục Thời có dụ hoặc cực lớn đối với hắn, tuy nhiên khi muốn xông tới thì bên tai lại vang lên lời nói của Diệp Tố, tu sĩ đó không cho phép hắn tổn thương bất kỳ người nào trong Thiên Cơ Môn.
Khấp Huyết rúc trong thân kiếm, càng nghĩ tà khí trong mắt càng đậm, quan tâm làm gì cho phép với cả không cho phép, hắn cứ muốn uống máu Du Phục Thời đấy!
Khấp Huyết kiếm vèo một tiếng bay thẳng về phía sau lưng Du Phục Thời, khi chỉ còn một chút nữa thôi đã đâm trúng thì đột nhiên có một người cõng mai rùa từ đâu nhảy tới sau lưng Du Phục Thời.
“Yêu Chủ, uống cái này……” Tàng Lục còn chưa nói xong thì liền cảm giác mai rùa của mình bị chọc một cái, “Ai dám chọc Quy?”
Nửa đường lại nhảy ra một Quy yêu ngàn năm khiến Khấp Huyết tức điên, trực tiếp bay ra từ thân kiếm, đè Tàng Lục xuống đất, há mồm cắn mai rùa của hắn.
“Rộp, rộp……” Khấp Huyết cạp giòn tan.
“Á——” Tàng Lục vừa quay đầu liền thấy một người toàn thân đỏ rực đang cắn mai rùa của mình thì tức khắc hoảng sợ, gào khóc kêu to: “Yêu Chủ! Cứu mạng Quy!!!”
Du Phục Thời xoay người, một tay bắt Khấp Huyết một tay kéo Quy ra, Khấp Huyết thấy vậy thuận thế quay đầu c ắn vào cổ tay hắn uống máu.
Tuy nhiên hắn còn chưa biết không phải máu nào cũng có thể tùy tiện uống loạn, mới vừa nuốt xuống một ngụm Khấp Huyết liền nhận thấy không đúng, lực lượng trong máu này hắn không cách nào có thể nhận nổi, uống vào nhất định sẽ bị khống chế nên liền lập tức nhả ra.
Chỉ là Du Phục Thời được toàn thể Yêu Vương đồng thuận bầu lên vị trí Yêu Chủ thì có một điều kiện tiên quyết đó là, hắn đánh rất giỏi.
Khấp Huyết tuy là ngay lập tức nhả ra nhưng đã chọc giận Du Phục Thời.
Du Phục Thời rất ghét bị người khác đả thương, những Yêu Vương bị hắn treo lên đánh cũng là vì nguyên nhân ra tay với hắn trước.
Du Phục Thời nắm cổ Khấp Huyết nhúng hắn xuống lu rượu, nhúng một lát lại xách lên hung hăng nện xuống đất, sau đó lại nhúng tiếp, tiếng rượu ào ào cùng với tiếng Khấp Huyết tiếp đất ầm ĩ vang vọng khắp hầm rượu.
Vì thế, trong lúc nhất thời trong hầm rượu liên tiếp vang lên hai loại thanh âm xen kẽ.
“Hu hu hu, xác của Quy hư rồi!!!”
“Ta không dám uống nữa…… Ục ục ục ục…… Đừng quăng……”
Tàng Lục quay đầu nhìn mai rùa bị lủng một lỗ của mình, mặt như tro tàn, như quy sinh đã mất toàn bộ hy vọng, quay qua nói với Du Phục Thời: “Yêu Chủ, nhờ ngài đưa Quy trở về, xác của Quy nói không chừng còn có thể tu bổ lại được.”
Du Phục Thời một tay vẫn còn xách Khấp Huyết, tay còn lại tùy tiện vung lên xé rách không gian, Tàng Lục lau nước mắt nhảy về Bình Hải.
Tuy rằng Tàng Lục đi rồi nhưng Du Phục Thời vẫn còn rất giận, hắn nắm Khấp Huyết quăng vào trên vách hầm rượu, rừa quăng vừa nói: “Đồ xấu xí.”
Khấp Huyết không còn luyến tiếc gì trên đời nữa, hai tay hai chân hoàn toàn rũ xuống, hắn vốn cũng muốn chống cự nhưng không cách nào làm được, chỉ mới nuốt một chút máu thôi mà hắn đã bị khống chế: “……”
Chờ khi Diệp Tố về tới Thiên Cơ Môn thì Du Phục Thời cũng xách Khấp Huyết bị đánh đến nghi ngờ kiếm sinh ra khỏi hầm rượu, vừa lúc đụng phải nàng.
“Đệ đi hầm rượu à?” Diệp Tố ngửi thấy mùi rượu trên người hắn nên hỏi, lại nhìn thấy Khấp Huyết kiếm trong tay Du Phục Thời, “Đệ phá trận?”
Du Phục Thời lắc đầu, ánh mắt trong trẻo, nhìn Khấp Huyết kiếm trong tay nói: “Hắn chạy tới hầm rượu, ta đuổi theo, hắn còn cắn ta.”
Diệp Tố nghe vậy thì liền nhìn xuống cổ tay hắn, quả nhiên nhìn thấy có vết máu: “Hắn chạm vào máu của đệ?”
Du Phục Thời gật đầu, có chút kiêu ngạo nói: “Chỉ mới đụng có một chút xíu thôi thì đã bị ta bắt được.”
Diệp Tố nhíu mày bước tới, ngón tay lướt qua vết thương trên cổ tay hắn, sau khi chữa trị xong mới nhận lấy Khấp Huyết kiếm nói: “Ta còn tưởng rằng đệ đi hầm rượu với Tàng Lục.”
Du Phục Thời lần đầu tiên nói dối nên trong nháy mắt liền chột dạ, hai mắt đảo liên hồi, cuối cùng không đánh đã khai: “Không có trộm rượu, có thả lại yêu đan trả tiền uống rượu.”
Diệp Tố không khỏi bật cười ra tiếng: “Ta biết rồi.”
Thực ra Tàng Lục trà trộn vào lần thứ hai thì đã bị phát hiện, chẳng qua được Diệp Tố ép xuống, mọi người làm như không biết mà thôi.
“Nàng không vui.” Du Phục Thời nhìn thẳng vào Diệp Tố, từ lúc gặp mặt vừa rồi cho đến hiện tại, tuy rằng trên mặt nàng nở nụ cười nhưng hắn biết nàng đang không vui.
“Không có.” Diệp Tố dừng một chút lại bổ sung, “Chỉ là suy nghĩ một ít việc.”
Nàng nhìn Du Phục Thời, Ngự Thần sao?
Thượng giới hạ xuống thuật cấm ngôn của Ngự Thần có liên quan gì tới hắn hay không?
Diệp Tố vì để tiểu sư đệ không nhìn ra khác thường mà lấy Khấp Huyết kiếm làm cớ, bảo phải đi làm vỏ kiếm cho nó.
…
Phần rễ của Bồ Đề thần thụ ánh lên màu bạc lập lánh, chỉ nhìn bên ngoài thì thật trông giống như một khối kim loại bạc, chỉ luyện hóa một đoạn rễ này thôi nhưng Diệp Tố phải mất đến hai tháng mới hoàn thành, cuối cùng nàng đem đoạn vỏ rễ đã được luyện hóa xong trùm lên thân kiếm Khấp Huyết, dù cho là ai cũng không thể nhìn ra được đây là vỏ kiếm, chỉ giống như Khấp Huyết kiếm đổi sang một màu sắc khác mà thôi.
Thế là tà khí lúc nào cũng cuồn cuộn của Khấp Huyết kiếm bị áp chế hơn phân nửa.
Trong khoảng thời gian này nàng còn phát hiện Khấp Huyết kiếm rất sợ Du Phục Thời, không giống với sợ nàng do nàng có đủ loại thủ đoạn trấn áp mà Khấp Huyết kiếm giống như theo bản năng đã sợ hãi hắn.
Thiên Cơ Môn dưới sự dẫn dắt của Diệp Tố và hai vị trưởng lão còn lại, dần dần một lần nữa đi vào quỹ đạo, một nhóm đệ tử mới bộc lộ tiềm năng, khả năng trong thời gian ngắn nữa thôi sẽ có thể trở thành trụ cột cho Thiên Cơ Môn.
Trước khi thời hạn một năm kết thúc, ba vị thượng Thần rốt cuộc trấn áp xong thần tủy của bốn Thần phản bội, Trọng Minh Thần vẫn còn chưa yên lòng về Thiên Cơ Môn nên quyết định ghé vào một lần trước khi đi, hai vị thượng Thần còn lại cũng đi theo ông.
Diệp Tố dẫn ba người Trọng Minh Thần đi một vòng Thiên Cơ Môn, nàng không thể nói nên lời chuyện vạn năm sau nên cũng không cố gắng báo cho bọn họ biết nữa.
“Chúng ta đã dựng xong bia đá, trấn áp bọn họ trong các tiểu bí cảnh, ít nhất có thể kéo dài được khoảng vạn năm thì bọn họ mới có thể ra được.” Phật Ma Thần nói, “Khi đó thông đạo nối thượng – hạ giới hẳn là đã được mở lại, chúng ta sẽ thỉnh Ngự thần ra tay diệt trừ bọn họ.”
“Nếu tấm bia đứt gãy trước đó thì nên tu bổ như thế nào?” Diệp Tố hỏi ông.
Phật Ma Thần ngẩn ra: “Linh khí trong tiểu bí cảnh thưa thớt, trước khi các tấm bia đá đứt gãy thì chúng ta hẳn đã có thể một lần nữa hạ phàm.”
“Thời gian vạn năm chứa quá nhiều biến số.” Diệp Tố một lần nữa hỏi ông, “Nếu tấm bia đá đứt gãy thì có phương pháp nào để chữa trị không?”
“Có.” Phật Ma Thần nghĩ nghĩ nói, “Ngươi đi tìm Hàn Tinh bùn tốt nhất, nếu tấm bia đá có đứt gãy thì có thể bôi nó lên dính lại, chống đỡ một khoảng thời gian.”
Hàn Tinh bùn, lại là một cái tên quen thuộc.
Diệp Tố rũ mắt nói đã rõ, tuy nhiên trước khi ba vị thượng Thần rời đi, nàng cuối cùng vẫn nhịn không được mà chạy theo hỏi: “Nếu lôi phi thăng biến mất, nó có nghĩa là gì?”
Trọng Minh Thần quay đầu lại: “Lôi phi thăng không có khả năng biến mất, trừ phi Ngự thần chấp chưởng lôi kiếp xảy ra chuyện.”
Khi những lời này truyền đến trong tai Diệp Tố thì ba vị thượng Thần cũng đồng thời biến mất, trở về thượng giới, cùng lúc đó thông đạo nối thượng – hạ giới cũng bị đóng lại, tam giới sẽ không còn Thần hạ phàm nữa.
Ngự Thần chấp chưởng lôi kiếp …… Xảy ra chuyện?
Diệp Tố ngửa đầu nhìn lên không trung, vạn năm sau, thông đạo nối thượng – hạ giới vẫn không mở ra, lôi phi thăng lại thật sự biến mất, không một ai có thể phi thăng được nữa, điều này đồng nghĩa với việc tất cả kết nối giữa thượng giới và hạ giới đều bị cắt đứt.
……
Ba vị thượng Thần rời đi, thông đạo đóng cửa tựa hồ cũng không sinh ra ảnh hưởng quá lớn với tam giới, tất cả mọi người vẫn tiếp tục cuộc sống của mình, hướng về phía trước.
Bồng Lai đã có chưởng sử mới, vẫn như cũ là một gương mặt bình thường đến cực điểm, liếc mắt nhìn qua là có thể quên ngay sau đó, ai cũng không biết gương mặt thật sự bên dưới lớp ảo thuật đó trông như thế nào, càng không ai biết được tiền Bồng Lai chưởng sử đã để lại tin tức gì cho các đệ tử Bồng Lai.
Diệp Tố cũng một lần nữa tiến giai, nhảy lên hàng đại năng Độ Kiếp hậu kỳ đỉnh, ở tam giới hiện tại cơ bản đã không có đối thủ, nhưng nàng lại dừng bước ở đây, gần một năm trôi qua vẫn không có dấu hiệu sẽ phi thăng.
Ngược lại là Đan Tông Thánh Thủ, sau nhiều lần khúc chiết thì ở năm thứ hai sau khi trở về tông môn từ đại hội tam giới, hắn thế nhưng lại thật sự có thể luyện ra được Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan.
Ngày kết đan hôm ấy, không trung của Đan Tông bao trùm bởi một màu tím rực rỡ, tất cả tông môn đều bị kinh động, sôi nổi nhìn về phía xa hướng Đan Tông.
Đan khí lượn lờ, lôi phi thăng giáng xuống, Đan Tông Thánh Thủ độ kiếp phi thăng.
Diệp Tố đứng trên đỉnh Cửu Huyền Phong, trông về phía xa, thần thức có thể dễ như trở bàn tay nhìn thấy rõ tình hình ồn ào ở trong và ngoài Đan Tông, tất cả mọi người đều đang tập trung nhìn lên khoảng trời đó.
Đây là lần đầu tiên Diệp Tố tận mắt nhìn thấy lôi phi thăng, uy lực ngập trời, mây đen giăng đầy, từng nhát lôi kiếp màu tím thô to bổ xuống với khí thế kh ủng bố, khiến người ngoài nhìn thôi đã thấy sợ hãi.
Tuy nhiên Đan Tông Thánh Thủ đã luyện chế ra thần đan, lần này phi thăng cũng không tính là khó, lôi kiếp nhìn có vẻ đáng sợ nhưng khi chân chính bổ xuống người hắn thì lại ít đi vài phần sát ý.
Lần lôi kiếp này kéo dài mười bảy ngày, Đan Tông Thánh Thủ rốt cuộc phi thăng thành công, mang theo lô đỉnh của mình rời khỏi hạ giới bước lên thượng giới.
Trong lúc nhất thời người tới bái phỏng Đan Tông nối liền không dứt, Diệp Tố chỉ phái người đi tặng lễ, bản thân vẫn tiếp tục tu luyện.
Chờ đến khi náo nhiệt do lần phi thăng của Đan Tông Thánh Thủ nguội xuống cũng đã là ba tháng sau, thế nhưng Diệp Tố vẫn như cũ không có chút dấu hiệu nào là sẽ đột phá.
Thế nhưng lại có người Đan Tông tìm tới, nói thẳng muốn tìm Diệp Tố.
Diệp Tố tạm dừng tu luyện, đi đến Nghị Sự Đường, người tới chính là tông chủ Đan Tông.
“Tông chủ có việc tìm ta sao?” Sau khi Diệp Tố tiến vào liền hỏi.
Tông chủ Đan Tông cũng không cố kỵ gì, lấy ra một hộp đan: “Trước khi Thánh Thủ phi thăng đã dặn dò ta giao cái này cho đạo hữu, hắn có thể phi thăng cũng là nhờ có Diệp đạo hữu trợ lực.”
Thiên Cơ Môn tuy được Diệp Tố quản lý nhưng nàng trước sau chưa từng nhậm chức tông chủ, thậm chí ngay cả trưởng lão cũng không phải, thế nên người ngoài chỉ xưng nàng một tiếng đạo hữu.
“Một lò của Thánh Thủ ra năm viên phế đan, hai viên Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan, trong đó hắn đã mang đi một viên.” Tông chủ Đan Tông nói, “Một viên còn lại này là của Diệp đạo hữu.”
Diệp Tố nhìn chằm chằm hộp đan trong tay tông chủ Đan Tông, cảm giác không thể trốn khỏi số mệnh định sẵn lại nổi lên, sau khi trầm ngâm một lúc lâu nàng mới hỏi: “Về sau Đan Tông có còn ai có thể luyện chế ra Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan nữa không?”
“Không thể.” Tông chủ Đan Tông lắc đầu nói, “Một số tài liệu của Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan đã dùng cạn, tam giới không còn nữa, huống hồ nửa quyển bí tịch cũng đã bị Thánh Thủ phá hủy.”
Diệp Tố nhíu mày: “Hà cớ gì lại phá hủy nửa quyển bí tịch?”
Nếu đã luyện chế ra được Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan thì nội dung của nửa quyển còn lại hẳn cũng đã có thể bổ sung đầy đủ, nếu viết nó ra giao lại cho Đan Tông mới là hợp với lẽ thường, mặc dù một số tài liệu đã không còn nhưng tương lai biết đâu lại có thể tìm ra tài liệu khác có thể thay thế.
Tông chủ Đan Tông giống như có thể đọc được suy nghĩ của Diệp Tố, cười cười nói: “Thánh Thủ lo lắng có người sẽ dùng tà pháp để điều chế ra tài liệu nên đã hủy bí tịch, chờ sau này khi thông đạo mở lại, hắn sẽ mang theo tài liệu cùng với quyển bí tịch hoàn chỉnh xuống hạ giới.”
Diệp Tố nhìn gương mặt tràn đầy mong chờ của tông chủ Đan Tông, không cách nào nói thật ra tình hình phát sinh ở vạn năm sau.
“Vậy Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan này giao cho Diệp đạo hữu.” Nói xong tông chủ Đan Tông gật gật đầu với nàng rồi xoay người rời đi.
Diệp Tố cúi đầu ngơ ngẩn nhìn hộp đan trong tay, nàng chậm rãi mở nắp ra, quả nhiên ngửi được mùi đan dược quen thuộc.
Từng việc lại từng việc xảy ra, đều đang đẩy nàng đi về phía trước.
……
Ngày hôm sau, Diệp Tố đi một mình đến nơi giao nhau của tam giới, đại điện bị đánh sập đã được dọn dẹp sạch sẽ, chắc hẳn là bởi vì thông đạo nối thượng – hạ giới đã đóng lại, đại hội tam giới sẽ không tổ chức nữa nên đại điện cũng không được trùng tu, chỉ còn Luân Chuyển tháp vẫn sừng sững đứng đó.
Nàng ngửa đầu nhìn Luân Chuyển tháp, thầm đếm từ tầng đầu tiên đến tầng cao nhất, tổng cộng có tám tầng.
Diệp Tố cũng từng tìm hiểu qua, Luân Chuyển Tháp trước nay chỉ có tám tầng, không có tầng thứ chín, cũng không có tháp linh gì cả, chỉ là một tòa tháp bình thường được dùng làm nơi thí luyện cho các đệ tử tam giới mà thôi.
Hiện giờ trận pháp bên trong Luân Chuyển tháp chẳng có tác dụng gì với Diệp Tố nữa, nàng có thể dễ dàng bước vào.
Nàng đi thẳng lên từ tầng một đến tầng tám, ngửa đầu nhìn đỉnh tháp không khác gì các đỉnh tháp thông thường, rốt cuộc cẩn thận suy nghĩ ra được một việc.
Cái gọi là tầng thứ chín, hay tháp linh gì đó, chẳng qua là có người đã tung những tin đồn này ra ngoài.
Luân Chuyển tháp vạn năm sau rõ ràng đã bị ai đó cải tạo, thiết lập trận pháp trên tháp đỉnh, lại liên kết nó với hạt giống Bồ Đề thần thụ, mượn sức của thần lực ẩn chứa bên trong hạt giống mới có thể đưa nàng đi tới vạn năm trước Thần Vẫn kỳ này.
Còn về phần người đó là ai……
Diệp Tố cúi đầu lấy ra hạt giống tỏa ra ánh sáng tím, cười khổ một tiếng, người đó chính là nàng.
Hoặc là nói, sắp sửa là nàng.
Diệp Tố ở trong Luân Chuyển tháp hơn một tháng, mãi cho đến khi Du Phục Thời không ngừng truyền tin tìm nàng thì mới bước ra khỏi tháp.
……
Vừa về đến Thiên Cơ Môn thì Du Phục Thời liền chạy tới tìm nàng, hỏi nàng đã đi đâu, vì sau lại không dẫn hắn cùng đi.
“Nàng có phải thật ra là không thích ta, chỉ muốn gạt ta song tu với nàng đúng không?” Du Phục Thời dùng vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc chất vấn Diệp Tố.
Diệp Tố sửng sốt, trong mắt hiện lên ý cười: “Từ đâu học được lời này? Không có không thích đệ.”
Du Phục Thời gần đây đọc không ít sách, lại còn kể chuyện về Diệp Tố với Tàng Lục, nhưng Tàng Lục lại nói Diệp Tố ném hắn ở lại trong tông môn một mình không quan tâm đ ến, rất có khả năng là chỉ nhìn trúng mặt của hắn, muốn lừa hắn song tu mà thôi.
“Không tin.” Du Phục Thời nghiêng đầu, cố ý không nhìn Diệp Tố nữa.
“Về sau đi ra ngoài đều sẽ dẫn đệ theo.” Diệp Tố nhìn Du Phục Thời, nhẹ nhàng nói, nhưng sâu trong đáy mắt lại tích tụ sự thâm trầm không thể nhìn thấu.
Du Phục Thời rất dễ dỗ, nghe được lời này thì liền vứt lời khuyên tận tình chân thành của Tàng Lục khuyên hắn về Yêu giới, đừng bị tu sĩ lừa gạt cả thể xác và tinh thần ra sau đầu, cong mắt cười với Diệp Tố: “Là nàng hứa rồi đấy.”
“Ừ.” Diệp Tố bỗng nhiên lại nói với Du Phục Thời, “Ta dạy cho đệ luyện kiếm nhé?”
“Được thôi.” Du Phục Thời không chút nào do dự liền đồng ý, hắn thích Diệp Tố dạy hắn nhiều thứ.
Kể từ hôm đó hắn liền bắt đầu theo Diệp Tố luyện kiếm, từ buổi chiều luyện đến tới, thỉnh thoảng mệt quá không muốn xuống núi thì sẽ biến thành tiểu hắc xà treo trên cổ tay Diệp Tố, ăn vạ trong phòng nàng không đi.
Năng lực học tập của Du Phục Thời không hề chậm hơn so với Diệp Tố, ngay cả những thứ đối với người thường mà nói là cực kỳ khó khăn hắn cũng đều có thể học được.
Xuân đi thu tới, hai người học hết tất cả kiếm phổ có thể vơ vét được.
Diệp Tố ngộ ra kiếm ý của bản thân mình, Du Phục Thời cũng có kiếm ý thuộc về chính hắn.
Trong lúc đó Diệp Tố cũng dẫn Du Phục Thời đi đến những nơi có truyền thừa, gom sạch toàn bộ thiên tài địa bảo bên trong đó cho Du Phục Thời, để hắn đặt ở trong giới.
Đến cảnh giới như nàng hiện tại thì luyện khí đã giống như hạ bút thành văn, tùy tay luyện ra đều có thể bán ra được giá cao, lại có Thiên Cơ Môn phía sau chống đỡ, tiền bạc đều không cần phải đắn đo chi.
Diệp Tố luôn thích dẫn Du Phục Thời đi chọn quần áo đẹp nhất, mua đan dược trân quý nhất, sau đó bảo hắn thu tất cả vào trong giới.
Có một ngày Diệp Tố hỏi Du Phục Thời vì sao hắn chưa từng có lôi kiếp, kết quả ngày hôm sau trên đầu hắn liền có lôi giáng xuống.
“Lôi kiếp Đại Thừa trung kỳ?” Diệp Tố nhìn Du Phục Thời nhẹ nhàng độ xong lôi kiếp, trong lòng buồn cười không thôi hỏi, “Thấy ai độ kiếp mà học được vậy?”
Hắn căn bản không có lôi kiếp, lại không phải Linh Lung Cốt, hiển nhiên là một sự tồn tại càng cao hơn.
“……Tàng Lục.” Du Phục Thời chột dạ nói.
“Trở về thôi.” Diệp Tố cũng không đào sâu chuyện này, dẫn theo hắn trở về Thiên Cơ Môn.
Có đôi khi, Diệp Tố cũng sẽ lấy cớ phải đi xử lý sự vụ của Thiên Cơ Môn, lưu lại hắn ở trong tông môn, một mình ra ngoài.
Những lúc như thế, trên người nàng hoặc là thiếu vài thứ, hoặc là sẽ mang về một chút đồ vật, những chuyện đó Du Phục Thời cũng không biết.
Diệp Tố cũng cố ý để hắn tiếp xúc với những người khác, kiến thức những chuyện trong tu chân giới, biết người trải việc mới có thể nhanh chóng trưởng thành.
Tuy nhiên vô luận là đệ tử, trưởng lão Thiên Cơ Mon hay là người của các tông môn khác tựa hồ đều chưa từng xem thường Du Phục Thời, cũng không dám ở trước mặt hắn giở trò gì.
Điểm này Diệp Tố lại không nhận ra vì ở trước mặt nàng, hắn vẫn luôn là bộ dáng đó không hề thay đổi, thiên chân lại trẻ con.
……
Sân viện trên Cửu Huyền Phong vắng lặng, khi Diệp Tố bước ra khỏi phòng thì nhìn thấy Du Phục Thời đang đứng trước bàn đá dưới tàng cây trong sân, nghe thấy tiếng mở cửa hắn liền quay đầu lại cười với nàng.
Diệp Tố hoảng hốt nhìn người dưới tàng cây, hình ảnh này nàng đã từng gặp qua ở Bồng Lai, là bức họa mà vạn năm sau chưởng sử đã đưa cho nàng xem, lúc ấy người Bồng Lai còn tưởng tiểu sư đệ là tiền chưởng sử thế nên không chút do dự ra tay cứu lấy Huyền Âm chi thể.
Du Phục Thời bước nhanh về phía Diệp Tố, tay huơ huơ trước mắt nàng: “Diệp Tố!”
Diệp Tố hoàn hồn duỗi tay nắm lấy tay hắn: “Sao lại không gọi đại sư tỷ?”
Chỉ có thời gian ban đầu Du Phục Thời mới ngoan ngoãn gọi nàng là đại sư tỷ, sau lại không biết vì sao không gọi nàng như thế nữa.
“Không gọi.” Du Phục Thời kiên quyết cự tuyệt.
Tàng Lục nói bọn họ về sau sẽ song tu, không thể gọi đại sư tỷ, như thế là sai bối phận.
Diệp Tố cũng quen hắn không gọi mình là “đại sư tỷ”, nàng kéo hắn ngồi xuống: “Ta có việc phải ra ngoài một đoạn thời gian, đệ ở lại trong tông môn nhé.”
“Ừ.” Sau đó Du Phục Thời đột nhiên lại hỏi, “Diệp Tố, chừng nào thì nàng phi thăng? Bọn họ nói nàng sắp phải phi thăng đi thượng giới.”
Vậy thì hắn cũng phải thành Thần, mới có thể ở bên cạnh nàng.
Diệp Tố không dấu vết buông tay Du Phục Thời ra: “…… tạm thời còn chưa có dấu hiệu phi thăng.”