Ba người Hợp Hoan Tông: “……”
Trước nay chỉ có bọn họ ghét bỏ người khác xấu, hôm nay vậy mà cũng có lúc họ bị người khác ghét bỏ lớn lên xấu?
Tông chủ Hợp Hoan Tông Ngô Nguyệt muốn phản bác nhưng khi nhìn vào gương mặt của Du Phục Thời thì lại yên lặng nuốt lời định nói xuống, hắn đẹp hắn nói cái gì cũng đúng.
Các đại tông môn cũng không dừng lâu ở tiên đài, Côn Luân Phái đã cử người ra nghênh đón, dẫn tam đại tông môn đến chỗ nghỉ ngơi.
Đoàn người Thiên Cơ Môn cũng di chuyển theo mọi người để báo danh xử lý chỗ ở, vừa đi không được bao xa thì từ sau lưng truyền đến một trận xôn xao.
“Vạn Phật Tông tới.”
“Người dẫn đầu bên trái là tân Phật Tử sao?”
“Đúng vậy, Cốc Lương Thiên.”
Diệp Tố sau khi nghe thấy thì bỗng nhiên dừng lại, đám người Minh Lưu San đang đi bên cạnh cũng đứng lại theo nàng.
“Cộp, cộp, cộp……”
Pháp trượng gõ trên mặt đất tiên đài phát ra từng tiếng nặng nề, mỗi lần pháp trượng chạm xuống đất thì linh khí xung quanh nó tựa hồ cũng rung chuyển theo, khiến cho mọi người không tự chủ được mà an tĩnh lại.
Diệp Tố nhìn về phía sau đoàn người, hai trăm đệ tử Vạn Phật Tông toàn thân mặc áo choàng màu xanh xám, có cả nam lẫn nữ, vẫn chưa quy y, chỉ là dùng mũ cũng màu xanh xám trùm lên mái tóc đã được quấn gọn gàng, một tay của bọn họ cầm pháp trượng, một tay lần tràng hạt, chân để trần chậm rãi đi từng bước lên tiên đài.
Dẫn dầu là tông chủ Vạn Phật Tông Nhạc Kỵ, bộ dáng trông chỉ tầm bốn mươi tuổi, uy nghiêm đoan trọng, các ngón tay đang lần tràng hạt có thể thấy rõ những đường rạn nứt.
—Nhạc Kỵ, cảnh giới Đại Thừa hậu kỳ, tuổi đã hơn một ngàn, chấp chưởng Vạn Phật Tông đã hơn 700 năm, tục truyền ông ta đồng thời cũng là một người theo đạo thể tu, các vết nứt trên ngón tay vừa rồi cũng là do luyện thể tạo thành.
Ánh mắt Diệp Tố lướt nhanh qua Nhạc Kỵ sau đó dừng lại trên người vị phật tu trẻ tuổi bên phải ông ta, tân Phật Tử của Vạn Phật Tông – Cốc Lương Thiên.
Thanh tiên tu sĩ Phật tu chỉ mới hơn hai mươi tuổi, thân hình cao lớn thiên gầy, sắc mặt bình đạm, quanh thân như có một tầng sương mù, tựa hồ có Phật ý quanh quẩn.
Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài thì hắn hoàn toàn xứng đáng với danh xưng Phật Tử, ít nhất là giống với tưởng tượng của mọi người hơn thân hình cao lớn, mày rậm mắt sắc của Đồ tiền bối.
“Cốc Lương Thiên không bao lâu trước cũng đã lên tới Nguyên Anh trung kỳ.”
“Tông môn đại bỉ năm nay đệ tử của các đại tông môn thật không chừa cho người khác con đường sống mà, ai nấy cũng đều là Nguyên Anh trung kỳ, chúng ta đến cửa sổ để thắng cũng không có.”
“Huynh nói vậy không lẽ bọn họ không phải Nguyên Anh trung kỳ thì chúng ta có cửa để thắng hả?”
“…… Ít nhất vẫn có chút hi vọng le lói hơn hiện tại chứ.”
Diệp Tố nghe thanh âm nghị luận nổi lên xung quanh, nghiêng đầu nói với các sư đệ sư muội: “Đi thôi.”
Tân Phật Tử đã lập, ai còn nhớ rõ tiền Phật Tử đâu.
Chỉ là trong mắt của nàng, ngoại trừ Đồ Thế tiền bối, không một ai khác gánh vác được danh hiệu Phật Tử.
……
Diện tích của Côn Luân Phái cực lớn, chứa hết số người đông đảo đến tham gia tông môn đại bỉ vẫn còn dư dả, ngoài ra các tu sĩ đến tham quan xem náo nhiệt cũng có thể thuê phòng trong Côn Luân để ở, hoặc là thuê ở các khu vực bên ngoài gần đó.
Đối với những người dự thi thì chỉ cần có thông hành đơn là sẽ được sắp xếp chỗ ở.
“Các người đến cùng nhau sao?” Một chấp sự của Côn Luân ngẩng đầu nhìn mấy người Diệp Tố hỏi.
“Đúng, là cùng một tông môn.” Diệp Tố đưa thông hành đơn qua.
“Muốn ở từng phòng riêng hay muốn ở chung một viện?” Đối phương cúi đầu ghi chép thông tin thông hành đơn, “Các ngươi tới hơi muộn nên nếu chọn viện thì sẽ hơi xa một chút.”
“Chọn một viện.” Diệp Tố nói.
“Được.” Chấp sự Côn Luân ngẩng đầu, rót linh lực vào thông hành đơn, sau khi một tiếng tách vang lên thì một con bướm liền xuất hiện trên thông hành đơn, “Các ngươi đi theo nó là được.”
Giống với chấp sự đã nói, vị trí của sân quả thật có chút hơi xa, đoàn người Diệp Tố đi qua khu vực trung tâm ồn ào, đi xuyên qua một mảnh rừng trúc, lại vòng qua một núi đá lớn mới đến được sân của họ.
Gần đó có bốn năm tòa đại viện, viện cách vách với bọn họ cũng đã có tu sĩ tiến vào trụ.
Diệp Tố đẩy cửa ra, con bướm bay dẫn đường trong nháy mắt liền biến mất.
“Đại sư tỷ, linh khí ở đây……” Hạ Nhĩ theo sát nàng bước vào, nhắm mắt cảm thụ một hơi, cảm thán nói, “Thật nồng hậu.”
Thậm chí không hề thua kém linh khí thất ở Ngô Kiếm Phái.
“Côn Luân có thể trở thành tu chân đệ nhất tông môn thì không riêng kiếm ý lẫm liệt mà linh khí của họ cũng sung túc vượt xa các tông môn khác.” Lữ Cửu đứng ở trong sân nói, “Ta đã từng đến Côn Luân hai lần, muốn nhập môn bái sư.”
Vừa nghe thấy lời này thì Minh Lưu Sa cùng Tây Ngọc lập tức vây quanh lấy nàng, hai chữ bát quái viết rành rành trên mặt.
Lữ Cửu ngượng ngùng nói: “Côn Luân chỉ nhận những đệ tử có thiên phú cao, tư chất của ta chỉ thường thường, tham gia tuyển chọn hai lần vẫn không đậu.”
“Nhưng hiện giờ cô lại có thể trực tiếp cạnh tranh cao thấp với đệ tử Côn Luân.” Diệp Tố ngồi trên ghế đá trong viện, nhàn nhạt nói.
Lữ Cửu sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Đúng vậy, ta không những vào được Côn Luân Phái mà thậm chí còn có thể so tài với bọn họ.”
Nếu là trước kia nàng căn bản sẽ không bao giờ dám tưởng tượng chính mình có thể lên tới Kim Đan hậu kỳ, không thể tưởng tượng được bản thân sẽ được trưởng lão Ngô Kiếm Phái chỉ đạo, được đối chiến với đệ tử Ngô Kiếm Phái.
Ánh mắt của Lữ Cửu dừng trên người Diệp Tố, nếu không phải lúc trước cắn răng mua mấy lá phù chú đó, có lẽ bọn họ sẽ không có nhiều giao thoa, cũng sẽ không có chuyện cùng nhau tiến vào bí cảnh rèn luyện, bản thân cũng sẽ không tiến giai nhanh như vậy.
“Lát nữa đệ nhớ qua bên khu Ngô Kiếm Phái một chuyến.” Diệp Tố liếc mắt nhìn truyền tin ngọc điệp, nói với Dịch Huyền: “Tịnh tông đệ tử có hai phòng, đệ còn phải qua bên đó báo danh một lần nữa.”
“Đệ biết rồi.” Dịch Huyền đáp lời, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, “Tiểu sư muội cũng tham gia vòng sơ loại.”
Nét mặt Diệp Tố hoàn toàn không có bất luận gợn sóng gì, tuy rằng mấy ngày nay nàng vội vàng làm tiểu tàu bay không có thời gian xem danh sách dự thi của các phương khác nhưng nàng biết cốt truyện của nguyên tác hẳn là không có phát sinh biến động nào quá lớn.
“Tiểu sư muội?” Tây Ngọc đang soi gương, nghe những lời này của Dịch Huyền thì hơn nửa ngày mới phản ứng lại được tiểu sư muội là ai, “Muội ấy cũng lấy được thông hành đơn?”
“Không lấy được thông hành đơn thì đã không báo chúng ta biết muội ấy tham gia vòng sơ loại rồi.” Minh Lưu Sa chậm rì rì nói.
Lời này nếu bị tiểu sư muội nghe thấy thì chỉ sợ sẽ rất tức giận.
Hạ Nhĩ nhưng thật ra không nghĩ nhiều như vậy, hưng phấn hỏi: “Tiểu sư muội dự thi ở phương nào, xếp hạng thứ mấy vậy? Thiên Cơ Môn chúng ta lại nhiều thêm một đệ tử tham gia tông môn đại bỉ rồi.” Đội ngũ lại lớn mạnh!
Dịch Huyền: “…… Không biết.” Hắn vẫn luôn bận rộn tập luyện, mỗi ngày trong đầu chỉ có làm sao để hóa giải kiếm chiêu của người khác, nâng cao đạo ý của bản thân.
“Tiểu sư muội của mọi người tên là gì?” Lữ Cửu lấy ra mấy tờ danh sách, “Ta có danh sách thí sinh các phương đây.”
Tây Ngọc lập tức thu gương lại, kéo tay nàng tới bàn đá ngồi xuống.
Những người khác cũng không vội đi chọn phòng của mình mà đều tập trung lại chỗ bàn đá, trên bàn bày bốn tờ danh sách của bốn phương.
“Ngoại trừ đông phương, hình như không thấy các phương khác có đệ tử Thiên Cơ Môn.” Lữ Cửu kinh ngạc nói.
“Đây này.” Lữ Cửu vừa dứt lời thì Minh Lưu Sa liền vươn một ngón tay chỉ vào tờ danh sách trước mặt cậu chàng: “Ninh Thiển Dao, Vô Danh tông.”
Lời này vừa nói ra, trong viện liền một mảnh trầm mặc.
Quả nhiên.
Diệp Tố hơi nhướng mày, bọn họ rèn luyện ở phía đông, khác hoàn toàn với lộ tuyến của nữ chủ nên không có ảnh hưởng đến sự phát triển của cốt truyện nguyên tác.
Lữ Cửu phát hiện bầu không khí không quá thích hợp nên yên lặng thu lại toàn bộ mấy tờ danh sách.
Cuối cùng chuyện này yên lặng bị bỏ qua, mọi người tản ra từng người chọn một phòng trong viện để nghỉ ngơi, Dịch Huyền thì đến khu vực của Ngô Kiếm Phái để báo danh.
Diệp Tố trụ ở gian phòng đầu tiên, cách vách là Du Phục Thời, nàng vừa đẩy cửa bước vào phòng thì truyền tin ngọc điệp bên hông cũng sáng lên.
Nàng tưởng là Ngô Kiếm Phái liên lạc đến, cầm lên xem mới phát hiện là Toàn Gia Anh.
“Diệp Tố, ta nghe nói mọi người tới Côn Luân rồi.” Đã lâu không gặp nhưng Toàn Gia Anh vẫn là bộ dáng cũ, chỉ là trên mặt có thêm vài phần kiên nghị, “Chúng ta trụ ở gần Côn Luân cũng một khoảng thời gian rồi, hôm nay vừa ra ngoài thì nghe thấy chung quanh ai cũng bàn tán về Thiên Cơ Môn.”
Lúc ấy hắn còn tưởng rằng Thiên Cơ Môn đã xảy ra chuyện gì, nhanh chóng tiến lên nghe ngóng, sau mới biết được thì ra là các đệ tử Thiên Cơ Môn chế tạo ra một con tiểu tàu bay hiếm lạ cổ quái, vòng quanh trên tiên đài Côn Luân nháo ra động tĩnh không nhỏ.
Vừa nghe thấy Toàn Gia Anh liền biết nhóm Diệp Tố đã tới.
Các tu sĩ đến tham quan tông môn đại bỉ không thể tự tiện đến nơi ở của các đệ tử dự thi nên hắn chỉ có thể dùng truyền tin ngọc điệp để liên lạc trước.
“Nghe nói các ngươi trên lôi đài vừa tỉ thí vừa bán pháp khí đúng không?” Toàn Gia Anh nói, “Tin tức đang truyền đi rất mau, Trảm Kim Tông hẳn là cũng đã biết rồi.”
“Bọn họ đã đến đây rồi?” Diệp Tố hỏi.
Toàn Gia Anh gật đầu: “Địa vị của bọn họ khá đặc thù, được phân cho một viện ở gần năm đại tông môn.”
Các đại tông môn nhất đẳng đều được Côn Luân an bài ở rất gần chỗ dự thi, những môn phái có thực lực hơi kém hơn một chút giống như Phá Nguyên Môn thì chỉ có thể chi tiền trụ ở bên ngoài.
Diệp Tố híp mắt, hơi hơi nghiêng đầu, sao nàng lại bỗng nhiên cảm giác cả người Toàn Gia Anh đều đang lộ ra một cổ hưng phấn không kiềm chế được muốn xem trò hay.
“Một vạn phần tố hồi ngọc bản ta đã mang theo đây này.” Nói đoạn Toàn Gia Anh liền lấy ra một khối ngọc bản từ túi Càn Khôn: “Diệp Tố, cô định khi nào thì gửi cho các tông môn?”
Diệp Tố: “……”
Nàng nhớ rõ lần đầu tiên gặp Toàn Gia Anh thì đối phương vẫn là một đệ tử chính phái căn chính miêu hồng mà.
*Căn chính miêu hồng: thuật ngữ chính trị thường thấy ở Trung Quốc. Chỉ những người có xuất thân tốt (căn chính), thấm nhuần tư tưởng của Đảng (miêu hồng).
“Hai ngày nữa sẽ phát ra.” Diệp Tố nói.
Bất quá nếu ở tiên đài Côn Luân vừa rồi đã được mọi người chú ý thì dứt khoát rèn sắt khi còn nóng, một lần nữa làm ba chữ Thiên Cơ Môn oanh tạc tai mắt của mọi người.
“Tốt, đến lúc đó cứ nói ta một tiếng, ta sẽ truyền ra toàn bộ.” Toàn Gia Anh bỏ tố hồi ngọc bản lại vào túi Càn Khôn.
Sau khi đóng truyền tin ngọc điệp, Diệp Tố suy tư một lát, sau đó lại truyền tin cho Hoàng Nhị Tiền, muốn hắn bắt đầu quang minh chính đại dùng tên tuổi của Mộc Kỉ đại sư bán ra những pháp khi còn đọng lại trước đó, đồng thời rải ra tin tức Mộc Kỉ đại sư là người Thiên Cơ Môn.
Vốn dĩ loại tin tức bát quái như thế này được truyền ra vào đêm trước khi bắt đầu tông môn đại bỉ sẽ không truyền nhanh, truyền xa đến như vậy.
Nhưng vì Hoàng Nhị Tiền vẫn luôn ém lại Hàn Tinh bùn chưa bán ra, lần này hắn lấy tên tuổi của Văn Đông tài liệu hành đồng thời truyền ra tin tức trên cùng với tin tức về Hàn Tinh bùn nên trong thời gian ngắn liền oanh động tu chân giới.
Hàn Tinh bùn là cái gì?
Là tài liệu từ trước Thần Vẫn kỳ, có thể chữa trị được Thần Khí, tuy chỉ có một giọt nhưng cũng đủ khiến toàn bộ tu chân giới chú ý.
Văn Đông tài liệu hành, Thiên Cơ Môn, Mộc Kỉ đại sư lần đầu tiên quang minh chính đại xuất hiện trước mắt mọi người.
Ban đầu khi nghe thấy tin tức này thì có tu sĩ liền cười nhạo, cho rằng Thiên Cơ Môn đang cố ý cọ thanh danh của Trảm Kim Tông.
“Một tông phái sắp phế tông đến nơi mà có thể luyện chế ra pháp khí có Thiên Đạo chúc nguyện? Nực cười!”
“Văn Đông tài liệu hành từ đâu lấy ra được Hàn Tinh bùn? Sợ rằng có được bằng thủ đoạn không chính đáng nào đó đi.”
“Trình độ của đệ tử Thiên Cơ Môn lên được Bách Thanh Bảng sao? Trình độ như thế có thể luyện chế ra pháp khí không vẹo không nứt là may, còn bốc phét Thiên Đạo chúc nguyện.”
Cũng có người hoài nghi nói: “Mộc Kỉ thật sự là do hai luyện khí sư Trảm Kim Tông hợp luyện sao? Ta thấy bảo có quan hệ với Thiên Cơ Môn cũng có lí đấy chứ, ngược lại nếu thật sự là người Trảm Kim Tông vì sao từ trước tới nay họ chưa bao giờ ra mặt lên tiếng?”
Diệp Tố đợi hai ngày nhưng người của Trảm Kim Tông vẫn không đứng ra nói gì, vẫn dùng bài cũ không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Tuy nhiên lần này họ ra thêm một chiêu đó là tung ra những lời đồn phản đòn xoáy sâu vào việc Thiên Cơ Môn không có cách nào có thể luyện chế ra được pháp khí có Thiên Đạo chúc nguyện, nhắc lại trong mấy trăm năm gần đây chỉ có trưởng môn Trảm Kim Tông có bản lĩnh đó.
“Toàn huynh, tố hồi ngọc bản nên tung ra rồi.” Diệp Tố truyền tin cho Toàn Gia Anh.
Một vạn khối tố hồi ngọc bản không những được rải đều trong cảnh nội của Côn Luân mà còn phát đến các thành trấn khắp bốn phương tám hướng.
“Thành trấn nào Phá Nguyên Môn cũng đều có bộ sở, ta đã sớm gửi tố hồi ngọc bản đến đó từ trước, chỉ cần nói một tiếng chúng lập tức sẽ đến tay các tông phái lớn nhỏ.” Toàn Nguyên Anh cảm giác bản thân đang tham dự vào một chiến dịch vạch mặt quy mô lớn, so với luyện khí còn k1ch thích hơn nhiều.
Tố hồi ngọc bản được truyền đi khắp nơi, tất cả đều là hình ảnh Diệp Tố luyện chế Nguyệt Nha Sạn, người sáng suốt vừa nhìn liền biết pháp khí được Thiên Đạo chúc nguyện chính là cải tiến từ pháp khí này.
Các tu sĩ vốn ban đầu còn thề son sắt tin tưởng vào Trảm Kim Tông lúc này toàn bộ đều ngậm miệng.
Lúc này Thiên Cơ Môn lại một lần nữa được mọi người khắp nơi trong cảnh nội Côn Luân thảo luận đến khí thế ngất trời, ngay cả năm đại tông môn cũng không được đãi ngộ này.
Trước nay chỉ có bọn họ ghét bỏ người khác xấu, hôm nay vậy mà cũng có lúc họ bị người khác ghét bỏ lớn lên xấu?
Tông chủ Hợp Hoan Tông Ngô Nguyệt muốn phản bác nhưng khi nhìn vào gương mặt của Du Phục Thời thì lại yên lặng nuốt lời định nói xuống, hắn đẹp hắn nói cái gì cũng đúng.
Các đại tông môn cũng không dừng lâu ở tiên đài, Côn Luân Phái đã cử người ra nghênh đón, dẫn tam đại tông môn đến chỗ nghỉ ngơi.
Đoàn người Thiên Cơ Môn cũng di chuyển theo mọi người để báo danh xử lý chỗ ở, vừa đi không được bao xa thì từ sau lưng truyền đến một trận xôn xao.
“Vạn Phật Tông tới.”
“Người dẫn đầu bên trái là tân Phật Tử sao?”
“Đúng vậy, Cốc Lương Thiên.”
Diệp Tố sau khi nghe thấy thì bỗng nhiên dừng lại, đám người Minh Lưu San đang đi bên cạnh cũng đứng lại theo nàng.
“Cộp, cộp, cộp……”
Pháp trượng gõ trên mặt đất tiên đài phát ra từng tiếng nặng nề, mỗi lần pháp trượng chạm xuống đất thì linh khí xung quanh nó tựa hồ cũng rung chuyển theo, khiến cho mọi người không tự chủ được mà an tĩnh lại.
Diệp Tố nhìn về phía sau đoàn người, hai trăm đệ tử Vạn Phật Tông toàn thân mặc áo choàng màu xanh xám, có cả nam lẫn nữ, vẫn chưa quy y, chỉ là dùng mũ cũng màu xanh xám trùm lên mái tóc đã được quấn gọn gàng, một tay của bọn họ cầm pháp trượng, một tay lần tràng hạt, chân để trần chậm rãi đi từng bước lên tiên đài.
Dẫn dầu là tông chủ Vạn Phật Tông Nhạc Kỵ, bộ dáng trông chỉ tầm bốn mươi tuổi, uy nghiêm đoan trọng, các ngón tay đang lần tràng hạt có thể thấy rõ những đường rạn nứt.
—Nhạc Kỵ, cảnh giới Đại Thừa hậu kỳ, tuổi đã hơn một ngàn, chấp chưởng Vạn Phật Tông đã hơn 700 năm, tục truyền ông ta đồng thời cũng là một người theo đạo thể tu, các vết nứt trên ngón tay vừa rồi cũng là do luyện thể tạo thành.
Ánh mắt Diệp Tố lướt nhanh qua Nhạc Kỵ sau đó dừng lại trên người vị phật tu trẻ tuổi bên phải ông ta, tân Phật Tử của Vạn Phật Tông – Cốc Lương Thiên.
Thanh tiên tu sĩ Phật tu chỉ mới hơn hai mươi tuổi, thân hình cao lớn thiên gầy, sắc mặt bình đạm, quanh thân như có một tầng sương mù, tựa hồ có Phật ý quanh quẩn.
Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài thì hắn hoàn toàn xứng đáng với danh xưng Phật Tử, ít nhất là giống với tưởng tượng của mọi người hơn thân hình cao lớn, mày rậm mắt sắc của Đồ tiền bối.
“Cốc Lương Thiên không bao lâu trước cũng đã lên tới Nguyên Anh trung kỳ.”
“Tông môn đại bỉ năm nay đệ tử của các đại tông môn thật không chừa cho người khác con đường sống mà, ai nấy cũng đều là Nguyên Anh trung kỳ, chúng ta đến cửa sổ để thắng cũng không có.”
“Huynh nói vậy không lẽ bọn họ không phải Nguyên Anh trung kỳ thì chúng ta có cửa để thắng hả?”
“…… Ít nhất vẫn có chút hi vọng le lói hơn hiện tại chứ.”
Diệp Tố nghe thanh âm nghị luận nổi lên xung quanh, nghiêng đầu nói với các sư đệ sư muội: “Đi thôi.”
Tân Phật Tử đã lập, ai còn nhớ rõ tiền Phật Tử đâu.
Chỉ là trong mắt của nàng, ngoại trừ Đồ Thế tiền bối, không một ai khác gánh vác được danh hiệu Phật Tử.
……
Diện tích của Côn Luân Phái cực lớn, chứa hết số người đông đảo đến tham gia tông môn đại bỉ vẫn còn dư dả, ngoài ra các tu sĩ đến tham quan xem náo nhiệt cũng có thể thuê phòng trong Côn Luân để ở, hoặc là thuê ở các khu vực bên ngoài gần đó.
Đối với những người dự thi thì chỉ cần có thông hành đơn là sẽ được sắp xếp chỗ ở.
“Các người đến cùng nhau sao?” Một chấp sự của Côn Luân ngẩng đầu nhìn mấy người Diệp Tố hỏi.
“Đúng, là cùng một tông môn.” Diệp Tố đưa thông hành đơn qua.
“Muốn ở từng phòng riêng hay muốn ở chung một viện?” Đối phương cúi đầu ghi chép thông tin thông hành đơn, “Các ngươi tới hơi muộn nên nếu chọn viện thì sẽ hơi xa một chút.”
“Chọn một viện.” Diệp Tố nói.
“Được.” Chấp sự Côn Luân ngẩng đầu, rót linh lực vào thông hành đơn, sau khi một tiếng tách vang lên thì một con bướm liền xuất hiện trên thông hành đơn, “Các ngươi đi theo nó là được.”
Giống với chấp sự đã nói, vị trí của sân quả thật có chút hơi xa, đoàn người Diệp Tố đi qua khu vực trung tâm ồn ào, đi xuyên qua một mảnh rừng trúc, lại vòng qua một núi đá lớn mới đến được sân của họ.
Gần đó có bốn năm tòa đại viện, viện cách vách với bọn họ cũng đã có tu sĩ tiến vào trụ.
Diệp Tố đẩy cửa ra, con bướm bay dẫn đường trong nháy mắt liền biến mất.
“Đại sư tỷ, linh khí ở đây……” Hạ Nhĩ theo sát nàng bước vào, nhắm mắt cảm thụ một hơi, cảm thán nói, “Thật nồng hậu.”
Thậm chí không hề thua kém linh khí thất ở Ngô Kiếm Phái.
“Côn Luân có thể trở thành tu chân đệ nhất tông môn thì không riêng kiếm ý lẫm liệt mà linh khí của họ cũng sung túc vượt xa các tông môn khác.” Lữ Cửu đứng ở trong sân nói, “Ta đã từng đến Côn Luân hai lần, muốn nhập môn bái sư.”
Vừa nghe thấy lời này thì Minh Lưu Sa cùng Tây Ngọc lập tức vây quanh lấy nàng, hai chữ bát quái viết rành rành trên mặt.
Lữ Cửu ngượng ngùng nói: “Côn Luân chỉ nhận những đệ tử có thiên phú cao, tư chất của ta chỉ thường thường, tham gia tuyển chọn hai lần vẫn không đậu.”
“Nhưng hiện giờ cô lại có thể trực tiếp cạnh tranh cao thấp với đệ tử Côn Luân.” Diệp Tố ngồi trên ghế đá trong viện, nhàn nhạt nói.
Lữ Cửu sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Đúng vậy, ta không những vào được Côn Luân Phái mà thậm chí còn có thể so tài với bọn họ.”
Nếu là trước kia nàng căn bản sẽ không bao giờ dám tưởng tượng chính mình có thể lên tới Kim Đan hậu kỳ, không thể tưởng tượng được bản thân sẽ được trưởng lão Ngô Kiếm Phái chỉ đạo, được đối chiến với đệ tử Ngô Kiếm Phái.
Ánh mắt của Lữ Cửu dừng trên người Diệp Tố, nếu không phải lúc trước cắn răng mua mấy lá phù chú đó, có lẽ bọn họ sẽ không có nhiều giao thoa, cũng sẽ không có chuyện cùng nhau tiến vào bí cảnh rèn luyện, bản thân cũng sẽ không tiến giai nhanh như vậy.
“Lát nữa đệ nhớ qua bên khu Ngô Kiếm Phái một chuyến.” Diệp Tố liếc mắt nhìn truyền tin ngọc điệp, nói với Dịch Huyền: “Tịnh tông đệ tử có hai phòng, đệ còn phải qua bên đó báo danh một lần nữa.”
“Đệ biết rồi.” Dịch Huyền đáp lời, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, “Tiểu sư muội cũng tham gia vòng sơ loại.”
Nét mặt Diệp Tố hoàn toàn không có bất luận gợn sóng gì, tuy rằng mấy ngày nay nàng vội vàng làm tiểu tàu bay không có thời gian xem danh sách dự thi của các phương khác nhưng nàng biết cốt truyện của nguyên tác hẳn là không có phát sinh biến động nào quá lớn.
“Tiểu sư muội?” Tây Ngọc đang soi gương, nghe những lời này của Dịch Huyền thì hơn nửa ngày mới phản ứng lại được tiểu sư muội là ai, “Muội ấy cũng lấy được thông hành đơn?”
“Không lấy được thông hành đơn thì đã không báo chúng ta biết muội ấy tham gia vòng sơ loại rồi.” Minh Lưu Sa chậm rì rì nói.
Lời này nếu bị tiểu sư muội nghe thấy thì chỉ sợ sẽ rất tức giận.
Hạ Nhĩ nhưng thật ra không nghĩ nhiều như vậy, hưng phấn hỏi: “Tiểu sư muội dự thi ở phương nào, xếp hạng thứ mấy vậy? Thiên Cơ Môn chúng ta lại nhiều thêm một đệ tử tham gia tông môn đại bỉ rồi.” Đội ngũ lại lớn mạnh!
Dịch Huyền: “…… Không biết.” Hắn vẫn luôn bận rộn tập luyện, mỗi ngày trong đầu chỉ có làm sao để hóa giải kiếm chiêu của người khác, nâng cao đạo ý của bản thân.
“Tiểu sư muội của mọi người tên là gì?” Lữ Cửu lấy ra mấy tờ danh sách, “Ta có danh sách thí sinh các phương đây.”
Tây Ngọc lập tức thu gương lại, kéo tay nàng tới bàn đá ngồi xuống.
Những người khác cũng không vội đi chọn phòng của mình mà đều tập trung lại chỗ bàn đá, trên bàn bày bốn tờ danh sách của bốn phương.
“Ngoại trừ đông phương, hình như không thấy các phương khác có đệ tử Thiên Cơ Môn.” Lữ Cửu kinh ngạc nói.
“Đây này.” Lữ Cửu vừa dứt lời thì Minh Lưu Sa liền vươn một ngón tay chỉ vào tờ danh sách trước mặt cậu chàng: “Ninh Thiển Dao, Vô Danh tông.”
Lời này vừa nói ra, trong viện liền một mảnh trầm mặc.
Quả nhiên.
Diệp Tố hơi nhướng mày, bọn họ rèn luyện ở phía đông, khác hoàn toàn với lộ tuyến của nữ chủ nên không có ảnh hưởng đến sự phát triển của cốt truyện nguyên tác.
Lữ Cửu phát hiện bầu không khí không quá thích hợp nên yên lặng thu lại toàn bộ mấy tờ danh sách.
Cuối cùng chuyện này yên lặng bị bỏ qua, mọi người tản ra từng người chọn một phòng trong viện để nghỉ ngơi, Dịch Huyền thì đến khu vực của Ngô Kiếm Phái để báo danh.
Diệp Tố trụ ở gian phòng đầu tiên, cách vách là Du Phục Thời, nàng vừa đẩy cửa bước vào phòng thì truyền tin ngọc điệp bên hông cũng sáng lên.
Nàng tưởng là Ngô Kiếm Phái liên lạc đến, cầm lên xem mới phát hiện là Toàn Gia Anh.
“Diệp Tố, ta nghe nói mọi người tới Côn Luân rồi.” Đã lâu không gặp nhưng Toàn Gia Anh vẫn là bộ dáng cũ, chỉ là trên mặt có thêm vài phần kiên nghị, “Chúng ta trụ ở gần Côn Luân cũng một khoảng thời gian rồi, hôm nay vừa ra ngoài thì nghe thấy chung quanh ai cũng bàn tán về Thiên Cơ Môn.”
Lúc ấy hắn còn tưởng rằng Thiên Cơ Môn đã xảy ra chuyện gì, nhanh chóng tiến lên nghe ngóng, sau mới biết được thì ra là các đệ tử Thiên Cơ Môn chế tạo ra một con tiểu tàu bay hiếm lạ cổ quái, vòng quanh trên tiên đài Côn Luân nháo ra động tĩnh không nhỏ.
Vừa nghe thấy Toàn Gia Anh liền biết nhóm Diệp Tố đã tới.
Các tu sĩ đến tham quan tông môn đại bỉ không thể tự tiện đến nơi ở của các đệ tử dự thi nên hắn chỉ có thể dùng truyền tin ngọc điệp để liên lạc trước.
“Nghe nói các ngươi trên lôi đài vừa tỉ thí vừa bán pháp khí đúng không?” Toàn Gia Anh nói, “Tin tức đang truyền đi rất mau, Trảm Kim Tông hẳn là cũng đã biết rồi.”
“Bọn họ đã đến đây rồi?” Diệp Tố hỏi.
Toàn Gia Anh gật đầu: “Địa vị của bọn họ khá đặc thù, được phân cho một viện ở gần năm đại tông môn.”
Các đại tông môn nhất đẳng đều được Côn Luân an bài ở rất gần chỗ dự thi, những môn phái có thực lực hơi kém hơn một chút giống như Phá Nguyên Môn thì chỉ có thể chi tiền trụ ở bên ngoài.
Diệp Tố híp mắt, hơi hơi nghiêng đầu, sao nàng lại bỗng nhiên cảm giác cả người Toàn Gia Anh đều đang lộ ra một cổ hưng phấn không kiềm chế được muốn xem trò hay.
“Một vạn phần tố hồi ngọc bản ta đã mang theo đây này.” Nói đoạn Toàn Gia Anh liền lấy ra một khối ngọc bản từ túi Càn Khôn: “Diệp Tố, cô định khi nào thì gửi cho các tông môn?”
Diệp Tố: “……”
Nàng nhớ rõ lần đầu tiên gặp Toàn Gia Anh thì đối phương vẫn là một đệ tử chính phái căn chính miêu hồng mà.
*Căn chính miêu hồng: thuật ngữ chính trị thường thấy ở Trung Quốc. Chỉ những người có xuất thân tốt (căn chính), thấm nhuần tư tưởng của Đảng (miêu hồng).
“Hai ngày nữa sẽ phát ra.” Diệp Tố nói.
Bất quá nếu ở tiên đài Côn Luân vừa rồi đã được mọi người chú ý thì dứt khoát rèn sắt khi còn nóng, một lần nữa làm ba chữ Thiên Cơ Môn oanh tạc tai mắt của mọi người.
“Tốt, đến lúc đó cứ nói ta một tiếng, ta sẽ truyền ra toàn bộ.” Toàn Gia Anh bỏ tố hồi ngọc bản lại vào túi Càn Khôn.
Sau khi đóng truyền tin ngọc điệp, Diệp Tố suy tư một lát, sau đó lại truyền tin cho Hoàng Nhị Tiền, muốn hắn bắt đầu quang minh chính đại dùng tên tuổi của Mộc Kỉ đại sư bán ra những pháp khi còn đọng lại trước đó, đồng thời rải ra tin tức Mộc Kỉ đại sư là người Thiên Cơ Môn.
Vốn dĩ loại tin tức bát quái như thế này được truyền ra vào đêm trước khi bắt đầu tông môn đại bỉ sẽ không truyền nhanh, truyền xa đến như vậy.
Nhưng vì Hoàng Nhị Tiền vẫn luôn ém lại Hàn Tinh bùn chưa bán ra, lần này hắn lấy tên tuổi của Văn Đông tài liệu hành đồng thời truyền ra tin tức trên cùng với tin tức về Hàn Tinh bùn nên trong thời gian ngắn liền oanh động tu chân giới.
Hàn Tinh bùn là cái gì?
Là tài liệu từ trước Thần Vẫn kỳ, có thể chữa trị được Thần Khí, tuy chỉ có một giọt nhưng cũng đủ khiến toàn bộ tu chân giới chú ý.
Văn Đông tài liệu hành, Thiên Cơ Môn, Mộc Kỉ đại sư lần đầu tiên quang minh chính đại xuất hiện trước mắt mọi người.
Ban đầu khi nghe thấy tin tức này thì có tu sĩ liền cười nhạo, cho rằng Thiên Cơ Môn đang cố ý cọ thanh danh của Trảm Kim Tông.
“Một tông phái sắp phế tông đến nơi mà có thể luyện chế ra pháp khí có Thiên Đạo chúc nguyện? Nực cười!”
“Văn Đông tài liệu hành từ đâu lấy ra được Hàn Tinh bùn? Sợ rằng có được bằng thủ đoạn không chính đáng nào đó đi.”
“Trình độ của đệ tử Thiên Cơ Môn lên được Bách Thanh Bảng sao? Trình độ như thế có thể luyện chế ra pháp khí không vẹo không nứt là may, còn bốc phét Thiên Đạo chúc nguyện.”
Cũng có người hoài nghi nói: “Mộc Kỉ thật sự là do hai luyện khí sư Trảm Kim Tông hợp luyện sao? Ta thấy bảo có quan hệ với Thiên Cơ Môn cũng có lí đấy chứ, ngược lại nếu thật sự là người Trảm Kim Tông vì sao từ trước tới nay họ chưa bao giờ ra mặt lên tiếng?”
Diệp Tố đợi hai ngày nhưng người của Trảm Kim Tông vẫn không đứng ra nói gì, vẫn dùng bài cũ không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Tuy nhiên lần này họ ra thêm một chiêu đó là tung ra những lời đồn phản đòn xoáy sâu vào việc Thiên Cơ Môn không có cách nào có thể luyện chế ra được pháp khí có Thiên Đạo chúc nguyện, nhắc lại trong mấy trăm năm gần đây chỉ có trưởng môn Trảm Kim Tông có bản lĩnh đó.
“Toàn huynh, tố hồi ngọc bản nên tung ra rồi.” Diệp Tố truyền tin cho Toàn Gia Anh.
Một vạn khối tố hồi ngọc bản không những được rải đều trong cảnh nội của Côn Luân mà còn phát đến các thành trấn khắp bốn phương tám hướng.
“Thành trấn nào Phá Nguyên Môn cũng đều có bộ sở, ta đã sớm gửi tố hồi ngọc bản đến đó từ trước, chỉ cần nói một tiếng chúng lập tức sẽ đến tay các tông phái lớn nhỏ.” Toàn Nguyên Anh cảm giác bản thân đang tham dự vào một chiến dịch vạch mặt quy mô lớn, so với luyện khí còn k1ch thích hơn nhiều.
Tố hồi ngọc bản được truyền đi khắp nơi, tất cả đều là hình ảnh Diệp Tố luyện chế Nguyệt Nha Sạn, người sáng suốt vừa nhìn liền biết pháp khí được Thiên Đạo chúc nguyện chính là cải tiến từ pháp khí này.
Các tu sĩ vốn ban đầu còn thề son sắt tin tưởng vào Trảm Kim Tông lúc này toàn bộ đều ngậm miệng.
Lúc này Thiên Cơ Môn lại một lần nữa được mọi người khắp nơi trong cảnh nội Côn Luân thảo luận đến khí thế ngất trời, ngay cả năm đại tông môn cũng không được đãi ngộ này.