Một ngày này Cửu Huyền Phong chú định không an tĩnh.
Khi Hạ Nhĩ tỉnh lại thì trời bên ngoài cũng đã tối, hắn mở to mắt, một lúc lâu sau thì buồn bã nói: “Thì ra là nằm mơ.”
Trong giọng nói mang theo ba phần mất mát bảy phần tự giễu.
“Nằm mơ cái gì?” Diệp Tố đứng ở bên cạnh hỏi.
“?!”
Hạ Nhĩ như bị kinh hách, xoay người nhảy dựng đứng lên, lúc này hắn mới phát hiện vừa rồi mình đang nằm trên sàn trong Nghị Sự Điện, hơn nữa bên cạnh còn có nhị sư huynh cùng tam sư tỷ đang nằm chỉnh chỉnh tề tề, nhìn lên trên điện thì thấy sư phụ đang ngồi che ngực.
“Được rồi.” Diệp Tố đá đá Minh Lưu Sa cùng Tây Ngọc trên mặt đất, “Đứng dậy nói chuyện.”
Nàng bảo Minh Lưu Sa cõng Hạ Nhĩ lại đây, còn Tây Ngọc cứ đi trước mọi người gặp nhau ở Nghị Sự Điện, kết quả vừa lấy Tử Lê Anh Mộc ra, nói ai cũng có một phần thì toàn bộ kích động xỉu la liệt trên sàn điện.
—— thật quá khoa trương rồi.
Thấy Minh Lưu Sa cùng Tây Ngọc không có phản ứng gì, Diệp Tố chuẩn bị đá một chân nữa.
Lúc này chưởng môn sư phụ đột nhiên hô to một tiếng: “Diệp Tố!”
“Sư phụ?” Diệp Tố quay đầu, lẳng lặng thu chân lại, nhắc nhở bản thân không nên làm trò trước mặt chưởng môn sư phụ mà động tay động chân.
“Nói chuyện thì từ từ nói.” Trương Phong Phong đứng lên nghiêm túc nói, “Động cước động thủ cũng không có việc gì nhưng mà con trước đặt nó xuống đã, đừng làm rơi.”
Tây Ngọc cùng Minh Lưu Sa mới vừa lồm cồm bò dậy: “……”
Diệp Tố nhìn theo ánh mắt của sư phụ, cúi đầu nhìn cái rương Tử Lê Anh Mộc trong tay, tức khắc hiểu rõ, đặt cái rương lên bàn nghị sự: “Sư phụ, người bình tĩnh lại chút đi.”
Trương Phong Phong làm sao có thể bình tĩnh được, đây chính là Tử, Lê, Anh, Mộc đó!
Ông dám đảm bảo ngay cả Trảm Kim Tông cũng không có một khối Tử Lê Anh Mộc lớn như vậy.
“Đây là một khối Tử Lê Anh Mộc hoàn chỉnh bị đào rỗng làm thành cái rương.” Trương Phong Phong cẩn thận duỗi tay sờ sờ, đôi mắt hận không thể dính luôn lên đó.
“Gia đình tiểu sư đệ thật giàu.” Tây Ngọc nhỏ giọng cảm thán.
So với Tử Lê Anh Mộc thì giờ phút này Diệp Tố càng muốn biết rõ một chuyện khác: “Sư phụ, người đã thu tiểu sư đệ như thế nào vậy? Khi đến cửa hắn đã mang theo ngọc bài gì?”
Trương Phong Phong hoàn hồn: “Là ngọc bài trước kia của tông môn chúng ta, ngày đó đến đây hắn liền chỉ vào phòng của con bảo là muốn ở đó, ta nói đó là phòng của đồ đệ ta, sau đó……hắn coi như là tiểu sư đệ của các con.”
Diệp Tố: “……”
“Phòng của đại sư tỷ có gì đặc biệt sao?” Minh Lưu Sa chậm rì rì hỏi, bọn họ đã ra vào đó vô số lần, cũng không thấy có gì đặc biệt.
Trương Phong Phong nghĩ nghĩ nói: “Hình như là có người trước kia trụ ở gian phòng đó hay như thế nào đấy, tiểu sư đệ của con cũng không nói quá nhiều.”
“Cho nên hai người liền mơ mơ màng màng mà trở thành sư đồ?” Diệp Tố cũng có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng ngày ấy, một người lười nói, một người lười hỏi.
Trương Phong Phong vuốt vuốt râu, có chút chột dạ: “Một gian phòng cùng thêm một đồ đệ là có thể lấy lại ngọc bài, chuyện này đối với Thiên Cơ Môn là một chuyện tốt. Ta tính xây thêm một khu phòng ở phụ cận Nghị Sự Điện, đến lúc đó con có thể tiến vào trụ bên này.”
“Sư phụ, ngọc bài đó là cái gì? Tại sao nhất định phải lấy nó lại?” Hạ Nhĩ đi tới hỏi.
Trương Phong Phong lấy ra từ trong túi Càn Khôn khối ngọc bài đã vỡ làm hai, đặt lên bàn, đẩy qua cho Diệp Tố: “Đã lấy lại được rồi nên cũng không còn quan trọng nữa, nguyên liệu làm nên ngọc bài này là thứ tốt, con giữ lấy.”
Diệp Tố cúi đầu nhìn miếng ngọc bài vỡ đôi trên bàn, vươn tay cầm chúng lên.
Đây là một khối ngọc thanh ngọc, cảm xúc ôn nhuận ấm áp, mặt chính có khắc ba chữ “Thiên Cơ Môn”, chữ viết như lộ ra đao quang kiếm ảnh, như thể sơ cuồng đánh dấu, chất liệu thanh ngọc xa xỉ, đại khái chỉ khi Thiên Cơ Môn cường thịnh nhất mới có.
Nàng lật mặt sau của ngọc bài lại không nhìn thấy bất luận dòng họ gì, chỉ có một chữ “lệnh”.
Diệp Tố sửng sốt: “Thiên Cơ Lệnh?”
Ngọc bài của các tông môn có rất nhiều lưu ý, bình thường khi có người cầm thẻ bài có ghi dòng họ đến cửa thì có thể dễ dàng xác định được là ai thiếu người này nhân tình, nếu người thiếu ân tình đang vắng mặt ở tông môn thì sẽ hồi báo lên phong đỉnh của người đó.
Quy chế trước kia của Thiên Cơ Môn cũng giống như vậy không sai biệt lắm, nhưng còn có một loại ngọc bài khác, chỉ có trong tay chưởng môn, đó chính là Thiên Cơ Lệnh.
Từ Thiên Cơ Môn khai tông lập phái tới nay, chỉ có một khối duy nhất.
“Thiên Cơ Lệnh có thể hiệu lệnh bất luận luyện khí sư nào của Thiên Cơ Môn làm một chuyện.” Trương Phong Phong khôi phục lại bộ dáng chưởng môn nghiêm nghị, “Hắn đã đưa ra yêu cầu, Thiên Cơ Lệnh được thu hồi lại do chưởng môn ta xử lý.”
“Sư phụ, Thiên Cơ Lệnh chỉ có một khối duy nhất, sao người lại phá hủy nó?” Hạ Nhĩ thò đầu qua nhìn Thiên Cơ Lệnh, hắn nhỡ rõ tông huấn đã nói qua chỉ cần Thiên Cơ Môn còn tồn tại một ngày thì phàm là người cầm Thiên Cơ Lệnh có thể hiệu lệnh chúng đệ tử, bao gồm cả chưởng môn trưởng lão.
Trương Phong Phong đảo mắt: “Không cẩn thận làm rơi.”
“Sư phụ, Thiên Cơ Lệnh là pháp khí do khai tông tổ sư luyện chế.” Diệp Tố chọc thủng lời ông, “Làm rơi cũng không vỡ.”
“……phá hủy nó, tương lai các con cũng không cần sợ bị người quản chế.” Trương Phong Phong nhìn mấy đệ tử này của mình, “Lúc trước sư phụ cũng không nghĩ tới mấy người các con ở phương diện luyện khí đều có chút thiên phú. Hiện giờ Thiên Cơ Môn đã cận kề phế tông, Thiên Cơ Lệnh bị hủy thì cứ hủy thôi, nếu Thiên Cơ Môn có thể chấn hưng trở lại thì ta cũng không muốn Thiên Cơ Lệnh trở thành nguy cơ giam cầm mấy đứa.”
Thiên Cơ Lệnh này là vật vô chủ, bất luận kẻ nào bắt được đến tay đều có thể hiệu lệnh Thiên Cơ Môn một lần.
Trương Phong Phong cũng không nghĩ tới đồ vật biến mất đã lâu này nay lại đột nhiên xuất hiện, mấy đồ đệ của ông tư chất đều không bình thường, đặc biệt là Diệp Tố.
Một khi bên kia biết Thiên Cơ Lệnh xuất hiện, mấy đứa Diệp Tố lại có dấu hiệu xuất chúng……
Thế nên từ khoảnh khắc nhìn thấy Thiên Cơ Lệnh, Trương Phong Phong liền muốn phá hủy nó……
……
“Pháp khí tổ sư gia luyện chế?” Tây Ngọc cũng nghiêng người qua xem, “Vậy không phải là rất lợi hại sao?”
“Đụng vào cửa lớn dưới chân núi một lúc lâu đấy.” Trương Phong Phong vuốt râu nói “Rốt cuộc không hổ là đại môn Thiên Cơ Môn, vững chãi.”
Diệp Tố nói: “Sư phụ, chúng ta phân Tử Lê Anh mộc ra làm hai, một nửa chia cho mọi người trong phong, dư lại một nửa đặt ở Chấp Sự Đường, về sau để các đệ tử dùng điểm cống hiến đến đổi.”
“Chấp Sự Đường?” Trương Phong Phong nghe đến đây cũng động dung, đồng ý mở ra một lần nữa, tuy nhiên ông suy tư một lát lại nói, “Bất quá Chấp Sự Đường hiện tại không có người quản lý, hơn nửa tiểu sư muội mấy đứa lại là Huyền Âm chi thể, thiên phú cũng cao, kiếm điểm cống hiến hẳn là nhanh hơn các sư đệ sư muội khác, đến lúc đó……”
“Mỗi người chỉ có thể đổi một lần.” Diệp Tố cũng không ngại Ninh Thiển Dao có thể lấy được Tử Lê Anh Mộc, muốn lấy Tử Lê Anh Mộc từ Chấp Sự Đường thì phải đổi bằng điểm cống hiến, nói cách khác nàng ta cần phải làm việc cho Thiên Cơ Môn mới được.
“Như vậy cũng được.” Trương Phong Phong sờ sờ râu, “Mặt khác cũng hạn chế đối tượng, chỉ có đệ tử mới có thể đổi Tử Lê Anh Mộc.”
Diệp Tố nhướng mày, đây là tính không cho Dương trưởng lão.
“Sư phụ, Tử Lê Anh Mộc người cứ cất giữ trước, việc mở lại Chấp Sự Đường cũng không vội, chọn được người quản lí rồi mở sau cũng không muộn.” Diệp Tố nói.
Trương Phong Phong cũng không đùn đẩy: “Vừa hay ta cũng cần tìm người tách cái rương ra.”
Sau khi ông cất Tử Lê Anh Mộc đi thì lại đột nhiên nhớ ra một chuyện, hỏi Diệp Tố:”Tiểu sư đệ vì sao đột nhiên lại đem cái rương này cho con?”
“Cái này con biết!” Hạ Nhĩ bay nhanh nói, “Cả đời sau này của đại sư tỷ đều là của tiểu sư đệ!”
Hắn nghe được rõ ràng!
“Diệp Tố!” Trương Phong Phong giờ phút này muốn đem cái rương trong túi Càn Khôn ném vào mặt tiểu đồ đệ, “Vì một khối tài liệu mà ngươi bồi cả đời mình vào?”
“Chỉ là luyện pháp khí mà thôi.” Diệp Tố cười, “Huống hồ đồ vật mà tiểu sư đệ chỉ là tùy tiện lấy ra cũng đủ các luyện khí sư trong tu chân giới giành nhau vỡ đầu, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, mối này con nhận là tốt nhất.”
Trương Phong Phong nghẹn một nghẹn ở cổ họng, hình như cũng có vài phần đạo lý, cả đời luyện khí sư còn không phải là vì theo đuổi tài liệu tốt dùng để luyện khí hay sao?
……
Mấy người Diệp Tố bước ra khỏi Nghị Sự Điện, Hạ Nhĩ cúi đầu đá đá viên sỏi bên đường: “Sư phụ có chuyện gạt chúng ta đúng không? “
Minh Lưu Sa liếc tứ sư đệ một cái: “Giờ, này, mới, biết?”
Hạ Nhĩ vò đầu: “Tại đệ cảm thấy sư phụ có vẻ buồn lo vô cớ, ngay cả Thiên Cơ Lệnh cũng phá hủy.”
“Về sau không cần nhắc lại chuyện này nữa, xem như chưa từng thấy qua Thiên Cơ Lệnh.” Diệp Tố quay đầu nói với các sư đệ sư muội.
Ba người đều gật đầu đáp ứng, Hạ Nhĩ vươn tay bụm miệng: “Đệ chưa từng nghe thấy cái gì hết.”
Diệp Tố trở lại huy3t động sau núi, lấy ra khối Thiên Cơ Lệnh đã gãy làm đôi, cũng không biết sư phụ nghĩ gì mà lại tin tưởng người có thể lấy ra Thiên Cơ Lệnh lại chỉ là con cháu thế gia bình thường ở nhân gian.
Chỉ với gương mặt đó của tiểu sư đệ thì cũng đã không giống người thường rồi.
Diệp Tố nhớ tới lời Hạ Nhĩ nói vừa nãy, ngón tay vô thức cong lại gõ gõ vào giá cắm nến.
Thay vì nói sư phụ buồn lo vô có thì chi bằng nói rằng sư phụ đang sợ Thiên Cơ Lệnh rơi vào trong tay người nào đó, sẽ gây bất lợi với đệ tử Thiên Cơ Môn.
Diệp Tố phất tay thổi tắt ngọn nến, an tĩnh ngồi trong bóng đêm.
Có lẽ do các đồ đệ này vẫn còn quá yếu ớt, nên sư phụ mới giấu một số việc không nói.
……
Ngày 15 tháng 12, Bách Thanh Bảng đổi mới.
Minh Lưu Sa, Tây Ngọc cùng Hạ Nhĩ đều dậy từ sáng sớm, ngồi ở bàn đá trong viện nhìn chằm chằm vào truyền tin ngọc điệp, thường thường thì thầm thảo luận vài tiếng.
“Vì, sao, còn, chưa, đổi?”
“Tháng trước chính là đổi mới vào thời gian này.”
“Thời gian đổi mới mỗi tháng không cố định.”
Diệp Tố không ở trong viện, nàng đang ở trong phòng Du Phục Thời dạy hắn viết chữ.
Bởi vì trước đó không lâu đại sư tỷ mới phát hiện tiểu sư đệ của bọn họ là một tên thất học.
Diệp Tố sau khi khiếp sợ một hồi thì cũng chỉ có thể nhận mệnh bắt đầu dạy hắn học chữ.
Hơn nửa tháng trôi qua, thành quả thu được…… cực nhỏ.
“Nâng cổ tay lên, ngồi thẳng lưng dậy.” Diệp Tố lấy cán bút chọt vào eo, lưng, cánh tay của Du Phục Thời, “Tiểu sư đệ, đệ không có xương hả?”
Du Phục Thời trực tiếp ném bút đi: “Không muốn viết.”
Viết nửa canh giờ trên tờ giấy to chỉ có vài chữ xiêu xiêu vẹo vẹo như quỷ vẽ bùa.
“Cứ kiểu này thì tương lai ngay cả công pháp đệ cũng xem không hiểu đấy.” Diệp Tố đau đầu, người như vậy sao lại mù chữ chứ, uổng cho gương mặt thanh lãnh như quý công tử thông tư trác tuyệt như thế.
“Ngươi đọc cho ta nghe là được.” Du Phục Thời dịch ghế lại sát hơn, nghiêng đầu giương mắt nhìn phàm nhân này, mắt có chút không tốt nhưng thanh âm miễn cưỡng vẫn nghe được.
“Ta sẽ không phải lúc nào cũng ở bên cạnh đệ. “Diệp Tố hơi mỉm cười, “Tiểu thất học nên cố gắng học chữ.”
Du Phục Thời lại bắt đầu buồn ngủ, hắn đứng dậy đi về phía giường, không quên phản bác Diệp Tố: “Ta biết chữ.” Chỉ là…… hình như đã quên mất.
Diệp Tố mỉm cười, sớm biết có hôm nay thì ngày đó nàng nhất định sẽ dùng lời lẽ chính đáng từ chối yêu cầu của sư phụ.
“Có rồi!”
Ngoài sân đột nhiên truyền đến thanh âm của Tây Ngọc, sau đó Hạ Nhĩ cũng hô lên: “Đại sư tỷ, mau đến xem”
Diệp Tố đi ra ngoài: “Bảng đổi mới rồi?
Minh Lưu Sa phóng to Bách Thanh Bảng ra: “Đổi rồi.”
Mọi người xem từ dưới lên trên, không bao lâu liền tìm được tên của hai người.
—— thứ 289, Ô Tiên, luyện chế bởi Minh Lưu Sa (Thiên Cơ Môn)
—— thứ 288, Nguyệt Thương, luyện chế bởi Hạ Nhĩ (Thiên Cơ Môn)
“Vì sao xếp hạng lại thấp như vậy?” Tây Ngọc nhìn chằm chằm hai hàng trên Bách Thanh Bảng nói, “Toàn Gia Anh Phá Nguyên Môn gửi đao đi bình chọn lần đầu đã tiến lên trong 200 vị trí đầu.”
“Thanh đao đó của hắn có dùng phong văn do chính hắn tự tu bổ, ý nghĩa bất đồng.” Diệp Tố có thể đoán được cơ chế bình chọn của Bách Thanh Bảng, “Ô Tiên cùng Nguyệt Thương có chút quy củ không quá mới mẻ.”
“Toàn Gia Anh tăng hạng rồi!” Hạ Nhĩ mắt sắc, nhìn thấy một cái tên quen thuộc ở mấy dòng phía trên, “Thứ 150, hắn còn đè được một người của Trảm Kim Tông.”
“150?” Diệp Tố nhớ lại thanh đao ngày đó ở Thí Luyện Trường, có chút suy tư, “Hẳn là lúc sau hắn đã thêm cái gì đó.”
Thanh đao lúc ấy hẳn là không thể leo lên đến giữa bảng như hiện tại, nhiều lắm hạng thì một trăm năm mươi mấy.
“Người của Trảm Kim Tông thật nhiều.” Hạ Nhĩ nhìn quét một lần Bách Thanh bảng, có chút hâm mộ, một lúc nào đó Thiên Cơ Môn có thể quay lại thời đại đồ bảng thì tốt quá.
“Bình, thường.” Minh Lưu Sa đóng lại truyền tin ngọc điệp.
“Đại sư tỷ, kế tiếp chúng ta làm gì?” Tây Ngọc hỏi.
“Chúng ta chờ xem.” Diệp Tố nói, “Có người đến đặt đơn hay không.”
“Đại sư tỷ, có người tìm tỷ.”
Mấy người trong sân: “?”
Diệp Tố cúi đầu nhìn lại, mới phát hiện ra là thanh âm phát ra từ truyền tin ngọc điệp.
Nàng mở ra thì thấy là sư đệ dưới chân núi.
Diệp Tố hỏi: “Ai tìm ta?”
“Nói là tên Toàn Gia Anh.” Âm thanh rõ ràng có chút hoang mang của sư đệ truyền đến, “Đại sư tỷ, cho hắn tiến vào không?”
“Không cần, ta đi xuống.” Diệp Tố ngẩng đầu, lấy ra kiếm, nhìn ba người, “Đi cùng không?”
Một lát sau bốn người trước sau phi kiếm xuống núi.
Tác giả có lời muốn nói:
Con rắn nhỏ: Ta không phải thất học, chỉ là quên mất rất nhiều thứ
Diệp Tố: Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, tiểu sư đệ, ta thầu!
Khi Hạ Nhĩ tỉnh lại thì trời bên ngoài cũng đã tối, hắn mở to mắt, một lúc lâu sau thì buồn bã nói: “Thì ra là nằm mơ.”
Trong giọng nói mang theo ba phần mất mát bảy phần tự giễu.
“Nằm mơ cái gì?” Diệp Tố đứng ở bên cạnh hỏi.
“?!”
Hạ Nhĩ như bị kinh hách, xoay người nhảy dựng đứng lên, lúc này hắn mới phát hiện vừa rồi mình đang nằm trên sàn trong Nghị Sự Điện, hơn nữa bên cạnh còn có nhị sư huynh cùng tam sư tỷ đang nằm chỉnh chỉnh tề tề, nhìn lên trên điện thì thấy sư phụ đang ngồi che ngực.
“Được rồi.” Diệp Tố đá đá Minh Lưu Sa cùng Tây Ngọc trên mặt đất, “Đứng dậy nói chuyện.”
Nàng bảo Minh Lưu Sa cõng Hạ Nhĩ lại đây, còn Tây Ngọc cứ đi trước mọi người gặp nhau ở Nghị Sự Điện, kết quả vừa lấy Tử Lê Anh Mộc ra, nói ai cũng có một phần thì toàn bộ kích động xỉu la liệt trên sàn điện.
—— thật quá khoa trương rồi.
Thấy Minh Lưu Sa cùng Tây Ngọc không có phản ứng gì, Diệp Tố chuẩn bị đá một chân nữa.
Lúc này chưởng môn sư phụ đột nhiên hô to một tiếng: “Diệp Tố!”
“Sư phụ?” Diệp Tố quay đầu, lẳng lặng thu chân lại, nhắc nhở bản thân không nên làm trò trước mặt chưởng môn sư phụ mà động tay động chân.
“Nói chuyện thì từ từ nói.” Trương Phong Phong đứng lên nghiêm túc nói, “Động cước động thủ cũng không có việc gì nhưng mà con trước đặt nó xuống đã, đừng làm rơi.”
Tây Ngọc cùng Minh Lưu Sa mới vừa lồm cồm bò dậy: “……”
Diệp Tố nhìn theo ánh mắt của sư phụ, cúi đầu nhìn cái rương Tử Lê Anh Mộc trong tay, tức khắc hiểu rõ, đặt cái rương lên bàn nghị sự: “Sư phụ, người bình tĩnh lại chút đi.”
Trương Phong Phong làm sao có thể bình tĩnh được, đây chính là Tử, Lê, Anh, Mộc đó!
Ông dám đảm bảo ngay cả Trảm Kim Tông cũng không có một khối Tử Lê Anh Mộc lớn như vậy.
“Đây là một khối Tử Lê Anh Mộc hoàn chỉnh bị đào rỗng làm thành cái rương.” Trương Phong Phong cẩn thận duỗi tay sờ sờ, đôi mắt hận không thể dính luôn lên đó.
“Gia đình tiểu sư đệ thật giàu.” Tây Ngọc nhỏ giọng cảm thán.
So với Tử Lê Anh Mộc thì giờ phút này Diệp Tố càng muốn biết rõ một chuyện khác: “Sư phụ, người đã thu tiểu sư đệ như thế nào vậy? Khi đến cửa hắn đã mang theo ngọc bài gì?”
Trương Phong Phong hoàn hồn: “Là ngọc bài trước kia của tông môn chúng ta, ngày đó đến đây hắn liền chỉ vào phòng của con bảo là muốn ở đó, ta nói đó là phòng của đồ đệ ta, sau đó……hắn coi như là tiểu sư đệ của các con.”
Diệp Tố: “……”
“Phòng của đại sư tỷ có gì đặc biệt sao?” Minh Lưu Sa chậm rì rì hỏi, bọn họ đã ra vào đó vô số lần, cũng không thấy có gì đặc biệt.
Trương Phong Phong nghĩ nghĩ nói: “Hình như là có người trước kia trụ ở gian phòng đó hay như thế nào đấy, tiểu sư đệ của con cũng không nói quá nhiều.”
“Cho nên hai người liền mơ mơ màng màng mà trở thành sư đồ?” Diệp Tố cũng có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng ngày ấy, một người lười nói, một người lười hỏi.
Trương Phong Phong vuốt vuốt râu, có chút chột dạ: “Một gian phòng cùng thêm một đồ đệ là có thể lấy lại ngọc bài, chuyện này đối với Thiên Cơ Môn là một chuyện tốt. Ta tính xây thêm một khu phòng ở phụ cận Nghị Sự Điện, đến lúc đó con có thể tiến vào trụ bên này.”
“Sư phụ, ngọc bài đó là cái gì? Tại sao nhất định phải lấy nó lại?” Hạ Nhĩ đi tới hỏi.
Trương Phong Phong lấy ra từ trong túi Càn Khôn khối ngọc bài đã vỡ làm hai, đặt lên bàn, đẩy qua cho Diệp Tố: “Đã lấy lại được rồi nên cũng không còn quan trọng nữa, nguyên liệu làm nên ngọc bài này là thứ tốt, con giữ lấy.”
Diệp Tố cúi đầu nhìn miếng ngọc bài vỡ đôi trên bàn, vươn tay cầm chúng lên.
Đây là một khối ngọc thanh ngọc, cảm xúc ôn nhuận ấm áp, mặt chính có khắc ba chữ “Thiên Cơ Môn”, chữ viết như lộ ra đao quang kiếm ảnh, như thể sơ cuồng đánh dấu, chất liệu thanh ngọc xa xỉ, đại khái chỉ khi Thiên Cơ Môn cường thịnh nhất mới có.
Nàng lật mặt sau của ngọc bài lại không nhìn thấy bất luận dòng họ gì, chỉ có một chữ “lệnh”.
Diệp Tố sửng sốt: “Thiên Cơ Lệnh?”
Ngọc bài của các tông môn có rất nhiều lưu ý, bình thường khi có người cầm thẻ bài có ghi dòng họ đến cửa thì có thể dễ dàng xác định được là ai thiếu người này nhân tình, nếu người thiếu ân tình đang vắng mặt ở tông môn thì sẽ hồi báo lên phong đỉnh của người đó.
Quy chế trước kia của Thiên Cơ Môn cũng giống như vậy không sai biệt lắm, nhưng còn có một loại ngọc bài khác, chỉ có trong tay chưởng môn, đó chính là Thiên Cơ Lệnh.
Từ Thiên Cơ Môn khai tông lập phái tới nay, chỉ có một khối duy nhất.
“Thiên Cơ Lệnh có thể hiệu lệnh bất luận luyện khí sư nào của Thiên Cơ Môn làm một chuyện.” Trương Phong Phong khôi phục lại bộ dáng chưởng môn nghiêm nghị, “Hắn đã đưa ra yêu cầu, Thiên Cơ Lệnh được thu hồi lại do chưởng môn ta xử lý.”
“Sư phụ, Thiên Cơ Lệnh chỉ có một khối duy nhất, sao người lại phá hủy nó?” Hạ Nhĩ thò đầu qua nhìn Thiên Cơ Lệnh, hắn nhỡ rõ tông huấn đã nói qua chỉ cần Thiên Cơ Môn còn tồn tại một ngày thì phàm là người cầm Thiên Cơ Lệnh có thể hiệu lệnh chúng đệ tử, bao gồm cả chưởng môn trưởng lão.
Trương Phong Phong đảo mắt: “Không cẩn thận làm rơi.”
“Sư phụ, Thiên Cơ Lệnh là pháp khí do khai tông tổ sư luyện chế.” Diệp Tố chọc thủng lời ông, “Làm rơi cũng không vỡ.”
“……phá hủy nó, tương lai các con cũng không cần sợ bị người quản chế.” Trương Phong Phong nhìn mấy đệ tử này của mình, “Lúc trước sư phụ cũng không nghĩ tới mấy người các con ở phương diện luyện khí đều có chút thiên phú. Hiện giờ Thiên Cơ Môn đã cận kề phế tông, Thiên Cơ Lệnh bị hủy thì cứ hủy thôi, nếu Thiên Cơ Môn có thể chấn hưng trở lại thì ta cũng không muốn Thiên Cơ Lệnh trở thành nguy cơ giam cầm mấy đứa.”
Thiên Cơ Lệnh này là vật vô chủ, bất luận kẻ nào bắt được đến tay đều có thể hiệu lệnh Thiên Cơ Môn một lần.
Trương Phong Phong cũng không nghĩ tới đồ vật biến mất đã lâu này nay lại đột nhiên xuất hiện, mấy đồ đệ của ông tư chất đều không bình thường, đặc biệt là Diệp Tố.
Một khi bên kia biết Thiên Cơ Lệnh xuất hiện, mấy đứa Diệp Tố lại có dấu hiệu xuất chúng……
Thế nên từ khoảnh khắc nhìn thấy Thiên Cơ Lệnh, Trương Phong Phong liền muốn phá hủy nó……
……
“Pháp khí tổ sư gia luyện chế?” Tây Ngọc cũng nghiêng người qua xem, “Vậy không phải là rất lợi hại sao?”
“Đụng vào cửa lớn dưới chân núi một lúc lâu đấy.” Trương Phong Phong vuốt râu nói “Rốt cuộc không hổ là đại môn Thiên Cơ Môn, vững chãi.”
Diệp Tố nói: “Sư phụ, chúng ta phân Tử Lê Anh mộc ra làm hai, một nửa chia cho mọi người trong phong, dư lại một nửa đặt ở Chấp Sự Đường, về sau để các đệ tử dùng điểm cống hiến đến đổi.”
“Chấp Sự Đường?” Trương Phong Phong nghe đến đây cũng động dung, đồng ý mở ra một lần nữa, tuy nhiên ông suy tư một lát lại nói, “Bất quá Chấp Sự Đường hiện tại không có người quản lý, hơn nửa tiểu sư muội mấy đứa lại là Huyền Âm chi thể, thiên phú cũng cao, kiếm điểm cống hiến hẳn là nhanh hơn các sư đệ sư muội khác, đến lúc đó……”
“Mỗi người chỉ có thể đổi một lần.” Diệp Tố cũng không ngại Ninh Thiển Dao có thể lấy được Tử Lê Anh Mộc, muốn lấy Tử Lê Anh Mộc từ Chấp Sự Đường thì phải đổi bằng điểm cống hiến, nói cách khác nàng ta cần phải làm việc cho Thiên Cơ Môn mới được.
“Như vậy cũng được.” Trương Phong Phong sờ sờ râu, “Mặt khác cũng hạn chế đối tượng, chỉ có đệ tử mới có thể đổi Tử Lê Anh Mộc.”
Diệp Tố nhướng mày, đây là tính không cho Dương trưởng lão.
“Sư phụ, Tử Lê Anh Mộc người cứ cất giữ trước, việc mở lại Chấp Sự Đường cũng không vội, chọn được người quản lí rồi mở sau cũng không muộn.” Diệp Tố nói.
Trương Phong Phong cũng không đùn đẩy: “Vừa hay ta cũng cần tìm người tách cái rương ra.”
Sau khi ông cất Tử Lê Anh Mộc đi thì lại đột nhiên nhớ ra một chuyện, hỏi Diệp Tố:”Tiểu sư đệ vì sao đột nhiên lại đem cái rương này cho con?”
“Cái này con biết!” Hạ Nhĩ bay nhanh nói, “Cả đời sau này của đại sư tỷ đều là của tiểu sư đệ!”
Hắn nghe được rõ ràng!
“Diệp Tố!” Trương Phong Phong giờ phút này muốn đem cái rương trong túi Càn Khôn ném vào mặt tiểu đồ đệ, “Vì một khối tài liệu mà ngươi bồi cả đời mình vào?”
“Chỉ là luyện pháp khí mà thôi.” Diệp Tố cười, “Huống hồ đồ vật mà tiểu sư đệ chỉ là tùy tiện lấy ra cũng đủ các luyện khí sư trong tu chân giới giành nhau vỡ đầu, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, mối này con nhận là tốt nhất.”
Trương Phong Phong nghẹn một nghẹn ở cổ họng, hình như cũng có vài phần đạo lý, cả đời luyện khí sư còn không phải là vì theo đuổi tài liệu tốt dùng để luyện khí hay sao?
……
Mấy người Diệp Tố bước ra khỏi Nghị Sự Điện, Hạ Nhĩ cúi đầu đá đá viên sỏi bên đường: “Sư phụ có chuyện gạt chúng ta đúng không? “
Minh Lưu Sa liếc tứ sư đệ một cái: “Giờ, này, mới, biết?”
Hạ Nhĩ vò đầu: “Tại đệ cảm thấy sư phụ có vẻ buồn lo vô cớ, ngay cả Thiên Cơ Lệnh cũng phá hủy.”
“Về sau không cần nhắc lại chuyện này nữa, xem như chưa từng thấy qua Thiên Cơ Lệnh.” Diệp Tố quay đầu nói với các sư đệ sư muội.
Ba người đều gật đầu đáp ứng, Hạ Nhĩ vươn tay bụm miệng: “Đệ chưa từng nghe thấy cái gì hết.”
Diệp Tố trở lại huy3t động sau núi, lấy ra khối Thiên Cơ Lệnh đã gãy làm đôi, cũng không biết sư phụ nghĩ gì mà lại tin tưởng người có thể lấy ra Thiên Cơ Lệnh lại chỉ là con cháu thế gia bình thường ở nhân gian.
Chỉ với gương mặt đó của tiểu sư đệ thì cũng đã không giống người thường rồi.
Diệp Tố nhớ tới lời Hạ Nhĩ nói vừa nãy, ngón tay vô thức cong lại gõ gõ vào giá cắm nến.
Thay vì nói sư phụ buồn lo vô có thì chi bằng nói rằng sư phụ đang sợ Thiên Cơ Lệnh rơi vào trong tay người nào đó, sẽ gây bất lợi với đệ tử Thiên Cơ Môn.
Diệp Tố phất tay thổi tắt ngọn nến, an tĩnh ngồi trong bóng đêm.
Có lẽ do các đồ đệ này vẫn còn quá yếu ớt, nên sư phụ mới giấu một số việc không nói.
……
Ngày 15 tháng 12, Bách Thanh Bảng đổi mới.
Minh Lưu Sa, Tây Ngọc cùng Hạ Nhĩ đều dậy từ sáng sớm, ngồi ở bàn đá trong viện nhìn chằm chằm vào truyền tin ngọc điệp, thường thường thì thầm thảo luận vài tiếng.
“Vì, sao, còn, chưa, đổi?”
“Tháng trước chính là đổi mới vào thời gian này.”
“Thời gian đổi mới mỗi tháng không cố định.”
Diệp Tố không ở trong viện, nàng đang ở trong phòng Du Phục Thời dạy hắn viết chữ.
Bởi vì trước đó không lâu đại sư tỷ mới phát hiện tiểu sư đệ của bọn họ là một tên thất học.
Diệp Tố sau khi khiếp sợ một hồi thì cũng chỉ có thể nhận mệnh bắt đầu dạy hắn học chữ.
Hơn nửa tháng trôi qua, thành quả thu được…… cực nhỏ.
“Nâng cổ tay lên, ngồi thẳng lưng dậy.” Diệp Tố lấy cán bút chọt vào eo, lưng, cánh tay của Du Phục Thời, “Tiểu sư đệ, đệ không có xương hả?”
Du Phục Thời trực tiếp ném bút đi: “Không muốn viết.”
Viết nửa canh giờ trên tờ giấy to chỉ có vài chữ xiêu xiêu vẹo vẹo như quỷ vẽ bùa.
“Cứ kiểu này thì tương lai ngay cả công pháp đệ cũng xem không hiểu đấy.” Diệp Tố đau đầu, người như vậy sao lại mù chữ chứ, uổng cho gương mặt thanh lãnh như quý công tử thông tư trác tuyệt như thế.
“Ngươi đọc cho ta nghe là được.” Du Phục Thời dịch ghế lại sát hơn, nghiêng đầu giương mắt nhìn phàm nhân này, mắt có chút không tốt nhưng thanh âm miễn cưỡng vẫn nghe được.
“Ta sẽ không phải lúc nào cũng ở bên cạnh đệ. “Diệp Tố hơi mỉm cười, “Tiểu thất học nên cố gắng học chữ.”
Du Phục Thời lại bắt đầu buồn ngủ, hắn đứng dậy đi về phía giường, không quên phản bác Diệp Tố: “Ta biết chữ.” Chỉ là…… hình như đã quên mất.
Diệp Tố mỉm cười, sớm biết có hôm nay thì ngày đó nàng nhất định sẽ dùng lời lẽ chính đáng từ chối yêu cầu của sư phụ.
“Có rồi!”
Ngoài sân đột nhiên truyền đến thanh âm của Tây Ngọc, sau đó Hạ Nhĩ cũng hô lên: “Đại sư tỷ, mau đến xem”
Diệp Tố đi ra ngoài: “Bảng đổi mới rồi?
Minh Lưu Sa phóng to Bách Thanh Bảng ra: “Đổi rồi.”
Mọi người xem từ dưới lên trên, không bao lâu liền tìm được tên của hai người.
—— thứ 289, Ô Tiên, luyện chế bởi Minh Lưu Sa (Thiên Cơ Môn)
—— thứ 288, Nguyệt Thương, luyện chế bởi Hạ Nhĩ (Thiên Cơ Môn)
“Vì sao xếp hạng lại thấp như vậy?” Tây Ngọc nhìn chằm chằm hai hàng trên Bách Thanh Bảng nói, “Toàn Gia Anh Phá Nguyên Môn gửi đao đi bình chọn lần đầu đã tiến lên trong 200 vị trí đầu.”
“Thanh đao đó của hắn có dùng phong văn do chính hắn tự tu bổ, ý nghĩa bất đồng.” Diệp Tố có thể đoán được cơ chế bình chọn của Bách Thanh Bảng, “Ô Tiên cùng Nguyệt Thương có chút quy củ không quá mới mẻ.”
“Toàn Gia Anh tăng hạng rồi!” Hạ Nhĩ mắt sắc, nhìn thấy một cái tên quen thuộc ở mấy dòng phía trên, “Thứ 150, hắn còn đè được một người của Trảm Kim Tông.”
“150?” Diệp Tố nhớ lại thanh đao ngày đó ở Thí Luyện Trường, có chút suy tư, “Hẳn là lúc sau hắn đã thêm cái gì đó.”
Thanh đao lúc ấy hẳn là không thể leo lên đến giữa bảng như hiện tại, nhiều lắm hạng thì một trăm năm mươi mấy.
“Người của Trảm Kim Tông thật nhiều.” Hạ Nhĩ nhìn quét một lần Bách Thanh bảng, có chút hâm mộ, một lúc nào đó Thiên Cơ Môn có thể quay lại thời đại đồ bảng thì tốt quá.
“Bình, thường.” Minh Lưu Sa đóng lại truyền tin ngọc điệp.
“Đại sư tỷ, kế tiếp chúng ta làm gì?” Tây Ngọc hỏi.
“Chúng ta chờ xem.” Diệp Tố nói, “Có người đến đặt đơn hay không.”
“Đại sư tỷ, có người tìm tỷ.”
Mấy người trong sân: “?”
Diệp Tố cúi đầu nhìn lại, mới phát hiện ra là thanh âm phát ra từ truyền tin ngọc điệp.
Nàng mở ra thì thấy là sư đệ dưới chân núi.
Diệp Tố hỏi: “Ai tìm ta?”
“Nói là tên Toàn Gia Anh.” Âm thanh rõ ràng có chút hoang mang của sư đệ truyền đến, “Đại sư tỷ, cho hắn tiến vào không?”
“Không cần, ta đi xuống.” Diệp Tố ngẩng đầu, lấy ra kiếm, nhìn ba người, “Đi cùng không?”
Một lát sau bốn người trước sau phi kiếm xuống núi.
Tác giả có lời muốn nói:
Con rắn nhỏ: Ta không phải thất học, chỉ là quên mất rất nhiều thứ
Diệp Tố: Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, tiểu sư đệ, ta thầu!