Mục lục
KHÔNG CẦN LOẠN ĂN VẠ - Hồng Thứ Bắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giỏ dù lay động dữ dội, xung quanh ánh sáng trắng xóa, không thấy rõ được bất cứ thứ gì.

Trong nháy mắt cổ tay bị nắm lấy Diệp Tố liền biết người đó là tiểu sư đệ, tay của hắn trước nay đều luôn hơi lạnh.

Chờ sau khi ánh sáng tan đi, mọi người rốt cuộc có thể thấy rõ được chung quanh, Diệp Tố rũ mắt nhìn bàn tay thon dài đang nắm tay nàng, Vụ Sát Hoa mang trên cổ tay hắn xác thật rất đẹp mắt.

Hắc bạch hai thái cực đan chéo, gân xanh nhạt trên mu bàn tay giống như là kéo dài ra từ vòng tay, không hề có cảm giác đột ngột mà ngược lại xinh đẹp đến cực điểm, mang đến một cảm giác cấm dục không nói nên lời.

Diệp Tố duỗi tay gõ gõ lên thân rắn của Vụ Sát Hoa, ý bảo Du Phục Thời có thể buông tay rồi, kết quả tiểu sư đệ quả thật nhanh chóng buông tay thế nhưng sau đó lại lau lau đi chỗ mà nàng vừa gõ, vẻ mặt không vui liếc nàng một cái.

Diệp Tố: “……” Vụ Sát Hoa hình như vẫn là của nàng mà?

“Phía dưới đó chính là giới sao?” Lữ Cửu nhìn xuống bên dưới giỏ dù hỏi.

Mọi người nghe vậy cũng đồng loạt nhìn xuống, phía dưới không còn là đáy vực sâu đen thăm thẳm nữa mà là một mảnh đất trời hoang vắng bụi bặm, sương mù mênh mông.

Liên Liên đỡ Trình Hoài An lên, liên tục đút cho hắn mấy viên đan dược, linh phủ của hắn bị chấn động nghiêm trọng, lại ép mình vẽ phù vượt cấp trong thời gian dài nên linh lực tiêu hao quá lớn.

“Vực Sâu Vô Tận quả thật là thông đạo giữa các giới, lúc trước chúng ta không có kích phát kỳ ngộ nên cứ mãi rơi xuống mà không nhìn thấy được đáy.” Trình Hoài An vừa nâng tay lau đi vết máu bên miệng vừa nói.

Liên Liên ném bình đan dược cho Diệp Tố: “Viên cuối cùng còn lại cho cô đấy.”

Trình Hoài An nhíu mày, nhìn về phía Diệp Tố mới phát hiện sắc mặt của nàng cũng không tốt hơn hắn bao nhiêu.

Vừa rồi hắn quỳ một gối xuống sàn giỏ, cúi đầu khống chế phù trận, hơn nữa Liên Liên cũng thêm vào một tay bổ sung thêm linh lực.

Trình Hoài An vẫn luôn cho rằng người vẽ phù là Liên Liên, còn cảm thấy lần này cũng xem như trong họa được phúc, sư tỷ đã có thể thoát khỏi tâm ma, tại thời khắc mấu chốt có thể vẽ ra được phù chú.

“Sư tỷ, Dẫn Giới Phù cùng Tam Trận Phù là……”

“Ta cho nàng ấy xem phù thư, bảo nàng ấy vẽ.” Liên Liên trả lời, bộ dáng không mấy để tâm.

Trình Hoài An trầm mặc một lúc lại nói: “Đây là mật pháp của Ngũ Hành Tông.”

Liên Liên ngẩng đầu nhìn hắn: “Mật pháp thì lại làm sao chứ?”

“…… Không làm sao cả.” Trình Hoài An biết sư tỷ cực kỳ không thích lối suy nghĩ cái gì tốt cũng chỉ giữ khư khư cho bản thân của tông chủ, nên ngay lập tức bẻ lái hỏi sang Diệp Tố: “Cô chỉ nhìn một lần là có thể vẽ được sao?”

Trong một khoảng thời gian ngắn như vậy?

Thậm chí là bản thân hắn khi ở Kim Đan kỳ muốn vẽ một lá phù cũng cần phải nghiên cứu mấy ngày mới có thể vẽ ra được.

“Vận khí tốt mà thôi.” Diệp Tố khiêm tốn nói, nàng mở bình đan được, đổ viên đan dược bên trong ra lòng bàn tay, đan dược này có màu xanh lá, còn tản ra một mùi vị thanh khiết nhàn nhạt.

“Dẫn Giới Phù và Tam Trận Phù không phải chỉ cần có vận khí tốt là có thể vẽ ra được.” Trình Hoài An nhìn chằm chằm nàng nói, nếu lúc đầu hắn chỉ là cảm thấy Diệp Tố rất có sáng tạo trong việc vận dụng phù chú thì nay hắn đã rõ ràng cảm nhận được áp lực mà Diệp Tố mang lại.

Không một phù tu nào có thể làm được đến mức này, ít nhất không phải là phù tu nửa mùa như nàng thế này.

Diệp Tố bỏ viên đan dược vào miệng, nhai nhai rồi nuốt xuống, trong linh phủ nháy mắt liền dâng lên một luồng khí lành lạnh, xoa dịu những đau đớn do căng mình vẽ phù gây ra, nàng nhìn xuống phía dưới nói: “Chúng ta sắp đáp xuống rồi.”

Vừa dứt lời thì giỏ dù cũng nện thật mạnh xuống hoang thổ bên dưới, hơn nữa do tác dụng của Thiên Cân phù nên giỏ dù đâm sâu xuống đất tạo thành một cái hố lớn, đất đá rơi xuống đầy đầu mọi người trong giỏ.

Khi những người khác còn đang loay hoay tìm vật che chắn thì khi vừa rơi xuống Diệp Tố đã ngay lập tức kéo Du Phục Thời qua, khởi động linh lực tạo thành một cái chuông bao trùm lấy hai người, ngăn đất đá từ trên rơi xuống.

Rốt cuộc bọn họ đã có thể đáp xuống, mọi người nhìn nhau.

Chu Vân nắm kiếm, nhảy vài bước leo lên trên miệng hố: “Ta đi lên nhìn xem thử.”

“Ta cũng đi.” Lữ Cửu cũng leo lên theo.

Không bao lâu sau hai người ở phía trên gọi mọi người trong hố đi lên.

Diệp Tố chờ bọn họ đều đã lên hết mới bắt đầu thu toàn bộ đồ dùng vào trong túi Càn Khôn, sau đó mới nắm lấy tay của Du Phục Thời đang đứng bất động kế bên cùng nhau leo ra khỏi hố.

Cảnh giới của tiểu sư đệ tăng lên cũng như làm cảnh vậy, chẳng có một cọng lông tác dụng nào.

……

Mọi người leo lên khỏi hố, đập vào trước mắt là một mảnh hoang thổ rộng lớn xám xịt, đoàn người không khỏi trầm mặc vì nơi này thậm chí linh khí cũng cực kỳ loãng.

Bất quá đối với Diệp Tố mà nói tình cảnh thế này nàng đã quá quen thuộc vì ở đây cũng không khác gì Thiên Cơ Môn với linh mạch đã cạn kiệt từ lâu.



“Thoạt nhìn nơi này mới giống như là Hoang Thành bí cảnh chân chính.” Mã Tòng Thu dạo qua một vòng, không phát hiện được bất cứ thứ gì, chỉ có một mảnh đất bằng phẳng, rộng lớn bát ngát.

Từ Trình Ngọc cầm kiếm đứng tại chỗ phóng xuất ra thần thức, nhanh chóng bao trùm lên phía đằng xa, xem xét hoàn cảnh.

Một lúc lâu sau, Từ Trình Ngọc mới thu hồi thần thức: “Phía trước hình như có thứ gì đó.”

“Sư huynh, có cái gì?” Chu Vân hỏi.

Từ Trình Ngọc lắc đầu: “Ta cũng không rõ, chỉ biết thần thức bị cái gì đó chặn lại.”

Nơi này xung quanh chỉ toàn là đất hoang, nếu muốn rời khỏi thì chỉ còn cách đi về hướng đó tìm lối ra.

“Chúng ta đi.” Từ Trình Ngọc dẫn mọi người đi về hướng mà thần thức của hắn bị chặn lại lúc nãy.

Diệp Tố đi ở sau hắn, thuận tay lấy ra một lọ Tích Cốc Đan từ trong túi Càn Khôn đưa cho tiểu sư đệ bên cạnh: “Có đói bụng không?”

Du Phục Thời yên lặng giơ tay ra nhận lấy, có đôi khi phàm nhân này rất là hiểu chuyện, mặc dù vị của thứ này dở tệ.

“Bút của ta dùng tốt không?” Liên Liên đang đi ở phía sau bỗng nhiên bước nhanh hơn đi song song với nàng hỏi.

Diệp Tố kinh ngạc nhìn nàng: “Dùng tốt.”

Liên Liên xùy một tiếng: “Bút thanh ngọc nạm vàng mới gọi là bút, còn cây bút của cô thì khác gì một nhánh cây đâu chứ.”

“Ừ, hàng rẻ tiền mà.” Diệp Tố trực tiếp thừa nhận, cây bút của nàng là nàng mua với giá 5000 hạ phẩm linh thạch mười cây, đã gãy bảy cây rồi, cây thứ tám này cũng không biết trụ được bao lâu.

“……” Một đống lời đã chuẩn bị trước của Liên Liên liền không có chỗ dụng võ.

Nàng lấy ra cây bút thanh ngọc nạm vàng ném cho Diệp Tố, ghét bỏ nói: “Ta sẽ không dùng lại bút mà người khác đã dùng qua, cây bút này cô đã dùng rồi nên là cho cô đó.”

Trình Hoài An đi ở phía sau nghe vậy thì sửng sốt giương mắt nhìn Liên Liên, cây bút thanh ngọc nạm vàng đó không phải là vật tầm thường, 5 năm trước Liên Liên đoạt danh hiệu đứng đầu ở đại hội phù sư mới lấy được phần thưởng chính là cây bút đó.

Hai năm trước và sau thời điểm đó chính là lúc Liên Liên tỏa sáng nhất, thậm chí nàng đã từng một lần đối kháng thắng Trình Hoài An, thế nhưng nàng tựa như phù dung sớm nở tối tàn, ngay sau đó liền ngã xuống, thế nên về sau mọi người đều cho rằng lần đại hội phù sư đó có nội tình.

Liên Liên lúc đó bất quả chỉ mới mười hai, mười ba tuổi, ở đâu ra có bản lĩnh vượt qua được phù sư đã thành niên.

“Sư tỷ.” Trình Hoài An lên tiếng muốn ngăn cản nhưng lại bị Liên Liên quay đầu trừng mắt một cái.

Diệp Tố nhìn cây bút thanh ngọc nạm vàng trong tay, hỏi: “Vậy cô dùng cái gì?”

Liên Liên lấy ra một cây bút khác từ túi Càn Khôn: “Bút vẽ phù ta có rất nhiều.”

Diệp Tố là luyện khí sư nên cực kì nhạy bén với pháp khí, mặc dù là loại pháp khí dùng làm vật dẫn nàng chưa từng tiếp xúc qua như thế này.

Cây bút thanh ngọc nạm vàng này, ngọc chất thuần nhuận, xúc cảm ấm áp, hẳn là được tạo ra từ một khối noãn ngọc thượng hạng, cán bút cũng không phải được ghép vào mà cả một cây bút đều được khắc ra từ một khối ngọc, trên cán bút nạm vàng có khắc một phù văn rất phức tạp.

Diệp Tố có thể xác định cây bút Liên Liên vừa lấy ra không so được với cây bút thanh ngọc nạm vàng trong tay nàng đây.

“Cô có phải xem thường ta hay không?” Đuôi mày minh diễm của Liên Liên dựng lên, sắc mặt tức giận, “Cảm thấy bút của ta không xứng với cô à?”

Diệp Tố: “?”

“Hôm nay cô đã chạm vào bút của ta, cô nhất định phải mang nó đi!”

Diệp Tố: “…… Vậy phải trả bao nhiêu tiền?”

Liên Liên nghẹn một hơi trong họng, bị mấy lời của Diệp Tố làm cho tức muốn xì khói, chẳng lẽ cô ấy cho rằng nàng đang ép mua ép bán hay sao?

“Diệp đạo hữu, nếu không chê xin cứ nhận cây bút này đi.” Trình Hoài An tiến lên nói, “Để ở chỗ sư tỷ cũng vô dụng mà thôi.”

“Diệp Tố, nàng ấy nhất quyết phải cho thì cô cứ thu đi.” Chu Vân quay đầu lại, “Dù sao tông chủ Ngũ Hành Tông cũng có rất nhiều thứ tốt, Liên Liên nàng ta cái gì cũng không thiếu đâu.”

Liên Liên nhìn Chu Vân xùy một tiếng: “Xen vào việc người khác.”

Cuối cùng Diệp Tố cũng bỏ cây bút thanh ngọc nạm vàng vào túi Càn Khôn, cũng không nói bản thân nhận lấy, chỉ nói cứ trước đặt tạm ở chỗ nàng.

Chờ những người khác lại đi về phía trước, Trình Hoài An quay đầu nhìn Liên Liên: “Sư tỷ.”

Liên Liên nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn, không được tự nhiên nói: “Nhìn cái gì, ta chỉ là không cần cây bút kia nữa, chứ không phải là không dùng bút nữa.”

Trình Hoài An cười cười: “Nếu sư tỷ không chê có thể dùng bút của đệ.”



“Không cần.” Liên Liên cự tuyệt, “Dùng không thuận tay.”

Nơi này linh khí quá loãng, nếu ngự kiếm sẽ phải hao phí rất nhiều linh lực nên mọi người dứt khoát đi bộ.

Đoàn người đi một hồi lâu nhưng trước sau vẫn là một mảnh hoang thổ rộng lớn.

“Trời tối thật mau.” Mã Tòng Thu nhìn bầu trời xung quanh đột nhiên tối đen, “Sư huynh, chúng ta khi nào mới có thể đến?”

Từ Trình Ngọc: “…… Trời không có tối.”

Mã Tòng Thu ‘ Hả ’ một tiếng, ngửa đầu nhìn bầu trời đã tối sầm: “Này không phải trời tối sao?”

Chu Vân lắc đầu: “Trời đột nhiên tối xuống, sư huynh, mới vừa rồi trời vẫn còn sáng.”

“Hình như là bão cát đen.” Lữ Cửu nhìn một mảnh đen nghịt sau lưng nói, “Trước kia ta cũng từng một lần gặp qua bầu trời tự nhiên tối sầm lại, chỉ là không có lan nhanh như ở đây.”

“Tình huống của lần đó như thế nào?” Từ Trình Ngọc hỏi.

“Đội ngũ tử thương hết tám chín phần.”

Diệp Tố nắm lấy tay tiểu sư đệ, nhanh chóng chạy về phía trước, vừa chạy vừa hét lên với mọi người: “Chúng ta phải chạy mau.”

Mọi người trợn mắt há mồm nhìn hai người lúc này đã chạy xa chỉ còn thấy bóng lưng, tức khắc cũng cất bước đuổi theo.

Lúc này bóng tối hắc ám sau lưng cũng đang lan ra với tốc độ chóng mặt, như muốn cắn nuốt hết thảy mọi thứ mà nó quét qua.

Mã Tòng Thu vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, vừa nhìn liền bị dọa nhảy dựng, mười mấy luồng bão cát điên cuồng cắn xé hết thảy, gào thét xông về phía bọn họ: “Đúng thật là bão cát!”

Không riêng ở phía sau mà hai bên trái phải cũng có vài luồng bão cát dựng lên nhắm về phía bọn họ.

Tình huống lúc này cho dù có phí linh lực ngự kiếm cũng sẽ không thể thoát được, tất cả đều sẽ bị bão cát nuốt trọn.

“Phía trước hình như có một sườn núi cao!” Diệp Tố chạy ở đằng trước hô lên.

Nàng nhìn xuyên qua lớp cát đang nhảy múa đầy trời, nhìn thấy nơi xa loáng thoáng có một bóng dáng phập phồng nên lập tức quay đầu hô với mọi người ở phía sau.

Đoàn người vội vàng chạy thục mạng, Diệp Tố đến được sườn núi đầu tiên, lập tức lôi Du Phục Thời nép vào trong sườn núi.

Nàng ấn Du Phục Thời ngồi xuống: “Đệ ngồi yên ở đây, không được chạy loạn.”

Diệp Tố đứng dậy đi ra ngoài sườn núi, triệu hồi linh hỏa ra lòng bàn tay, ngọn lửa màu đỏ lay lắt giữa bão cát đen ngòm nhưng cũng đủ để nhóm Từ Trình Ngọc phát hiện.

“Nơi này. “Từ Trình Ngọc một tay xách theo Mã Tòng Thu, một tay xách theo Lữ Cửu ném hai người vào phía sau sườn núi.

Diệp Tố nghiêng người tránh ra một bên đồng thời vươn tay nắm lấy Chu Vân đang nghiêng ngã ở phía sau: “Đi vào!”

Chờ sau khi Chu Vân cũng tiến vào được trong sườn núi, nàng tiếp tục dùng linh hỏa để dẫn đường: “Trình đạo hữu, Liên đạo hữu?”

Bão cát đen kịch càn quét khắp nơi, trước mắt một mảnh tối đen, cát bụi đập thẳng vào mặt, căn bản không thể mở nổi mắt.

“Diệp Tố! Mau vào đây!”

Ngay khi nàng định đi xa hơn một chút tìm dấu hiệu của Trình Hoài An cùng Liên Liên thì Từ Trình Ngọc một tay kéo Diệp Tố vào sau sườn núi một tay khởi động kết giới.

Không chỉ một mình hắn mà tất cả mọi người đang nằm sấp phía sau sườn núi đều khởi động kết giới, tụ lại thành một cái đại kết giới, bao phủ lấy tất cả bọn họ.

Gió cát cuồng bạo thổi qua đánh vào trên kết giới, kinh tâm động phách, ai nấy đều có thể cảm nhận được kết giới lung lay sắp đổ, rõ ràng sườn núi đã giúp chắn đi một nửa uy lực thế mà vẫn khủng bố như vậy.

Trong lòng của mọi người trong kết giới đều rất nặng nề, Trình Hoài An và Liên Liên không có chạy vào đây, vẫn còn ở bên ngoài.

Diệp Tố bị bàn tay của Từ Trình Ngọc dùng sức ép nằm sấp xuống đất, nàng gian nan quay đầu thế nhưng lại không nhìn thấy tiểu sư đệ vốn cũng nên ở trong sườn núi.

Nàng bình tĩnh nhìn quanh một vòng nữa, vẫn như cũ không nhìn thấy người: “Du Phục Thời?”

Không ai trả lời.

“Từ huynh, khi mọi người tiến vào có thấy tiểu sư đệ của ta hay không?” Diệp Tố quay đầu hỏi.

Từ Trình Ngọc nhíu mày: “Lúc đó không thấy hắn ở đây.”

Lòng Diệp Tố liền căng thẳng, không có khả năng, rõ ràng chính tay nàng đã ấn hắn vào đây mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK