Diệp Tố đứng trong cấm địa Vạn Phật Tông, rốt cuộc xác nhận một việc.
—— có thể cấm ngôn ngụy thần thì chỉ có thần.
Tiểu sư đệ không nhớ ra bất cứ thứ gì, tạm thời trước không nói đến hắn, Khấp Huyết kiếm linh và Tàng Lục rõ ràng biết chút gì đó nhưng lại không cách nào nói ra được, có một cổ lực lượng ngăn cấm bọn họ.
Từ chuyện linh mạch Thiên Cơ Môn bị dẫn đi, đến cái chết bị rút cạn linh lực của ba vị Độ Kiếp đại năng Vạn Phật Tông, đến gần đây là Hồ Vương đột tử……Diệp Tố ẩn ẩn cảm thấy những chuyện này có điểm gì đó tương đồng.
Là cái gì?
Thật ra nếu so sánh ra thì giá trị của Hồ Vương không đủ cao, Đại Thừa kỳ cũng tính là ít nhưng không đến mức hiếm, hắn chết dường như là bởi vì Ninh Thiển Dao.
Diệp Tố đứng trong cấm địa nhắm mắt lại, nàng hơi nghiêng đầu tập trung suy nghĩ, những việc này nhất định có điểm nào đó giống nhau, không chỉ là mỗi tình trạng khi chết.
Nàng đột nhiên mở to mắt, là lực lượng!
Bất luận là linh mạch Thiên Cơ Môn, ba vị đại năng hay là Hồ Vương, điểm giống nhau của ba sự kiện này chính là lực lượng.
Linh mạch, linh lực, yêu lực đều cung cấp lực lượng.
Diệp Tố nhớ tới cổ lực lượng thần bí bản thân gặp phải khi dò theo linh mạch Thiên Cơ Môn lúc trước, cho dù là Chính Sơ tôn nhân cũng không mang đến cho nàng cảm giác như vậy, đó là một cảm giác sợ hãi và bất lực, tựa hồ vĩnh viễn không cách nào có thể chống lại được.
Cho nên…… Cổ lực lượng đó từ trước đến nay luôn hấp thu linh mạch của Thiên Cơ Môn?
Giống như hút cạn linh lực của ba vị đại năng Vạn Phật Tông vậy?
Chỉ là không biết Ninh Thiển Dao đóng vai gì trong chuyện này, nàng ta là do bị Hồ Vương phản phệ mà chết, và cũng có lẽ bởi vì Hồ Vương nuốt Nguyên Anh của nàng ta nên mới bỏ mạng.
“Chúng ta lại trở về một chuyến.” Diệp Tố nhanh chóng quyết định, nàng muốn tìm Dương Đàm, xem có thể “hỏi” ra manh mối nào khác hay không.
Lúc ở Luân Chuyển tháp nàng đã xem qua một quyển bí kíp, trong đó ghi lại cách lục soát thần thức phiên bản cải tiến, di chứng được ghi nhận không lớn, nhiều nhất mơ mơ hồ hồ một hai năm mà thôi.
Vừa lúc có thể thử xem.
Du Phục Thời an tĩnh nắm lấy tay áo Diệp Tố theo nàng trở về. Tàng Lục cũng vội vàng theo sát, ba người dùng quyển trục Vạn Cảnh Thông trực tiếp từ cấm địa Vạn Phật Tông đi tới đại điện của Dương Đàm bên trong Vô Âm Tông.
Từng bậc thang mà mấy năm trước Diệp Tố còn phải đi từng bước một nay đã sớm mất đi hiệu lực với nàng, nàng dạo một vòng khắp đại điện và trắc điện, giải trừ hết mấy trận pháp trong điện nhưng không thấy Dương Đàm đâu.
Kỳ quái.
Con người Dương Đàm đam mê hưởng lạc, thiên phú kém lại không thích tu luyện, từ khi vào Vô Âm Tông về sau liền không thường đi ra ngoài bởi vì lão hiểu rõ trình độ của bản thân, ở bên ngoài chỉ cần hơi vô ý, lỡ không may chọc vào người không thể chọc thì cái mạng nhỏ của lão sẽ không đảm bảo nên chỉ thích ở lì trong Vô Âm Tông hưởng thụ.
Ngay khi Diệp Tố định phóng thích thần thức tra xét toàn bộ trên dưới Vô Âm Tông thì bỗng nhiên phát hiện bên ngoài điện có người.
Nàng còn chưa kịp làm gì thì Tàng Lục ở bên cạnh bỗng nhiên biến mất, sau đó lại bỗng nhiên xuất hiện, trong tay nắm cổ áo của một đệ tử giơ lên cao: “Mi đang làm cái gì! Dám rình coi Yêu Chủ và Quy?”
“……Tân Hâm?” Diệp Tố nhìn đệ tử đang bị Tàng Lục xách trong tay, gần như sắp nhận không ra, cả người hắn gầy đến thoát tướng, như là đã trải qua một trận bệnh nặng, nhưng nàng chưa bao giờ nghe qua tu sĩ sẽ sinh bệnh, chỉ có trong khi tu luyện xảy ra vấn đề về mặt tu vi hay thần thức mà thôi.
Tân Hâm chỉ chỉ vào Tàng Lục: “Có thể trước bảo ông ấy thả ta xuống được không?”
Diệp Tố gật đầu với Tàng Lục, ông thả Tân Hâm xuống đất, hắn nhìn Diệp Tố hâm mộ không thôi: “Có vẻ ngươi lại tiến giai.”
“…… Ngươi sao lại thế này?” Diệp Tố đã rất lâu chưa gặp lại Tân Hâm, cảnh giới của hắn vậy mà không có nửa điểm tiến bộ, còn gầy thành như vậy.
Tân Hâm lắc lắc đầu, không đi sâu vào những chuyện đã xảy ra mà chỉ nói: “Ngươi tìm Dương trưởng lão hay là tông chủ? Tông chủ buổi sáng mấy ngày trước đã rời khỏi tông.”
“Đi cùng Dương trưởng lão sao?” Diệp Tố nhíu mày hỏi.
“Không có, Dương trưởng lão hôm qua mới đi ra ngoài.” Tân Hâm nói.
Diệp Tố nhìn nhìn Tân Hâm một hồi, đột nhiên hỏi: “Ngươi tới đại điện làm gì?”
Tân Hâm hít sâu một hơi nói: “Ta chỉ là muốn tới đại điện xem xét thử, ta cảm thấy tông chủ và Dương trưởng lão có chút kỳ lạ.”
Lúc trước khi ma quân xâm lấn, Tân Hâm kiên trì muốn ra ngoài cứu người, sau khi bị nhốt lại một đoạn thời gian thì cũng được thả ra, nhưng dù thế hắn cũng không cách nào có thể phá hộ môn đại trận và cũng không có quyển trục truyền tống trong tay để đi ra ngoài nên chỉ đành có thể loanh quanh ở trong tông môn.
Bởi vì chuyện ma vật nên trong lòng Tân Hâm đối với tông chủ sinh ra thành kiến, từ đó hắn từ một người chỉ biết tập trung tu luyện bắt đầu chú ý hành vi của tông chủ và Dương trưởng lão.
Dương trưởng lão đối với Thiên Cơ Môn căn bản không có bất luận tình cảm tông môn nào cả, thậm chí khi nghe tin xấu về Thiên Cơ Môn ngược lại còn rất vui vẻ.
Nếu nói Dương trưởng lão là người có cảm xúc gì cũng đều biểu hiện trên mặt thì tông chủ Vô Âm Tông – Chi Cơ lại có vẻ ẩn nhẫn hơn.
“Khoảng thời gian đó cảm xúc của ta không tốt lắm, không thường xuyên tu luyện mà chỉ chuyên tìm một góc hẻo lánh trong rừng trúc để nằm, không nghĩ tới vô tình một ngày lại bắt gặp tông chủ đưa tin cho ai đó.” Tân Hâm chậm rãi nói, “Bà ấy báo cáo về chuyện linh mạch Thiên Cơ Môn khôi phục.”
Ngày ấy khi linh mạch Thiên Cơ Môn sống lại, tông môn hàng xóm là Vô Âm Tông khiếp sợ lớn nhất, Tân Hâm tuy rằng cũng kinh ngạc nhưng lại cảm thấy đó là một chuyện tốt, bọn họ càng có năng lực thì có thể cứu càng nhiều người.
Nhưng hắn lại không ngờ đến, khi đêm xuống Chi Cơ lại đến một góc trong rừng trúc đưa tin, hai người cách nhau một khoảng, chỗ Tân Hâm lại khá hẻo lánh, thêm nữa lúc ấy có vẻ Chi Cơ tâm tình hỗn loạn nên cũng không lo điều tra chung quanh, chỉ lo gấp gáp truyền tin đi.
Tân Hâm không dám động đậy, hắn an tĩnh nằm trên mặt đất, nghe thấp thoáng âm thanh tông chủ nói chuyện, lúc đầu hắn cũng chưa thấy gì, tuy nhiên dần về sau lại cảm thấy không thích hợp.
Cách nói chuyện khi báo vào và kể chuyện bát quái rất khác nhau, hắn phát hiện tông chủ rõ ràng đang báo cáo tình hình của Thiên Cơ Môn cho người đối diện chứ không phải đơn thuần là kể chuyện, đây là một chuyện rất kỳ quái. Người có địa vị tối cao ở Vô Âm Tông là tông chủ, cũng chẳng giống các đại tông có sư tổ hay gì đó, vậy tông chủ đang báo cáo cho ai?
“Ngươi có nghe ra được người đối diện là ai không?” Diệp Tố hỏi.
Tân Hâm lắc đầu: “Không nghe được rõ……Thế nên ta mới muốn nhân lúc hai người đều không ở trong tông môn đến đại điện nhìn thử xem có phát hiện gì không.”
Đêm đó sau khi nghe được loáng thoáng cuộc hội thoại của tông chủ, Tân Hâm cảm thấy cảm tình của tông chủ đối với Dương trưởng lão có lẽ không đơn giản như vậy. Diệp Tố hỏi Tân Hâm: “Ngươi có biết Dương trưởng lão đi đâu không?”
“Dương trưởng lão chỉ bảo có hẹn liền đi ra ngoài.” Tân Hâm thấy khó có dịp cả hai người đều không ở trong tông môn nên mới mạo hiểm đến đây.
“Ta biết rồi.” Diệp Tố cúi đầu nhìn thoáng qua truyền tin ngọc điệp vừa sáng lên, sau đó ngẩng đầu nói với Tân Hâm, “Chuyện chúng ta hôm nay đến đây, phiền Tân huynh đừng nói với ai.”
Tân Hâm gật đầu, sau đó do dự một lát nói: “Các ngươi……cẩn thận.”
Diệp Tố vỗ vỗ bả vai Tân Hâm: “Lần sau gặp lại, hy vọng có thể thấy ngươi tiến giai.”
Ba người một lần nữa biến mất, vội vàng trở về Thiên Cơ Môn, tất cả cảm xúc trên mặt Diệp Tố biến mất tăm.
Truyền tin ngọc điệp sáng lên vừa rồi là do sư phụ truyền tin đến, bảo là mệnh đèn của Dương Đàm đã tắt.
Thật quá trùng hợp, nàng vừa định tìm Dương Đàm thì mệnh đèn của lão lại tắt.
……
Đây là lần thứ hai Diệp Tố đến mệnh đèn đường của tông môn.
Khi bước vào nàng thấy Trương Phong Phong đang đứng ở bên trong, trong tay cầm ba nén nhang, ông quay đầu nhìn nàng: “Tới rồi?”
“Vừa rồi con ở Vô Âm Tông tìm Dương trưởng lão.” Diệp Tố nhìn mệnh đèn đã tắt tối đen nói.
“Mệnh đèn tắt một canh giờ trước.” Trương Phong Phong cắm ba nén nhang vào trong lư hương, “Con tìm Dương trưởng lão có chuyện gì?”
“Ông ta cầm một món đồ của tiểu sư đệ đưa cho tiểu sư muội, con muốn hỏi một chút về chuyện đó.” Diệp Tố còn chưa kịp giải thích cho sư phụ về chuyện Ninh Thiển Dao nên chỉ nói đại khái.
Trương Phong Phong than một tiếng: “Trả lại đồ vật cho người, nhận lấy trừng phạt là thiên kinh địa nghĩa. Tiểu sư muội con sai ở chỗ là lòng tham không xứng với năng lực, nó không nghĩ đến nếu khế ước cộng sinh tốt như vậy thì năm đó khi cửa Yêu giới còn mở thì sao không phải ai cũng kí kết loại khế ước đó.”
Không phải tất cả tu sĩ đều tin tưởng có thể theo kịp tốc độ tu luyện của Yêu.
“Hiện giờ cũng không hỏi được Dương Đàm, tiếp theo con tính làm gì?” Trương Phong Phong quay sang một mặt tường khác nơi chứa tất cả mệnh đèn đã tắt, cúi người vái sâu một cái, trong lòng yên lặng niệm vài câu, sau đó mới quay đầu nhìn Diệp Tố, “Sư phụ hy vọng tất cả mấy đứa đều sống tốt.”
“Con sẽ đi một chuyến Bồng Lai nữa.” Diệp Tố nói với Trương Phong Phong, “À sư phụ, con còn muốn mang một ít pháp khí đi.”
“Mang đi đâu?”
“Ma giới.”
Trương Phong Phong nghĩ nghĩ ngói, “Tiến vào Ma giới không phải đại năng thì cũng là đệ tử đại tông, trình độ không thấp, vừa lúc mấy người Phạm trưởng lão mới luyện chế một đám pháp khí, hẳn là thích hợp, con lấy đi đi.”
“Cảm ơn sư phụ.”
Sau khi nhận lấy pháp khí, Diệp Tố một lần nữa rời khỏi Thiên Cơ Môn, đi Bồng Lai. Nàng muốn hỏi Bồng Lai chưởng sử rốt cuộc năm đó đã nhìn trộm cái gì mà lại khiến toàn bộ năng lực đoán trước tương lai của Bồng Lai biến mất.
Ảo thuật Bồng Lai đã không còn ngăn cản được Diệp Tố, tuy nhiên điều khiến nàng bất ngờ chính là trên cây Bồ Đề che trời không có bóng dáng một ai, nàng dẫn theo Du Phục Thời và Tàng Lục đi từ chỗ thấp nhất đến tầng cao nhất, không gặp được người nào cả.
Diệp Tố nhíu mày đi một vòng trong đại điện ở tầng trên cùng, nàng đi đến trước một mặt tường, khom lưng đưa tay triệt tiêu thanh khiết thuật được dùng trước đó, khôi phục lại nguyên trạng, nàng xem xét dấu bụi bặm trên mặt đất.
Nàng đưa tay sờ s0ạng sàn nhà, có mấy chỗ trũng xuống, nơi này trước đó hẳn là nơi để kệ sách.
Kỳ lạ, ngay cả kệ sách đều dọn đi sạch sẽ.
Diệp Tố đứng dậy phủi phủi tay nhìn chung quanh, ngoại trừ kệ sách thì những đồ vật khác lại không thiếu thứ gì, Bồng Lai đây là bỏ luôn cây Bồ Đề này sao?
“Tiểu sư đệ?”
Diệp Tố thấy Du Phục Thời đột nhiên đi xuống dưới nên liền tức khắc đi theo, chỉ thấy tiểu sư đệ đi đến sân viện mà trước đó bọn họ đã từng ở.
“Làm sao vậy?” Diệp Tố đi theo phía sau hỏi.
“Nó vẫn còn ở đây.” Du Phục Thời chỉ chỉ vào bên trong nói với Diệp Tố.
Diệp Tố kéo Du Phục Thời ra phía sau mình sau đó mới bước vào sân, nàng phát hiện người giấy đưa quả Bồ Đề cho các nàng lúc trước vẫn còn ở đây, ngay cả khay cũng còn cầm trên tay.
“Tỉnh.” Diệp Tố búng tay một cái trước mặt người giấy, rót linh lực vào người nó.
Người giấy vẫn luôn rũ đầu tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn ba người.
“Mấy người chưởng sử đã đi đâu rồi?” Diệp Tố hỏi, nhưng cũng không ôm hy vọng quá lớn.
Người giấy lùi về phía sau một bước, nhẹ nhàng đặt khay xuống mặt đất, sau đó tự xé mở bản thân ra.
“Ngươi……” Diệp Tố vừa muốn ngăn cản liền nhìn thấy trong thân thể người giấy có chữ viết.
【 Tìm được tháp linh sẽ có một đường sinh cơ. 】
Tháp linh?
Diệp Tố nhớ tới lời Bồng Lai thánh sứ nói với nàng trước khi rời khỏi Luân Chuyển tháp.
Nhưng mà…… Nàng đi đâu tìm tháp linh đây?
Một đường sinh cơ là chỉ cái gì, ai có thể có một đường sinh cơ?
“Yêu Chủ, trên thân thể hắn viết cái gì, Quy nhìn không hiểu,” Tàng Lục nhìn nhìn một hồi thì quay sang hỏi Du Phục Thời.
Du Phục Thời có chút đắc ý liếc mắt nhìn Tàng Lục: “Ngươi là đồ thất học.”
Tàng Lục khó hiểu: “Thất học là cái gì?”
“Ngươi không biết chữ.” Du Phục Thời chỉ chỉ vào chính mình, “Ta biết chữ, ngươi không biết, cho nên ngươi là thất học.”
“Yêu Chủ lợi hại! Quy đúng là thất học!” Tàng Lục tức khắc phụ họa hết lời.
Diệp Tố nhìn chằm chằm dòng chữ trên người giấy, không bao lâu sau người giấy bỗng hóa thành giấy vụn, biến mất trước mắt ba người.
Diệp Tố nghĩ mãi cũng không có manh mối nào về tháp linh, chỉ đành tạm thời gác nó sang một bên, nàng còn phải đi Ma giới, mấy người Dịch Huyền đều đang ở bên trong đó.
“Chúng ta đi Ma giới.” Diệp Tố quay đầu nói với Du Phục Thời.
Nơi tam giới giao nhau, những tu sĩ canh giữ bên ngoài Ma giới vẫn còn đó, khi Diệp Tố đến nơi thì đuôi mắt xẹt qua vị trí mà Luân Chuyển tháp đã đứng trước kia, nàng thậm chí bắt đầu hoài nghi Bồng Lai có phải cũng ôm theo Luân Chuẩn tháp chạy rồi hay không.
—— có thể cấm ngôn ngụy thần thì chỉ có thần.
Tiểu sư đệ không nhớ ra bất cứ thứ gì, tạm thời trước không nói đến hắn, Khấp Huyết kiếm linh và Tàng Lục rõ ràng biết chút gì đó nhưng lại không cách nào nói ra được, có một cổ lực lượng ngăn cấm bọn họ.
Từ chuyện linh mạch Thiên Cơ Môn bị dẫn đi, đến cái chết bị rút cạn linh lực của ba vị Độ Kiếp đại năng Vạn Phật Tông, đến gần đây là Hồ Vương đột tử……Diệp Tố ẩn ẩn cảm thấy những chuyện này có điểm gì đó tương đồng.
Là cái gì?
Thật ra nếu so sánh ra thì giá trị của Hồ Vương không đủ cao, Đại Thừa kỳ cũng tính là ít nhưng không đến mức hiếm, hắn chết dường như là bởi vì Ninh Thiển Dao.
Diệp Tố đứng trong cấm địa nhắm mắt lại, nàng hơi nghiêng đầu tập trung suy nghĩ, những việc này nhất định có điểm nào đó giống nhau, không chỉ là mỗi tình trạng khi chết.
Nàng đột nhiên mở to mắt, là lực lượng!
Bất luận là linh mạch Thiên Cơ Môn, ba vị đại năng hay là Hồ Vương, điểm giống nhau của ba sự kiện này chính là lực lượng.
Linh mạch, linh lực, yêu lực đều cung cấp lực lượng.
Diệp Tố nhớ tới cổ lực lượng thần bí bản thân gặp phải khi dò theo linh mạch Thiên Cơ Môn lúc trước, cho dù là Chính Sơ tôn nhân cũng không mang đến cho nàng cảm giác như vậy, đó là một cảm giác sợ hãi và bất lực, tựa hồ vĩnh viễn không cách nào có thể chống lại được.
Cho nên…… Cổ lực lượng đó từ trước đến nay luôn hấp thu linh mạch của Thiên Cơ Môn?
Giống như hút cạn linh lực của ba vị đại năng Vạn Phật Tông vậy?
Chỉ là không biết Ninh Thiển Dao đóng vai gì trong chuyện này, nàng ta là do bị Hồ Vương phản phệ mà chết, và cũng có lẽ bởi vì Hồ Vương nuốt Nguyên Anh của nàng ta nên mới bỏ mạng.
“Chúng ta lại trở về một chuyến.” Diệp Tố nhanh chóng quyết định, nàng muốn tìm Dương Đàm, xem có thể “hỏi” ra manh mối nào khác hay không.
Lúc ở Luân Chuyển tháp nàng đã xem qua một quyển bí kíp, trong đó ghi lại cách lục soát thần thức phiên bản cải tiến, di chứng được ghi nhận không lớn, nhiều nhất mơ mơ hồ hồ một hai năm mà thôi.
Vừa lúc có thể thử xem.
Du Phục Thời an tĩnh nắm lấy tay áo Diệp Tố theo nàng trở về. Tàng Lục cũng vội vàng theo sát, ba người dùng quyển trục Vạn Cảnh Thông trực tiếp từ cấm địa Vạn Phật Tông đi tới đại điện của Dương Đàm bên trong Vô Âm Tông.
Từng bậc thang mà mấy năm trước Diệp Tố còn phải đi từng bước một nay đã sớm mất đi hiệu lực với nàng, nàng dạo một vòng khắp đại điện và trắc điện, giải trừ hết mấy trận pháp trong điện nhưng không thấy Dương Đàm đâu.
Kỳ quái.
Con người Dương Đàm đam mê hưởng lạc, thiên phú kém lại không thích tu luyện, từ khi vào Vô Âm Tông về sau liền không thường đi ra ngoài bởi vì lão hiểu rõ trình độ của bản thân, ở bên ngoài chỉ cần hơi vô ý, lỡ không may chọc vào người không thể chọc thì cái mạng nhỏ của lão sẽ không đảm bảo nên chỉ thích ở lì trong Vô Âm Tông hưởng thụ.
Ngay khi Diệp Tố định phóng thích thần thức tra xét toàn bộ trên dưới Vô Âm Tông thì bỗng nhiên phát hiện bên ngoài điện có người.
Nàng còn chưa kịp làm gì thì Tàng Lục ở bên cạnh bỗng nhiên biến mất, sau đó lại bỗng nhiên xuất hiện, trong tay nắm cổ áo của một đệ tử giơ lên cao: “Mi đang làm cái gì! Dám rình coi Yêu Chủ và Quy?”
“……Tân Hâm?” Diệp Tố nhìn đệ tử đang bị Tàng Lục xách trong tay, gần như sắp nhận không ra, cả người hắn gầy đến thoát tướng, như là đã trải qua một trận bệnh nặng, nhưng nàng chưa bao giờ nghe qua tu sĩ sẽ sinh bệnh, chỉ có trong khi tu luyện xảy ra vấn đề về mặt tu vi hay thần thức mà thôi.
Tân Hâm chỉ chỉ vào Tàng Lục: “Có thể trước bảo ông ấy thả ta xuống được không?”
Diệp Tố gật đầu với Tàng Lục, ông thả Tân Hâm xuống đất, hắn nhìn Diệp Tố hâm mộ không thôi: “Có vẻ ngươi lại tiến giai.”
“…… Ngươi sao lại thế này?” Diệp Tố đã rất lâu chưa gặp lại Tân Hâm, cảnh giới của hắn vậy mà không có nửa điểm tiến bộ, còn gầy thành như vậy.
Tân Hâm lắc lắc đầu, không đi sâu vào những chuyện đã xảy ra mà chỉ nói: “Ngươi tìm Dương trưởng lão hay là tông chủ? Tông chủ buổi sáng mấy ngày trước đã rời khỏi tông.”
“Đi cùng Dương trưởng lão sao?” Diệp Tố nhíu mày hỏi.
“Không có, Dương trưởng lão hôm qua mới đi ra ngoài.” Tân Hâm nói.
Diệp Tố nhìn nhìn Tân Hâm một hồi, đột nhiên hỏi: “Ngươi tới đại điện làm gì?”
Tân Hâm hít sâu một hơi nói: “Ta chỉ là muốn tới đại điện xem xét thử, ta cảm thấy tông chủ và Dương trưởng lão có chút kỳ lạ.”
Lúc trước khi ma quân xâm lấn, Tân Hâm kiên trì muốn ra ngoài cứu người, sau khi bị nhốt lại một đoạn thời gian thì cũng được thả ra, nhưng dù thế hắn cũng không cách nào có thể phá hộ môn đại trận và cũng không có quyển trục truyền tống trong tay để đi ra ngoài nên chỉ đành có thể loanh quanh ở trong tông môn.
Bởi vì chuyện ma vật nên trong lòng Tân Hâm đối với tông chủ sinh ra thành kiến, từ đó hắn từ một người chỉ biết tập trung tu luyện bắt đầu chú ý hành vi của tông chủ và Dương trưởng lão.
Dương trưởng lão đối với Thiên Cơ Môn căn bản không có bất luận tình cảm tông môn nào cả, thậm chí khi nghe tin xấu về Thiên Cơ Môn ngược lại còn rất vui vẻ.
Nếu nói Dương trưởng lão là người có cảm xúc gì cũng đều biểu hiện trên mặt thì tông chủ Vô Âm Tông – Chi Cơ lại có vẻ ẩn nhẫn hơn.
“Khoảng thời gian đó cảm xúc của ta không tốt lắm, không thường xuyên tu luyện mà chỉ chuyên tìm một góc hẻo lánh trong rừng trúc để nằm, không nghĩ tới vô tình một ngày lại bắt gặp tông chủ đưa tin cho ai đó.” Tân Hâm chậm rãi nói, “Bà ấy báo cáo về chuyện linh mạch Thiên Cơ Môn khôi phục.”
Ngày ấy khi linh mạch Thiên Cơ Môn sống lại, tông môn hàng xóm là Vô Âm Tông khiếp sợ lớn nhất, Tân Hâm tuy rằng cũng kinh ngạc nhưng lại cảm thấy đó là một chuyện tốt, bọn họ càng có năng lực thì có thể cứu càng nhiều người.
Nhưng hắn lại không ngờ đến, khi đêm xuống Chi Cơ lại đến một góc trong rừng trúc đưa tin, hai người cách nhau một khoảng, chỗ Tân Hâm lại khá hẻo lánh, thêm nữa lúc ấy có vẻ Chi Cơ tâm tình hỗn loạn nên cũng không lo điều tra chung quanh, chỉ lo gấp gáp truyền tin đi.
Tân Hâm không dám động đậy, hắn an tĩnh nằm trên mặt đất, nghe thấp thoáng âm thanh tông chủ nói chuyện, lúc đầu hắn cũng chưa thấy gì, tuy nhiên dần về sau lại cảm thấy không thích hợp.
Cách nói chuyện khi báo vào và kể chuyện bát quái rất khác nhau, hắn phát hiện tông chủ rõ ràng đang báo cáo tình hình của Thiên Cơ Môn cho người đối diện chứ không phải đơn thuần là kể chuyện, đây là một chuyện rất kỳ quái. Người có địa vị tối cao ở Vô Âm Tông là tông chủ, cũng chẳng giống các đại tông có sư tổ hay gì đó, vậy tông chủ đang báo cáo cho ai?
“Ngươi có nghe ra được người đối diện là ai không?” Diệp Tố hỏi.
Tân Hâm lắc đầu: “Không nghe được rõ……Thế nên ta mới muốn nhân lúc hai người đều không ở trong tông môn đến đại điện nhìn thử xem có phát hiện gì không.”
Đêm đó sau khi nghe được loáng thoáng cuộc hội thoại của tông chủ, Tân Hâm cảm thấy cảm tình của tông chủ đối với Dương trưởng lão có lẽ không đơn giản như vậy. Diệp Tố hỏi Tân Hâm: “Ngươi có biết Dương trưởng lão đi đâu không?”
“Dương trưởng lão chỉ bảo có hẹn liền đi ra ngoài.” Tân Hâm thấy khó có dịp cả hai người đều không ở trong tông môn nên mới mạo hiểm đến đây.
“Ta biết rồi.” Diệp Tố cúi đầu nhìn thoáng qua truyền tin ngọc điệp vừa sáng lên, sau đó ngẩng đầu nói với Tân Hâm, “Chuyện chúng ta hôm nay đến đây, phiền Tân huynh đừng nói với ai.”
Tân Hâm gật đầu, sau đó do dự một lát nói: “Các ngươi……cẩn thận.”
Diệp Tố vỗ vỗ bả vai Tân Hâm: “Lần sau gặp lại, hy vọng có thể thấy ngươi tiến giai.”
Ba người một lần nữa biến mất, vội vàng trở về Thiên Cơ Môn, tất cả cảm xúc trên mặt Diệp Tố biến mất tăm.
Truyền tin ngọc điệp sáng lên vừa rồi là do sư phụ truyền tin đến, bảo là mệnh đèn của Dương Đàm đã tắt.
Thật quá trùng hợp, nàng vừa định tìm Dương Đàm thì mệnh đèn của lão lại tắt.
……
Đây là lần thứ hai Diệp Tố đến mệnh đèn đường của tông môn.
Khi bước vào nàng thấy Trương Phong Phong đang đứng ở bên trong, trong tay cầm ba nén nhang, ông quay đầu nhìn nàng: “Tới rồi?”
“Vừa rồi con ở Vô Âm Tông tìm Dương trưởng lão.” Diệp Tố nhìn mệnh đèn đã tắt tối đen nói.
“Mệnh đèn tắt một canh giờ trước.” Trương Phong Phong cắm ba nén nhang vào trong lư hương, “Con tìm Dương trưởng lão có chuyện gì?”
“Ông ta cầm một món đồ của tiểu sư đệ đưa cho tiểu sư muội, con muốn hỏi một chút về chuyện đó.” Diệp Tố còn chưa kịp giải thích cho sư phụ về chuyện Ninh Thiển Dao nên chỉ nói đại khái.
Trương Phong Phong than một tiếng: “Trả lại đồ vật cho người, nhận lấy trừng phạt là thiên kinh địa nghĩa. Tiểu sư muội con sai ở chỗ là lòng tham không xứng với năng lực, nó không nghĩ đến nếu khế ước cộng sinh tốt như vậy thì năm đó khi cửa Yêu giới còn mở thì sao không phải ai cũng kí kết loại khế ước đó.”
Không phải tất cả tu sĩ đều tin tưởng có thể theo kịp tốc độ tu luyện của Yêu.
“Hiện giờ cũng không hỏi được Dương Đàm, tiếp theo con tính làm gì?” Trương Phong Phong quay sang một mặt tường khác nơi chứa tất cả mệnh đèn đã tắt, cúi người vái sâu một cái, trong lòng yên lặng niệm vài câu, sau đó mới quay đầu nhìn Diệp Tố, “Sư phụ hy vọng tất cả mấy đứa đều sống tốt.”
“Con sẽ đi một chuyến Bồng Lai nữa.” Diệp Tố nói với Trương Phong Phong, “À sư phụ, con còn muốn mang một ít pháp khí đi.”
“Mang đi đâu?”
“Ma giới.”
Trương Phong Phong nghĩ nghĩ ngói, “Tiến vào Ma giới không phải đại năng thì cũng là đệ tử đại tông, trình độ không thấp, vừa lúc mấy người Phạm trưởng lão mới luyện chế một đám pháp khí, hẳn là thích hợp, con lấy đi đi.”
“Cảm ơn sư phụ.”
Sau khi nhận lấy pháp khí, Diệp Tố một lần nữa rời khỏi Thiên Cơ Môn, đi Bồng Lai. Nàng muốn hỏi Bồng Lai chưởng sử rốt cuộc năm đó đã nhìn trộm cái gì mà lại khiến toàn bộ năng lực đoán trước tương lai của Bồng Lai biến mất.
Ảo thuật Bồng Lai đã không còn ngăn cản được Diệp Tố, tuy nhiên điều khiến nàng bất ngờ chính là trên cây Bồ Đề che trời không có bóng dáng một ai, nàng dẫn theo Du Phục Thời và Tàng Lục đi từ chỗ thấp nhất đến tầng cao nhất, không gặp được người nào cả.
Diệp Tố nhíu mày đi một vòng trong đại điện ở tầng trên cùng, nàng đi đến trước một mặt tường, khom lưng đưa tay triệt tiêu thanh khiết thuật được dùng trước đó, khôi phục lại nguyên trạng, nàng xem xét dấu bụi bặm trên mặt đất.
Nàng đưa tay sờ s0ạng sàn nhà, có mấy chỗ trũng xuống, nơi này trước đó hẳn là nơi để kệ sách.
Kỳ lạ, ngay cả kệ sách đều dọn đi sạch sẽ.
Diệp Tố đứng dậy phủi phủi tay nhìn chung quanh, ngoại trừ kệ sách thì những đồ vật khác lại không thiếu thứ gì, Bồng Lai đây là bỏ luôn cây Bồ Đề này sao?
“Tiểu sư đệ?”
Diệp Tố thấy Du Phục Thời đột nhiên đi xuống dưới nên liền tức khắc đi theo, chỉ thấy tiểu sư đệ đi đến sân viện mà trước đó bọn họ đã từng ở.
“Làm sao vậy?” Diệp Tố đi theo phía sau hỏi.
“Nó vẫn còn ở đây.” Du Phục Thời chỉ chỉ vào bên trong nói với Diệp Tố.
Diệp Tố kéo Du Phục Thời ra phía sau mình sau đó mới bước vào sân, nàng phát hiện người giấy đưa quả Bồ Đề cho các nàng lúc trước vẫn còn ở đây, ngay cả khay cũng còn cầm trên tay.
“Tỉnh.” Diệp Tố búng tay một cái trước mặt người giấy, rót linh lực vào người nó.
Người giấy vẫn luôn rũ đầu tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn ba người.
“Mấy người chưởng sử đã đi đâu rồi?” Diệp Tố hỏi, nhưng cũng không ôm hy vọng quá lớn.
Người giấy lùi về phía sau một bước, nhẹ nhàng đặt khay xuống mặt đất, sau đó tự xé mở bản thân ra.
“Ngươi……” Diệp Tố vừa muốn ngăn cản liền nhìn thấy trong thân thể người giấy có chữ viết.
【 Tìm được tháp linh sẽ có một đường sinh cơ. 】
Tháp linh?
Diệp Tố nhớ tới lời Bồng Lai thánh sứ nói với nàng trước khi rời khỏi Luân Chuyển tháp.
Nhưng mà…… Nàng đi đâu tìm tháp linh đây?
Một đường sinh cơ là chỉ cái gì, ai có thể có một đường sinh cơ?
“Yêu Chủ, trên thân thể hắn viết cái gì, Quy nhìn không hiểu,” Tàng Lục nhìn nhìn một hồi thì quay sang hỏi Du Phục Thời.
Du Phục Thời có chút đắc ý liếc mắt nhìn Tàng Lục: “Ngươi là đồ thất học.”
Tàng Lục khó hiểu: “Thất học là cái gì?”
“Ngươi không biết chữ.” Du Phục Thời chỉ chỉ vào chính mình, “Ta biết chữ, ngươi không biết, cho nên ngươi là thất học.”
“Yêu Chủ lợi hại! Quy đúng là thất học!” Tàng Lục tức khắc phụ họa hết lời.
Diệp Tố nhìn chằm chằm dòng chữ trên người giấy, không bao lâu sau người giấy bỗng hóa thành giấy vụn, biến mất trước mắt ba người.
Diệp Tố nghĩ mãi cũng không có manh mối nào về tháp linh, chỉ đành tạm thời gác nó sang một bên, nàng còn phải đi Ma giới, mấy người Dịch Huyền đều đang ở bên trong đó.
“Chúng ta đi Ma giới.” Diệp Tố quay đầu nói với Du Phục Thời.
Nơi tam giới giao nhau, những tu sĩ canh giữ bên ngoài Ma giới vẫn còn đó, khi Diệp Tố đến nơi thì đuôi mắt xẹt qua vị trí mà Luân Chuyển tháp đã đứng trước kia, nàng thậm chí bắt đầu hoài nghi Bồng Lai có phải cũng ôm theo Luân Chuẩn tháp chạy rồi hay không.