Điện thoại trong túi vang lên tiếng chuông tin nhắm báo số tiền ba mươi triệu kia đã về tới tài khoản.
Tâm tình Cố Cơ Uyển không tệ, từ cổng trường học đi về phía khách sạn.
Cô chỉ không ngờ là điện thoại Lâm Duệ đưa cho cô lại đắt tiền như vậy!
Mỗi cái màn hình thôi mà đã mấy chục triệu rồi vậy giá tiền của cả chiếc điện thoại thật sự không cách nào tưởng tượng.
Trước giờ cô vẫn không biết thì ra trên đời này còn có điện thoại đắt tiền như vậy.
Quả nhiên nghèo khó đã hạn chế trí tưởng tượng của cô, theo nhận thức trong quá khứ của cô thì ba mươi triệu nhất định là siêu cấp xa hoa rồi.
Bây giờ lại chỉ cần quậy một cái như thế, nói cô không bị một người đàn ông cực kỳ có tiền bao nuôi, ai mà tin?
Cô mua một chút đồ ăn ở quán cơm nhỏ xách trong tay rồi nhẹ nhàng nện bước chân đi về phía cửa lớn của khách sạn.
Nhưng lúc gần đến nơi cô lại nhìn thấy chiếc xe Maybach quen thuộc kia đang đậu ở cửa chính của khách sạn.
Xe của cậu cả Mộ! Cái biển số xe 8888 bá đạo này có ai là không biết?
Cậu cả Mộ tới khách sạn chẳng lẽ là đến tìm Hạo Phong?
Buổi sáng bởi vì chuyện cô gọi tên Hạo Phong trong mơ mà cậu cả Mộ và cô đã làm ầm ĩ một trận, bây giờ còn đi tìm Hạo Phong…
Cố Cơ Uyển trong lòng hoảng hốt nhanh chóng chạy vội qua đó vừa hay nhìn thấy Mộ Hạo Phong bước xuống từ trên xe.
“Hạo Phong!” Cô sợ hãi chạy đến trước mặt Mộ Hạo Phong đem anh ta bảo vệ ở sau lưng mình.
Cô nhìn Lâm Duệ vừa đi xuống xe cùng anh ta, vội la lên: “Không được làm tổn thương anh ấy!”
Lâm Duệ vô cùng ngạc nhiên: “Mợ cả, chúng tôi…”
“Nếu tôi cứ muốn tổn thương anh ta thì cô làm gì được tôi?”
Cửa sổ xe bị kéo xuống, chỗ ngồi phía sau có một người đàn ông mang theo vẻ tôn quý đang ngồi đó, nhìn anh vĩnh viễn giống như một vị vương giả cao cao tại thượng!
Quả nhiên là anh! Rốt cuộc là anh muốn làm gì?
“Tôi nói rồi, tôi và Hạo Phong chỉ là bạn mà sao anh lại cứ muốn dồn ép không tha?”
Vậy mà tìm tới tận nơi này!
Bây giờ Hạo Phong còn đang bị thương thì làm sao chịu được những người này ức hiếp anh ta?
“Mợ cả, chuyện không phải như cô nghĩ…”
“Đúng thế thì sao nào?” Người đàn ông trong xe cả người tỏa ra hơi lạnh, ánh mắt lạnh như băng của anh rơi vào trên mặt cô không có một tia nhiệt độ nào.
Cố Cơ Uyển lạnh lùng đón ánh mắt của anh, lòng bàn tay xiết chặt lại.
“Vâng, cậu cả Mộ là người quyền cao chức trọng, cao cao tại thượng, làm việc luôn chỉ xem tâm tình của chính mình!”
Anh chính là một người như vậy, từ đời trước đến bây giờ đều như thế!
Trước giờ anh đều không quan tâm cô nói cái gì làm cái gì và đối với cô cũng chưa từng có chút tin tưởng nào!
Rốt cuộc cô còn muốn gì từ một người đàn ông như anh nữa?
Cô nắm chặt nắm đấm, giọng điệu rất lạnh lùng nhưng cũng rất kiên định: “Nếu anh làm gì tổn thương đến anh ấy thì tôi nhất định sẽ không ngồi yên không để ý đến đâu!”
Mộ Tu Kiệt nhếch môi mỏng lên hừ lạnh một tiếng nói thẳng: “Cô không ngồi yên không để ý đến như thế nào?”
Cố Cơ Uyển bị ánh mắt lạnh lẽo của anh dọa cho đầu ngón tay cũng căng cứng lại, cô đang định nói tiếp thì Hạo Phong ở sau lưng lại nhẹ nhàng kéo cô một cái.
“Cậu cả Mộ chỉ mời tớ ăn cơm để thể hiện lòng biết ơn của anh ấy vì tối hôm qua cứu được cậu thôi.”
“Hạo Phong…”
“Thật.” Mộ Hạo Phong nhẹ gật đầu với cô, cái nhìn ôn nhu kia ngay cả người đàn ông trong xe cũng có thể cảm nhận được.
“Lái xe.” Mộ Tu Kiệt hừ lạnh.
Lâm Duệ nhìn anh một chút lại nhìn Cố Cơ Uyển một chút.
Cuối cùng đành bất đắc dĩ quay người trở lại trên xe.
Đảo mắt nhìn chiếc xe Maybach không chói mắt lắm nhưng ai cũng biết có giá trị không nhỏ này biến mất ở cuối đường cái.
Cố Cơ Uyển có mấy phần sững sờ nhìn theo hướng chiếc xe biến mất.
Nếu Mộ Hạo Phong không vươn tay ra cầm lấy cái túi trong tay cô thì có lẽ cô vẫn còn tiếp tục thất thần.
“Đi vào trước đã.” Bên ngoài nắng rất gắt huống chi ở đây là cửa khách sạn nên đối với một cô gái mà nói cũng không tốt.
Nếu như là cô gái khác cũng không sao nhưng cô lại là vợ chưa cưới của cậu cả Mộ.
Mộ Hạo Phong cầm theo túi đồ đi vào khách sạn trước.
Cố Cơ Uyển thu hồi ánh mắt sau đó đi vào theo sau anh ta.
“Rốt cuộc anh ấy tới tìm cậu là có việc gì?” Đóng cửa phòng lại xong Cố Cơ Uyển lập tức nhìn anh ta hỏi.
Cái gì mà mời ăn cơm để thể hiện lòng cảm ơn chứ, cô mới không tin đâu.
Trí nhớ của cô còn không đến mức kém như vậy, sáng này lúc Mộ Tu Kiệt mở cửa phòng đi ra ngoài rõ ràng còn mang theo cơn giận lớn như vậy.
Mà cơn giận này có một nửa là bởi vì Mộ Hạo Phong.
“Có phải anh ấy uy hiếp cậu cái gì hay không?”
Hạo Phong ngồi xuống ghế dựa nhìn cô một cái bỗng nhiên cười cười: “Cậu cảm thấy tớ sẽ bị người ta uy hiếp được sao?”
Trên đời này, người duy nhất có thể uy hiếp được anh ta chỉ có mình cô nhưng cô lại không hiểu.
“Nhưng mà…”
“Ăn cơm trước đi, cậu không đói bụng à?” Anh ta mở túi lấy thức ăn ra: “Có cần để phần cho Đàm Kiệt và Tử Lạp hay không?”
“Không cần đâu, chắc chắn là hai người kia đã ra ngoài đi ăn mảnh rồi.”
Đến tận giờ này vẫn chưa quay về mà còn không biết tìm chỗ để nhét đầy cái dạ dày hay sao?
“Hạo Phong…” Cố Cơ Uyển cắn môi, muốn nói lại thôi.
“Nếu như cậu vẫn muốn hỏi chuyện về cậu cả Mộ thì không cần phải nói ra với tớ đâu, tóm lại là anh ấy không hề làm ra chuyện gì gây bất lợi cho tớ cả.”
Sợ cô vẫn lo lắng nên anh ta giơ tay lên thề: “Tớ cam đoan.”
“Không sao thì tốt.” Cố Cơ Uyển có chút khó hiểu.
Vừa nghĩ tới những chuyện sáng nay Mộ Tu Kiệt làm với mình trong lòng cô lại giống như có một tảng đá đang đè nặng, vẫn nặng nề như cũ.
Khi đó anh đè cô ở bên dưới, chỗ cực nóng trên người anh kia đã chặt chẽ dán vào người cô.
Nếu như anh đi xa hơn một chút nữa có lẽ đã thật sự ăn sạch cô rồi!
Lúc đó sức lực của anh đang thủ thế chờ đợi gần như muốn xông tới…
Cố Cơ Uyển bất thình lình rùng mình một cái! Đến bây giờ cô chỉ cần tưởng tượng lại thôi là không chỉ có mặt đỏ tim run mà còn cảm thấy hoảng hốt!
Thật sự, suýt chút nữa đã xảy ra chuyện kia…
“Sao vậy? Cậu đang suy nghĩ gì thế?” Mộ Hạo Phong ngẩng đầu lên nhìn cô: “Không ăn à?”
“Ăn chứ!” Sao cô lại không ăn? Vừa rồi bị giày vò lâu như vậy cơ mà, tuy bây giờ mọi chuyện đã giải quyết xong nhưng tốn sức như vậy có thể không đói bụng sao?
“Thật sự không nói cho tớ biết cậu cả Mộ tìm cậu làm gì à?”
“Tới lúc thích hợp tớ sẽ nói cho cậu.”
“Thần bí như vậy ư!” Cố Cơ Uyển lườm anh ta một cái.
Chỉ có điều bình thường mặc dù Hạo Phong giống như cái gì cũng đều nghe theo cô nhưng dính đến vấn đề có tính nguyên tắc ví dụ như anh ta cảm thấy không nên nói thì ngay cả cô cũng không có cách nào thay đổi được quyết định của anh ta.
Lúc hai người ăn uống no đủ xong Mộ Hạo Phong đột nhiên lại hỏi: “Hết hai năm rồi thì cậu tình thế nào? Thật sự gả cho cậu cả Mộ à?”
Hiện tại Cơ Uyển mới mười tám tuổi, dựa theo luật hôn nhân của Bắc Lăng thì phải đến hai mươi tuổi mới có thể kết hôn.
Hai năm sau là cô hai mươi tuổi.
“Làm sao có thể chứ?” Cố Cơ Uyển vẫn đang chiến đấu với món đậu tương nên tùy ý trả lời: “Có thể chịu đựng được hết hai năm này hay không còn chưa chắc chắn đâu.”
Hợp đồng kia có thể được ngừng lại bất cứ lúc nào chỉ cần cậu cả Mộ cao hứng thôi.
“Chịu đựng?” Mộ Hạo Phong nhíu mày lại, cái chữ này dùng có vẻ không hợp lý lắm: “Ở cùng với cậu cả Mộ không vui sao?”
“Cậu cứ thử mỗi ngày đều phải đối mặt với một người lạnh lẽo như băng lại còn đáng sợ nữa, cậu vui vẻ nổi không?”
Mộ Hạo Phong không nói lời nào nhưng lời này của Cố Cơ Uyển nghe không giống như là giả.
Chẳng lẽ cô ấy thật sự không muốn gả cho cậu cả Mộ ư?
“Thật sự là anh ấy không thích hợp với tớ, không, có lẽ là tớ mới không thích hợp với anh ấy.”
Nếu không kiếp trước sẽ không mang theo tiếc nuối lớn như thế đến mức khi chết rồi cũng không thể siêu thoát được.
Cô và cậu cả Mộ chỉ là vì một số nguyên nhân nên hai người mới phải quấn quýt lại với nhau, chờ sau khi nút thắt kia được mở ra rồi thì sẽ hoàn toàn không liên quan tới nhau nữa.
“Dù sao hai năm cũng trôi qua rất nhanh.” Có một số việc nhiều lời cũng vô ích.
Mộ Hạo Phong đang định nói gì đó thì bên ngoài lại vang lên một loạt tiếng gõ cửa.
Cố Cơ Uyển đi tới mở cửa phòng ra.
Tô Tử Lạp mới vừa vào cửa đã lập tức mắng to: ” Dương Băng Băng này thật sự quá không biết xấu hổ! Cơ Uyển cậu nói xem sao trên đời này lại có người phụ nữ đáng ghê tởm như thế chứ?”