Sau khi xuống xe, Lâm Duệ nhanh chóng chuồn đi.
Không biết qua bao lâu, cửa xe mới mở ra, người đàn ông tiêu sái bước xuống.
Vẻ mặt bình tĩnh, hơi thở trầm ổn, quần áo chỉnh tề, lộ rõ vẻ lạnh lùng cấm dục.
Mặt khác, cô gái bước xuống sau anh, mặc dù quần áo đã kéo lại nhưng vẫn còn dấu vết của sự xộc xệch.
Tóc dài trông cũng hơi rối nhưng may mà chất tóc đẹp tự nhiên, dùng tay vuốt lại là đã mượt.
Nhưng khuôn mặt ửng hồng, hơi thở cô dồn dập gấp gáp, thậm chí đáy mắt còn đầy men say.
Nếu không phải do uống quá nhiều thì chắc chắn là vừa rồi hai người đã làm chuyện gì đó, cảm xúc quá dạt dào.
“Nhìn tôi làm gì? Gạt bỏ mặt mũi của chồng chưa cưới mình ở nơi công cộng, lẽ nào không phải nhận chút hình phạt sao?”
So ra thì cậu cả Mộ thật là đắc ý gió xuân.
Cố Cơ Uyển hung hăng trừng mắt nhìn anh, không ngờ người đàn ông này lại trở nên không biết xấu hổ, còn có thể không biết xấu hổ đến mức này!
Nhưng chuyện này lại không thể lớn tiếng khiển trách anh được.
Ai bảo họ vẫn là vợ chồng chưa cưới?
Cố Cơ Uyển lại sửa sang lại quần áo của mình rồi bước vào sảnh trước.
Không ngờ ở trong đại sảnh, cô lại thấy một người phụ nữ đang ngẩn người ngồi trên sofa, Cẩn Mai.
Thấy Cố Cơ Uyển về, Cẩn Mai lập tức đứng lên, nhìn qua cô, nhìn Mộ Tu Kiệt đang đi phía sau cô.
“Kiệt, con về rồi à?” Giọng bà ta hơi trầm, hơi lo lắng.
“Vâng.” Mộ Tu Kiệt gật đầu, đi vào cùng Cố Cơ Uyển: “Dì Cẩn.”
“Kiệt , tha cho Tiểu Lôi đi, nó vẫn còn là một đứa trẻ, không hiểu chuyện.”
Cẩn Mai vừa lên tiếng, nước mắt gần như lăn dài.
Cẩn Lôi xảy ra chuyện, bà còn chưa kịp đi thăm cô ta, nhưng cũng biết chắc chắn tay cô ta bị huỷ rồi, sự nghiệp hội hoạ nửa đời sau e rằng cũng hoàn toàn bị bỏ lại.
Lát nữa bà sẽ đi thăm cô ta, nhưng bây giờ bà phải tìm Mộ Tu Kiệt nói rõ mọi chuyện.
“Kiệt, nếu Tiểu Lôi làm sai chuyện gì thì dì Cẩn thay nó xin lỗi con, được không?”
“Con sẽ không tìm cô ta.” Mộ Tu Kiệt nói rõ thái độ của mình: “Trừ khi, cô ta tự gây chuyện.”
“Nó sẽ không, nó thật sự không đâu!” Cẩn Mai lập tức lắc đầu, bảo đảm với anh.
“Nếu đã vậy thì dì Cẩn có thể về rồi, con đã nói sẽ không đi tìm cô ta.”
Chuyện này cứ coi như đã hoàn toàn kết thúc.
Mộ Tu Kiệt ngồi xuống sofa, nhưng Cẩn Mai vẫn đứng đó, chỉ quay đầu nhìn anh rồi cắn môi.
“Dì Cẩn, còn chuyện gì à?” Mộ Tu Kiệt nhướn mày.
Vẻ mặt này cũng không khác gì lúc bình thường, xảy ra chuyện lớn như vậy đã huỷ hoại cuộc đời Tiểu Lôi nhưng anh lại chẳng coi là gì.
Đầu ngón tay Cẩn Mai run lên, nhìn người đàn ông ngồi trên sofa, bình thường cũng có quan hệ khá tốt với mình.
Kích động, tủi thân nhưng lại không cam tâm.
Nhưng bà vẫn luôn kìm nén, kìm nén cơn giận của mình, cho dù nói cũng cố gắng để nói thật dịu dàng, nhỏ nhẹ.
“Kiệt, Tiểu Lôi mới 22 tuổi, nó thật sự vẫn còn là một đứa trẻ.”
Hai mươi hai tuổi còn chưa ra khỏi khuôn viên nhà trường, tuổi còn trẻ khó tránh khỏi sai lầm.
Thi thoảng mắc lỗi, chỉ cần biết lỗi và có thể sửa đổi thì sẽ ổn thôi, không phải sao?
Mộ Tu Kiệt nhìn bà ta, nếu không cần thiết thì anh cũng không muốn xung đột với người mẹ kế vẫn luôn an phận thủ thường đã gả vào nhà họ Mộ nhiều năm nay.
Nhưng anh không bao giờ thích giải thích với người khác, cho nên khi không đồng ý với lời Cẩn Mai, anh cũng chỉ im lặng.
Nhưng dì Cẩn bình thường không tranh luận với người khác, hôm nay có lẽ đã thực sự bị kích thích.
Bà bước đến chỗ Mộ Tu Kiệt, cho dù tức đến run rẩy đầu ngón tay thì vẫn cố chịu đựng.
“Kiệt, dì hy vọng con có thể cho dì một lừa hứa rằng sau này sẽ không ai làm tổn thương Tiểu Lôi như thế nữa.”
“Dì Cẩn.” Cố Cơ Uyển bước tới, đứng cạnh Mộ Tu Kiệt, nhìn thẳng vào mắt bà ta.
“Trong mắt dì, tôi là trẻ con sao?” Cô hỏi.
Lúc này Cẩn Mai cũng không muốn nhìn thấy cô, nhưng cô đứng ngay bên cạnh Mộ Tu Kiệt nên bà ta không thể phớt lờ.
“Tôi không hiểu cô Cố muốn nói gì.” Khoé môi bà ta giật giật.
“Nếu có người làm tổn thương tôi, không biết có phải dì Cẩn cũng có thể nói với người đó rằng tôi vẫn còn là một đứa trẻ, hy vọng người ấy có thể giơ cao đánh khẽ?”
Cẩn Mai nhìn cô, hôm nay bà thật sự không muốn cãi nhau, chỉ hy vọng Mộ Tu Kiệt có thể cho mình một lời hứa.
Cẩn Lôi là đứa cháu gái mà bà ta thương yêu nhất, Cẩn Lôi xảy ra chuyện, anh cả và ba mẹ đều sốt ruột muốn phát điên.
Bây giờ cả nhà họ Cẩn đều đang chao đảo, ai cũng vừa giận vừa buồn nhưng lại hết cách với Mộ Tu Kiệt.
Lúc này sao bà ta còn tâm trạng quan tâm đến một cô gái còn chưa được tính là người nhà họ Mộ?
“Cô Cố, tôi biết cô uất ức nhưng Tiểu Lôi nhà chúng tôi đã đủ đáng thương rồi, tôi thích cô thiện lương một chút, đừng gây thêm chuyện.”
“Di Cẩn, tôi chỉ muốn nói lý lẽ với dì.”
Cố Cơ Uyển hoàn toàn không có ý khiêu khích bà ta, cô cũng nhìn ra được cho dù Cẩn Mai tức đến phát điên nhưng ít nhất vẫn được giáo dục rất tốt, vẫn luôn cố gắng kìm nén bản thân.
Thái độ này thật sự rất hiếm.
“Lúc đó, chính đứa trẻ trong miệng dì Cẩn nói đã tìm hơn ba mươi tên côn đồ đến gây rắc rối cho chúng tôi.”
Sắc mặt Cố Cơ Uyển hơi trầm xuống, không phải mỉa mai mà là tức giận.
Cẩn Mai hoàn toàn không quan tâm đến cô, bà ta chỉ nhìn Mộ Tu Kiệt: “Kiệt, dì Cẩn chỉ muốn một lời hứa của con!”
“Cẩn Lôi ra lệnh cho những người đó, nói rằng muốn phế tay bạn học tôi, nói muốn đánh tôi thành tàn phế! Tôi tìm ai để được hứa hẹn?”
Cố Cơ Uyển bỗng lên giọng, lời cô nói vang vọng khắp phòng khách.
Có thể thấy lời này lớn đến mức nào?
“Trẻ con nhà họ Cẩn các người phạm lỗi thì là trẻ con, những người vô tội chúng tôi, có ai lớn tuổi hơn cô ta? Chẳng lẽ chúng tôi không phải trẻ con?”
“Người mà cô ta muốn huỷ diệt chính là bạn trai cô ta tước đây. Cô ta vẫn luôn lợi dụng người ta vẽ tranh cho mình rồi chiếm dụng tên người khác.”
“Cô nói bậy!” Cuối cùng Cẩn Mai cũng không kìm được cơn giận, trừng mắt nhìn cô, trong mắt là lửa giận bừng bừng.
“Bây giờ cô có bị sao không? Cô bị thương hay bị tàn phế chỗ nào? Cô chịu oan ức gì không?”
Nhưng Tiểu Lôi thì sao? Tay của Tiểu Lôi nhà bà không còn nữa rồi!
“Tôi không bị thương là vì tôi đã biết gọi người tới giúp đỡ để phòng tránh trước khi xảy ra chuyện.”
“Nhưng cô Cẩn nhà bà vẫn không chịu từ bỏ. Cô ta cầm cây gậy gỗ định đánh bạn học tôi, nếu không phải cậu cả Mộ xuất hiện kịp thời thì người bị thương bây giờ chính là tôi.”
“Cô…”
“Cậu cả Mộ bị thương rồi, dì Cẩn, là Tiểu Lôi nhà dì đánh bị thương. Có phải dì muốn nói cậu cả Mộ da dày thịt thô, bị đánh một gậy cũng không sao?”
“Tôi…” Cẩn Mai nhìn Mộ Tu Kiệt, nhưng nhìn Mộ Tu Kiệt không hề có dậu hiệu bị thương.
Cuối cùng, bà ta trừng mắt nhìn Cố Cơ Uyển, phẩm chất đã hoàn toàn bị cơn giận lấn át.
“Đây không phải chuyện nhà cô, ở đây nói chuyện không tới lượt người ngoài cô xen vào! Tôi là bà cả nhà họ Mộ, tôi ra lệnh cho cô cút! Cút về nhà họ Cố các người!”
Cố Cơ Uyển dửng dưng nhìn lại bà ta, cuối cùng phát hiện, mình nói lý với bà ta cũng không còn hữu ích gì nữa.
Bỗng nhiên cô lấy điện thoại ra bấm vào một dãy số nào đó: “Đi điều tra những chuyện quy tắc ngầm trước kia của Cẩn Lôi, có chứng cứ thì đưa hết lên mạng.”