Những người tối hôm trước, tất cả đều rơi vào trong tay Mộ Tu Kiệt rồi, không có người nào thoát khỏi.
Những người này sau đó đương nhiên là giao cho cảnh sát xử lý, nhưng mà trước khi cảnh sát đến, cậu chủ Mộ đã làm một chút chuyện.
Điều tra, là chuyện nhất định phải làm.
Vì thế, vị đại gia núp sau lưng, đã xuất hiện.
“Người đàn ông trước kia của Dương Băng Băng?” Tô Tử Lạp kinh ngạc: “Không ngờ thật sự có người si tình như thế, vì người phụ nữ kia mà trả thù chúng ta.”
“Nói si tình thì hơi quá, chẳng qua là muốn xả giận cho phụ nữ của mình thôi, sẵn tiện dỗ dành Dương Băng Băng chơi một chút mà thôi.”
Đàm Kiệt nhún vai, chuyện thế này có rất nhiều, đếm cũng đếm không hết.
Suy cho cùng thì Dương Băng Băng đúng thật là một người đẹp.
Lại nói, lúc trước cô ta chơi hăng đến thế, muốn ôn lại chuyện xưa cũng bình thường thôi.
“Cho nên, vì muốn xin tha nên anh ta mới đưa những ảnh chụp và video lúc trước của Dương Băng Băng cho người của cậu chủ Mộ hả?”
Cố Cơ Uyển thở phào, tục ngữ nói rất đúng, không phải không báo, mà là chưa báo.
Trước khi làm bất cứ chuyện gì đều phải suy nghĩ cho cẩn thận, cây kim dấu trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, đã làm thì nhất định sẽ bị người biết.
“Nhưng mà bây giờ Dương Băng Băng cũng coi như tiêu đời thật rồi.”
Cô cũng không phải thương hại người phụ nữ kia, chẳng có gì đáng để thương hại cho một người muốn hại chết bản thân cả.
Cô chỉ có hơi cảm khái, nhân quả luân hồi, trời xanh đã từng bỏ qua cho kẻ nào chưa?
“Lúc cô ta hai bọn mình, có từng nghĩ đến bọn mình cũng sẽ bị hủy hoại cả cuộc đời không?”
Tô Tử Lạp hoàn toàn không có chút thương hại nào đối với Dương Băng Băng cả, cô ấy còn vô duyên vô cớ bị hại đến suýt chút nữa đã phải tự sát rồi kìa!
Nếu không có Cơ Uyển cứu cô ấy, bây giờ cô ấy còn có thể ngồi đây ăn BBQ và tôm hùm đất ngon miệng này sao?
Đối với một người đã từng suýt chết đi mà nói, lòng thương hại cũng chẳng còn sót lại bao nhiêu.
Dù sao cũng không phải chính cô cố ý đi hại người ta, nếu không phải Dương Băng Băng ép bọn họ đến nước này, bọn họ cũng sẽ không đánh trả tàn nhẫn đến như thế!
Muốn trách thì tự đi trách bản thân cô ta đi.
“Tớ đi lấy thêm chút tôm hùm đất.” Mộ Hạo Phong đứng dậy đến sạp bán hàng.
Anh vừa mới đi, điện thoại của Cố Cơ Uyển lập tức reo lên.
Cô lấy ra nhìn, là tin nhắn của một dãy số lạ, không ngờ là Mộ Bác Văn!
Bác Văn bảo cô đi đến chỗ chiếc xe hơi màu đen đang đậu bên đường lấy một món đồ về?
Cố Cơ Uyển nhìn sang đầu đường bên kia, bên đó quả nhiên đang có một chiếc xe màu đen đang đậu.
Xe cũng không phải dạng mắc tiền, nhìn qua rất bình thường, rất phù hợp với sở thích của Bác Văn.
Bác Văn luôn không thích lái siêu xe, phần lớn thời gian đều lái những chiếc xe bình thường.
Chỉ là cô không biết Mộ Bác Văn kêu cố lấy cái gì
Nhưng mà hai ngày nay cậu chủ Mộ không có ở đây, cũng không phải là không có khả năng nhờ anh đến đưa thứ gì đó.
Cô đứng dậy: “Tớ đi lấy đồ, sẽ về ngay.”
“Tớ đi cùng cậu.” Tô Tử Lạp lập tức bỏ tôm hùm đất xuống.
Cố Cơ Uyển nhìn tay cô dính đầy dầu mỡ, cười nói: “Không có gì, ngay đầu đường đằng kia thôi.”
Tô Tử Lạp nhìn sang đầu đường, thấy người đến người đi rất nhiều cũng yên tâm, cầm tôm hùm đất lên tiếp tục ăn.
Một lát sau Mộ Hạo Phong cầm một đĩa tôm hùm đất quay trở về, nhưng lại không thấy Cố Cơ Uyển đâu.
“Cơ Uyển đâu rồi?” Hai hôm nay, không biết là vì sao ngoại trừ những lúc Cố Cơ Uyển ở cạnh cậu chủ Mộ còn lại ban đêm ban hôm mà không nhìn thấy cô trong tầm mắt thì Mộ Hạo Phong lại cảm thấy rất lo lắng.
“Cơ Uyển đi lấy đồ.” Tô Tử Lạp và Đàm Kiệt đang ăn cua, tùy tiện chỉ tay sang bên kia đường.
Đường lớn cũng cách không xa, đưa mắt nhìn sang đó hoàn toàn không hề nhìn thấy bóng dáng Cố Cơ Uyển đâu cả.
Trong lòng Mộ Hạo Phong căng thẳng, đặt đĩa xuống rồi lập tức chạy sang bên kia.
“Sao vậy.” Tô Tử Lạp cũng nhìn sang bên kia đường.
Nhìn sang đoạn đường bên kia nhưng lại không thấy bóng dáng Cố Cơ Uyển đâu cả!
“Cơ Uyển đâu rồi!” Tô Tử Lạp hoảng sợ, cuống cuồng đuổi theo Mộ Hạo Phong.
“Lúc nãy cậu ấy đi về phía này, nói là có người đưa đồ cho cậu ấy, cậu ấy qua lấy rồi về ngay.”
Đàm Kiệt cũng chạy qua theo: “Nhưng mà hình như cũng hơi lâu rồi đó.”
Bọn họ vẫn luôn ăn, vậy mà lại không hề phát hiện ra Cố Cơ Uyển đã đi lâu như vậy rồi.
Trong lòng Mộ Hạo Phong căng thẳng, chỉ mới mấy phút, cũng đi chưa được bao xa, nhưng mà gần đây không hề nhìn thấy bóng dáng của Cố Cơ Uyển.
Không thấy Cố Cơ Uyển đâu nữa, sao lại thế này?
“Hạo Phong, lắc tay của Cơ Uyển!” Tô Tử Lạp phát hiện được thứ gì đó, nhanh chóng chạy qua.
Ngay lề đường, có một cái lắc tay rơi dưới đấy, thiếu chút nữa là lọt vào cống thoát nước rồi.
Cô nhặt lên xem, đúng là lắc tay của Cố Cơ Uyển.
Cô nhớ lại, lúc nãy khi vội vàng quay sang đây nhìn, lúc đó, ở đây hình như còn có một chiếc xe.
Nhưng bây giờ, xe mất, Cố Cơ Uyển cũng không thấy đâu nữa!
Mộ Hạo Phong nhanh chóng chạy lại, giật lấy lắc tay từ trong tay cô.
Đúng là lắc tay của Cơ Uyển, Cơ Uyển đã gặp chuyện!
“Đàm Kiệt, nghĩ cách trích xuất video theo dõi ở khu vực xung quanh ra, nhanh!”
Đàm Kiệt đột nhiên bừng tỉnh, vội la lên: “Được, tớ lập tức đi lấy máy tính!”
Cố Cơ Uyển còn chưa mở mắt ra đã nghe được tiếng gió thổi vù vù.
Nghe giống như tiếng sóng biển.
Mũi hình như cũng ngửi được mùi mặn thoang thoảng của nước biển.
Cô nhíu mày, theo bản năng muốn cử động tay chân đang rã rời của mình một chút, nhưng vừa mới nhúc nhích lập tức phát hiện ra tay chân của cô đã bị trói chặt.
Sao lại thế này?
Cố Cơ Uyển đột nhiên mở mắt, đập vào mắt là bầu trời đêm.
Dưới bầu trời đêm, quả nhiên là biển rộng mênh mông!
Sao cô lại ở trên biển vậy?
“Cuối cùng cũng tỉnh rồi à?” Tiếng nói khàn khàn vang lên cách cô không xa,
Cố Cơ Uyển vất vả lắm mới ngồi dậy nổi, không ngờ nhìn thấy Dương Băng Băng đăng ngồi ở một đầu của chiếc canô, nhìn chằm chằm cô.
Trong tay cô ta… còn đang cầm một con dao sắc nhọn!
Lưỡi dao lóe sáng dưới ánh trăng làm người ta sợ hãi.
Mắt Dương Băng Băng vừa đỏ vừa sưng, rõ ràng đã khóc rất lâu, nhưng mà bây giờ đang nhìn cô tràn đầy thù hận.
“Cô muốn làm gì?” Cố Cơ Uyển theo bản năng lùi về phía sau.
Nhưng mà bây giờ hai người đang ở trên một cái canô, muốn lùi cũng không có đường lùi!
Đầu cô còn hơi đau, cuối cùng cô cũng đã nhớ ra, lúc cô đứng ở bên kia đường, đột nhiên phía sau có người nào đó đập lên đầu cô.
Cô vừa bị đập trúng lập tức ngất đi, đến lúc tỉnh lại đã là bây giờ.
Dương Băng Băng lại đi bắt cóc cô!
“Cô điên à! Đây là phạm tội đó!” Cố Cơ Uyển dùng sức giãy dụa,
Nhưng mà tay chân của cô bị dây thừng trói rất chặt, không thể nào thoát được!”
“Phạm tội? Cô nghĩ tôi sẽ còn quan tâm những chuyện này sao?”
Dương Băng Băng đột nhiên ngửa đầu lên trời cười phá lên, cười đến mất khống chế, cười đến nước mắt cũng rơi.
“Tôi đã thành như thế này, đời này cũng chẳng còn hy vọng gì nữa, phạm tội… tôi vốn chẳng thèm quan tâm đến!”
“Cố Cơ Uyển, tôi không đếm xỉa đến nữa rồi, ha ha, tôi đột nhiên cảm thấy cảm giác bây giờ rất tốt, cô rơi vào tay của tôi, tôi thật vui, ha ha ha…”
Cô ta thật sự điên rồi, nửa đêm nửa hôm, chỉ cần nghe thấy tiếng cười này cũng đủ làm người ta nổi da gà.
Đặc biệt là con dao cô ta đang cầm trong tay, lóe lên, rất đáng sợ!
Cố Cơ Uyển lén lút dùng sức giãy dụa, nhưng mà dây thừng không hề lỏng ra!
“Thế nào? Có phải muốn chạy trốn không?”
Dương Băng Băng cuối cùng cũng cười đã rồi, cũng cười mệt rồi nên nhìn gương mặt của Cố Cơ Uyển, nở nụ cười tàn nhẫn.
Cô ta cầm dao, đi đến trước mặt Cố Cơ Uyển: “Tôi không sợ bị trừng phạt nữa, cho nên Cố Cơ Uyển, cô đoán xem, bây giờ tôi muốn làm gì?”