Ba ngày sau là ngày Cố Cơ Uyển xuất viện.
Bác sĩ nói, khoảng thời gian này nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt, vì vậy, Giang Nam đã giúp cô xin nghỉ học, đến lúc đó quay về thi là được.
Nhưng thi mà không ôn tập nếu nhưu thi không qua vẫn phải thi lại như thường.
“Tu Kiệt đâu?” Lúc tỉnh lại không nhìn thấy Mộ Tu Kiệt, Cố Cơ Uyển đột nhiên cảm thấy hoảng sợ.
“Anh ấy có việc đi trước, anh đưa em về.” Giang Nam biết cô đang lo lắng cái gì, anh cười nói: “Không sao, sắp được gặp anh ấy rồi.”
Cố Cơ Uyển không biết bọn họ có kế hoạch gì, nhưng chỉ cần sắp được gặp Mộ Tu Kiệt, cô yên tâm rồi.
Giang Nam không lừa cô, từ trước đến giờ anh ta chưa từng lừa cô.
Thủ tục xuất viện là do Vince làm, lần này xuất viện, mặc dù không long trọng như lần trước, Giang Nam cũng không ôm cô đi ra ngoài, để người ta dị nghị.
Nhưng, cả quá trình anh ta vẫn ở bên cạnh cô, giống như một sứ giả bảo vệ hoa ân cần mà dịu dàng.
“Anh cố ý đúng không?” Sau khi lên xe, Cố Cơ Uyển nghiêng đầu nhìn anh ta.
“Cố ý cái gì?” Giang Nam rủ mắt xuống, cho dù là lúc nào, ánh mắt anh ta nhìn cô cũng luôn dịu dàng như vậy.
“Cố ý cùng với em giống như một đôi tình nhân ở trước mặt mọi người?”
“Không có cách nào, ai kêu người đàn ông của em có quá nhiều kẻ thù?” Giang Nam khẽ cười, kêu Vince lái xe.
Chiếc xe đi ra khỏi bệnh viện, nhưng lại không đi về phía nhà họ Mộ mà đi đến bến tàu?
“Ý gì đây?” Cố Cơ Uyển đột nhiên cảm thấy sợ hãi, nắm chặt lấy ống tay áo của Giang Nam: “Anh muốn đưa em đi?”
Không! Cô không thể rời đi! Nếu như cô rơi đi, Mộ Tu Kiệt nhất định sẽ không quan tâm đến bất cứ điều gì mà đi đến A Lý Hãn!
Bây giờ, trong bụng cô đang có đứa bé, cho dù anh không quan tâm đến cô, cũng nên quan tâm đến đứa bé của bọn họ!
Anh không thể mạo hiểm, anh phải chịu trách nhiệm với đứa bé!
“Đừng kích động, cậu Mộ đang ở trên du thuyền, em sợ cái gì?” Giang Nam cười nói.
“Trên du thuyền?” Cố Cơ Uyển sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh: “Không lừa em chứ?”
“Trong lòng em anh không có độ tin tưởng vậy sao?” Vẻ mặt Giang Nam trầm xuống, cố ý nhăn mặt.
Cố Cơ Uyển cắn môi dưới, không phải không muốn tin tưởng anh, chỉ là cô thật sự rất sợ.
Cô luôn cảm thấy Mộ Tu Kiệt vẫn muốn đi đến A Lý Hãn.
Sự bất an trong lòng vẫn luôn rất mãnh liệt, bởi vì sự bất an này mà trái tim đập nhanh hơn rất nhiều.
Giang Nam xuống xe, vòng qua chỗ cô, giúp cô mở cửa xe.
“Được rồi, chúng ta mau lên thôi, không nhìn thấy anh ấy em sẽ không yên lòng.”
Cố Cơ Uyển không nói gì, vội vàng xuống xe, đi theo anh ta lên du thuyền.
Đây là du thuyền của Giang thị, dưới tên Giang Nam, trông giống như Giang Nam dẫn bạn giái của anh ta đi du lịch.
Quả nhiên Mộ Tu Kiệt ở trên du thuyền.
Cũng không ra ngoài nghênh đón người phụ nữ của mình mà đợi cô đi vào ca bin mới ôm cô vào lòng.
“Anh không muốn để người khác biết mối quan hệ của chúng ta đúng không?’
Cô Cơ Uyển vô cùng thông minh? Sau khi ổn định lại, rất nhiều chuyện đã rõ như ban ngày.
“Bây giờ không phải là lúc.” Mộ Tu Kiệt khẽ nói, ôm cô vào phòng.
“Người bình thường muốn đối phó với anh, anh sẽ không bao giờ quan tâm, Tu Kiệt, đây không phải là tác phong của anh.”
Lẽ nào, bên phía đảo Thiên Đường có động thái gì?
“Không có.” Mộ Tu Kiệt dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh an ủi: “Lần trước anh cho bọn họ hai mảnh đất, bọn họ cũng dùng thủ đoạn như vậy để đối phó với anh, giữa anh là đảo Thiên Đường, bây giờ đã không còn bất kỳ ân oán nào.”
Cố Cơ Uyển không nói gì, lời nói này của Mộ Tu Kiệt nghe có vẻ rất có đạo lý.
Mặc dù cô không hiểu ông chủ của đảo Thiên Đường, nhưng bọn họ cũng không thiếu tiền.
Một nhân vật như cậu chủ Mộ, không thể xúc phạm, càng cố gắng không xúc phạm đến anh.
Hòa khí mới có thể kiếm tiền.
Vậy tai sao anh phải thận trọng như vậy?
Cho dù là kiếp trước hay là kiếp này, kẻ thù của anh chưa bao giờ ít, nhưng cậu chủ Mộ vẫn luôn cao cao tại thượng, không hề để những người kia vào mắt.
Tại sao lần này, lại khổ tâm như vậy, để cho người khác nghĩ rằng mình và Giang Nam là một đôi, còn anh lại trốn ở sau lưng?
Lẽ nào tất cả mọi chuyện đều là vì cô?
Trái tim của Cố Cơ Uyển có chút chua xót, nhưng lại không biết phải nói gì.
Chỉ có thể dựa vào lòng anh, nhắm mắt lại, che cái bụng nhỏ yên tĩnh nghỉ ngơi.
Rất nhanh đã đi đến đảo tư nhân của Giang Nam, nhưng Cố Cơ Uyển lại không ngờ đến, đêm hôm đó, bọn họ lại bí mật lên một chiếc thuyền khác.
Nhân lúc trăng đen gió lớn, lặng lẽ rời khỏi hòn đảo nhỏ của cậu hai nhà họ Giang, đi đến một nơi khác.
Mặc dù sóng gió không lớn, nhưng, cô vẫn có chút say sóng, ở trên thuyền nôn mấy lần.
Sau đó, cũng không biết mình ngủ từ lúc nào.
Dù sao, trong lúc mơ mơ màng màng, cả người có một cảm giác dập dềnh.
Lần này, ngủ có chút sâu, lúc tỉnh lại, Cố Cơ Uyển phát hiện mình đang ngủ trên một chiếc giường lớn, trong phòng không có ai.
“Tu Kiệt!” Trong lòng cô rất sợ hãi, lập tức ngồi dậy.
Không biết có phải do động tác quá mạnh không, đầu cô lập tức cảm thấy choáng váng, suýt nữa thì ngã xuống.
Bảo bảo….Cố Cơ Uyển theo bản năng lấy tay che bụng, may là lần này không có cảm giác đau.
Bác sĩ nói tình trạng của thai nhi không ổn định, khoảng thời gian này nhất định phải yên tĩnh để tĩnh dưỡng, nghỉ ngơi.
Hai ngày trước thật sự quá căng thẳng cả người vô cùng căng thẳng, không giống với mình lúc trước.
Cô hít một hơi dài, đột nhiên có chút khinh thường chính mình.
Cũng không biết có phải là do mang thai nên tâm trạng lên xuống thất thường, liên lụy đến cả cảm xúc cũng không ổn định.
Bây giờ thức dậy sau một giấc ngủ dài, ngược lại người cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều.
Tắm rửa qua loa, Cố Cơ Uyển đi ra khỏi phòng, bất ngờ phát hiện ra mình đang ở một trong những căn phòng gỗ nhỏ.
Phía trước, một nơi rất lớn và hoang vu có rất nhiều đàn ông đang huấn luyện.
Ai cũng mặc một bộ đồng phục rằn ri, thân hình cao lớn, động tác mạnh mẽ, cho dù là leo núi hay là đánh bao cát đều nhanh như bay, giống như đi trên mặt đất.
Nhìn từ xa, có rất nhiều người, giống như một đột quân khổng lồ.
Không! Giống một bầy sói hơn!
Đúng! Chính là sói.
Cố Cơ Uyển có thể thấy được dòng máu của sói trên người bọn họ!
Cô đi về phía trước mấy bước, cuối cùng cũng nhìn rõ người đàn ông kia đang đứng trong đám đông.
Anh cũng giống như mọi người, mặc bộ đồng phục đàn ri chuyên dùng để huấn luyện, rõ ràng trang phục giống nhau, nhưng đứng trong đám đông lại vô cùng chói mắt.
Anh chính là vua của đàn sói này! Mãi mãi cao cao tại thượng, đứng lặng giữa trời đất, khiến người khác không khỏi kinh ngạc!
Đó chính là người đàn ông của cô!
Cô muốn đi đến, phía sau lại đột nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Không ngờ, cô thật sự xuất hiện ở đây.”
“Bác Văn?” Cô sững sờ, quay đầu lại, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của anh ta.
“Biết khoảng thời gian này anh ấy đã trải qua những chuyện gì không?” Mộ Bác Văn lạnh lùng hừ một tiếng, đi đến bên cạnh cô, nhìn hình bóng kiên cường đang đứng giữa trời đất.
“Không sao, lúc trước tôi đã giả làm anh trai, những lời nói đó, cũng là tôi nói, nhưng cô lại chưa từng nghĩ đến, mặc dù là những lời tôi nói, nhưng cũng chính là suy nghĩ trong lòng của anh trai?”
“Bác Văn….” Cố Cơ Uyển sững sờ, anh ta nói như vậy là có ý gì?
Ánh mắt Mộ Bác Văn trở nên lạnh lùng, giọng nói vô cùng lạnh!
“Cô là đồ ăn hại người, Cố Cơ Uyển, cô có biết không?”