Cố Cơ Uyển thật sự căm ghét con nhỏ đang méo mó sướt mướt trước mặt mình.
Lúc đó họ vốn đã trốn được rồi, nếu không phải con nhỏ chết tiệt này tru tréo lên khi thấy côn trùng thì họ bị phát hiện được sao?
Đúng là thứ hại người, bản thân mình bị bắt thì còn đỡ đi, lại làm liên lụy đến cả người khác nữa chứ.
“Oa..” Cố Vị Y cứ nghĩ đến cảnh ngộ lần trước là lớn tiếng khóc òa lên.
Cô ta thật sự bị dọa chết khiếp rồi.
May là lần này còn có Cố Cơ Uyển ở cạnh.
Nếu như lại xảy ra lần nữa, ít nhất cũng không phải chỉ mình mình chịu tội.
Nước mắt rơi lã chã, vừa vặn lau mặt luôn. Vừa nãy mặt mũi dính đầy bùn đất, giờ lau sạch rồi cũng thoải mái hơn một chút.
Ngược lại, Cố Cơ Uyển ngồi trong một góc thì ngã lăn ra, liên tục dụi dụi mặt trên sàn.
Cố Vị Y liếc cô một cái: “Cô định đục thủng sàn bằng mặt đó à? Thoát được chắc?”
Cố Cơ Uyển chẳng thèm đếm xỉa đến cô ra, con nhỏ này ngoài việc nhìn cũng vừa mắt ra thì rốt cuộc trên người có điểm gì tốt đẹp chứ?
Kiếp trước thế mà lại chết trong tay cô ta, đúng là quá oan ức à, sao cô có thể ngốc đến thế nhỉ?
Mặc dù biết rõ rằng đằng sau nhất định có nhân vật tầm cỡ rất lợi đang thao túng mọi thứ, thế nhưng kiếp trước đến cả loại người lương thiện giả tạo như Cố Vị Y này mà cô còn không nhìn ra được thì đúng là quá ngu ngốc rồi.
Không biết con sóng lớn ở đâu ập đến, toàn thân tàu rung chuyển. Cố Vị Y ngồi không vững liền đùng một cái ngã nhào trên đất, ngay lập tức gào khóc inh ỏi.
Đột nhiên cạch một tiếng, cánh cửa bị mở bật ra.
Cố Vị Y bị dọa đến hoảng loạn thu mình trốn vào một góc, Cố Cơ Uyển cũng ngồi dậy, nép vào góc, cố giảm đi cảm giác tồn tại của mình.
Đây là một chiếc thuyền không to lắm, họ vẫn luôn ở trên biển kể từ sau khi rời khỏi đảo.
Từ lúc lên thuyền bọn họ đã bị ném vào cabin nhỏ này, cũng không biết mấy người đó định đi đâu.
Có điều, có một việc có thể chắc chắn là mục đích lần này lại nhắm đến cậu cả nhà họ Mộ.
Ở bên cạnh người đàn ông đó hoặc có một chút liên quan gì đến anh ta đều quả nhiên vô cùng nguy hiểm.
“Nghe nói bây giờ cô và Mộ Tu Kiệt đã yêu nhau rồi?” Mấy người đàn ông bước vào cabin, một người trong số đó bước đến trước mặt Cố Vị Y.
“Đại ca, chính là con bé này. Lần trước cô ta đã bị anh em chúng ta chơi một trận rồi, thế mà quay về lại trở thành đàn bà của Mộ Tu Kiệt cơ đấy.”
Một tên khác đeo mặt nạ đến trước mặt đại ca, cười nói: “Anh Quyền nói cô ta có chỗ dùng được.”
“Có chắc là Mộ Tu Kiệt sẽ đuổi theo vì cô ta không?”
“Mộ Tu Kiệt rất coi trọng trách nhiệm, con bé này xảy ra chuyện ngay trước mắt mình, anh ta sao có thể không tìm cho được.” Đàn em lập tức trả lời.
Cố Cơ Uyển nghe mà thấy vô cùng hoảng loạn, mấy kẻ này thế mà nhắm vào cậu cả Mộ thật.
Người ở Bắc Lang nếu không phải là kẻ cùng đường muốn chết thì chẳng ai dám đụng tới cậu cả Mộ cả.
Nhưng vẫn còn một người chắc chắn có thể làm ra bất kì điều gì ở Bắc Lăng này.
Đó chính là ông chủ đứng đằng sau đảo Thiên Đường. Từ kiếp trước cô đã biết rõ người này chính là một kẻ điên rồ.
Cố Vị Y mặc dù rất sợ, thế nhưng nghe lại rất hưởng thụ.
Ai cũng biết cậu cả Mộ xem trọng cô ta hết, biết cô mất tích, anh nhất định sẽ đi tìm.
Lần này chắc có thể diễn một vở anh hùng cứu mỹ nhân rồi nhỉ?
Đến lúc đó cô ta sẽ dùng thân trả ơn, cho mối nhân duyên này một kết cục hoàn mỹ.
Có điều, giờ người đàn ông này lại bước đến trước mặt mình nữa, là ý gì chứ?
“Lần trước từng bị chơi rồi, vậy mà Mộ Tu Kiệt vẫn muốn cô à?” Giọng của tên đại ca như đang cười khinh bỉ.
“Ai mà biết cậu cả Mộ nghĩ gì chứ, có khi chỉ là muốn giữ thể diện thôi.”
“Cái gì?” Đại ca nhìn chằm chằm vào Cố Vị Y đang run lẩy bẩy trong một góc: “Trông cũng đẹp đó chứ, có điều cũng không phải nhan sắc khiến người ta phải kinh ngạc gì.”
Cố Vị Y đột nhiên lúng túng, ông ta thế mà lại nói cô ta không đủ đẹp.
Tay đàn em sau lưng đại ca cười nói: “Nghe nói cô ta là mỹ nữ số 1 ở Bắc Lăng đó.”
Đại ca cúi đầu nhìn Cố Vị Y, hầm hừ: “Nói quá không hà.”
Cố Vị Y trừng mắt nhìn ông ta, thế nhưng cũng không dám tức giận hay nói tiếng nào.
Mấy tên đàn ông này đứng trước mặt cô ta bàn tán về bề ngoài của mình, thật quá đáng.
Nếu nói mấy lời dễ nghe thì còn không đến nỗi nào, đằng này lời bọn họ nói thật sự quá khốn nạn.
Ánh mắt tên đại ca đột nhiên hướng về phía Cố Cơ Uyển: “Cô ta là ai?”
“Tụi em phát hiện ra cô ta cùng với Cố Vị Y nên dẫn cả về đây.”
Cố Cơ Uyển phở phào, mục tiêu của mấy kẻ này tối nay có vẻ chỉ là Cố Vị Y, còn mình thật sự chỉ là bị liên lụy mà thôi.
Nếu sớm biết Cố Vị Y sẽ la hét lên vậy thì cô đã đẩy cô ta ra ngoài còn mình thì tự trốn rồi.
Có điều với tính cách của Cố Vị Y, cô ta mà không giết được mình thì sao có thể bỏ cuộc được chứ?
Nhất định cô ta sẽ báo với mấy kẻ này rằng bên trong chỗ tối còn có thêm một người nữa.
Tên đại ca nhìn Cố Cơ Uyển, trên mặt cô dính đầy bẩn, đều là vết bùn đất cả, vốn đã không còn thấy rõ được dáng vẻ ban đầu nữa rồi.
Ông ta khịt mũi, không để ý đến cái người vừa bẩn vừa xấu này: “Lát nữa cập bến thì vứt cô ta đi, cứ kệ sống chết tự lo.”
“Dạ.” Mấy tên đàn em lôi Cố Cơ Uyển ra, định lôi ra ngoài.
Cố Vị Y ngơ ra, nói như vậy nghĩa là bọn họ sẽ thả Cố Cơ Uyển đi, chỉ giữ lại mình cô ta ở đây sao?
Vậy sao mà được? Tại sao lại thả Cố Cơ Uyển đi chứ?
Vừa nghĩ đến chuyện lần trước mình bị làm nhục là cô ta hoảng loạn đến không ngừng run rẩy.
Mặc dù bởi lần trước bị hại nhưng trong họa được phúc, Mộ Tu Kiệt rõ ràng cảm thấy có lỗi với cô ta hơn nên cũng thêm chút thương hại.
Thế nhưng dù thế nào đi nữa, chuyện này xảy ra cũng là chuyện tổn hại rồi.
Hơn nữa mấy kẻ này căn bản không hiểu thế nào là thương hoa tiếc ngọc, bọn họ quá đáng sợ, bọn họ sẽ giết chết cô ta mất.
“Không được để cô ta đi, cô ta… cô ta là Cố Cơ Uyển, là vợ sắp cưới trước đây của cậu cả Mộ!”
Lời của Cố Vị Y khiến tên đại ca giật mình quay lại nhìn bóng lưng Cố Cơ Uyển.
Hơi thở Cố Cơ Uyển hoảng loạn, chỉ cảm thấy sau lưng ớn lạnh như bị rắn độc quấn lấy, khó chịu không nói nên lời.
Hai tên đàn em áp giải cô quay lại, Cố Cơ Uyển thấy đại ca đang từng bước tiến về phía mình.
Ông ta nhìn cô chòng chọc, nhíu mắt đánh giá cô một lần nữa.
“Đám bụi trên mặt là sao thế hả?”
“Lúc nãy… lúc nãy cô ta cố ý dụi mặt trên sàn đó.” Đến tận lúc này, Cố Vị Y mới hiểu ra lúc đó Cố Cơ Uyển làm vậy là vì cớ gì.
Thì ra là muốn lừa bịp để thoát thân, tuyệt đối không được.
“Tự dụi à?” Đại ca dán mắt vào Cố Cơ Uyển.
Cố Cơ Uyển chỉ bình thản nhìn lại ông ta không nói gì, cũng không run sợ.
Cô gái này thế mà to gan phết!
Tự dụi mặt xuống sàn là do muốn làm mình nhìn không vừa mắt, để bọn họ không nhắm vào cô sao?
Trước mặt ông ta mà cũng dám giở trò? Cũng khá thông minh đó.
“Bưng thau nước lại đây!” Đại ca ung dung nói.
Tay đàn em lập tức đi lấy nước, rất nhanh sau đó bưng một thau nước tới.
Cố Cơ Uyển muốn vùng vẫy nhưng lại bị hai tên đàn em giữ chặt ấn xuống thau nước.
Đại ca đón lấy cái khăn đàn em đưa lên, sau khi nhúng mặt cô vào nước, ông ta tự tay lay sạch vết bẩn trên mặt Cố Cơ Uyển.
Cô né người muốn trốn, nhưng cuối cùng vẫn bị lau sạch bụi bẩn trên mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra.
Lúc hai tên đàn em kéo cô ngước lên đối diện với đại ca, đôi mắt sau chiếc mặt nạ của ông ta thình lình sáng lên.
Cái gì mà sắc đẹp kinh người chứ hả? Đây, đây mới đúng thật là khiến người ta kinh ngạc này.
Không ngờ vợ sắp cưới của cậu cả Mộ lại là một cô gái đẹp đến như vậy.