Gần trưa, Cố Cơ Uyển từ trên lầu bước xuống.
Cô mặc áo sơ mi với quần jean, trên mặt vẫn là những nốt tàn nhang quen thuộc.
Mộ Tu Kiệt đang ngồi làm việc trên ghế sofa trong phòng khách.
Một người bình thường lúc nào cũng bận rộn như anh lại không về công ty mà ở lại đây làm việc đúng là khiến người ta bất ngờ.
“Cậu Mộ.” Cố Cơ Uyển chỉ có thể cố gắng giả bộ như đã quên hết những chuyện tối qua.
Nhưng những hình ảnh đứt đoạn, gương mặt mướt mồ hôi cùng đôi cánh tay mạnh mẽ ấy của anh cứ quẩn quanh trong đầu cô mãi.
Gương mặt của cô bất giác ửng hồng, tuy nhiên ngoại trừ biểu cảm trên mặt là không thể khống chế được thì những thứ khác cũng được coi là tự nhiên.
Còn về phần Mộ Tu Kiệt, không hiểu sao anh lại thấy những nốt tàn nhang trên mặt cô rất dễ coi.
Không phải là lúc cô không có tàn nhan thì không đẹp mà là Cố Cơ Uyển của hiện tại khiến người ta có cảm giác thân thuộc.
Cuối cùng cô cũng trở lại thật rồi.
Cố Cơ Uyển bước đến trước mặt anh, khẽ gọi.
Mộ Tu Kiệt thản nhiên đáp lại: “Uhm.”
Cách ăn mặt của cô khiến anh bất giác chau mà: “Cô ra ngoài à?”
Mới vừa thoát khỏi quỷ môn quan giờ lại còn dám ra ngoài sao?
Có điều, kẻ gây chuyện đã bị đưa vào viện tâm thần nên bây giờ ra ngoài chắc cũng không còn nguy hiểm gì nữa.
“Tôi đi gặp Tử Lạp và mọi người, họ sắp phát điên vì lo lắng rồi.”
Tuy cô đã nói rõ qua điện thoại với Tử Lạp rằng mình hoàn toàn bình an vô sự nhưng không được tận mắt nhìn thấy cô không ai có thể an tâm được.
“Bộ dạng hiện tại của tôi hoàn toàn không giống với tối qua, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Chẳng phải khoảnh khắc vừa nhìn thấy cô, anh cũng không nhận ra cô đấy sao? Cho thấy kỹ năng cải trang của cô cực kỳ cao siêu.
Mộ Tu Kiệt không nói gì nhưng mà tối qua…
Anh ngước mắt ngắm và nhìn chằm chằm thân thể cô.
Cố Cơ Uyển bị anh nhìn chăm chú như vậy thì toàn thân như bị lửa đốt, rất không được tự nhiên.
Cứ nhớ đến dáng vẻ kích thích của anh khi ở trên người cô là toàn thân cô lại nóng lên, càng thêm khó chịu.
Không được không được, phải nhanh chóng rời khỏi người đàn ông này càng xa càng tốt, nếu không cứ hễ nhớ đến những chuyện đó là lại khiến người ta đỏ mặt, tim đập thịch thịch rồi.
Tim cô đạp nhanh đến mưc cô sắp không thể chống đỡ nổi nữa rồi.
Về phần cậu Mộ, sắc mặt người ta vẫn bình tĩnh như không.
Cố Cơ Uyển rầu rĩ nhận ra cảm giác của người ta về cô chẳng hề thay đổi tí nào cả, dù gì cũng chỉ cùng chung chăn gối có một đêm mà thôi.
Còn cô, khi đứng trước mặt anh thì chẳng khác nào mèo thấy chuột, sợ hãi rụt rè, né tránh, chẳng chuyên nghiệp chút nào.
Cô hít sâu một hơi, cố gắng tự trấn tĩnh: “Cậu Mộ, tôi ra ngoài đây.”
“Lâm…” Mộ Tu Kiệt bỗng dưng im bặt, thay vào đó anh gọi: “Tần Nhất.”
Tần Nhất không biết ở đâu chui ra: “Cậu chủ có chuyện gì ạ?”
Quả nhiên vệ sĩ ngầm có khác, người ta hoàn toàn không phát hiện ra sự tồn tại của anh ta.
Cố Cơ Uyển hoàn toàn không nhìn rõ được anh ta từ chỗ nào chui ra, chỉ biết vừa nghe thấy tiếng thì người đã xuất hiện trước mặt rồi.
Đúng là rất lợi hại!
“Cậu hộ tống Mợ chủ ra ngoài đi.” Mộ Tu Kiệt dặn dò.
“Không không không, tôi tự mình đi cũng được mà, chỉ cần tìm cho tôi một tài xế nào đó là được…
Tần Nhất chính là cao thủ số một bên người cậu chủ Mộ cũng là vệ sĩ ngầm lợi hại nhất, cô sao dám dùng chứ?
Nhưng khi bị ánh mắt lạnh lùng của Mộ Tu Kiệt nhìn lướt qua, Cố Cơ Uyển không dám hó hé thêm một lời nào nữa.
Ánh mắt của anh hiển nhiên là đang nói với cô rằng, không đồng ý thì cứ tiếp tục ở yên trong nhà.
Đừng mơ tới chuyện bước chân ra khỏi nhà.
Cố Cơ Uyển thở dài mộ hơi bất đắc dĩ nhìn Tần Nhất: “Vậy làm phiền anh nhé.”
“Không phiền đâu.” Tần Nhất rất khách sáo, anh ta chủ động ra ngoài bảo người làm lái xe đến.
Còn Lâm Duệ lại chỉ có thể quẩn quanh trong góc nhà.
Lúc sáng đã bế mợ chủ nên bây giờ cậu chủ không còn cho anh ta lại gần mợ ấy nửa bước.
Anh ta thật sự không muốn tiếp cận mợ chủ nhưng… Cậu chủ làm như vậy tức là không còn tin tưởng anh ta nữa sao?
Tần Nhất thì an toàn chỗ nào chứ? Nói không chừng, Tần Nhất còn nguy hiểm hơn cả anh ta ấy chứ.
Tại sao cậu chủ lại tin tưởng Tần Nhất chứ không tin anh ta? Hu huh u…
Xe đã rời khỏi biệt thự, nháy mắt một cái là không còn thấy bóng dáng…
Lấy lại được thứ tưởng chừng đã mất sẽ có cảm giác như thế nào?
Đàm Kiệt ôm cô, hai mắt đỏ hoe.
Cậu sinh viên còn lại thì khóe mắt đã ươn ướt.
Mộ Hạo Phong nắm tay cô không nói một lời nhưng Cố Cơ Uyển có thể cảm nhật được tay anh ta đang run rẩy, vẫn luôn run rẩy.
Tô Tử Lạp thì lại càng không cần phải nói, vừa nhìn thấy cô đã gào khóc, khó nghe muốn đứt ruột đứt gan,
Cuối cùng cũng về rồi..
Khó khăn lắm mọi người mới ổn định được cảm xúc.
Tô Tử Lạp nói: “Uyển ơi, đi, mình đi ăn tiệc đi, chúc mừng cậu sống lại.”
“Nói bậy bạ gì đó, Uyển đang yên đang lành, sông lại cái gì hả?” Đàm Kiệt vỗ vào ót cô một phát.
“Đau!” Tô Tử Lạp xoa xoa gáy, không những không tức giận mà còn cười: “Cũng đúng, không phải sống lại, mà là… Uhm, ăn tiệc giải xui!”
“Quan trọng nhất là Hạo Phong đã hai ngày ba đêm không ăn uống gì rồi, nhanh đi ăn một bữa thật ngon đi.”
“Cậu vẫn chưa ăn gì sao?” Cố Cơ Uyển trừng mắt với Mộ Hạo Phong: “Tại sao lại ngược đãi mình như thế chứ?”
“Mãi lo đi tìm cậu nên quên mất.” Mộ Hạo Phong nhìn cô với ánh mắt dịu dàng.
Chỉ cần cô bình yên vô sự trở về thì cho dù có bị cô trừng mắt anh ta vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
“Nhanh lên nào, đi ăn cơm nhanh lên.”
… Sau khi ăn uống nó nê, Cố Cơ Uyển cùng Mộ Hạo Phong và mọi người đến bệnh viện tâm thầng nơi Dương Băng Băng đang ở.
Lúc trước bởi vì chưa tìm được Cố Cơ Uyển nên cảnh sác vẫn luôn túc trực tại đây để canh giữ Dương Băng Băng.
Sáng sớm nay, khi Lâm Duệ huỷ bỏ hành động tìm người đã đồng thời thông báo cho cảnh sát nên hiện tại tội danh mưu sát của Dương Băng Băng tạm thời vẫn chưa thành lập.
Tuy nhiên với tình trạng hiện nay của cô ta sợ là còn lâu mới có thể rời khỏi viện tâm thần.
Thủ tục để Cố Cơ Uyển được vào thăm Dương Băng Băng cũng có chút phiền toái, dù sao, cô ta cũng không phải là bệnh nhân bình thường.
“Kỳ thật cậu có thể nhờ cậu Mộ giúp một tay mà, như vậy có khi chúng ta sẽ được vào thăm cô ta nhanh hơn.”
Tô Tử Lạp vừa điền bảng vừa thầm thì.
Hiện tại trong lòng Tô Tử Lạp cậu Mộ quả thực đã trở thành tên gọi thay cho Thượng đế rồi.
Tựa hồ chỉ cần cậu Mộ ra tay thì bất cứ vấn đề gì cũng có thể giải quyết được hết, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.
Lần này, Uyển cũng là cậu Mộ cứu trở về.
Tuy rằng Cố Cơ Uyển không muốn kể cụ thể tình hình khi ấy nhưng chuyện cậu Mộ cứu cô về là thật.
“Chuyện mình có thể giải quyết thì tại sao cứ phải làm phiền người ta?” Cố Cơ Uyển không nghĩ vậy.
“Anh ấy là chồng sắp cưới của cậu, đều là người một nhà cả, còn nói gì tới phiền phức hay không phiền phức chứ?”
“Ai nha, cậu đánh tớ làm cái gì?” Hôm nay đầu của Tô Tử Lạp lại bị Đàm Kiệt đích tập kích lần thứ hai.
Đàm Kiệt trừng mắt: “Chẳng phải Uyển đã nói rồi sao, hai năm nữa bọn họ sẽ chia tay, đâu có phải là vợ chồng thật đâu.”
Tô Tử Lạp đương nhiên cũng biết việc này, nhưng, cô ấy vẫn cứ thấy khó hiểu.
Cậu Mộ là một người đàn ông tốt, lại còn giàu có đẹp trai, dáng người hoàn hảo khiến phụ nữ phải chãy dãi thòm thèm như vậy mà Uyển lại không muốn người ta là sao?
Cô ấy sáp lại gần, thầm thì hỏi: “Uyển, hai năm nữa cậu thật sự sẽ chia tay với cậu Mộ sao? Lẽ nào thật sự không muốn cưới anh ấy sao?”