CHƯƠNG 446: EM ẤY MANG THAI RỒI
Cố Vị Y trốn rồi.
Thật ra, nằm trong dự đoán.
Có điều, có người không muốn tìm nữa.
“Ông chỉ muốn tìm Uyển Uyển trở về.” Ông cụ nhà họ Cố ngồi trên giường bệnh, cả người đều mất hồn lạc phách.
Hôm đó bệnh tình của ông trở nặng, cảm xúc dao động, dằn vặn rất lâu.
Nhưng không ngờ, vậy mà trong họa được phúc, ngày hôm sau tỉnh lại, thần trí đã tỉnh táo lại rồi.
Nhưng, Uyển Uyển của ông không thấy đâu nữa.
Chuyện trên mạng, mọi người cho dù muốn giấu cũng không giấu được.
Ông cụ nôn nóng, đau lòng, khẩn trưởng như kiến ngồi trên đống lửa.
Người có thể phái ra, trên cơ bản đều phái ra toàn bộ rồi, ngay cả Cố Tĩnh Viễn và Cố Minh Dương cũng đích thân đi tìm.
Nếu không phải vì nhà họ Cố bây giờ vì tìm Cố Cơ Uyển, tìm đến hoảng hốt, sao có thể để Cố Vị Y có cơ hội chạy thoát?
Như Cố Vị Y đã nói, người của nhà họ Cố, đều là trọng tình cảm nhất.
Cho nên, Cố Vị Y chạy thoát cũng không sao, căn bản không có ai để tâm, người mà mọi người để tâm chẳng qua đều là Cố Cơ Uyển mà thôi.
“Anh cả, bên phía Mộ Tu Kiệt, người phái ra toàn bộ đều trở về rồi.” Cố Minh Dương nhận được tin tức thì lập tức nói cho Cố Tĩnh Viễn.
Cố Tĩnh Viễn hừ lạnh một tiếng, dửng dưng nói: “Đồ khốn đó, căn bản không có để tâm đến Uyển Uyển, anh ta không tìm thì không tìm, nhà họ Cố chúng ta nhiều người như vậy, còn sợ không tìm được sao?”
Anh ta thật sự nhìn nhầm Mộ Tu Kiệt rồi!
Còn tưởng, anh đối với Cố Cơ Uyển vẫn có một ít để tâm, không ngờ, chẳng qua cũng chỉ được ba ngày!
Người đàn ông đó, để tâm nhất từ đầu đến cuối là bản thân anh.
“Anh cả, hợp đồng giữa Cố Thị và Mộ Thị, phải làm sao?”
Hợp đồng đó căn bản không phải Cố Vị Y ký, mà là đại cổ đông của Cố Thị bọn họ, chú hai họ nhà bọn họ!
Con hồ ly Cố Vị Y đó, ngay cả cái chân sau này đều cản chết bọn họ rồi.
Chú hai họ cũng là người của Cố Thị bọn họ, lại là cổ đông của Cố Thị, ở trong chuyện này, ông ta không có phạm bất kỳ lỗi nào.
Cho nên, phần hợp đồng này, cho dù Cố Vị Y xảy ra chuyện rồi, cũng vẫn có hiệu lực!
“Anh cả, lần này chúng ta thật sự phải bị người phụ nữ đó và Mộ Bách Lạc chơi chết rồi!”
Vô duyên vô cứ bồi thường 90000 tỷ, vào lúc này, đối với Cố Thị mà nói, thật sự là một kích trí mạng.
Cố Thị phải bồi thường 90000 tỷ này, bắt buộc phải bán cổ phiếu đi, nếu không, căn bản không gom đủ tiền.
Nhưng làm như thế, các cổ động sẽ hoảng, nhất định cũng sẽ bán tháo cổ phiếu của Cố Thị đi.
Cổ đông bán tháo đi, giá trị cổ phiếu sẽ hạ thấp, bọn họ phải bán ra sẽ càng nhiều hơn…
Tóm lại, hoàn cảnh éo le, làm không tốt sẽ khiến Cố Thị rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.
“Cho dù bán tập đoàn của em đi, cũng không vượt quá 6000 tỷ, như muối bỏ bể, căn bản không đủ lấp đầy lỗ hổng này?”
Cố Minh Dương ở bên ngoài làm ăn mặc dù có tiếng, nhưng so với Cố Thị to lớn này, tập đoàn của anh ta chỉ là một công ty nhỏ mà thôi.
“Anh cả, bây giờ phải làm sao?”
“Hết cách rồi, không thể làm theo hợp đồng, đi làm hai dự án đó, tốn sức hại tiền, đến cuối cùng, vẫn sẽ tổn hại đến căn cơ của Cố Thị.”
Cho nên, cách duy nhất cho có thể đền tiền.
“Nhưng chúng ta lấy đâu ra tiền? Cho dù bán tất cả những bất động sản của chúng ta, cũng không bù nổi? Lẽ nào, cũng muốn bán nhà tổ đi sao?”
Cố Minh Dương suy nghĩ, vẫn lắc đầu: “Cho dù bán nhà tổ rồi, cũng không được bao nhiêu tiền.”
Đối với con số khổng lồ 90000 tỷ này, mấy nghìn tỷ của nhà tổ, vẫn không đủ.
“Chuyện này, đừng để ông ngoại biết…”
“Các cháu cái gì cũng định giấu ông, thật sự là cháu ngoại ngoan của ông.”
Đằng sau không xa, ông cụ Cố ngồi trên xe lăn, nhìn chằm chằm bọn họ.
Trái tim của Cố Tĩnh Viễn trùng xuống, rảo bước đi tới: “Ông ngoại, không sao, đừng nghĩ nhiều.”
Vừa rồi quá nhập tâm suy nghĩ sự việc, vậy mà không có nghe thấy âm thanh có người tới gần.
Cố Minh Dương cũng đi tới, lộ ra một nụ cười: “Ông ngoại, ông đang nói cái gì vậy, chúng cháu đâu có chuyện gì giấu ông?”
Ông cụ Cố khoát tay, những lời sáo rỗng này, ông không muốn nghe.
Nhìn Cố Tĩnh Viễn, ông cụ bỗng nói: “Ông có mấy lời muốn nói với cháu.”
Cố Tĩnh Viễn và Cố Minh Dương nhìn nhau, Cố Minh Dương muốn nói gì đó, Cố Tĩnh Viễn lại lắc đầu.
Sau đó, Cố Tĩnh Viễn đi ra sau lưng ông cụ, đẩy xe lăn, đi vào thang máy.
Bọn họ đi xuống hoa viên, mặc dù không yên tĩnh lắm, nhưng lại là nơi có phong cảnh đẹp.
Xung quanh có không ít người đi lại, có một số là bệnh nhân, có một số là bác sĩ và y tá, còn có người nhà ở cùng bệnh nhân.
“Nếu như Uyển Uyển còn ở đây, nó nhất định sẽ mỗi ngày đẩy ông xuống dưới phơi nắng.”
Ông cụ nhìn bầu trời xanh ngoài xa, vừa nghĩ tới Cố Cơ Uyển thì tâm trạng trở nên nặng nề.
“Ông ngoại, ông đừng lo lắng, Uyển Uyển nhất định sẽ trở về, cháu sẽ tìm em ấy trở về.”
Cố Tĩnh Viễn muốn an ủi ông cụ, nhưng ông cụ căn bản không cần sự an ủi của anh ta.
Ông cụ khẽ lắc đầu, thở dài một hơi.
“Uyển Uyển sẽ không quay về nữa, trong lòng nó có nút thắt, căn bản không gỡ ra được.”
Hai video đó, ông xem rồi, Uyển Uyển của ông, đối với thế giới này đã hoàn toàn tuyệt vọng, cô sao có thể quay về.
“Cháu nói xem.” Ông cụ nghĩ, đột nhiên ôm lấy trái tim, mặt mày khổ sở.
“Ông ngoại, ông sao vậy?” Cố Tĩnh Viễn bị dọa giật mình, sợ nhất bệnh tim của ông lại tái phát.
“Ông ngoại, có phải tim lại bắt đầu khó chịu? Cháu đẩy ông trở về cho bác sĩ kiểm tra.”
“Không phải…” Ông cụ vẫn dùng sức ôm chặt vị trí trái tim, thống khổ trong đáy mắt, không che giấu được nữa.
“Ông biết Uyển Uyển thật sự tuyệt vọng rồi, ông bây giờ lo lắng nhất là nó có… có không cần cả bản thân mình hay không.”
“Không đâu!” Câu trả lời này của Cố Tĩnh Viễn rất đanh thép.
“Con bé…” Ông cụ ngẩng đầu, nhìn anh ta: “Cháu… biết nó ở đâu?”
“Cháu không biết, nhưng cháu biết, Uyển Uyển tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì ngu ngốc cả, nhất định sẽ không, ông hãy tin cháu.”
Ông cụ tin anh ta, lấy sự hiểu biết nhiều năm của ông cụ đối với Cố Tĩnh Viễn, những lời Tĩnh Viễn nói, thật sự không phải là lời an ủi ông ta.
Nhưng, anh ta dựa vào đâu mà chắc chắn như vậy?
“Nó bây giờ như thế, còn có thể sống tiếp được sao?” Một cô gái, vĩnh viễn không thể ngẩng đầu lên làm người, cô thật sự có dũng khí để sống tiếp được sao?
“Mặc kệ như thế nào, em ấy nhất định sẽ sống tiếp, em ấy nhất định sẽ không để bản thân mình xảy ra chuyện!”
Điểm này, Cố Tĩnh Viễn ít nhất vẫn có thể chắc chắn.
Nhưng lời của anh ta, ông cụ Cố lại không có bao nhiêu tin tưởng.
Ông cụ vẫn ôm lồng ngực của mình, hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn.
“Ông không biết, ông thật sự rất sợ…”
“Ông ngoại, ông đừng sợ, em ấy… em ấy còn có động lực để sống tiếp, em ấy sẽ không làm chuyện gì dại dột, thật đấy!”
“Tĩnh Viễn, cháu có chuyện giấu ông.” Ông cụ cũng coi như người tinh tường, vừa nhìn bộ dạng này của Cố Tĩnh Viễn thì biết sự việc tuyệt đối không phải đơn giản như vẻ bề ngoài.
Cố Tĩnh Viễn mấp máy môi, muốn nói cái gì đó, nhưng lại không biết nên nói thế nào.
“Tĩnh Viễn, cháu không nói cho ông ngoại, trái tim của ông ngoại rất đau.”
Ông cụ lại mặt mày đau khổ, có điều lần này, rất rõ ràng là giả bộ.
Cố Tĩnh Viễn đương nhiên cũng biết.
Có điều, mặc kệ ông ngoại có diễn kịch hay không, Cố Tĩnh Viễn cũng biết, không an ủi được ông, ông thật sự sẽ không yên tâm.
Anh ta thở dài, có vài chuyện, thật sự không làm sao được.
“Uyển Uyển… em ấy mang thai rồi.”