“Anh cả, là do cô ta nói năng lỗ mãng với bọn em trước.” Mộ Quán Lan cắn môi, vội vàng giải thích: “Cô ta vậy mà lại dám ngang ngược trước mặt em, Minh Nguyệt chỉ là thay em giáo huấn kẻ dưới mà thôi.”
“Em không có.” Tròng mắt Cố Vị nóng lên, nước mắt bỗng chốc chảy ra.
“Bà nội nói tài xế đang đợi em, em vốn dĩ định đi khỏi đây rồi, không ngờ đến lại đụng phải hai người họ, bọn họ nói em ở chỗ bà nội vài ngày, tức giận liền đánh người.”
Hai chữ bà nội này, khiến ánh mắt của Mộ Tu Kiệt ngưng đọng lại.
Cố Vị Y luôn quan tâm đến sắc mặt của anh, nhìn thấy ánh mắt anh biến đổi thì cô liền vội vàng giải thích.
“Xin lỗi, cậu cả Mộ, là… là bà bảo em gọi bà là bà nội, gọi hai ngày nay, nên nhất thời quen miệng rồi.”
Cô cắn môi, bày ra bộ dạng đáng thương: “Em sau này…sau này không dám như vậy nữa.”
“Anh cả, người đàn bà đê tiện này đang diễn kịch đó.”
Mộ Quán Lan không ngờ đến khả năng diễn xuất của Cố Vị Y lại tốt đến vậy.
Lúc nãy khi đối mặt với cô thì cô ta vẫn là bộ dạng vênh váo hống hách kia mà.
Một người ngoài lại làm ra vẻ như chủ ở nhà cô, nói xem có tức hay không?
Nhưng bây giờ ở trước mặt anh cả, cô ta lại tỏ ra ấm ức giống như người bị hại vậy.
Mộ Quán Lan tức đến mức hận không thể đạp luôn vào người cô ta một cái: “Anh cả, cô ta vừa nãy rất hống hách đó!”
“Tôi chỉ là một người ngoài, hơn nữa nhà họ Cố chúng tôi chỉ là một gia đình nhỏ, tôi sao dám hống hách trước mặt người nhà họ Mộ chứ?”
Cố Vị Y nhìn Mộ Tu Kiệt, cho dù là cách nói chuyện hay là thần thái đều dè dặt đến mức khiến người ta thương cảm.
“Có thể là câu gọi bà nội đó của tôi, khiến cô sáu không vui, xin lỗi, tôi sau này thực sự không dám nữa, cậu cả Mộ, anh đừng giận.”
Mộ Tu Kiệt chỉ nhàn nhạt nhìn cô, ánh mắt rơi trên người Mộ Quán Lan.
Mộ Quán Lan bỗng nhiên thấy lạnh sống lưng, trong lòng cũng hoảng loạn.
“Anh cả, em… em cũng chỉ là quá tức giận, cũng không phải là bà nội của cô ta, cô ta dựa vào đâu… lại dám gọi vậy chứ?”
“Em thường đánh người như vậy sao?” Mộ Tu Kiệt đột nhiên hỏi.
Mộ Quán Lan khép nép, dè dặt nói: “Em… em không có…”
“Tháng trước, trong nhà có một nữ giúp việc tự sát, có liên quan đến em đúng không?”
“Anh cả, đó là do nữ giúp việc đó tự mình muốn tự sát, liên quan gì đến em?”
Mộ Quán Lan lùi về sau vài bước, lại cố gắng đứng vững: “Anh cả, ba không phải đã nói rồi sao, chuyện không liên quan gì đến em cả.”
“Ba đúng là quá dung túng cho em rồi mới có thể để em ngang ngược không sợ ai như vậy, đến bây giờ còn không biết hối hận.”
Anh vẫy tay một cái, không biết từ đâu xông đến hai tên vệ sĩ, lập tức đi đến trước mặt Mộ Quán Lan.
“Đưa nó về, khóa lại nhốt trong phòng, cấm túc để tự suy nghĩ một tuần, cấm không ai được thả ra.”
“Vâng!”
“Anh cả! Anh lại vì người phụ nữ này, lại bắt nạt em.”
Mộ Quán Lan không ngờ tới anh cả thực sự ra mặt vì Cố Vị Y.
Mặc dù hai người bình thường cũng không tiếp xúc nhiều, nhưng cho dù thế nào thì cô cũng là em gái cùng ba khác mẹ với anh, là em gái ruột mà!
“Anh cả, mọi người đều bị mê hoặc rồi đúng không? Tại sao bà nội đã vậy, anh cũng như vậy nữa?”
“Hai người phụ nữ nhà họ Cố đó có gì tốt chứ? Mọ người đều bảo vệ họ! Anh cả, em mới là em gái anh, anh cả…”
“Dẫn đi!” Cô không muốn đi, vậy thì chỉ có thể sai người áp giải mà thôi.
“Anh cả…”
Mộ Quán Lan bị hai người vệ sĩ áp giải đi, đường đường là cô sáu nhà họ Mộ, hai người này lại không có chút thương cảm nào.
Đến việc lôi cô áp giải mang đi cũng làm, thật sự muốn lôi cô về nhốt ở trong phòng để tự suy nghĩ sao!
Mộ Minh Nguyệt bị dọa đến mức hoảng sợ, nhìn Mộ Quán Lan bị áp giải đi, đã bị dọa đến mức không nói được câu nào.
Quán Lan là em gái ruột của anh cả, mà cô… cô chỉ là em họ mà thôi.
“Xin lỗi!”
Quả nhiên, Quán Lan bị thu phục xong, người tiếp theo sẽ là cô.
Câu nói này của Mộ Tu Kiệt vừa nói ra, Mộ Minh Nguyệt liền mềm nhũn cả hai chân, bịch một tiếng ngồi sụp xuống đất.
“Em… anh cả… em…”
“Xin lỗi, đá cô ấy bao nhiêu cái, vậy tự đánh lại mình bấy nhiêu cái đi.”
Mộ Tu Kiệt không phải là người có tính nhẫn nại, câu nói này nói một lần, tuyệt đối không nói lại lần thứ hai.
“Anh cả…” Mộ Minh Nguyệt đau khổ kêu lên.
Mộ Tu Kiệt quay người lại bước đi.
Nhưng nếu như anh ấy thật sự đi rồi, tình cảnh của bản thân mình mới thật sự đau khổ.
Mộ Minh Nguyệt không dám mạo hiểm, hoang mang nói lớn với Cố Vị Y: “Xin lỗi, là do em không tốt, mong cô tha thứ cho tôi.”
Cô đã không nhớ bản thân mình đã đá Cố Vị Y bao nhiêu cái nữa, nhưng lời của anh cả thì không dám không nghe theo.
Lập tức đồng thời điên cuồng tự đánh chính mình.
Bốp! Bốp! Bốp! Tiếng đánh vang dội không thể diễn tả!
Cố Vị Y thật sự được mở rộng tầm mắt, không ngờ đến một câu nói thản nhiên của cậu cả Mộ lại có thể khiến những cô nhà giàu hống hách này, không chỉ hạ mình xin lỗi với cô, lại còn dùng cách thức tự đánh mình này để đền tội!
Thời khắc này của cuộc đời, thực sự giống như được khai sáng vậy.
Đợi đến khi Mộ Minh Nguyệt đánh cũng được kha khá rồi, Cố Vị Y yếu ớt nói: “Bỏ đi.”
Cô nhìn cậu cả Mộ, thấp giọng nói: “Người có thể tha tội thì nên tha, cô ấy cũng chỉ nghe lời của cô sáu mà thôi, cô ấy thực ra không phải người xấu.”
Mộ Minh Nguyệt cũng không biết bản thân mình đã đánh bao nhiêu cái.
Đường đường là một cô gái nhà giàu lại bởi vì đá người ta vài cái mà bị ức hiếp đến mức này!
Khóe mắt cô ta ngấn nước mắt nhưng lại không dám để nó rơi xuống.
Anh cả ghét nhất là phụ nữ khóc lóc, bất kì người phụ nữ nào khóc trước mặt anh ấy, anh ấy cũng không quan tâm.
Mộ Tu Kiệt vẫy tay, Mộ Minh Nguyệt mới dám dừng lại.
Đưa ánh mắt đáng thương nhìn Mộ Tu Kiệt, cô ta nhỏ nhẹ nói: “Anh cả, hài… lòng chưa ạ?”
“Tôi sao lại phải hài lòng?” sắc mặt Mộ Tu Kiệt không có chút biểu cảm, lạnh lùng như một pho tượng đẹp hoàn mĩ.
Mộ Minh Guyệt hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn Cố Vị Y.
Lúc nãy cho dù là tự đánh mình, cũng không cảm thấy oan ức, nhiều nhất là không phục mà thôi.
Nhưng bây giờ, bảo cô hỏi người phụ nữ xấu xa này thì cô lại thật sự cảm thấy oan ức.
Nước mắt chuyển động trong mắt, Mộ Minh Nguyệt từ đầu đến cuối cắn chặt răng, nhẫn nhịn!
“Cô Cố, cô… hài lòng chưa?”
Môi đau quá, đau chết mất.
Cố Vị Y đương nhiên là hài lòng rồi, có điều trên mặt cô ta bây giờ không hề có chút nào là đắc ý cả.
Ngược lại chính lại là bộ dạng vô cùng bi thương, oán trách.
“Đánh thành bộ dạng này rồi, đáng thương quá đi.”
“Không cần cô thương tôi!” Mộ Minh Nguyệt nắm chặt tay thành nắm đấm.
Người phụ nữ xấu xa này, nếu như thật sự lương thiện như vậy thì sẽ không để cô tự đánh mình lâu như vậy, như thế mới nói là không tính toán.
Cô đau đến nghiến răng nghiến lợi, lại hỏi: “Cô Cố, cô hài lòng chưa?”
“Xin lỗi, tôi…” Cố Vị Y nhìn về hướng cậu cả Mộ.
Người phía sau giữ nguyên bộ mặt lạnh lùng như núi băng ngàn năm vậy, không để lộ một chút cảm xúc nào.
Cố Vị Y nhỏ giọng nói: “Tôi không cần cô xin lỗi nữa, tôi không sao.”
Mộ Minh Nguyệt lập tức đứng lên, nhìn về phía Mộ Tu Kiệt: “Anh cả…”
“Sau này đừng đi theo Mộ Quán Lan làm chuyện xằng bậy nữa.” Đây coi như là lời trách cứ của anh cả.
“Em biết rồi.” Mộ Minh Nguyệt cúi thấp đầu, nhanh chóng rời khỏi, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng khóc thút thít của cô ta.
Vậy mà sau khi rời khỏi cô ta mới dám khóc, ở trước mặt của cậu cả Mộ thì không dám rơi giọt nước mắt nào.
Cố Vị Y nhìn Mộ Tu Kiệt, nhìn đến mức cả người như bị say rồi.
Cô biết trong thiên hạ này chỉ có cậu cả Mộ đang đứng trước mặt cô mới là người lợi hại nhất.
Cũng chỉ có làm người phụ nữ của cậu cả Mộ thì mới có thể đứng ở trên tất cả những người khác, làm một người cao quý.
“Cậu cả Mộ.” Cô khẽ cắn môi, bày ra dáng vẻ yếu đuối: “Em thật sự không sao, em…”
Ai ngờ, người đàn ông này lại lạnh lùng nói: “Nếu như đã không sao, sao còn không đứng lên?”