Giang Nam suýt nữa đã ngủ say thì bị Cố Cơ Uyển làm cho giật mình đột nhiên tỉnh lại.
Anh vừa nhìn đồng hồ đã cau mày: “Hơn ba giờ sáng.”
Sau đó anh lại nhìn sang Cố Cơ Uyển lần nữa, cô gái này vẫn đang dụi mắt rõ ràng là vừa mới tỉnh.
Giọng nói của Giang Nam tràn ngập cảm giác buồn ngủ, hơi khàn khàn: “Em nửa đêm không ngủ, kêu ma gọi quỷ gì chứ?”
“Cậu hai, làm phiền đưa tôi về Giang Thị.” Cố Cơ Uyển dùng sức vỗ vào hai bên gò má của mình.
Vất vả lắm cô mới tỉnh táo lại.
Tối qua cô mải mê nghĩ về chuyện của bà cụ, lại quên luôn chuyện quan trọng như vậy.
Cô lấy điện thoại ra, không có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn chưa đọc nào, tất cả đều không có.
Mấy người đó đang làm gì vậy? Rõ ràng biết cô về muộn, vậy mà lại không gọi cho cô lấy một cuộc.
“Cậu hai, tôi có chuyện rất quan trọng, anh đưa tôi về Giang Thị trước được không?”
Giang Nam gục trên tay lái, không nói lời nào, cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Cố Cơ Uyển biết anh khó chịu, mới vừa tỉnh lại, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Tuy cô sốt ruột nhưng cũng không hối nữa, chỉ có thể đợi.
Không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc Giang Nam cũng ngẩng đầu từ trên tay lái lên nhìn cô: “Giang Thị?”
Đáy mắt của anh đỏ quạch, rõ ràng đó là dấu hiệu của việc thiếu ngủ trầm trọng.
Cố Cơ Uyển cảm thấy hơi áy náy, lúc này đáng lẽ ra cậu hai Giang nên yên ổn ngủ trên giường lớn trong nhà mới phải.
Nhưng đêm nay anh không chỉ không về nhà mà còn ngủ trên xe với cô nữa.
Lúc này lại còn bị cô làm gián đoạn giấc ngủ, đã vậy phải đưa cô đi khắp nơi.
Người đàn ông này đi theo mình đúng là chịu tội.
Đây là lần đầu tiên Cố Cơ Uyển chắc chắn cảm thấy áy náy với cậu hại Giang.
“Xin lỗi…”
“Rất gấp sao?” Anh đột nhiên hỏi.
Cố Cơ Uyển nhìn đồng hồ, đã hơn ba giờ, đương nhiên rất gấp.
Nhưng những người kia vẫn không tìm cô…dường như …có thể…có lẽ không phải rất gấp lắm…
Dù sao, cô cũng đã đến muộn nên nhất định là bọn họ đã bắt đầu chuẩn bị rất nhiều công đoạn rồi.
“Có thể hơi muộn một chút, nhưng vẫn phải đi.”
“Vậy trước hết em phải đi với anh tới một chỗ.”
… Chỗ mà Giang Nam muốn đi chính là nhà hàng.
Nhưng mà điều này…
“Cậu hai Giang, nếu anh không ngại hay là để tôi dẫn anh đi ăn nhé!”
“Anh không ăn hàng quán vỉa hè.” Về cơ bản anh có thể tưởng tượng những sinh viên nghèo như cô sẽ tìm một chỗ thế nào rồi.
Chẳng phải lại là mấy quán vỉa hè sao?
Có kinh nghiệm từ lần trước, anh vừa nghĩ tới mấy cái bàn đầy dầu mỡ của mấy quán vỉa hè kia thì cho dù có đói cỡ nào đi nữa cũng ăn không vô.
“Anh đã đói bụng đến mức đau dạ dày rồi mà còn kén cá chọn canh!” Cố Cơ Uyển không nhịn được lườm anh một cái.
Nếu không phải nhìn thấy anh cau mày hỏi ra nguyên nhân thì cô sẽ không biết thì ra cậu hai Giang mắc bệnh đau bao tử.
Buổi họp báo tối qua lúc bảy giờ, tiệc tối bắt đầu lúc tám giờ, vậy mà anh lại không ăn tối. Anh không biết phải tìm gì đó ăn lót dạ trước sao?
Giống như bọn họ, trước khi bắt đầu buổi họp báo đã phải vội vàng tìm gì đó ăn no trước cái đã.
Lúc ở trong phòng trang điểm Tần Chi Châu cũng mang về một đống đồ ăn, không lo bị đói.
Chỉ có cậu ấm này thà rằng chịu đói chứ không muốn ăn uống tạm bợ như vậy.
Bệnh bao tử là do cứ nhịn đói như vậy nên mắc phải sao?
“Tôi biết có một vài nhà hàng mở cửa cho đến rạng sáng, nhưng thực chất mấy chỗ đó cũng không phải là chỗ cao cấp gì.”
Tất cả các nhà hàng mà anh tìm kiếm đều đã đóng cửa.
Vào lúc này các nhà hàng sang trọng sao còn mở cửa được chứ, trừ khi là đặt trước.
“Anh không thích ăn mấy thứ bỏ đi.” Cậu hai Giang lại một lần nữa xụ mặt làm ra vẻ ghét bỏ.
Anh đúng là rất kén chọn.
Cố Cơ Uyển thực sự bó tay với anh ta rồi!
Đàn ông kén chọn như thế bị đau bao tử là đáng đời.
“Không phải đồ bỏ đi, đi thôi.”
… Mười mấy phút sau, bọn họ ngồi trong quán mì.
Bà chủ quán nở nụ cười hồn hậu, lúc bưng hai bát mì lên, không kềm được cứ nhìn Giang Nam mãi.
“Cô gái trẻ thật may mắn khi tìm được người bạn trai đẹp trai như vậy. Đêm hôm khuya khoắt mà còn chịu đi ăn tối với cháu, thật là hiếm có!”
“Anh không phải bạn trai cháu.” Cố Cơ Uyển mỉm cười với bà chủ quán nói: “Chúng cháu chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
“Được rồi, cô gái trẻ còn thẹn thùng gì chứ? Có người bạn bình thường nào mà chịu ở cạnh cháu vào lúc này không?”
Ở một nơi nhỏ bé như thế này rất khó để nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai như vậy.
“Ánh mắt của anh chàng đẹp trai này vừa nãy nhìn con quả thật giống như muốn nuốt chửng con luôn rồi. Cô đây lặn lộn trong tình trường nhiều năm như vậy chắc chắn sẽ không nhìn lầm đâu!”
“Khụ!” Cậu hai Giang vất vả lắm mới thuyết phục bản thân nuốt xuống ngụm trà thô, suýt chút nữa đã phun ra đầy bàn.
“Ai ôi, anh chàng đẹp trai cũng thẹn thùng rồi! Ha ha ha! Cô đây không nói nữa, các cháu cứ tiếp tục đi.”
Bà chủ tươi cười hớn hở, trước khi bước đi còn nói thêm mấy câu: “Cô gái trẻ này, lúc nãy khi con nhìn ra cửa sổ, anh chàng đẹp trai này đã lén nhìn con sáu lần đấy, dì đấy đếm rất rõ ràng!”
“…”
Cố Cơ Uyển cầm đôi đũa dùng một lần nhét vào tay Giang Nam đang đỏ mặt đến tận mang tai.
“Anh không có nhìn lén em. Anh không mất đạo đức đến mức có hứng thú với người phụ nữ của người khác.”
“Ừm.” Cô gật đầu không để ý.
“Anh không muốn nuốt em, chỉ là anh đang đói bụng.” Người đàn ông nào đó để lộ ra giọng nói buồn ngủ.
“Ừm.” Cố Cơ Uyển vẫn chỉ gật đầu, tách đôi đũa ra cho mình.
“Ăn đi, mì phải ăn lúc nóng mới ngon.”
Nhưng Giang Nam cảm thấy mình còn nhiều điều muốn nói, phải giải thích rõ ràng, nhưng chết tiệt! Cô gái này dường như không quan tâm chút nào!
Cô không tin lời giải thích của anh sao?
“Anh sẽ không có tâm tư với người phụ nữ của anh em mình đâu! Tuyệt đối sẽ không!”
“Ừm… Hả?” Cố Cơ Uyển đang định vùi đầu cố ăn thì ngẩng đầu lên ngạc nhiên nhìn anh: “Anh em?”
Cô nhăn mày.
Kiếp trước, cô biết cậu cả Mộ có mấy người anh em. Một người gọi là anh hai, một người gọi là anh ba, còn có anh tư.
Cô có mấy lần nhìn thấy anh hai, anh ba, anh tư trong màn hình hiển thị cuộc gọi đến.
Nhưng cô không biết những người đó là ai?
Lẽ nào, cậu hai Giang là một người trong số đó?
“Anh và cậu cả Mộ…”
“Em đừng đoán mò, anh không phải có ý đó!” Giang Nam sững sờ, không nghĩ tới mình lại lỡ miệng để lộ ra hết.
Gần đây anh sao thế này? Lúc ở trước mặt cô nhóc này trí thông minh của anh dường như bằng không.
Nhưng… “Cố Cơ Uyển, anh thật sự không thích em.”
“Tôi biết, anh không cần lặp đi lặp lại đâu. Có ai nói chuyện tổn thương người khác như anh không chứ?”
“Anh đã làm tổn thương em rồi sao?” Giang Nam đúng là rất xấu hổ, xấu hổ đến mức không biết nên nói gì.
Ngay cả bản thân anh cũng quên mất, vừa rồi anh có nhìn lén cô không?
Hình như là có nhưng chắc chắn không phải vì thích, anh chỉ…muốn biết cô đang nghĩ gì.
Còn nuốt chửng cô gì đấy chỉ là nói hươu nói vượn mà thôi!
Anh thực sự rất đói và muốn … một phát nuốt sạch tô mì này thôi!
Cố Cơ Uyển không hỏi tiếp chuyện liên quan đến cậu hai Giang và cậu cả Mộ nữa.
Nếu anh đã không muốn nói vậy thì cứ hỏi anh tiếp chính là làm anh khó xử.
“Anh ăn đi, thật sự rất thơm, thử một chút xem.”
Giang Nam cúi đầu, gắp một đũa mì lên ăn.
Bề ngoài sợi mì cũng chỉ như vậy, chẳng có gì đặc biệt cả.
Nhưng bây giờ anh thực sự đói bụng, tuy không đẹp mắt, nhưng phải ăn no bụng rồi hãy nói sau.
Giang Nam đang muốn đưa sợi mì vào trong miệng thì thì bỗng dừng lại.
Anh nhướng mày nhìn Cố Cơ Uyển, tỏ ra chán ghét nói: “Anh thật sự không thích em.