“Tiền về rồi.”
Một người đàn ông đầu phủ kín tất chân, mặc đồ đen cầm điện thoại di động vui sướng tuyên bố.
“Lão đại, vậy bây giờ làm thế nào?” Tiền đã vào tài khoản, trong lòng mọi người đều vui vẻ, đều không kịp chờ đợi muốn trở về hưởng thụ.
“Nhiệm vụ hoàn thành, đương nhiên phải đi về.”
Lão đại liếc nhìn cô gái cách đó không xa, bỗng nhiên nheo mắt lại.
“Mặc dù cô nhóc này trang điểm lòe loẹt sặc sỡ, nhưng vóc dáng cũng không tệ.”
Hai người còn lại liếc nhìn nhau, lại nhìn bãi cát đen sì xung quanh, ý nghĩ hèn hạ cũng bắt đầu rục rịch trong đầu.
Trăng mờ gió lớn, lại không thấy rõ bọn họ là ai, mặc dù đây không phải mục đích tối nay của bọn họ, nhưng cơ hội tốt như vậy, bỏ qua chẳng phải rất đáng tiếc sao?
“Lão đại, vậy…”
“Dù sao đêm nay cũng rời khỏi Bắc Lăng rồi, nếu đã như vậy…”
Lão đại cười khà khà, cất điện thoại di động, bỗng nhiên bước nhanh về phía Tô Tử Lạp đang ngồi dưới đất.
Tô Tử Lạp bị dọa sợ run lẩy bẩy, khó khăn lắm mới âm thầm giãy ra khỏi sợi dây trói ở tay được, lại nhìn thấy mấy người chợt đi về phía mình.
Bọn họ muốn làm gì? Vì sao thoạt nhìn bây giờ lại khủng bố như vậy?
Lão đại đi đầu tiên, thoáng chốc đã đi đến trước mặt Tô Tử Lạp, ngồi xổm xuống.
“Cô em, không biết lúc nào bạn em mới tìm đến đây, đêm dài đằng đẵng, một người cô đơn lắm phải không?”
“Nếu không, anh em tôi chơi cùng em nhé.”
Hắn ta cười ha hả, vươn tay muốn chụp lấy cơ thể Tô Tử Lạp.
“Đồ xấu xa!” Tô Tử Lạp nắm một nắm cát ném mạnh vào mặt lão đại.
“A…” Lão đại không ngờ cô đã giãy thoát được dây thừng, bị ném cát vào mắt, lập tức kêu thảm thiết.
“Lão đại!”
“Lão đại anh sao rồi!’
Hai đàn em vốn rề rà đi đằng sau vội bước nhanh đến, Tô Tử Lạp bò dậy từ mặt đất, dùng tốc độ nhanh nhất chạy lên trên đảo.
“Con nhỏ đáng chết, mau bắt cô ta lại! Ông mày muốn giết chết cô ta!”
Lão đại vẫn đang kêu rên, hai đàn em bỏ hắn ta lại, lập tức đuổi theo Tô Tử Lạp.
Tô Tử Lạp chạy gấp thở không ra hơi, lại không biết mình phải chạy về hướng nào mới đúng.
Xung quanh đây đâu đâu cũng là rừng rậm, toàn bộ đều là một màu đen thui, cô chỉ có thể cắn răng, chạy về phía đen nhất…
…
Bỗng nhiên Cố Cơ Uyển ấn vào vị trí trái tim, lồng ngực không nhịn được khẽ nhói đau.
“Xảy ra chuyện gì?” Mộ Tu Kiệt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của cô.
“Không biết, chỉ là chỗ này chợt nhói đau.” Cô khẽ thở hổn hển nói.
Cũng không biết có phải là dự cảm chẳng lành không, vì sao bỗng nhiên trái tim nhói lên như vậy chứ?
Chẳng lẽ, là Tử Lạp xảy ra chuyện sao?
Bàn tay Mộ Tu Kiệt đặt lên lồng ngực cô, vô ý thức muốn xoa cho cô.
Nhưng tay anh vừa chạm vào áo cô thì bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, chợt ngừng lại.
Cố Cơ Uyển ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy anh cúi đầu nhìn cô.
Hai ánh mắt chạm vào nhau, cô đỏ mặt, lập tức lùi về phía sau.
Mộ Tu Kiệt cũng thu tay mình lại, ngồi trên ca-nô, anh mặt không biểu cảm nói: “Chỉ sợ cô đau đến ngất đi.”
Có phải ý tứ nửa câu sau là ‘cũng không phải có ý muốn sờ soạng cô’ không?
Cố Cơ Uyển đỏ mặt, gật đầu, lúc này, cô tin tưởng cậu cả Mộ không hề có suy nghĩ không tốt.
Dù sao, thời cơ không đúng, Lâm Duệ đang ở ngay bên cạnh.
Gió biển rít gào thổi qua, Mộ Tu Kiệt ngồi đó đón gió, gió lớn thổi đến khiến mái tóc anh rối bời, nhưng lúc này cậu cả Mộ lại quyến rũ hơn nhiều so với thường ngày.
Là loại quyến rũ có thể chống lại trời đất, là loại kiêu ngạo ngang ngược không để người đời trong mắt.
Trái tim Cố Cơ Uyển đập thình thịch, một giây sau, cuống quýt thu ánh mắt lại.
Đã sớm biết người đàn ông này là chất độc, không thể dính phải, nếu dính phải rồi, vậy cũng không thể cai được nữa.
Chính là nhìn nhiều thêm mấy lần cũng không được, nhìn rồi sẽ mê mẩn.
“Cảm ơn anh.” Bỗng nhiên cô lên tiếng, gió hơi lớn, giọng nói hơi nhỏ, không biết đối phương có nghe thấy không.
Nhưng cô vẫn cúi đầu, lòng bàn tay nắm lại, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”
Cô cho rằng anh không nghe thấy, nhưng không ngờ thính lực của cậu cả Mộ tốt ngoài sức tưởng tượng của cô.
“Như vậy sau khi trở về còn có lần đào hôn thứ ba không?”
Bỗng nhiên Cố Cơ Uyển ngẩng đầu nhìn anh, câu xin lỗi khe khẽ này lại bị anh nghe thấy rồi.
Cô lắc đầu: “Lần này cũng không phải là tôi đào hôn…”
“Tôi chỉ hỏi em, còn có lần thứ ba hay không.”
Lần đầu là ngoài ý muốn, lần hai là sự cố, ngay cả anh cũng không xác định được lần thứ ba sẽ là cái gì.
Nhưng mà điều này cũng không quan trọng, quan trọng là chính cô có muốn bỏ trốn hay không?
“Chỉ cần không xảy ra việc bất trắc, tôi sẽ không chạy trốn.” Nếu đã ký hợp đồng rồi, sao phải chạy trốn chứ?
Anh cũng chỉ là vì hoàn thành tâm nguyện của lão phu nhân mà thôi, mà cơ thể lão phu nhân… ngày càng suy yếu, chỉ sợ cũng không còn nhiều thời gian nữa.
Thật ra cô ở lại sẽ khiến lão phu nhân tốt hơn một chút, âu cũng là việc nên làm.
“Tôi không trốn, thật đó.” Cố Cơ Uyển nhìn hòn đảo phía xa xa, kiên định nói: “Tôi sẽ diễn tốt nhân vật mợ cả nhà họ Mộ, nhất định sẽ không khiến anh khó xử.”
“Nếu vậy, lần này cũng không cần phải nói lời xin lỗi.”
Mộ Tu Kiệt đứng dậy đón lấy cơn gió thổi đến.
Cố Cơ Uyển muốn nhắc nhở anh, sóng gió quá lớn, ca-nô vẫn luôn dập dềnh, đứng lên rất dễ bị lắc ngã vào trong biển.
Nhưng sau khi nhìn thấy bóng dáng đội trời đạp đất của cậu cả Mộ, lời vừa đến miệng đã bị nuốt trở lại.
Anh vốn không sợ sóng gió, chỉ cần anh đứng đó, sẽ không có bất kỳ khó khăn gì có thể khiến anh ngã xuống.
Quả thật người đàn ông này mang đến cảm giác rất an toàn, khiến cho người ta rất yên tâm.
Đảo Tô Lôi ở ngay trước mắt, sắp đến rồi, bỗng nhiên Lâm Duệ đứng dậy nói: “Cậu cả, bên kia có một chiếc ca-nô.”
“Để anh em lên bờ từ bên kia, chúng ta vòng qua bên khác đi lên.” Mộ Tu Kiệt ra lệnh.
“Vâng.” Lâm Duệ lập tức chỉ huy mấy anh em bẻ lái, đồng thời lấy điện thoại ra, truyền đạt lại ý của cậu cả cho những người khác.
Bọn họ thả chậm tốc độ ca-nô, vòng qua vách núi phía trước, ngừng ở một bên khác.
“Cô ở lại nơi này, anh ta sẽ bảo vệ cô.” Mộ Tu Kiệt nhảy xuống ca-nô, quay đầu nhìn Cố Cơ Uyển.
Cố Cơ Uyển lắc đầu: “Không, tôi cũng phải đi lên, tôi có thể tự bảo vệ chính mình!”
Anh chỉ suy nghĩ chốc lát, lập tức duỗi tay về phía cô.
Cố Cơ Uyển không hề do dự đặt tay trong lòng bàn tay anh, lòng bàn tay ấm nóng của hai người chạm vào nhau, không nhịn được cảm thấy rung động.
Nhưng Cố Cơ Uyển không dám phân tâm, mượn sức của Mộ Tu Kiệt, nhảy xuống ca-nô, vững vàng rơi xuống mỏm đá.
Bốn người cùng nhau lần mò trèo lên trên vách đá, Mộ Tu Kiệt không ngờ, cô nhóc Cố Cơ Uyển này trèo lên vách đá lại không hề chậm chạp chút nào.
Mặc dù nhìn không có chút sức lực gì, nhưng động tác vẫn coi như nhanh nhẹn.
Anh vốn muốn đưa tay kéo cô, nhưng cô nhóc này rất lì lợm, tự mình bò lên rồi.
Chỉ là không ngờ, bốn người vừa bò lên trên đã thấy một bóng dáng nhỏ bé cách đó không xa nhảy từ trên vách đá xuống.
“Tử Lạp!”
Cố Cơ Uyển bị dọa sợ mất hồn mất vía, đuổi như điên đến: “Tử Lạp!”
Hai người đàn ông áo đen thấy có người đến, lập tức sợ hãi chạy thục mạng xuống dưới.
Mộ Tu Kiệt còn không thấy rõ người nhảy xuống là ai, cô gái bên cạnh đã vội vàng chạy đến.
Thậm chí cô không cả suy nghĩ, lao thẳng xuống vách đá…