Sợ mình xinh đẹp quá, khiến cho xã hội hỗn loạn…
Cách nói này quả thật khiến người ta dở khóc dở cười.
Nhưng rõ ràng bây giờ cách nói của Đàm Kiệt là hợp lý nhất.
Vốn dĩ tàn nhang trên mặt Cố Cơ Uyển là vẽ lên, dùng để bôi xấu bản thân.
Cố Cơ Uyển lau khô mái tóc dài của mình, quay đầu nhìn Hạ Lăng Chi: “Không phải muốn đi ký hợp đồng sao? Chuẩn bị con dấu của Studio, lập tức xuất phát.”
“Nhưng mà, Uyển Uyển, mặt của cậu…” Tô Tử Lạp đi đến.
Khẽ liếc nhìn trái khẽ trộm nhìn phải, bên trên không có kem nền, không có che khuyết điểm, không có gì cả, thật sự chính là khuôn mặt vốn có của cô.
Cuối cùng, Tô Tử Lạp nổi điên rồi!
“Tại sao cậu phải cố ý bôi xấu bản thân? Có biết khi mọi người nói cậu xấu xí, trong lòng bọn tớ khó chịu thế nào không!”
Quả thật! Mỗi lần nghe thấy có người nói Cố Cơ Uyển xấu xí, cô đều rất muốn mắng lại.
Nhưng, khuôn mặt của Uyển Uyển thật sự không được xinh đẹp lắm, tiếp tục mắng chửi, cũng không biết có phải là một loại tổn thương đối với Uyển Uyển không.
Cho nên mỗi lần như vậy Tô Tử Lạp chỉ có thể kiềm chế nuốt giận vào bụng!
Nhưng bây giờ không giống như vậy nữa, khuôn mặt bây giờ của Uyển Uyển, trong Ninh Đại, chắc chắn không thể tìm được cô gái nào xinh đẹp hơn cô.
Đừng nói Ninh Đại, dù là Giang Đại cũng như vậy.
Hoa khôi xinh đẹp nhất Bắc Lăng như Cố Vị Y, đứng trước mặt Uyển Uyển, xách giày cũng không xứng!
Uyển Uyển nhà bọn họ, cuối cùng có thể ngẩng cao đầu rồi!
“Cậu không nghe thấy Đàm Kiệt nói sao? Tớ là sợ mình đẹp quá.” Cố Cơ Uyển thản nhiên nói.
“Cậu ra ngoài nói như vậy sẽ bị đánh chết!” Thật là, kiêu ngạo quá cũng không phải chuyện tốt.
“Nhưng mà, xinh đẹp thế này thì đúng là có thể nói như vậy, dù mọi người cảm thấy không cam lòng cũng không thể phủ nhận, ha ha ha…”
Hạ Lăng Chi vui chết được, vốn dĩ đi ký hợp đồng với Giang Thị, trong lòng vẫn cảm thấy chưa đủ tự tin.
Nhưng bây giờ, mang theo một cô gái cực kỳ xinh đẹp thế này, chắc chắn phần thắng nhiều hơn không ít.
“Tớ sắp xếp đồ đạc xong cả rồi, bây giờ có thể đi luôn, tớ hẹn bọn họ mười giờ…”
Mười giờ, bây giờ là chín giờ mười lăm phút, lái xe đến cũng vừa đúng lúc.
Cố Cơ Uyển sấy khô tóc mình, tùy tiện vén ra phía sau, cầm túi laptop rồi lập tức rời đi.
“Tớ lái xe đưa các cậu đi.” Mộ Hạo Phong cầm chìa khóa đi ở phía trước.
Vừa ra cửa, đúng lúc gặp Lưu Thượng và Tần Chi Châu nghe được tin tức tốt chạy đến.
“Uyển Uyển, cô với Hạ Lăng Chi đi ký hợp đồng sao? Chúng tôi có thể đi cùng không? Đứng ở bên ngoài nhìn cũng được.”
Giang Thị đó! Tập đoàn đứng thứ hai Bắc Lăng, mặc dù thế lực không bằng Mộ Thị, nhưng chênh lệch cũng không nhiều.
Nhất là lần này bọn họ còn đi đến trụ sở chính của Giang Thị, quy mô này, phong thái này, quả thật không dám nghĩ đến.
Không cần vào xem, chỉ cần đứng ở bên ngoài nhìn thấy bọn họ sắp hợp tác với tập đoàn thôi cũng đã khiến cho người ta vui như mở cờ rồi.
“Chúng tôi chỉ ngồi trên xe, chờ đợi…”
Lưu Thượng nói, đến khi nhìn thấy cô gái sau lưng Hạ Lăng Chi, đột nhiên ngưng bặt.
Nàng… nàng tiên này là ai? Từ lúc nào Studio của bọn họ lại mời về được một cô gái xinh đẹp như vậy?
Lưu Thượng vô cùng ngạc nhiên: “Là… là… đồng… đồng nghiệp mới đến sao?”
Cố Cơ Uyển đi đến, giơ tay vỗ lên trên đầu anh ta một cái.
“Sao, sao lại đánh tôi?” Mặc dù hơi đau, nhưng trên mặt Lưu Thượng lại tỏ ra hạnh phúc say mê.
Cô gái xinh đẹp như vậy, động tác khi đánh người cũng hoàn mỹ như vậy, quả thật khiến người ta mê mẩn.
Vì vậy cho dù bị đánh, Lưu Thượng cũng cảm thấy… hi hi hi, thật mẹ nó hạnh phúc quá hi hi hi hi!
“Uyển Uyển?” Nhìn thấy động tác đánh Lưu Thượng của cô gái, Tần Chi Châu nheo mắt lại, một giây sau, lập tức trợn tròn hai mắt.
Vậy mà… lại là Cố Cơ Uyển!
Người xấu xí của Ninh Đại biến thành cô gái cực kỳ xinh đẹp!
Anh ta bình tĩnh lại, mặc dù trước đây không cảm thấy Cố Cơ Uyển quá mức xấu xí, nhưng, dù sao cũng không thể đứng cạnh hai chữ ‘xinh đẹp’.
Nhưng bây giờ… đột nhiên trở nên xinh đẹp như vậy, quả thật khiến cho người ta chấn động.
“Cái gì? Uyển Uyển?” Lưu Thượng như gặp quỷ, cuống quít lùi lại mấy bước.
Sao có thể là Cố Cơ Uyển? Mặt của Cố Cơ Uyển… chỉ là nhìn lại kỹ càng, hai hàng lông mày này, lại hình như rất giống với Uyển Uyển.
Chỉ là, làn da trắng như vậy, mịn màng không tì vết như vậy…
Cố Cơ Uyển mặc kệ anh ta, nhìn Tần Chi Châu: “Anh đi với tôi, chắc là bọn họ thích nhìn thấy anh.”
Tần Chi Châu gật đầu, cuộc thi manga của trường học khiến anh ta trở nên nổi tiếng.
Đi cùng cũng không nhất định có thể giúp được việc gì, nhưng chỉ cần giúp được một chút, vậy cũng nên đi cùng.
“Uyển Uyển, tớ cũng đi.”
“Tớ cũng đi nhìn xem.”
“Cả tớ nữa!’
Thế là, Mộ Hạo Phong vẫn lái chiếc xe bảy chỗ ngồi second-hand của anh ta, rất có khí thế chạy về phía Giang Thị.
Giang Thị, trước khi đến bọn họ đã tưởng tượng nó to lớn biết chừng nào, nhưng sau khi đến mới phát hiện, tất cả tưởng tượng khi đứng trước mặt hiện thực, quả thật không đáng nhắc đến!
Trước mắt hiện ra một khu văn phòng xa hoa, vừa nhìn đã biết đây là tòa nhà văn phòng vô cùng sang trọng nối tiếp nhau, từ xa xa nhìn lại, vậy mà vẫn không nhìn thấy giới hạn.
Tại trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng, chỉ một khu vực như thế này, quả thật không cách nào tưởng tượng ra được giá trị của nó.
Hơn nữa, nhiều tòa nhà như vậy, diện tích còn đáng sợ hơn cả khu nhà ở sang trọng…
Đứng thứ hai Bắc Lăng cũng không phải không có nguyên nhân, chỉ nhìn phong cách này, quả thật không phải xí nghiệp bình thường có thể so sánh.
Giang Thị đã lợi hại như vậy, Mộ Thị sẽ to lớn thế nào, không dám nghĩ.
Sau khi vào cửa phải đăng ký, lại còn cần số đăng ký, bảo vệ thật sự giống như thị vệ trong hoàng cung, kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt.
Thảo nào buổi sáng sau khi người của đối phương gọi điện cho Hạ Lăng Chi xong còn gửi thêm một tin nhắn cho cô ta.
Bây giờ Hạ Lăng Chi mới biết, thì ra đó chính là mã đăng ký vào cửa.
Người ta quét mã rồi lập tức cho phép đi qua.
Năng suất rất cao, quy củ rất rõ ràng!
“Nếu như xe sang trọng lái đến, có phải cũng cần đăng ký không?” Hạ Lăng Chi cười hì hì nói.
“Cậu có thể thử xem.” Cố Cơ Uyển vẫn đang xem bản mềm hợp đồng mà Giang Thị gửi đến, không rảnh rỗi tiếp chuyện với cô ta.
Cô đã xem qua một lượt nội dung trong hợp đồng, bây giờ đang xem lại lần thứ hai.
Đại khái có ý là, Giang Thị đầu tư chín trăm tỷ, làm app anime, nhóm của bọn họ là tầng lớp quản lý.
Studio Cửu Nguyệt chiếm mười phần trăm cổ phần…
“Mười phần trăm!” Tô Tử Lạp nghe xong, đáy mắt lập tức lóe lên vô số tiền tài lấp lánh.
Tính sơ qua, quả thật muốn hét lên!
“Mười phần trăm, tương đương với việc Studio của chúng ta vừa mới tiến vào đã có được tài sản chín mươi tỷ!”
Chín mươi tỷ! Ông trời ơi! Điều này hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu của tất cả mọi người.
Giang Thị mở nhà từ thiện sao? Như này cũng phung phí quá rồi?
“Có điều kiện.” Cố Cơ Uyển tiếp tục lật hợp đồng trong điện thoại di động.
Một lúc lâu sau cô mới nói: “Trong hợp đồng quy định, trong vòng một năm, nhất định phải khống chế thiệt hại trong khoảng ba mươi phần trăm, nhất định phải sử dụng tất cả tiền bạc.”
Sử dụng tất cả tiền bạc, nói cách khác, chín trăm tỉ này…
Ông trời ơi, ngoài vốn lưu động thì phải tiêu hết toàn bộ!
Con số khổng lồ như vậy, nói thật, đúng là khiến cho người ta sợ hãi.
Bình thường bọn họ nào đã từng đầu tư như vậy, coi như Cố Cơ Uyển đầu tư vào một Studio, đó cũng là chuyện của một hai tỷ mà thôi.
Chín trăm tỷ, không dám nghĩ, không thể nghĩ, tưởng tượng thôi đã thấy sợ rồi!
“Nếu, nếu như không làm được thì sao?” Tô Tử Lạp nhỏ giọng hỏi.
Ngoài Mộ Hạo Phong đang lái xe, ánh mắt những người còn lại đều lập tức chuyển sang nhìn Cố Cơ Uyển.
Cố Cơ Uyển cụp mắt, vẫn nhìn vào màn hình điện thoại di động.
Một lúc lâu sau mới nói: “Không chỉ thu hồi cổ phần, mà trong vòng ba năm sau đó, tất cả thời ngoài giờ học đều phải làm việc miễn phí cho bọn họ.”