“Đàm Kiệt, chúng ta cần có tài khoản Facebook chính của riêng chúng ta, chuyện này không cần tiền đâu, cậu cứ nghĩ cách nhanh chóng giải quyết đi.”
Cố Cơ Uyển cầm tờ giấy trắng, đang sắp xếp mấy trăm triệu ít đến đáng thương của mình trên bàn hội nghị.
“Còn nữa, bây giờ cậu nghĩ cách đi mua một dàn máy tính và bảng vẽ đi, tạm thời cần hai mươi máy, đưa cho cậu một trăm năm mươi triệu.”
“Hai mươi máy tính chất lượng cao và bảng vẽ?”
Định dạng bản thảo và tài liệu của truyện tranh rất lớn, so sánh ra thì yêu cầu bộ nhớ của máy tính cũng cực kỳ cao.
Ngoài ra muốn vẽ ra được những bản vẽ có chất lượng cao, thì yêu cầu đối với bảng vẽ cũng không hề thấp.
Với mức giá trung bình bảy triệu năm trăm ngàn đồng cho một chiếc máy tính cấu hình cao cộng với một cái bảng vẽ, sao cô không đi cướp cho rồi?
“Công nghệ máy tính của cậu cao như vậy, nắm nắm kéo kéo, cho dù là là máy tính cũ ở trong tay thì cũng có thể để hóa cái mục nát thành sự thần kỳ.”
Cố Cơ Uyển vỗ vào vai của Đàm Kiệt, cười nói: “Tớ tin tưởng chắc chắn là cậu có thể mang về một đống những thứ cao cấp từ thị trường second hand cho tớ.”
Thiếu chút nữa là Đàm Kiệt muốn khóc luôn rồi, bảng vẽ chất lượng cao không thể sử dụng hàng second hand được, đồ mới thì có giá hơn ba triệu.
Nói cách khác là chỉ có thể làm bài học trên máy vi tính.
Nhưng mà một cái máy cao cấp hơn ba triệu.
Anh ta thật sự rất muốn ngồi xổm trong một góc mà vẽ vòng tròn.
Cố Cơ Uyển quyết định không tiếp tục kéo dài chủ đề này với anh ta nữa, cô nhìn Mộ Hạo Phong.
“Phòng làm việc này vốn đã được trang trí rồi, nhưng mà có rất nhiều nơi có lẽ là không thích hợp cho chúng ta sử dụng, phải sửa chữa lại một phen.”
Mộ Hạo Phong gật gật đầu, chờ cô nói tiếp.
Cố Cơ Uyển nói: “Vậy thì, chi phí sửa chữa… một trăm năm mươi triệu có đủ không?”
Mộ Hạo Phong vẫn còn đang suy nghĩ xem chỗ của anh ta còn có bao nhiêu tiền.
Cuối cùng, anh ta gật gật đầu: “Đủ.”
“Uyển Uyển, phí sửa chữa một trăm năm mươi triệu, một căn phòng hơn 300 mét vuông, cậu là đang nói đùa đó hả?” Tô Tử Lạp lập tức bất bình thay cho Mộ Hạo Phong.
“Chỗ này vốn là một phòng làm việc, người ta đã sửa chữa xong rồi, có rất nhiều thứ chúng ta có thể sử dụng trực tiếp.”
Thật sự là kinh phí có hạn, nếu không thì chuyện tiếp theo phải làm thế nào đây?
“Còn nữa, cái đó, cần phải có bàn làm việc phù hợp với nhu cầu, tính cả phòng làm việc của chúng ta, có lẽ là hơn hai mươi bộ.”
“Cùng với máy điều hòa, máy đun nước, loại sử dụng hàng ngày ấy.”
Cố Cơ Uyển đếm đếm ngón tay và lặng lẽ nhìn Hạo Phong: “Cái đó, bảy mươi lắm triệu…”
“Được.” Hạo Phong không cần suy nghĩ liền gật gật đầu.
Cố Cơ Uyển thở dài một hơi, Hạo Phong nói được thì chắc chắn là được.
Cô nhìn về phía Tô Tử Lạp: “Tử Lạp, cậu lên diễn đàn tìm họa sĩ trước đi, đưa ra một cái giá để bảo đảm là bọn họ sẽ vẽ.”
“Cho tớ sáu trăm triệu, tớ đảm bảo là trong vòng hai tháng có thể có hai mươi bộ truyện tranh được bán ở trên mạng.”
“Đương nhiên là trong số hai mươi đoàn đội này phải có một số người làm việc cho chúng ta, nếu không tớ e là nó sẽ mất kiểm soát.”
Thiếu chút nữa là Tô Tử Lạp muốn ngất đi rồi, sáu trắm triệu hai mươi bộ, bình quân một bộ cũng chỉ có ba mươi triệu.
Bọn trẻ vẽ tranh cũng đã đủ khổ cực rồi, bây giờ ngay cả giá cả cũng không công bằng nữa.
Tuy cô là người xuất quỷ, nhưng mà Cố Cơ Uyển lại keo kiệt như vậy, cô ấy cũng cảm thấy tức giận thay cho họa sĩ.
“Tớ cũng không có nói là phải vẽ xong, cậu chỉ cần đảm bảo khi bọn họ có thể đăng lên mạng, ít nhất là có năm chương, còn có thể phải có năm chương dự trù là được rồi.”
“Tình hình thị trường hiện tại không có giá cả đặc biệt chuyên nghiệp, tự cậu nhìn mà xử lý đi, tớ chỉ cần bọn họ đăng liên tục trong một tháng thì tớ sẽ có thể nghĩ ra cách kiếm thêm vốn, hoặc là nhận sự tài trợ.”
“Nếu như đến lúc đó tài chính không thể rót vào được nữa thì sao bây giờ?”
Muốn người ta vẽ tranh, khi bức tranh bắt đầu thì nó đương nhiên sẽ được tiếp tục.
Không có đủ tài chính, đến lúc đó ngay cả tiền lương cũng không thể phát nổi, một khi bị nhiều người khiếu nại, phòng làm việc của bọn họ còn chưa bắt đầu mà tiếng tăm đã xấu rồi, còn có thể kinh doanh được hay không?
“Điểm đó cứ để cho tớ nghĩ cách.”
Dù sao thì chính là vấn đề về tiền, cô sẽ ý thức được từ giờ trở đi phải bớt ăn bớt mặc lại.
Đương nhiên bớt ăn bớt mặc là không đủ rồi, phải nghĩ cách kiếm thêm tiền mới được.
“Thôi được rồi, để tớ thử xem, nhưng mà giá cả lại thấp như vậy, không biết là có họa sĩ nào đồng ý nhận hay không.”
“Tô Tử Lạp, nếu như bây giờ cậu không có chuyện gì khác có thể làm, vậy cậu viết chủ bút cho tớ một triệu năm trăm nghìn một chương đi, một tuần hơn hai chương, cậu có nhận hay không?”
Cố Cơ Uyển nhìn cô ấy chằm chằm, khí thế kia vậy mà lại khiến cho Tô Tử Lạp trố mắt trong chớp mắt.
Sau khi kinh ngạc xong, cô ấy bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
Một tuần hai chương, một chương một triệu năm trăm nghìn, một thì được ba triệu, một tháng có ít nhất mười hai triệu rồi.
Nếu như chịu khó một chút, một tháng được mười chương, vậy thì một tháng cũng có được mười lăm triệu chữ.
Tiền ăn mỗi ngày của cô ấy bây giờ cũng chỉ có mấy chục nghìn, mỗi tháng được mười lăm triệu, xem ra cũng không tệ.
Càng nghĩ càng cảm thấy, mặc dù là một chương một triệu năm trăm nghìn đồng là không cao, nhưng mà có thể duy trì được cuộc sống.
“Tớ cảm thấy là sẽ có rất nhiều người đồng ý vẽ.”
Chỉ cần tưởng tượng thì đã bắt đầu có lòng tin!
Quả thật là cuộc sống của họa sĩ trong nước rất khổ cực, nhưng mà tất cả mọi người đều yêu thích người vẽ tranh.
Nếu như có thể tiếp tục sống, tiền thù lao thấp một chút, chỉ cần có hi vọng thì vẫn sẽ có rất nhiều người đồng ý.
Dù sao cũng chính là nghề nghiệp mà bản thân mình thích.
“Nói với bọn họ rằng sau khi tác phẩm được đăng lên mạng, sẽ còn căn cứ vào bảng xếp hạng mà có tiền thưởng tương ứng.”
Đây chính là hy vọng!
“Chúng ta còn sẽ mở rộng quảng cáo cho bọn họ, đồng thời hợp tác với nhiều bên, và mức độ tiếp xúc sẽ tăng lên trong tương lai, các tác phẩm xuất sắc cũng có thể được chuyển thể thành phim hoạt hình, phim điện ảnh và phim truyền hình…”
Lời nói của Cố Cơ Uyển khiến cho Tô Tử Lạp càng nghe càng cảm thấy hưng phấn, cảm giác cuộc đời này đã sắp đến tột đỉnh rồi! Tốt quá đi thôi!
Cố Cơ Uyển lại tính toán số tiền còn lại của mình.
Ở chỗ của cậu cả Mộ, một sáng tạo sẽ lấy được ba tỷ, hiện tại còn thừa lại một tỷ tám.
Chi phí thuê phòng làm việc là hai trăm hai mươi lăm triệu, sửa chữa một trăm năm mươi triệu, sử dụng cho nội thất của phòng làm việc hết bảy mươi lăm triệu, thiết bị bản vẽ và máy tính hết một trăm năm mươi triệu, họa sĩ hết sáu mươi triệu.
Ở phía trên cũng đã tiêu hết một tỷ hai trăm ngàn rồi.
Còn lại được sáu trăm triệu, sẽ phải đối mặt với tiền thuê nhà tháng sau, tiền điện nước, lương nhân viên, phí cho họa sĩ tiếp tục vẽ tranh…
Cô đã bớt ăn bớt mặc rồi, nhưng mà tiền này thật sự cũng không đủ xài.
Ngay cả khoản tiết kiệm ba trăm triệu của Hạo Phong trong mấy năm qua, cũng chỉ còn lại có chín trăm triệu.
Truyện tranh chính là một ngành nghề có kết quả cực kỳ chậm, mấy tháng đầu tiên thì rất tốn kém chi phí.
Chín trăm triệu thật sự không dễ dàng gì để nuôi một đoàn đội ít nhất có hai mươi người…
Sau khi nhóm người bọn họ dọn dẹp phòng làm việc lại một lần, ngoại trừ Hạo Phong có vóc dáng mạnh mẽ trời sinh thì những người khác đều đã mệt mỏi đến nổi ngay cả bước chân cũng không bước nổi.
Bảy giờ tối, bốn người bọn họ ngồi trong một quán ăn ở con hẻm nhỏ đằng sau tòa cao ốc.
“Trừ phi là chúng ta có thể ký hợp đồng với web, trước tiên kiếm một vài bộ để đảm bảo, nếu không thì sau đó sợ là sẽ không có nhiều tiền như vậy đâu.”
Tô Tử Lạp và Đàm Kiệt đều là hai người sử dụng sạch tiền từ đầu tháng, tiền nghỉ hè mà trước đó làm việc kiếm được cũng đã bị tiêu hết rồi.
Nhưng mà ký hợp đồng với web cũng không phải là tùy tiện thì có thể ký được, trên trang web có biên tập xét duyệt.
“Cậu chỉ cần đảm bảo trong hai mươi bộ đó thì có năm bộ được ký, tài chính thì có thể sẽ bị trì hoãn một chút.”
Cố Cơ Uyển uống trà, ngay cả đầu ngón tay cũng đang run nhè nhẹ, quả thuật rất mệt mỏi.
“Những cái khác thật sự không ký được thì chọn mấy bộ có khả năng tiếp tục đăng ký nhiều kì, những cái khác ngay lập tức đổi nội dung vẽ thêm một lần nữa.”
Loại trừ trường hợp biên tập web không xem, còn lại không phải ký, chỉ sợ là cũng không có nhiều việc phải làm.
“Được rồi…”
Lúc này điện thoại của Cố Cơ Uyển lập tức vang lên, cô tiện tay nhận: “A lô.”
Ở đầu dây bên kia điện thoại, một giọng nói trầm ấm vang lên: “Ở đâu? Về nhà ngay.”