Mộ Tu Kiệt ra khỏi phòng bệnh, cả người không hề mang theo hơi thở của người sống.
Cảm thấy anh khác lạ nhưng lại không nói ra được khác ở chỗ nào.
Dương Quân tới đón thấp giọng nói: “Cậu cả.”
Anh không nói chuyện, thậm chí không thèm nhìn ai một lần nào.
Không khí lạnh lẽo bao quanh người anh, đi theo anh biến mất ở giữa thang máy.
Giang Nam sửng sốt một lúc lâu, sau đó mới nhớ tới Cố Cơ Uyển còn ở trong phòng nên lập tức đi tới.
Lúc anh ta vào cửa thấy người ngã trên mặt đất thì sợ tới mức sầm mặt lại, bước nhanh tới đỡ cô lên.
“Sao lại thế này?” Dáng vẻ cô thoi thóp, dấu tay hằn đỏ lên cổ, rõ ràng bị người ta bóp nên mới hiện lên!
“Anh ấy ra tay với cô sao?”
Anh cả chưa bao giờ ra tay với phụ nữ, huống chi còn là người mình thích, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Không… sao.” Cố Cơ Uyển nắm chặt quần áo của anh ta, giọng nghẹn ngào: “Đừng… Gọi bác sĩ, tôi không… sao.”
Cô đã ổn hơn, tuy rằng lúc hít thở thì cổ họng vô cùng đau đớn, nhưng không có nguy hiểm gì.
Sắc mặt Giang Nam khó coi, bế cô từ dưới đất lên rồi nhẹ nhàng đặt trên ghế.
Giang Nam rót một ly nước ấm cho cô uống xong, anh ta nhìn sắc mặt cô đỡ hơn một chút mới hỏi: “Anh ấy đã làm gì với cô?”
Rõ ràng có người bóp cổ cô, sức lực rất lớn nên đến bây giờ dấu tay vẫn còn đỏ.
Vừa rồi trong phòng cũng chỉ có hai người, dấu tay này nhất định do Mộ Tu Kiệt làm.
Nhưng vì sao anh…
Cố Cơ Uyển cắn môi, sắc mặt không còn giọt máu lập tức trở nên trắng bệch.
Cô không nói lời nào, cả người giống như bị rút sạch sức lực vậy.
Giang Nam thấy cô như vậy thì càng khó hiểu, cũng không nỡ hỏi tiếp.
“Nếu không muốn nói…”
Cố Cơ Uyển hơi lóe lên, rốt cuộc cô cũng ngẩng đầu nhìn anh ta, khó khăn mở miệng thở dốc.
“Tôi nói với anh ấy… tôi để Bác sĩ phá…phá… Thai rồi.”
…
Cuộc sống trôi qua một cách yên bình, có lẽ khoảng một tháng không có bắt cóc, tập kích, nói xấu hay là dây dưa.
Tháng này thật sự rất yên tĩnh.
Ngoại trừ đi học thì đến Giang Thị, một tháng này cô không chỉ có điều dưỡng sức khỏe mà công việc cũng thuận lợi.
Tô Tử Lạp và Hạ Lăng Chi chuẩn bị cho chương trình tìm kiếm tài năng, cuối cùng Cố Cơ Uyển tăng vốn đầu tư.
Bây giờ chương trình tìm kiếm tài năng và Cosplay hoạt hình có liên quan với nhau, lại trở thành một chương trình gameshow.
Sau khi chương trình tìm kiếm tài năng hằng tuần phát sóng tập đầu tiên thì hiệu quả vượt qua mong đợi, rating đứng trong top ba các chương trình giải trí!
Đây chính là tin vui bất ngờ!
“Cậu có chắc không mua rating chứ?” Lúc ăn cơm Tô Tử Lạp nhìn bảng báo cáo cười đến hai mắt híp lại.
“Cậu nói bậy gì đó? Sự cạnh tranh trong ngành nghề dẫn đến chuyện giở trò bịp bợm, Cửu Nguyệt của chúng ta là công ty lớn, sẽ không làm chuyện như vậy!”
Hạ Lăng Chi trợn mắt nhìn cô: “Cậu đừng nói chuyện lung tung, coi chừng tai vách mạch rừng, đến lúc đó lại xuất hiện tin đồn vô căn cứ.”
Lỡ có người vô tình đến câu lạc bộ Cửu Nguyệt nghe nói bọn họ mua rating gì đó thì chính là tai bay vạ gió.
Phải biết là hiện tại có rất nhiều chuyện được đưa lên mạng vô cùng dễ dàng.
Nếu bị bôi đen thì đối với một công ty thì nhất là danh tiếng của công ty truyền thông bọn họ sẽ ảnh hưởng rất lớn.
Dù sao chỉ vừa bước đi.
“Tớ cũng chỉ nói đùa một chút thôi, đến mức có người nghe lén hay sao?”
Nhưng quả nhiên Tô Tử Lạp không dám nói bậy mấy chuyện mua rating.
“Xem tivi xem tivi!” Tô Tử Lạp cười trừ, mở tivi trong phòng bao ra.
Mấy người Mộ Hạo Phong vẫn chưa tới, Hạ Lăng Chi lại ăn một chút, ba người vừa ăn vừa chờ trong phòng bao.
Lâu rồi không xem tivi cũng không biết xem cái gì nên Tô Tử Lạp tùy tiện mở mấy kênh, sau đó bỏ điều khiển từ xa xuống.
Mấy người vừa cắn hạt dưa vừa nói chuyện phiếm.
Tivi bỗng nhiên truyền đến mấy chữ quen thuộc —— Đảo Thiên Đường.
Cố Cơ Uyển sửng sốt đột nhiên ngẩng đầu nhìn màn hình tivi, trong tay hạt dưa ở bất tri bất giác trung, rơi trên trên bàn.
“Hôm trước cảnh sát đã bắt giữ một số nhân viên quan trọng phía sau tập đoàn giải trí ngầm Đảo Thiên Đường lớn nhất Bắc Lăng, cảnh sát đang triển khai bắt giữ với quy mô lớn…”
Tô Tử Lạp và Hạ Lăng Chi cũng nhìn thấy tin tức này, Hạ Lăng Chi lập tức vui vẻ: “Ôi! Rốt cuộc mấy khối u ác tính này cũng bị nhổ tận gốc!”
“Rất lợi hại sao?” Tô Tử Lạp không biết nhiều về tổ chức thần bí Đảo Thiên Đường này.
Hạ Lăng Chi là nguồn tin tức, có gì mà không biết chứ?
Cô khẽ nói: “Rất lợi hại! Gần như độc quyền toàn bộ ngành giải trí ngầm Bắc Lăng.”
“Vì sao lại có ngành giải trí ngầm?” Tô Tử Lạp không hiểu chuyện này.
Muốn giải trí gì đó thì Bắc Lăng có nhiều công ty giải trí khắp nơi như vậy, mỗi chỗ đều nhiều hạng mục giải trí còn chưa đủ cho mọi người chơi sao?
“Cậu thì biết gì, Đảo Thiên Đường có rất nhiều hạng mục giải trí mà cậu chưa thấy qua.”
Mặc dù Hạ Lăng Chi cũng không có nhiều kiến thức nhưng có thể tưởng tượng được.
“Cậu đúng là cô nhóc nhà quê nên không biết được suy nghĩ của mấy cậu chủ nhà giàu, người ta không quan tâm đến tiền mà chỉ muốn kích thích.”
“Ngay cả cảnh sát cũng bắt tay hành động, lợi hại như thế à?” Tô Tử Lạp lập tức tò mò về Đảo Thiên Đường này.
“Thật sự rất lợi hại, nghe nói tổ chức có thế lực của mình.”
“Vậy lần này…”
“Hình như có thế lực gì đó đang giúp đỡ…”
Mấy người bình thường như bọn họ sẽ không biết rõ tình hình của nhân vật lớn được.
Nhưng nếu hôm nay tin tức có thể lan truyền thì có nghĩa là sự việc tạm thời kết thúc, nói cách khác đã gần kết thúc.
Sau đó hai người nói gì đó nhưng Cố Cơ Uyển không nghe thấy gì.
Cô không nhịn được lấy điện thoại mở Fb.
Cô vốn còn do dự có tìm kiếm hay không, nhưng cô còn chưa tìm kiếm thì những từ khóa tìm kiếm nhiều nhất đập vào mắt cô.
Cậu cả Mộ, người đàn ông giống như sói…
Người đàn ông giống như sói, cô nhớ tới mấy lời anh nói trước khi rời đi hôm đó, còn có dáng vẻ muốn hủy diệt mọi thứ.
Sau Đảo Thiên Đường thì sẽ đến lượt các người.
Đến lượt các người…
Không biết vì sao cơ thể đột nhiên toát ra sự lạnh lẽo.
Những tấm ảnh đó không chụp chính diện, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được người đó là anh.
Mặt bên lạnh lùng, dáng người kiêu ngạo được mọi người suy đoán thân phận thần bí, người đàn ông giống như sói trong truyền thuyết.
Cô nhắm mắt, tắt Fb đi, cô ra khỏi phòng bao rồi bấm một dãy số.
“Ở đâu?” Điện thoại vừa được kết nối thì giọng nói trầm thấp truyền tới: “Tôi đến đón cô.”
“Tôi muốn ăn cơm với bọn họ nên tạm thời không về nhà.” Cô cười nhạt, tên nhóc này, mỗi lần gọi điện thoại cho anh ta thì lập tức nói tới đón cô, cũng sẽ không hỏi có chuyện gì.
Giang Nam bỏ con chuột ra hỏi: “Vậy có chuyện gì?”
Ý cười trên khóe môi Cố Cơ Uyển tan đi, thấp giọng hỏi: “Tình hình hiện tại của Đảo Thiên Đường là thế nào?”