Giang Nam trước khi ngồi xuống đọc báo, đã cho Cố Cơ Uyển một chiếc thẻ.
“Quẹt 3 tỷ, quẹt không hết sẽ trừ tiền thưởng năm của hai cô nhóc đó.” Cậu hai Giang nói như vậy.
Cố Cơ Uyển trợn mắt, 3 tỷ, hơn một tiếng?
Lát nữa anh ta muốn cùng bạn của anh ta ăn trưa, cũng tức là nói, thời gian cho các cô mua sắm chỉ còn hơn một tiếng.
Hơn một tiếng quẹt hết 3 tỷ, tạo nghiệt mà!
“Chê ít? Vậy thì 9 tỷ, quẹt không hết trừ thưởng.” Cậu hai Giang không mặn không nhạt nói.
Cố Cơ Uyển suýt chút nữa thổ huyết, còn muốn phản bác cái gì đó, Hạ Lăng Chi liền kéo cô đi.
“Đừng, đừng nói thêm nữa!” Còn nói tiếp, lát nữa biến thành 15 tỷ thì làm sao tiêu hết?
Nếu như tiêu không hết, tiền thưởng cuối năm của năm nay, thật sự sẽ bị trừ hết.
Cậu hai Giang mặc dù nhìn trông ôn hòa, nhưng, người ta nói thế nào cũng là một boss lớn.
Boss lớn nói chuyện, trước nay đều nói một không nói hai.
Anh ta chiều Uyển Uyển, nhưng không đại biểu anh ta cũng sẽ chiều cô ta và Tử Lạp.
Bây giờ, trừ thưởng chỉ là cô và Tô Tử Lạp!
“Đúng, dù sao trừ tiền thưởng của các cậu, cậu tự mình xử lý đi.” Cố Cơ Uyển nhét chiếc thẻ vào trong tay Hạ Lăng Chi.
Hạ Lăng Chi gần như muốn khóc rồi, cô ta cả đời này cũng chưa có tiêu nhiều tiền như vậy.
Hơn một tiếng, 9 tỷ, ôi mẹ ơi! Đang nằm mơ sao?
“Tử Lạp đâu? Mau kêu Tử Lạp đi mua.”
Để Tô Tử Lạp nghe thấy, nhất định sẽ bị dọa đến phát điên.
Có điều, cô nàng đó đi đâu rồi?
“Vừa rồi không phải đi cùng chúng ta hay sao?” Cố Cơ Uyển quay đầu, cũng không nhìn thấy bóng dáng của Tô Tử Lạp.
“Đi nhà vệ sinh rồi sao?”
“Tớ đi xem thử.” Thời gian không còn nhiều rồi, Hạ Lăng Chi phải mau chóng kéo chiến hữu trở về.
“Uyển Uyển, cậu ở đây đợi tớ, tớ đi tìm cậu ấy về.”
Hạ Lăng Chi vừa chạy về phía nhà vệ sinh, vừa dặn: “Đúng rồi, cậu mau đi chọn trước đi, lát nữa quay lại thì mua luôn, mau!”
… Tô Tử Lạp không có ở trong nhà vệ sinh.
Khi nghe thấy người phụ nữ đó nói chuyện điện thoại, cô ấy bất giác đi theo.
Người phụ nữ đó đang mắng Uyển Uyển!
Lại gần một chút, Tô Tử Lạp cuối cùng nhìn rõ được, lại là Dương Hiểu Nha.
Dương Hiểu Nha đang cùng ai bày mưu tính kế gì, muốn hại Uyển Uyển sao?
Nhiều năm như vậy, Dương Hiểu Nha và Cố Vị Y vẫn luôn bắt nạt Uyển Uyển, cô ấy đều nhìn thấy cả.
“Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ không để con nhóc chết tiệt đó còn có cơ hội gặp được ông cụ Cố đâu, chắc chắn sẽ không.”
Dương Hiểu Nha sợ bị người khác nghe thấy mình nói chuyện, rảo bước đi về phía khu thang bộ.
Tô Tử Lạp có hơi nghe không tới, mau chóng đi lại gần, cẩn thận lẻn vào trong cầu thang.
Dương Hiểu Nha đi đến một góc khuất ở cầu thang, Tô Tử Lạp cúi đầu, tai dán lên tường, cẩn thận lắng nghe.
“Con gái con yên tâm, Cố Cơ Uyển sao biết quan hệ của mình với nhà họ Cố chứ? Sẽ không đâu sẽ không đâu, con đừng lo lắng.”
Quan hệ với nhà họ Cố? Có ý gì?
Tô Tử Lạp nhíu mày, lại bước thêm nửa bước nửa.
Dương Hiểu Nha dừng lại, Tô Tiểu Lạp cũng không dám đi tới, chỉ dán vào tường nghe trộm.
Dương Hiểu Nha luôn an ủi Cố Vị Y: “Đừng sợ, nó chắc là nghĩ mẹ con ở bên ngoài có người khác, cùng người đàn ông khác của nhà họ Cố sinh ra con, nó sao có thể ngờ, chuyện này có liên quan đến người mẹ đã chết của nó chứ?”
“… Sẽ không đâu, con gái, con đừng sợ, nếu như Cố Cơ Uyển thật sự biết mình mới là con cháu của nhà họ Cố, vậy chúng ta…”
Dương Hiểu Nha cười âm trầm, đè thấp giọng nói: “Mẹ tìm người giết chết tiện nhân đó!”
Uyển Uyển là con cháu của nhà họ Cố?
Ban sáng không phải nói Cố Vị Y là con cháu của nhà họ Cố gì đó hay sao? Lẽ nào, Cố Vị Y mạo nhận thân phận của Uyển Uyển.”
Sự tình có hơi phức tạp, Tô Tử Lạp nhất thời cũng không kịp phản ứng.
Chỉ có thể tiếp tục áp sát vào tường, cố lắng nghe.
Dương Hiểu Nha rõ ràng không biết có người đang nghe lén, tiếp tục nói: “Con yên tâm, chúng ta không phải dùng máu của nó đi làm giám định DNA với ông cụ rồi sao? Ông cụ Cố sẽ không nghi ngờ đâu.”
Có kết quả giám định làm chứng cứ, còn nghi ngờ gì nữa?
Giám định này, là bọn họ tự đi làm.
Dương Hiểu Nha dịu giọng, an ủi: “Con không cần quan tâm chuyện này, ông cụ muốn ăn cơm với chúng ta, vậy thì cùng ông ấy ăn bữa cơm, đến lúc đó, mẹ sẽ nói con nhóc chết tiệt Cố Cơ Uyển đó không muốn đi.”
“Đúng, không sai, không sợ, mẹ sẽ giúp con, tất cả mọi người đều sẽ giúp con… Con nhóc Cố Cơ Uyển đó muốn làm cô chủ của nhà họ Cố ở Lăng Châu? Nằm mơ đi! Kiếp này, kiếp sau đều không thể!” Tô Tử Lạp siết chặt nắm đấm.
Những người này, thật sự rất quá đáng rồi!
Thì ra sự việc có liên quan đến người mẹ đã mất của Uyển Uyển, nhìn bộ dạng này, là mẹ của Uyển Uyển và tiên sinh của nhà họ Cố, sinh ra Uyển Uyển.
Nhưng bây giờ, bởi vì nhà họ Cố quá giàu, nhà họ Cố tìm đến cửa, bọn họ đánh chủ ý vào vị trí cô chủ của nhà họ Cố.
Bọn họ thậm chí lấy máu của Uyển Uyển, đi làm giám định DNA với ông cụ!
Trên đời này, sao lại có loại người vô sỉ như vậy chứ?
Chuyện này, nhất định phải nhanh chóng nói cho Uyển Uyển biết.
Cô mới là cô chủ của nhà họ Cố, Cố Vị Y cái gì cũng không phải!
Tô Tử Lạp định chủ ý, muốn xoay người đi về phía cầu thang.
Không ngờ, điện thoại lại đổ chuông vào lúc này.
Âm thanh phía trên lập tức không có nữa, Tô Tử Lạp bị dọa giật, hoảng hốt muốn đi xuống lầu.
Lại không ngờ, chưa đi được hai bước, đầu cầu thang lại có hai người đàn ông mặc áo đen đi lên.
Một người đàn ông mặc áo đen lạnh giọng hỏi: “Cô ở đây làm cái gì?”
…
Tìm một vòng, vậy mà cũng không có tìm thấy Tô Tiểu Lạp.
Gọi điện cho cô ấy, cô ấy cũng không nghe.
“Có chuyện gì vậy? Gọi mấy cuộc cũng không nghe.”
Hạ Lăng Chi nhìn màn hình tối lại: “Cô nàng này không biết đi đâu rồi.”
Cố Cơ Uyển nhìn xung quanh, vừa rồi rõ ràng đi cùng bọn họ, nháy mắt một cái, thì không thấy người đâu nữa.
Ngay cả điện thoại cũng không nghe? Lẽ nào điện thoại mất rồi?
Nhưng bọn họ đều luôn ở đây, không có rời khỏi, cho dù Tô Tử Lạp mất điện thoại, cũng nên biết quay lại đây tìm bọn họ chứ.
“Chuyện gì vậy?” Giang Nam cuối cùng cũng phát hiện hai cô gái không đúng lắm.
Cho các cô thẻ, vậy mà đến bây giờ vẫn quanh quẩn ở đây, không đi mua?
Anh để tờ báo xuống, từ khu nghỉ ngơi đi tới, nhìn Cố Cơ Uyển.
“Hoảng cái gì?” Trên mặt cô nàng viết đầy sự hoảng hốt: “Xảy ra chuyện gì?”
“Tử Lạp không thấy nữa.” Thật ra một người lớn như vậy, đi bộ ở nơi náo nhiệt này, không có gì đáng sợ cả.
Có lẽ là quá đông quá ồn, không nghe thấy tiếng chuông điện thoại thôi.
Có lẽ ở trong cửa hàng nào đó, nhìn thấy đồ mình thích, không nỡ đi.
Tuy nhiên, những điều này không phải tính cách của Tô Tiểu Lạp.
Nhưng Cố Cơ Uyển tự nhiên thấy lo lắng, cũng không biết là có chuyện gì, chỉ thấy bất an.
“Cái gì gọi là không thấy?” Giang Nam nhíu mày.
không phải trẻ con, còn có thể không thấy sao?
“Dù sao, chính là không tìm thấy, cậu ấy…”
Đột nhiên, không biết chỗ nào truyền ra một tiếng động vang, sau đó, một đám người hét lên.
“A…”
“A a a…”
Mọi người không biết nhìn thấy cái gì, đều xúm lại.
Trái tim của Cố Cơ Uyển thắt lại, nhìn Hạ Lăng Chi.
Cũng không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt của hai người lập tức thay đổi, dùng tốc độ nhanh nhất, xông về phía đám đông đang tụ tập…