Hai người mới đi trong sân một lúc, ông cụ đã đến đòi người.
Tình trạng thân thể của bà cụ, đúng là không nên ở bên ngoài quá lâu.
Bà đi ra một lúc, nên về nghỉ ngơi rồi.
Mộ Tu Kiệt đi ra cùng ông cụ.
Cho nên, sau khi ông cụ và người hầu đẩy bà nhà về, chỉ còn lại Mộ Tu Kiệt và Cố Cơ Uyển.
Lời bà cụ nói vẫn văng vẳng bên tai Cố Cơ Uyển: “Nhất định phải làm cho Kiệt thích con…”
Muốn để tên đàn ông máu lạnh này thích mình, nói nghe thì dễ nhỉ?
Kiếp trước cô dành cả một đời theo đuổi tình yêu của anh, nhưng đến lúc chết vẫn không đuổi được dù chỉ một nửa.
Biết sẵn là chuyện không có kết quả, sao còn muốn làm khổ lần nữa?
Hai người đi dọc theo vườn hoa, tốc độ rất chậm, sóng vai đi bên nhau, nhưng lại không nói gì với nhau.
Có mấy lần, Cố Cơ Uyển định nhìn trộm anh, nhưng mỗi lần muốn ngẩng đầu cô đều chịu đựng cúi đầu xuống.
Tối qua anh đã nói rất rõ, quan hệ theo thỏa thuận.
Tất nhiên chỉ là quan hệ theo thỏa thuận, khi có người thì thân thiết còn được, lúc không có người mà muốn gần gũi với anh, có khi anh còn đẩy cô ra.
Từ đầu đến cuối Mộ Tu Kiệt duy trì vẻ lạnh lùng như cũ, không hề xa lánh, cũng không thân mật, không khác gì bình thường.
Cô hít sâu một hơi, cố gắng để mình bình tĩnh trở lại.
Sao không thể học theo cậu cả nhà họ Mộ, vĩnh viễn thanh tâm quả dục?
Bất tri bất giác, đã đi tới sân sau.
Cơm trưa ăn ở ngoài sân, sân sau đã bày biện từ lâu, bàn buffet cũng đã dọn lên.
Lúc này hai ông bà cụ không ở đây, không khí ở sân sau sôi động hơn nhiều.
Mộ Kỳ Âm nhìn thấy Mộ Tu Kiệt tới, dẫn ngay hai người bạn của mình đến chào hỏi.
“Anh, anh vừa đi đâu thế? Tìm anh nửa ngày trời rồi.”
“Anh Mộ, anh trai em cũng tới, muốn làm quen với anh.”
“Anh Mộ, hân hạnh được gặp, em là Hàn Húc của Kim đỉnh……”
Chỉ cần là chỗ có người, cậu cả nhà họ Mộ thì nhất định là miếng bánh thơm ngon, đi đến đâu cũng có người vây quanh.
Cố Cơ Uyển bị đẩy ra bên ngoài đám người, nhưng cô cũng không định chen vào, quay người đi sang một bên, cầm một ly nước nếm thử.
Tiệc nhà họ Mộ khác hẳn những bữa tiệc của các gia đình khác, một bữa tiệc đơn giản cũng thu hút vô số khách khứa.
Buổi tối mới là buổi tiệc chính thức, bây giờ mới chỉ là khởi động thôi.
Cô đang muốn tìm chỗ ngồi, không ngờ sau lưng bỗng vang lên giọng nói quen thuộc.
“Đây không phải là Mợ cả nhà họ Mộ sao? Sao lại một mình ở đây? Anh tôi vứt bỏ cô sao?”
Nghe được giọng nói này, Cố Cơ Uyển cảm thấy cả người khó chịu.
Rõ ràng chán ghét cô như vậy, nước sông không phạm nước giếng là được, sao cứ thích dây dưa nhỉ?
Cô cầm ly nước, giả vờ không nghe thấy, tiếp tục đi.
Bỗng nhiên, một bóng người lướt qua, chặn trước mặt cô.
“Đồ quái dị, Mộ Tu Kiệt không cần cô nữa, cô còn thanh cao cái gì?”
Cuối cùng vẫn không tránh thoát, Cố Cơ Uyển bất đắc dĩ quay đầu nhìn.
Mộ Tu Kiệt vẫn bị một đống con gái vây quanh, tay cầm ly rượu, không biết đang nói gì với hai người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh.
Cậu cả nói một câu, các cô gái xung quanh lại si mê một lần.
Mặc dù cô không phủ nhận anh có cái tư cách này, nhưng nhìn xem cảm thấy vô sỉ!
Một đám tiểu kỹ nữ chưa từng thấy đàn ông à? Không biết người đàn ông này có vị hôn thê sao?
“Sao nào? Mới đính hôn hai ngày đã bị bỏ rơi à?”
Mộ Khải Trạch tựa vào cạnh bàn, nhìn chằm chằm khuôn mặt bối rối của Cố Cơ Uyển.
Anh ta thích nhìn lúc cô không vui, cô khó chịu, anh ta càng thích.
“Thực ra cô đã sớm biết sẽ có kết cục thế này, gương mặt này của cô có tư cách gì mà ở bên cậu cả nhà họ Mộ?”
Anh nhìn hình ảnh phía xa, mặc dù cực kỳ không muốn thừa nhận, nhưng đó là sự thật!
“Tướng mạo này, khí chất này, thân phận này, địa vị này của cậu cả nhà họ Mộ, cô có chỗ nào xứng với anh ta?”
“Đúng, tôi có điểm nào xứng với anh ấy?”
Cố Cơ Uyển nhún vai: “Nhưng chính người không có điểm nào xứng với anh ấy lại trở thành vị hôn thê của anh ấy, cậu nói xem có phải rất không công bằng không?”
Sắc mặt Mộ Khải Trạch đen đi, nhìn chằm chằm khuôn mặt xấu xí của cô.
“Ôi, thế giới này không công bằng thế đấy, giống như cô gắng như vậy, muốn vượt mặt người ta, nhưng mà cậu cả không thèm so đo với cô.”
Cô cười lạnh, một lời đánh trúng tử huyệt của anh ta: “Có một số việc là trời sinh, giống như anh ấy không cần đọc sách, thành tích mãi mãi ở trên cậu, mà cậu thì…”
Cô bỗng nhiên tiến về phía trước, Mộ Khải Trạch không hiểu sao lại lùi một bước.
“Mà cậu thì liều mạng ôn tập, đọc sách không biết ngày đêm, nghĩ rằng dựa vào bản thân có thể hạ bệ anh ấy. Nhưng nhiều năm qua rồi, cậu chưa thắng nổi anh ấy trong bài kiểm tra nào cả.”
“Đợi đến lúc tốt nghiệp, đi làm, cậu dốc hết mọi mối quan hệ để ông cụ giao cho cậu một vị trí tốt. Nhưng công việc lúc nào cũng không như ý.”
“Mà cậu cả vốn không định về nhà họ Mộ làm, chỉ để bà cụ yên tâm cho nên mới đến công ty nhận một chức vụ.”
“Nhưng mấy năm anh ấy ở công ty không bằng một phần mười thời gian của cậu, nhưng thành tích lại gấp mười lần cậu!”
“Cô im ngay!” Mộ Khải Trạch siết chặt nắm đấm, suýt chút nữa không nhịn nổi đưa tay lên!
“Con khốn! Đừng có nói năng vớ vẩn! Cô dám nói linh tinh, có tin tôi đánh cô tàn phế không?”
“Cậu hai nhà họ Mộ chỉ có chút bản lĩnh này thôi à? Chỉ có thể khinh thường phụ nữ?” Hừ, có gan thì khinh thường cậu cả xem nào!
Cố Cơ Uyển thật sự không muốn đả kích cậu ta, nhưng cái cậu hai này không biết là bị làm sao, mỗi lần nhìn thấy cô lại muốn châm chọc hai câu.
Cô cũng không phải người lương thiện, chứ đừng nói là bây giờ cô thấy nhiều gái vây quanh Mộ Tu Kiệt, nói thật là hơi khó chịu.
Tâm trạng người ta đã không vui còn muốn đến gây sự, không phải tự tìm cái chết thì là gì?
“Tôi khuyên cậu tốt nhất nên tém tém tính tình của cậu lại, hai ông bà đang ở trong nhà đấy.”
Cô cảm thấy nhàm chán, vòng qua anh ta định rời đi.
Mộ Khải Trạch nhìn chằm chằm bóng lưng cô, nắm đấm càng nắm chặt, nhưng vẫn không dám làm gì.
Không sai, hai ông bà đều ở đây, anh ta thật sự không có gan này!
Hiếm lắm gần đây mới làm ra chút thành tích ở công ty nhà họ Mộ, việc này gần như đã dùng hết năng lực cố gắng của anh ta!
Anh ta không giống Mộ Tu Kiệt, động não một chút đã mang lại nhiều lợi ích cho công ty. Mỗi thành công của anh ta đều do anh ta khó khăn gian nan làm ra!
Ông trời không công bằng vậy đấy, mà sự không công bằng này đã tồn tại trong cuộc sống anh ta hai mươi năm!
Mộ Tu Kiệt làm anh ta bị khinh bỉ cũng chẳng là gì, cái người xấu xí đáng chết này, cô ta tính là gì, cô ta dựa vào cái gì?
“Cô rất lo cho bạn mình à?” Bỗng nhiên, anh ta buông lỏng nắm đấm, cười lạnh: “Hình như tên là Tô Tử Lạp nhỉ?”
Bước chân Cố Cơ Uyển dừng lại, quay đầu nhìn anh ta, sắc mặt rét lạnh: “Cậu muốn nói cái gì?”
“Nghe nói cô ta bị người ta bày trò dọa, sợ đến mức phải nhập viện, hình như còn chưa chết nhỉ?”
Anh ta tựa bên cạnh bàn, cười lạnh lẽo gian ác: “Nhát gan thế này, nhỡ bị dọa thêm lần nữa, chắc là chết… thẳng cẳng nhỉ?”