Hứa Dịch Châu chưa bao giờ thấy thủ đoạn châm ngòi ly gián vừa trắng trợn mà lại vụng về như vậy, anh ta không nói nên lời quay sang nhìn Phó Văn Thâm: " Cậu cũng mặc kệ không quản sao."
Chung Lê ngay lập tức phản bác lại những gì anh ta đã nói: "Anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn kiểu chơi bài thua rồi muốn đi cáo trạng. Nếu anh muốn cáo trạng, thì sao không tự cáo trạng với chồng mình đi."
Hứa Dịch Châu nghiến răng nghiến lợi không nói lên lời: "Tôi…
Bên kia mấy mấy người đàn ông trẻ tuổi cùng nhau cười rộ lên, anh ta đảo mắt sang một bên như đang muốn kiềm chế bản thân lại.
Lúc nào cũng là Hứa Dịch Châu khiến người khác á khẩu không thể trả lời, hiếm khi có lúc anh ta bị người ta bị chặn nói không nên lời như vậy.
Nhưng mà không phải chỉ là Chung Lê không chơi bài theo bình thường, nhưng bất kể là không biết chơi hay đóng kịch, thì chỉ vài câu nói cũng đã khiến anh ta trở thành gay, gặp phải loại chuyện vô lý như thế này thì không ai có thể làm gì được.
Đại thiếu gia thường ngày tính tình không tốt, không thích tranh luận với phụ nữ, nhưng nghĩ đến thể diện của Phó Văn Thâm, nên anh ta không thể không khách khí với Chung Lê, càng không thể trực tiếp vung tay rời đi.
Lại nhìn Phó Văn Thâm, thản nhiên ngồi đó, một chút ý tứ cũng không muốn xen vào chuyện của Chung Lê một chút nào.
Được rồi, anh ta chỉ có thể uất ức chịu đựng thôi.
Hứa Dịch Châu vẻ mặt không vui dựa vào trên sô pha, uống cạn nửa ly rượu còn lại.
Chung Lê rất vui khi có thể ép được Hứa Dịch Châu, cô nghiêng đầu dựa vào vai Phó Văn Thâm và cười một lúc, sau đó nũng nịu nói một cách quyến rũ: "Chồng, em muốn uống rượu vừa rồi."
Hứa Dịch Châu cười khẩy, thực sự biết sai gọi người.
Hai thanh niên đang đánh bài bên cạnh lập tức nhảy dựng dậy, tranh nhau làm người đầu tiên lấy lòng:
"Lê tiểu thư, cô muốn uống gì, tôi đi lấy cho cô." "Tôi biết! Tôi đi lấp giúp cô!”
Hứa Dịch Châu lạnh lùng liếc hai người kia một cái, hai người đưa tay sờ sờ mũi sau đó cùng chạy đi lấy rượu.
Phó Văn Thâm không ở chỗ này lâu, cô cần trở về đi ngủ sớm và nghỉ ngơi để giữ gìn sức khỏe, nên sau khi buổi biểu diễn kết thúc lúc mười giờ anh và cô cùng nhau trở về ngay.
Ở cửa câu lạc bộ, Hứa Dịch Châu đứng dưới mái hiên, châm một điếu thuốc, nhìn hai người lên xe.
Một nhóm thanh niên vây quanh chiếc xe, kính cẩn chào hai người, họ gần như hận không thể tự mình đỡ Chung Lê lên xe.
Chung Lê lên xe, hạ cửa sổ xe xuống và cười híp mắt vẫy tay: "Tạm biệt, chúc mọi người ngủ ngon ~"
Nói xong, cô chỉ chỉ về hướng Hứa Dịch Châu, "Trừ anh"
Hứa Dịch Châu mặt không đổi sắc ngậm lấy một điếu thuốc.
tôi trông giống như hiếm có lắm sao.
Chung Lê đang có tâm trạng rất vui vẻ, đung đưa chân trên ghế và lần lượt chấp nhận lời mời kết bạn của những người đó.
Em trai đều rất tốt, nếu như tìm được cơ hội thích hợp, biết đâu sau này sẽ có chuyện cần tới thì sao.
Nhìn qua tấm kính ngoài cửa sổ, Phó Văn Thâm khoanh chân ngồi bên cạnh, nhàn nhạt liếc nhìn cô.
Chung Lê phát hiện nên nghiêng màn hình điện thoại sang một bên để không cho anh xem.
“Rất vui sao?" Phó Văn Thâm đột nhiên hỏi. Chung Lê ngẩng đầu lên và nở một nụ cười giả tạo:
"Anh đưa tôi đến bữa tiệc có nhiều bạn như vậy, tôi đương nhiên rất vui. Trước đây tôi chỉ có thể buồn chán ở trong bệnh viện, bây giờ tôi đã xuất viện, nhưng tôi vẫn chỉ có thể ở nhà. Anh thì lại luôn bận rộn mà làm việc suốt ngày, mỗi ngày chỉ có dì Ngô ở bên cạnh, thật sự rất nhàm chán."
Phó Văn Thâm nhìn cô thật sâu và không nói gì.
Chung Lê cũng chỉ là nói một cách tùy tiện, muốn nhân cơ hội tranh thủ chút tình cảm và muốn tạo dựng hình tượng một người vợ tốt mỗi ngày đều đang chờ chồng về nhà.
Không biết vì sao, tên cặn bã này đột nhiên lương tâm chỗi dậy hay gì, bình thường cuối tuần luôn làm việc không nghỉ, cuối tuần này lại không thấy đến công ty.