"Mẹ!" Chung Lập âm thanh thanh thúy gọi một tiếng, từng bước nhỏ chạy về phía Nghiêm Đường, giống như tình cảm với Tân Nghiêm, thân mật ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Đường, ôm lấy cánh tay của bà ta, "Mẹ, mẹ tới lúc nào vậy? Sao lại không gọi điện cho con?? Lâu rồi không gặp, nếu như biết hôm nay mẹ tới, nhận định con sẽ không ra ngoài, ngoan ngoãn ở nhà chờ."
Nghiêm Đường đã suy nghĩ rất lâu lời muốn nói, nhưng chưa kịp nói gì đã bị lời của cô mà nuốt trở về.
Cánh tay của bà ta vì Tây Tây mà hai mươi phút vừa mới có thể hạ xuống, lại lần nữa bị người ta ôm vào. lòng.
Vì quá bất ngờ nên Nghiêm Đường không kịp phản ứng, kinh ngạc quay sang nhìn Chung Lê, không hiểu tại sao cô lại nhiệt tình với bà ta như vậy.
"Mẹ"?
Bà ta chưa bao giờ thấy một người như vậy.
Mặc dù dì Ngô đã giải thích với bà ta về chuyện mất trí nhớ của Chung Lê và một vấn đề nhỏ trong nhận thức, nhưng bà ta không ngờ lại xảy ra "vấn đề" như vậy.
Không nói đến bà ta, dì Ngô cũng không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như vậy, bà ấy sợ tới mức sắc mặt suýt chút nữa lệch vị trí.
Nghiêm Đường mới bị con mèo như quen thuộc kia quấn lấy gân nửa giờ, bây giờ lại bị một con mèo như quen thuộc lắm khác ôm vào lòng.
Đừng nói là người ngoài, ngay cả con trai ruột của mình cũng hiếm khi thân mật với bà ta như vậy, bà ta nhớ rõ lần cuối cùng Phó Văn Thâm ôm mình có lẽ là khi anh ba tuổi.
Nghiêm Đường thật sự không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này, không phải cánh tay được ôm bị kéo, cũng không phải là không rút ra được.
Bà ta lúc sinh bị xuất huyết, sau đó cơ thể liền lưu lại mầm bệnh, cho nên sức khỏe luôn không được tốt lắm, nhưng cũng không tính là yếu, tóm lại là bà ta không thích ra tay với người khác.
Nghiêm Đường cau mày, vừa muốn nói "Tôi không phải mẹ cô”, nhưng lời vừa đến bên môi, bắt gặp ánh mắt trong veo lấp lánh quấn quýt của cô, lại lần nữa nuốt lời muốn nói xuống, không khỏi nói không nên lời.
Không ai tay không đánh khuôn mặt đang cười, bà ta cũng không phải là người có tư duy cảm xúc thấp như vậy, dội gáo nước lạnh vào khuôn mặt tươi cười của người khác.
Chung Lê chớp đôi mắt to xinh đẹp hỏi một lần nữa: "Mẹ, tại sao mẹ không đến thăm con khi con nằm viện?"
Trong lời nói vẫn còn có một chút bất bình.
Dì Ngô lo lắng nhìn sang một bên, không dám nói, sợ lời nói của mình sẽ chọc tức Chung Lê.
Vì mặt mũi của nhà họ Phó, Nghiêm Đường sẽ không so đo với hậu bối, huống chỉ cô còn đang bị bệnh.
Rốt cuộc bà ta cũng không vạch trần, cố gắng như có lệ mà giải thích: “Lúc đó tôi có việc phải làm, không ở Vân Nghi.”
“Thì ra là như vậy.” Chung Lê lộ ra dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm: “Con biết mẹ không phải là không quan tâm con mà, cho nên con yên tâm rồi.”
Nghiêm Đường: "…"
"Vậy sao hôm nay là ngày đặc biệt gì mà mẹ đến thăm con vậy?”
Bị ánh mắt tha thiết của cô nhìn, Nghiêm Đường khó có thể nói "không".
“Đã lâu không có tới đây, ta ghé qua xem một chút.” Nghiêm Đường nói.
"Ừm, thì ra không phải là mẹ đến gặp con." Chung Lệ lộ ra vẻ mặt thất vọng, nhẹ giọng nói: "Nhưng đã lâu không gặp mẹ, con rất nhớ mẹ, có thể gặp mẹ, con cũng đã cảm thấy rất vui rồi."
Nghiêm Đường không tiện vạch trân, nhưng điều đó không có nghĩa là bà ta sẽ thực sự tin vào điều vô nghĩa này.
"Cô không cần nói những lời này dỗ tôi, tôi không phải Văn Thâm, cô không cần tốn công phí sức như vậy."
Bà ta nói ra một cách rất lạnh lùng và cũng không nể mặt mũi, Chung Lê nghĩ thầm, bà ta đúng là một bà mẹ chồng khó tính.
Chung Lê nghiêm túc nói: "Con gái đều muốn được dỗ dành. Nhất định mẹ đã tốn rất nhiều thời gian và công sức để nuôi dạy chồng con để anh ấy trở thành người xuất sắc như vậy, nhưng anh ấy lại không hiểu chuyện còn giống như cái hồ lô, cũng không biết cách nói lời hay để dỗ dành người khác, cũng không thương mẹ, nhưng không sao, sau này con sẽ thay anh ấy chăm sóc và yêu mẹ."
Nghiêm Đường: "…