Mấy ngày sau đó, Mạnh Nghênh đều cố ý vô tình tránh né Hứa Dịch Châu.
Anh bảo cô qua thử món ăn, cô rep lại bảo dạo gần đây dạ dày cô không tốt, không thể ăn tùy tiện.
Anh hẹn cô cuối tuần cùng nhau dẫn chó đi du lịch ở khu thắng cảnh thân thiện với thú cưng. Mạnh Nghênh cách hai ngày sau mới rep lại, đường hoàng nói hai ngày nay bận quá không thấy tin nhắn.
Ngay cả thời gian dắt chó đi dạo cũng thay đổi chỉ vì tránh Hứa Dịch Châu, cô bứt phá bản thân hơn hai mươi năm nay lười biếng mỗi ngày đều dậy sớm nửa tiếng.
Nhưng gần đây cô thân thiết với đám người Trình Vũ Ngũ, bạn bè chung quá nhiều, muốn tránh Hứa Dịch Châu cũng thật sự rất khó.
Khi gặp phải tại câu lạc bộ cưỡi ngựa, cô biểu hiện như không có chuyện gì xảy ra, nhất là sau khi La Uyển Oánh xuất hiện, cô không nói với Hứa Dịch Châu một lời, hay là đối mặt nhau một lần.
Hứa Dịch Châu lại luôn tới tìm cô gây phiền toái.
Trên bàn cơm cô vừa nói mấy câu với Trình Vũ Ngũ, Hứa Dịch Châu lại như giáo viên chủ nhiệm điển hình trong lớp, ở phía đối diện nói: "Sao hai người lại nói nhiều vậy?”
Mạnh Nghênh không hiểu sao, nói với nhau một lời còn không được sao?
Buổi tối đang chơi game trong phòng Trình Vũ Ngũ, Phó Văn Thâm đến gọi Chung Lê về ngủ, đám người bọn họ mười phần có mắt nhìn mà rút lui, cùng nhau xuống lầu ăn khuya.
Lúc về phòng gặp phải Hứa Dịch Châu, anh một mình đứng ở ban công cuối hành lang, hóng gió đêm không biết đang suy nghĩ gì.
Nghe được tiếng bước chân của cô, anh quay đầu lại, Mạnh Nghênh không để ý, quay đầu đi về phía phòng mình.
Mở cửa, quay người bước vào, đóng lại…
Hứa Dịch Châu đứng ở trước cửa của cô.
Hứa Dịch Châu dựa vào khung cửa, hai mắt ngược sáng có vẻ sâu hơn bình thường một chút: "Nhìn thấy anh liền đi, một cái chào hỏi cũng không thèm."
Bộ dáng Mạnh Nghênh như kiểu 'nhìn tôi có nhãn lực đến vậy mà: "Không phải anh đang suy nghĩ về cuộc sống sao, em không muốn quấy rầy anh."
Vừa nói, vừa dùng tốc độ chậm chạp muốn đóng cửa lại.
Động tác lặng lẽ của cô không trốn thoát khỏi ánh mắt Hứa Dịch Châu, anh duỗi chân ra, chặn cửa lại.
"Cuộc sống của anh có gì đáng để suy ngẫm.", Anh rũ mắt hỏi cô: "Mấy ngày nay sao lại trốn tránh anh?"
Đề tài chuyển quá nhanh quá đột ngột, Mạnh Nghênh thiếu chút nữa không kịp giả bộ.
"Em trốn anh làm gì.", cô làm vẻ mặt ngạc nhiên, "Không phải anh quá nhạy cảm đó chứ."
Kỳ thật có rất nhiều chứng cứ, wechat không trả lời, mời thì không nhận, gọi ăn cơm thì không tới, dắt chó đi dạo cũng không gặp nhau.
Lúc trước mỗi ngày đều có thể gặp mặt, hiện tại mỗi ngày chả thấy bóng dáng cô.
Hứa Dịch Châu chỉ nói: "Không trốn là được." Mạnh Nghênh âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Dịch Châu đưa tay xoa đỉnh đầu cô: "Sau này. cũng không được trốn, có nghe không?”
Anh ỷ vào vóc dáng cao hơn cô, luôn thích làm loại động tác này, lần này Mạnh Nghênh không đoán được, vậy nên không thể kịp thời né tránh.
Cô không yên lòng trả lời.
Hứa Dịch Châu thu tay lại, nhét vào túi.
Hai bên trầm mặc, Hứa Dịch Châu nhìn cô một lát: "Vậy em đi ngủ đi. Anh đi đây."
Mạnh Nghênh lại đẩy cửa, chân anh vẫn còn chặn ở đó.
"Không muốn cái chân này thì nói thẳng." Hứa Dịch Châu nở nụ cười: "Thật hung dữ."
Anh rút chân về, trước khi đi nói với cô: "Chúc ngủ ngon, Mạnh Đại Cường."
Mạnh Nghênh: '…"
Nói đến thế rồi, Mạnh Nghênh thật không thể né tránh anh một cách trắng trợn nữa.
Vậy nên cổ chuyển sang âm thầm trốn.