Phòng tập gym mới được lắp đặt thêm một số dụng cụ chuyên dùng cho việc huấn luyện tập thân dưới, mỗi ngày, Tina hỗ trợ Chung Lê thực hiện một số bài tập duỗi và gập khớp gối trước tiên để giảm bớt tình trạng cứng khớp.
Những người chưa từng bị gấy xương khó có thể hiểu được nỗi đau khi phục hồi chức năng, Chung Lê mới thực hiện được ba lần động tác duỗi và gập người mà anh đã muốn bỏ cuộc ngay tại chỗ rồi.
Đau, đau vô cùng, cảm giác lực bất tòng tâm lại càng hành hạ cô.
Cô Chung ngả ra sau: “Tôi không làm nữa đâu, mệt quá hu hu hu, nửa đời sau tôi làm một người tàn phế là được rồi."
Tina đỡ cô dậy: “Tôi có thể để cô nghỉ ngơi một chút. Nhưng lần sau sẽ không được như vậy nữa, phải tập xong một bài mới được nghỉ.”
“Một bài có bao nhiêu động tác?” Chung Lê hỏi
“Mười động tác.”
Chung Lê quay đầu nhìn đồng hồ treo tường: “Hôm nay chúng ta tập đến đây thôi nhé. Ngày mai gặp lại.”
Tina kiên nhẫn thuyết phục: “Chúng ta mới bắt đầu chưa được năm phút mà. Tôi thu phí theo ngày, dù hôm nay chỉ tập năm phút nhưng vẫn tính phí đó.”
“Không sao.” Chung Lê không hề quan tâm, “Chồng tôi nhiều tiền lắm."
Tina…
“Do cô lâu ngày không vận động nên mất vất vả như vậy, đợi hoạt động của khớp dần dần hồi phục lại sẽ không đau như vậy nữa.”
“Cô cứ tập theo tiến độ huấn luyện của tôi, chỉ cần nửa tháng sau là có thể đi lại bình thường rồi, ba tháng đảm bảo rằng cô có thể đi bộ nhanh như trước. Lế nào cô lại không muốn muốn chạy thì chạy, muốn nhảy thì nhảy, muốn đi đâu thì đi đó như ngày trước sao? Cô có thể chạy bộ, có thể đi dọa phố, còn có thể đi du lịch
Cô ấy cũng nói hết nước hết cái, Chung Lê cũng qua được cơn đau, được Tina dỗ dành, cô tập được ba lần, rồi lại bỏ mặc.
Lần này Tina uốn ba tấc lưỡi cũng không dỗ được, đành phải gọi dì Ngô đến.
Mặc dù dì Ngô cũng chăm sóc Chung Lê cũng đã được một khoảng thời gian, nhưng lại không thật sự gần gũi, lời nói cũng không có tác dụng với Chung Lê, không thể khuất phục được cô ấy.
Dì Ngô nói: “Cô không luyện tập chăm chỉ thì bao giờ mới đi lại được.”
Chung Lê tủi thân nhìn bà: “Có phải dì chê tôi phiền, không muốn chăm sóc tôi nữa không?”
Dì Ngô liền đáp: “Sao lại có thể như vậy chứ, tôi không có ý đó đâu.”
Chung Lê: “Vậy có phải dì nghĩ tôi bị tật rồi thì không xứng với Phó Văn Thâm nữa không?”
Dì Ngô bị làm khó nên chỉ đàng trả lời một câu vô ích: “Tôi không có ý đó đâu.”
Mạnh Nghênh không muốn cô đơn một mình nằm trong phòng khám, nên cô gọi video một lần nữa, muốn xem quá trình tập luyện của Chung Lê, kết quả lại chỉ nhìn thấy một con cá chết.
Giáo viên phục hồi chức năng và dì Ngô một người bên trái một người đăng sau vắt óc khuyên nửa ngày nhưng Chung Lê vẫn không đứng dậy.
“Đau đầu quá, chắc chắn là do lúc nãy mệt quá.” “Hôm nay tôi vận động đã vượt tiêu chuẩn rồi.”
“Một ngày tập bốn mươi lần có phải quá mạo hiểm rồi không, vội vàng sẽ làm hỏng mọi thứ, hay là chúng ta đổi thành sáu bài được không?”
Mạnh Nghênh không thể chịu đựng được nữa, yêu cầu dì Ngô áp điện thoại vào tai Chung Lê, nói đặc giọng mũi: “Tiểu yêu tinh đang ở bên ngoài vui vẻ sung sướng kìa, tay trong tay có đôi có cặp với chồng cậu, còn cậu chỉ có thể ngồi xe lăn ở nhà, ảm đạm và đau khổ. Một ngày nào đó cậu gặp cô ta đánh cậu xong bỏ chạy, cậu có chạy khập khiễng đuổi theo cũng không đuổi kịp. Mặc dù cậu khá xinh, nhưng giữa một đại mỹ nhân bị liệt chân với một cô gái xinh đẹp khỏe mạnh, nếu cho tớ đổi thành Phó Văn Thâm, tớ cũng chọn cô gái kia.”
Những lời này vô cùng chính xác như đâm vào trái tim của Chung Lê.
Mạnh Nghênh: “Cậu sẽ không đứng lên đúng không?”
Chung Đới Ngọc lúc nãy còn yếu ớt, giờ tự nhiên ngồi bật dậy.
Tôi thấy tôi còn có thể tập thêm một trăm bài nữa.”
Dì Ngô và Tina đứng bên cạnh không biết Mạnh Nghênh đã nói với cô những gì mà họ lại giật mình bởi †inh thần tập luyện đột xuất này của cô.
Bởi chiều nay Chung Lê không phối hợp nên kết quả luyện tập hôm nay bị muộn hơn hai tiếng đồng hồ so với dự kiến.