Nhóm người Hoàng Mao thấy cô không khác lúc trước, lúc này mới bình tĩnh lại, một đám người nhiệt tình giống như trước gọi “chị Tiểu Lê”.
Chung Lê cười híp mắt: “Ngoan.”
Cô kéo Trình Vũ Ngũ đi vào, đám người này theo thói quen giống như trước đây, họ giữ cho cô chỗ bên cạnh Phó Văn Thâm,.
Chung Lê ngồi xuống ở bên cạnh anh, không nhìn anh, cũng không chủ động nói chuyện với anh, hiển nhiên tùy ý nói chuyện với mọi người.
Hôm nay nhân vật chính là Mạnh Nghênh và Hứa Dịch Châu, danh nghĩa của buổi này là ăn mừng Hứa Dịch Châu cuối cùng bắt được người về tay, Trình Vũ Ngũ đặc biệt trộm hai chai Lafite nhiều năm từ trong hầm rượu của ông nội tới hiếu thuận anh mình.
Đàn ông tụ lại cũng nhiều chuyện, khi biết Hứa Dịch Châu có ý đối với chị Mạnh của bọn họ, mấy người Hoàng Mao, Lục Mao giật mình, miệng há đến mức có thể nuốt một con voi.
May mà cái miệng lớn của Trình Vũ Ngũ, bây giờ quá khứ đen tối về mối tình đầu lầm lỡ của Hứa Dịch Châu đã được tuyên truyền khiến mọi người đều biết, bị mấy em trai thay nhau cười nhạo.
Hứa Dịch Châu ngoài cười nhưng trong lòng không cười mà nghiến răng: “Hôm nay cho các cậu cơ hội cười đủ, qua hôm nay, ai còn nói thêm về tôi, lôt da các cậu.
Trình Vũ Ngũ có chút sợ anh ta, đừng nói mấy người Hoàng Mao, nghe vậy lập tức thu lại hai phần.
Chung Lê cầm lấy chút rượu Trình Vũ Ngũ rót cho cô, khinh thường mà “hứ” một tiếng: “Hù dọa ai đó?”
Cô dẫn đầu, lá gan bọn em trai càng to hơn, Trình Vũ Ngũ chỉ vào Mạnh Nghênh và anh ta nói: “Thái độ anh ta như thế, vừa nhìn cũng biết không phải thật sự biết sai.”
Chân linh hoạt tránh né Hứa Dịch Châu đạp tới, “Sao chị dễ dàng tha thứ cho anh ta như vậy, nên thờ ơ anh ta nhiều hơn."
Mạnh Nghênh nói: “Haiz, không có cách, anh ta xuống cho tôi…
Nói một nửa bị Hứa Dịch Châu che miệng áp ở trên ghế salon, thấp giọng nói: “Bảo bối, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, ở bên ngoài giữ mặt mũi cho anh.”
Trình Vũ Ngũ vừa nhìn lại thấy có chuyện bản thân không biết, lập tức dũng cảm: “Có cái gì không thể nói, xuống cái gì?”
Mạnh Nghênh bị che miệng lại ô ô oa oa không nói ra cái gì, Trình Vũ Ngũ tại chính mình bần cùng mù chữ từ kho nơi cố gắng suy đoán: “Tan học? Xuống dốc? Bỏ thuốc? Hạ độc? Đẻ trứng?”
Vẻ mặt Lục Mao ghét bỏ: “Bảo anh đọc thêm sách.”
Trình Vũ Ngũ khó chịu: “Cậu có văn hóa, có bản lĩnh thì đoán.”
… sinh con?”
Lục Mao nín hồi lâu:
Một đám người quang quác vui thành một đoàn kịch, Hứa Dịch Châu liếc mắt nhìn bọn họ, sinh con không phải là không thể tiếp nhận.
Mạnh Nghênh đồng ý với anh ta không nói, anh ta mới buông tay ra.
Mấy người Trình Vũ Ngũ gấp đến độ vò đầu bứt tai, thay nhau hỏi tới, miệng Hứa Dịch Châu còn cứng rắn hơn sắt, không nói một chữ: "Liên quan mấy người cái rằm, uống rượu của các cậu đi.”
Mạnh Nghênh mấy lần muốn trả lời, đều bị anh ta kịp thời phát hiện bóp chết manh mối.
Chung Lê ở bên cạnh nói cực lớn: “Tôi biết, anh quỳ xuống nói xin lỗi cô ấy.”
“Tôi mẹ nói”
'Toàn bộ khiếp sợ.
Ánh mắt Trình Vũ Ngũ cũng trừng lớn gấp đôi: “Anh Châu, anh quỳ xuống nói xin lỗi chị Nghênh Nghênh sao?”
Hoàng Mao giật mình mà cắn tay của mình: “Có thật không? Anh Châu thật sự quỳ xuống sao?”
Vẻ mặt Lục Mao kính nể: “Không nghĩ tới anh Châu biết co biết duỗi như vậy, có thể biểu diễn cho chúng em xem quỳ như thế nào, cho chúng em học một ít.”
Hứa Dịch Châu cực kỳ phẫn nộ mà đứng lên, sắn tay áo: “Ai muốn học, tới, tôi dạy cho.”
Trình Vũ Ngũ điển hình bị tóm đầu tiên, kêu ngao ngao thảm thiết, mấy người trong dãy ghế thượng thoan hạ khiêu, kèm theo tiếng cười của nhãi con điên cuồng.
Chung Lê cầm rượu cười đến cực kỳ vui vẻ, mặt Hứa Dịch Châu càng đen, cô càng khoái trá.
Mặt đen Hứa Dịch Châu thu thập xong mấy tên kia, khi trở về lành lạnh quét mắt liếc cô.
Chung Lê lập tức mềm yếu khều trên người Phó Văn Thâm, yếu ớt tố cáo: “Ông xã, anh ta trừng mắt nhìn em.”
Phó Văn Thâm dừng lại.
Cả dãy ghế yên lặng.