Cô lảm nhảm thổi phồng lăng xê hồi lâu, không biết Phó Văn Thâm có phải bị cô nói đến phiền hay không, cuối cùng vẫn hạ mình nói chuyện với cô: “Cô thực sự muốn cho người khác biết sao?”
"Đương nhiên rồi." Chung Lê hùng hồn nói, "Chồng em đẹp trai như vậy, không để người khác biết thì em tổn thất to rồi."
Phó Văn Thâm im lặng vài giây, sau đó thở dài: "Cô muốn chụp thì chụp đi."
"Chồng em tốt thật."
Chung Lê ngay lập tức ngồi xuống cạnh anh và vòng tay ôm lấy cánh tay anh, bật camera điện thoại, duỗi tay và đưa tư thế thân mật của họ vào máy ảnh.
Sau đó, tiến sát lại.
Cô áp mặt rất gần, tóc của cô cọ vào tai của Phó Văn Thâm. Anh liếc nhìn sang bên và thấy những sợi lông tơ nhỏ trên làn da trắng của cô.
Chỉ sau khi Chung Lê chụp xong mới nhận ra rằng Phó Văn Thâm không nhìn vào máy ảnh, anh ấy đang nghiêng đầu nhìn cô.
Ống kính và ánh sáng là thứ đánh lừa nhiều nhất, khiến ánh mắt anh ấy trông có chút trìu mến.
Chung Lê cúi đầu và bắt đầu chỉnh sửa vòng bạn bè của mình, Phó Văn Thâm tiếp tục làm việc và cô lặng lẽ ngồi bên cạnh, bận rộn với công việc của mình.
Mười giờ cô đứng dậy trở về phòng tắm rửa, Phó Văn Thâm đọc tài liệu xong liền đóng máy tính.
Nhặt chiếc điện thoại di động được đặt sang một bên, ấn mở khung chat, bấm vào vòng bạn bè của cô ấy.
Không có ảnh chụp chung. Không có update mới trên vòng bạn bè.
Cập nhật cuối cùng của cô ấy là Tây Tây của ngày hôm qua.
Phó Văn Thâm đặt điện thoại xuống.
Năm phút sau cầm lên lại, vòng bạn bè của cô ấy vân chưa được cập nhật.
Chắc đang chỉnh ảnh rồi mới đăng.
Cô yêu cái đẹp và luôn dành sự quan tâm đặc biệt cho những bức ảnh của mình.
Khi Phó Văn Thâm chuẩn bị thoát khỏi WeChat, một thông báo hiện lên.
Ai đó đã tag anh ấy trong cuộc trò chuyện nhóm. Đó là nhóm Trịnh Vũ Ngũ lập, có một nhóm người
trong đó, Hứa Dịch Châu, Tống Thanh Mạn bọn họ cũng ở trong đó.
Tin nhắn cuối cùng là: [Chưa bao giờ thấy ảnh tự chụp của anh Thâ, phải lưu lại…]
Phó Văn Thâm nhấp vào cuộc trò chuyện nhóm, tốc. độ tám chuyện của những người này rất nhanh, hầu hết đều khen "Cô Lê xinh quá" và "Anh Thâm đẹp trai quá".
Phó Văn Thâm đã bị gọi tên mấy lần, nhìn thấy một †ấm ảnh chụp màn hình.
Đó là bài viết mới của Chung Lê.
Bức ảnh chụp chung của họ trên sofa.
Thời gian đăng mười lăm phút trước.
Tống Thanh Mạn ở trong nhóm rất tích cực, gửi biểu cảm xấu hổ và nói: [Vòng bạn bè này chắc chắn là được. gửi cho tôi xem, địa vị của tôi ngày càng trở nên quan trọng]
X5: [Đầu óc cô bị đông cứng đến choáng váng à?]
Dưới ánh đèn rực rỡ, khuôn mặt của Phó Văn Thâm giống như màn đêm bên ngoài cửa sổ.
Anh đã đóng cuộc trò chuyện nhóm và mở vòng bạn bè của Chung Lê lần thứ ba.
Vẫn là kết quả như vậy.
Anh không thấy dòng trạng thái show ân ái đó.
Anh bị chặn khỏi bài viết đó.
Màn thể hiện tình cảm của Chung Lê là để cho Tống Thanh Mạn xem, để tránh cho những người khác thấy phát tán thì sẽ lộ ra mục tiêu của cô, nên cô đã đặc biệt đưa nhóm bạn chung của Trịnh Vũ Ngũ vào phạm vi "có thể nhìn thấy".
Việc quên thêm Phó Văn Thâm vào đó, đơn thuần chỉ là quên mất.
'Tất nhiên, cô không ngờ rằng Phó Văn Thâm sẽ đến đây để kiểm tra "bài tập về nhà" của cô.
Vì vậy, khi cô bước ra khỏi phòng tắm, thanh tiến trình của "Dỗ chồng" từ một nửa trở về 0, Phó Văn Thâm lại trở nên thờ ơ, như thể cô quên lưu trò chơi, cô bối rối và không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Tác dụng của chiếc khăn choàng cổ lớn như vậy. sao?
Sau ngày đông chí thì lễ Giáng sinh liền đến, Chung Lê rủ Mạnh Nghênh đi mua sắm và ăn uống cùng nhau, Mạnh Nghênh vỗ bàn và cười suốt nửa tiếng sau khi nghe câu chuyện về chiếc khăn quàng cổ.
“Vui lắm hả?” Chung Lê cười nhìn cô, “Có thể mang đến tiếng cười cho cậu, tớ cũng vui.”
Mạnh Nghênh lau nước mắt trên khóe mắt: "Tớ không nghĩ tới cậu lại bị lật thuyền trong một con mương nhỏ như vậy."
"Làm sao tớ biết anh ấy sẽ đeo nó trong ba ngày liên tiếp, chẳng lẽ gần đây trời quá lạnh?" Chung Lê chống cằm, hơi nhíu mày, "Nhưng trong tủ của anh ấy còn có những chiếc khăn quàng cổ khác."