Mỗi người đều có một luồng từ trường đặc biết riêng của. bản thân, do những thứ như khí chất, cá tính, tính tình có sự khác nhau; hình thể, giới tính khác nhau thì sự khác biệt lại càng thêm rõ ràng, cho nên dù không nghe được thanh âm, bạn cũng sẽ cảm giác được khi có người tới gần; có lúc rõ ràng à không nhìn thấy, lại cũng có thể cảm ứng được người đến là aI.
Ví dụ như bây giờ, Chung Lê mãn cảm mà nhận thấy được chút gì đó từ cái người đứng sau lưng cô kia.
Không phải là dì Ngô.
Cô còn chưa kịp quay đầu, liền có cảm giác ấm áp xoa nhẹ qua da, nằm cái móc áo sau lưng, dễ dàng mà cởi nó ra.
Chung Lê theo phản xạ túm quần áo lỏng lẻo che đi, quay đầu lại, không ngoài dự liệu nhìn đến một thân vải vóc đen tuyền.
Mi mắt cô nhấc lên, lướt qua khuôn căm rõ nét của người đàn ông, chống lại ánh mắt đang rũ xuống của Phó Văn Thâm.
Con ngươi đen trầm tĩnh, lặng yên theo dõi cô.
Tay phải Chung Lê nâng lên, không có sức mạnh nhưng tràn đầy cảnh giác che trước ngực, cùng cổ tay trái phòng ngự.
Cũng không biết cấu trúc tay anh ta và dì Ngô khác nhau nhiều thế nào, xúc cảm tựa như in hẳn lên lưng cô, nửa ngày rồi vẫn chưa tan hết.
Cởi quen tay như vậy, bình thường chắc chắn làm không ít lần đây!
“Tôi gọi dì Ngô cơ mà.” Cô nói.
Trên mặt Phó Văn Thâm không có mấy biểu cảm: “Phòng của dì ấy cách khá xa, cô kêu cứu mạng, hẳn là tới không kịp.”
Chung Lê:: "…."
Chuyện này nói cho chúng ta biết, không có chuyện gì đừng có kêu cứu mạng bừa phứa.
Chung Lê phòng bị mà nhìn chăm chăm anh vài giây, nghỉ tới đây là một thằng chó không có mắt không biết thưởng thức đem một tuyệt thế đại mỹ nhân như cô đặt ở nhà trải qua những ngày tháng vô vị.
Lại nhìn khuôn mặt núi băng vạn năm không đổi của Phó Văn Thâm kia.
'Thấy một mỹ nhân trằng mịn như nàng vậy, là đàn ông thì đã sớm tâm động bối rối, đây hơn tiếng rồi một phản ứng cũng
không có.
Aizzz, người đàn ông này quả nhiên không có chút hứng thú nào đối với cô.
Đột nhiên Chung Lê có chút không phục.
Ánh trăng sáng kia của Phó Văn Thâm chẳng lẽ là một nhân vật kiểu tựa thiên tiên gì đó, có thể hạ thấp một tuyệt thế đại mỹ nhân như cô xuống?
Chung Lê không tin.
Trên thế giới này có tồn tại người đẹp hơn cô sao?
Không có.
Cho nên có thể kết luận, ánh mắt Phó Văn Thâm có vấn đề.
Khả năng lớn chính là, lợn rừng ăn không nổi cám ngon mài
“Em kêu cứu mạng, anh lập tức chạy tới, ông xã ơi anh thật tốt”
Ỷ vào việc anh ta không có hứng thú với bản thân, Chung Lê không kiêng nể gì, cũng chẳng đề phòng nữa.
chỉ để lại cánh tay phải mềm yếu không có sức che thân thể, đầu ngón tay trái chọc ngực Phó Văn Thâm, nhẹ nhàng vuốt hai cái trên chiếc áo sơ mi chất liệu cao cấp, một đôi mắt đầy ám muội mà nhìn anh.
“Làm sao bây giờ, ngày hôm nay lại yêu anh nhiều thêm một chút rồi”
Tròng mắt Phó Văn Thâm liếc ngón tay trắng nõn tinh tế kia, lại nâng mắt.
Anh nhìn Chung Lê, trầm mặc không rõ ý vị, hỏi cô: “Thì ra vẫn có một chút à”