Dì Ngô chưa từng thấy một cô gái nào được nuông chiều như Chung Lê, dù là chuyện bản thân đủ khả năng hay không đều để cho người khác làm, do chân bị thương nên cần người hỗ trợ đi lại thì thôi, đến cả chuyện nhỏ như rửa mặt, vậy mà vẫn muốn người khác hầu hạ.
Hơn nữa tiêu tiền như nước, tuỳ ý tiêu xài.
Không tính lần mua sắm trước, ngày hôm qua trung tâm thương mại SA gọi điện thoại cho cô, nói rằng một chiếc túi chưa từng được bán trong nước đã đến tiệm, nếu cô thích có thể giúp cô giữ hàng. Cô vung tay lên, trừ túi, còn mua thêm vài món phối sức nữa.
Lấy gia cảnh nhà họ Chung, kiểu phong cách nuôi dưỡng nuông chiều và cách thức tiêu dùng này thật sự bình thường, bản thân Phó Văn Thâm chu cấp cho một cô gái như cô cũng vẫn dư dả, có điều trong mắt dì Ngô, lúc nào cũng không được thoải mái.
Bà ta đếm kỹ từng “Hành vi phạm tội” của Chung Lê mấy ngày nay, Phó Văn Thâm ngồi đối diện bà ta im lặng nghe, hoàn toàn không có phản ứng.
Đến khi bà ta nói xong, chỉ lạnh lùng nói: “Cực khổ rồi.”
Anh nói: “Ngày mai tôi sẽ bảo người khác qua đây, dì có thể trở về nghỉ ngơi.”
Dì Ngô ngạc nhiên ngây người tại chỗ, một lát sau mới kịp phản ứng, vội vã xua tay, hốt hoảng giải thích: “Tôi không có ý này! Không phải tôi cảm thấy cực khổ, nào có cái gì mà cự khổ hay không cơ chứ, chỉ là tôi cảm thấy, cô ta có chút tuỳ hứng, cậu bận rộn công tác như thế, lại luôn gây thêm phiền phức cho cậu…”
“Cũng không phải tôi chê cô ta phiền phức, tôi chỉ là… Aizz…”
Ánh đèn đường rõ ràng là đã được tỉ mỉ thiết kế, chiếu trên chiếc đồng hồ cơ học quý giá năm trên chiếc giá đỡ, tỏa ra ánh sáng lung linh.
Phó Văn Thâm đứng trước giá trưng bày, vẻ mặt cùng trang phục đen dưới ánh đèn thật nổi bật, hiện ra vẻ cực kỳ hờ hững.
Dì Ngô là kiểu người khẩu xà, nhưng trong tâm luôn một lòng hướng về nhà họ Phó, một lòng hướng về Phó Văn Thâm, cho nên mới có nhiều ý kiến đối với Chung Lê như vậy.
Nói cho cùng, cũng là bởi vì đột nhiên trước đó Chung Lê thất hứa, khiến nhà họ Phó mất mặt, hiện tại lại khiến Phó Văn Thâm gặp phiền phức.
Lúc này bà ta mới ý thức được, như thế này ngược lại đã khiến Phó Văn Thâm cảm thấy không thoải mái, gấp gáp nói xin lỗi với anh.
“Tôi không phải do cảm thấy phiền phức mà không muốn làm việc, việc này vốn dĩ là việc tôi phải làm.”
“Ngài gửi gắm cô Chung cho tôi, cũng là do tín nhiệm tôi, tình trạng hiện tại của cô ấy, đối với người ngoài không yên tâm được. Ngài và bà chủ rộng lượng đối xử với tôi, nên sắp. xếp tôi làm việc này, dù là ai đi nữa, tôi đều nên thay ngài đối xử thật tốt.”
Dì Ngô càng nói càng tự trách, siết nắm tay bản thân thật chặt, thậm chí trong ánh mắt có hai phần cầu xin: “Là thái độ tôi không ngay thẳng, tôi không nên khiến cô Chung không vui, nếu không thì tôi đi nhận lỗi với cô ấy?”
Phó Văn Thâm vẫn luôn im lặng mà xa cách, nghe thanh âm không phân biệt được tâm tình gì: “Cô ấy thích gây rắc rối, dì không cần miễn cưỡng.”
“Không miễn cưỡng, sao lại miễn cưỡng chứ” Dì Ngô thành khẩn nói lgài yên tâm, tôi nhất định chăm sóc tốt cho cô ấy”
Phó Văn Thâm từ chối cho ý kiến.
Dì Ngô hồi hộp nắm chặt tay nắm cửa ra vào mấy lần, liên tục bày tỏ thái độ với an, nhiều lần cam đoan rằng nhất định sẽ chăm sóc Chung Lê thật tốt. Bảo anh tuyệt đối đừng mời người khác, nếu không… Bà thực sự áy náy, ngay cả chăm sóc. một người thôi cũng không làm được, về sau làm sao có mặt mũi nào đi gặp bà chủ.