Thử tưởng tượng một ngườiphụ nữ đã kết hôn thừa dịp chồng không có ở đó, mời người anh em tốt của chồng đến nhà để xem mèo – nghe có vẻ không thích hợp, chỉ là xem một con mèo thôi sao?
Hứa Dịch Châu cũng nhíu nhíu mày, không biết là bởi vì lần trước không giải thích được vì sao Chung Lê lại gọi "anh Dịch Châu ", hay vẫn là nhận thấy được La Uyển Oánh đang mờ ám khiêu khích.
Ai cũng biết anh ta cùng Chung Lê không hợp nhau, như thế nào cũng không tính là quan hệ tốt, bây giờ trước mặt Phó Văn Thâm lại nhấn mạnh nói những lời này là có ý gì?
Bên kia có một tên đầu vàng nghe không hiểu ra lời nói ẩn ý sác bén vi diệu này, ngây ngốc hỏi: "Anh Châu anh đến nhà chị Tiểu Lê xem mèo rồi sao? Em cũng đặc biệt thích con mèo kia, anh đi xem mèo thế mà cũng không mang theo em cùng… Ối!”
Tên đầu xanh thu hồi khuỷu tay của mình, thấp giọng trách mắng: "Mày con mẹ nó ngu à? ”
Đám người này ai nấy đều giống như đồ ngốc, chỉ có anh thông minh hơn, vừa nghe liền cảm thấy có gì đó không đúng, anh Châu chạy đến nhà anh Thâm nhìn con mèo của cô đây không phải là có điều gì mờ ám saol
Mấy anh em trong lòng có linh cảm, thoáng cái liền hiểu được ánh mắt của anh ta, nhao nhao đem ánh mắt "Không nghĩ tới anh lại là loại người này" nhìn về phía Hứa Dịch Châu, sau đó lại không hẹn mà nhìn Phó Văn 'Thâm, mang theo chút thương cảm cả người anh toàn màu xanh lá cây.
Trên thực tế, lời nói của La Uyển Oánh thoạt nhìn dường như không có vấn đề gì, bầu không khí ban đầu khá bình thường, nhưng khi đám người ngu ngốc kia tập trung, thì ngay lập tức được phóng đại.
Phó Văn Thâm ngồi bên cạnh Chung Lê, ngay cả khi anh không nói, sự hiện diện mạnh mẽ của anh cũng khó có thể bỏ qua.
Đồng phục cưỡi ngựa trên người anh đã được thay thế bằng một chiếc áo sơ mi trắng chỉnh tề, không có đeo cà vạt khiến cổ áo mở ra hai nút, điều này khiến cho. khí chất nghiêm nghị thường ngày của anh trông phóng khoáng hơn, nhưng vẫn ở mức độ hạn chế. Khi mí mắt hơi nhướng lên, đôi mắt sắc bén của anh liếc về phía La Uyển Oánh, làm cho người ta không cảm nhận được một chút độ ấm nào.
Hứa Dịch Châu cau mày, dưới ánh mắt mọi người, ngắn gọn giải thích: "Ngày đó tôi ở cùng lão Phó."
Các bạn nhỏ chợt bừng tỉnh đại ngộ.
Chung Lê liếc nhìn chồng mình, không thể nhìn thấy điều gì từ vẻ mặt của anh.
Nhưng lần trước cô gọi Hứa Dịch Châu là "anh trai”, Phó Văn Thâm đã phớt lờ cô cả đêm, thậm chí còn đặc biệt đặt ra một quy tắc gia đình không cho phép cô gọi người khác như vậy nữa, chủ yếu là cô không muốn chọc ghẹo Hứa Dịch Châu vì anh ta không xứng đáng
Chung Lê nghiêng người sang một bên, tựa đầu vào vai Phó Văn Thâm, ngọt ngào nói: "Tất cả đều là vì thể diện của chồng tôi. Ai bảo anh ta là bạn tốt của chồng tôi, nếu không tôi đã không nói chuyện với anh ta."
Hứa Dịch Châu từ trong hốc mũi cười lạnh: "Tôi cũng vậy, chỉ vì thể diện của chồng cô mà chịu đựng cô lâu như vậy."
Phó Văn Thâm cầm khăn ăn lên lau khóe môi, sau đó chuyển ánh mắt về phía đầu vàng vừa nói chuyện, thản nhiên nói: "Nếu muốn gặp Tây Tây, cậu có thể đến bất cứ lúc nào." Anh chưa bao giờ bình luận về những gì La Uyển Oánh vừa nói, nhưng từ "bất cứ lúc nào" đủ để cho thấy con mèo đang ở chỗ của anh.
Con mèo của Chung Lê đang ở cùng anh, điều đó có nghĩa là…
Đầu vàng sửng sốt một lúc, sau đó ngồi thẳng dậy nịnh nọt: "Em? Em có thể đi xem con mèo sao?" Anh Thâm?"
Phó Văn Thâm hiếm khi kiên nhẫn: "Được."
"Cám ơn anh Thẩm!"
Một số người khác cũng lập tức muốn xin gia nhập, nhưng họ không dám mở miệng.
Phó Văn Thâm rõ ràng là không có lòng hiếu khách, anh làm ngơ trước mong muốn của họ.
Mặc dù Phó Văn Thâm là một kẻ khốn nạn, không yêu cô, nhưng ngược lại là rất quan tâm đến màu sắc của chiếc mũ của mình.."