Chung Lê không nhớ, cô khẽ vặn vẹo người nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng và có dị dạng giữa hai người.
Cô nhẹ nhàng vén chăn lên, liếc xuống.
Cô và Phó Văn Thâm năm sát vào nhau, giữa họ gần như không có khoảng cách nên không thể nhìn thấy gì.
Chung Lê đưa mắt nhìn Phó Văn Thâm, mí mắt anh vẫn nhắm nghiền và dường như anh vẫn đang ngủ say mà chưa tỉnh dậy.
Vì vậy cô lại âm thầm đưa tay ra, cẩn thận chậm rãi di chuyển, mò mẫm dưới chăn…
Khi sắp đến nơi có dị dạng đó, cổ tay cô đột nhiên bị một lực mạnh nắm chặt, cô ngẩng đầu lên, phát hiện Phó Văn Thâm không biết từ lúc nào đã tỉnh, đôi mắt anh mở to mà nhìn chằm chằm vào cô.
Sáng sớm mới ngủ dậy thanh âm tự nhiên có chút khàn khàn, trầm thấp khiến lồng ngực có chút rung động, anh hỏi cô: "Em đang tìm cái gì?"
Chung Lê chớp chớp đôi mắt ngây thơ, hàng mi mảnh mai như hoa hướng dương, khiến đôi mắt ấy đẹp lạ thường.
"Hình như em chạm phải thứ gì đó."
Phó Văn Thâm cầm chặt cổ tay gầy gò và yếu ớt của cô, đầu ngón tay anh chạm vào mạch đập nhẹ và nhìn cô chằm chằm với ý vị không rõ.
Dù sao cô cũng là một người phụ nữ đáng thương bị đưa vào lãnh cung làm góa phụ đã hai năm, Chung Lệ không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này nên cũng không rõ là chuyện gì, cô cố gắng vươn tay xác nhận nhưng lại nhanh chóng bị anh nắm lấy cầm chặt.
Thấy Phó Văn Thâm không trả lời, cô không chắc chắn mà hỏi.
"Là cái kia sao?"
Vừa dứt lời, cô đã cảm thấy những ngón tay đang nắm chặt cổ tay mình của Phó Văn Thâm hơi siết lại và trở nên mạnh mẽ hơn.
Gì vậy, thực sự cái kia sao? Chung Lê ngày càng tò mò: "Em muốn xem… ừml" Lần này, trước khi cô nói xong anh đã bị bịt miệng cô lại.
Phó Văn Thâm khéo léo tách đôi chân đang dãy dụa của cô ra, ấn cô vào gối và hôn cô cho đến nỗi cô không thở được.
Cổ tay bị nắm đau của cô cuối cùng cũng thoát ra, nhưng chân của cô lại bị kẹp lại. Lòng bàn tay của Phó Văn Thâm rộng và mạnh mẽ, làn da trắng nõn và mịn màng của cô giống như một cục bơ trong lòng bàn tay anh, bị sức nóng thiêu đốt khiến nó càng trở nên mềm mại hơn.
Không biết hôm đó anh có đọc link dạy kỹ thuật hôn mà cô gửi không mà nụ hôn của anh chặt đến mức khiến cô khó thở.
Không như những lần trước, ít nhất lần này anh sẽ buông cô ra một chút, để cô hít thở một hơi, nhưng anh lại nhanh chóng phủ lên đôi môi cô, lần nữa cướp đi dưỡng khí quý giá.
Cô giống như một viên kẹo, quấn lấy môi lưỡi anh chơi đùa hưởng thụ, tất cả chất lỏng ngọt ngào như đường dần dần tan chảy đều bị cuốn đi, đừng nói là phản kháng, ngay cả bản thân cũng không thể tự bảo vệ.
Cô bị hôn đến choáng váng, ngực phập phồng kịch liệt, tay không biết từ lúc nào mà đã nắm chặt lấy áo của Phó Văn Thâm, lớp vải trước ngực anh bị kéo đến nhăn nhúm thành một mảnh.
Khi Phó Văn Thâm buông cô ra, dường như trong đôi mắt đen láy của anh có sóng ngầm phun trào, tay anh vẫn mạnh mẽ ôm đầu cô đầy chiếm hữu, anh im lặng nhìn cô một lúc rồi mới buông ra. Thanh âm có vẻ khàn khàn: "Sau này nếu không muốn hối hận, thì em chỉ cần im lặng."
Chung Lê nằm trên gối thở hổn hển một lúc mới định thần lại, ngẩng đầu lên khỏi gối, lúc này mới nhìn thấy bóng lưng anh bước vào phòng tắm.
Anh vừa đi Chung Lê đã ngay lập tức chia sẻ tin này với những người chị em tốt của mình trong nhóm.
Triệu Tinh Xán: "Cái này có thể nhịn được sao? Nhìn đi, em đã nói nhất định anh ấy không được mài"
Một mặt, Mạnh Nghênh tiếc nuối vì lửa cháy đến trước núi mà còn bị tắt, mặt khác, cô ấy lại cảm thấy may mắn vì là Phó Văn Thâm, nếu là một người đàn ông khác nhất định sẽ không có lương tâm hay tự chủ như vậy.
Những nén hương cô ấy đốt cho Phó Văn Thâm trên núi Phồ Đà thực sự không phải là vô ích.