Hai người sau khi hoàn thành công việc giao thức ăn cũng không rời đi, mà đứng bên cạnh phục vụ Chung Lê suốt quá trình cô ăn.
Người đàn ông giống như quản lý kia lấy ra một cuốn sổ, ở bên cạnh thỉnh thoảng nói chuyện với cô, hỏi và ghi lại khẩu vị yêu thích của cô một cách cẩn thận và chỉ tiết.
“Món ăn kiểu phương Tây và các món tráng miệng của khách sạn chúng tôi cũng rất phong phú, nếu cô thích, buổi trưa có thể chuẩn bị cho cô. Cô nhất định phải thử món Souffle núi tuyết, tôi cho răng sẽ rất hợp với khẩu vị của cô.”
“Được, tôi rất hứng thú.” Chung Lê cười híp mắt nói dưới ánh nhìn nhìn chăm chăm muốn nói lại thôi của dì Ngô: “Nhớ thanh toán cho chồng tôi là được.”
Người quản lý này vừa biết đối nhân xử thế vừa biết kinh doanh, mới tới giao bữa sáng, nhưng lúc rời đi, đã định xong toàn bộ bữa trưa và bữa tối hôm nay cho Chung Lê.
Dì Ngô đứng một bên nhìn, ấn đường đã nhíu chặt tới nỗi sắp kẹp chết muỗi rồi.
Nhưng cú sốc mà Chung Lê mang tới cho bà ta, lúc này mới chỉ là bắt đầu.
Buổi chiều, cửa hàng nội thất giao bàn trang điểm Chung Lê đặt tới, những người thợ khiêng đồ vào phòng ngủ chính, lắp ráp và đặt ở vị trí có ánh sáng tốt.
Muộn một chút, hai nhân viên dọn nhà Chung Li thuê tới, sắp xếp gọn gàng chỉnh †ề chiến lợi phẩm đã chất thành đống trong phòng thay quần áo dựa theo màu säc, chất liệu khiến người khác nhìn vào liền thoải mái, sau đó còn thuận tiện chuyển đồ đạc vốn là của Phó Văn Thâm sang phòng ngủ thứ.
Còn thay bộ ga trải giường màu xám đậm Phó Văn Thâm ngày thường hay dùng trong phòng ngủ chính sang màu hồng khói hoàn toàn tương phản.
Mà Chung Lê dường như vẫn còn ghét bỏ tông màu trầm của căn phòng ngủ này, nên đã đặt mua hơn chục con búp bê cô thích chỉ trong một lần, sau đó bày chúng lên giường và sofa phòng ngủ chính.
Dì Ngô không hiểu tại sao con búp bê hình như tên Teddy Tales hay gì đó lại mặc quần áo như người, đã vậy mỗi con còn mặc khác nhau.
Nói chung là, những thứ hồn nhiên sống động kia của Chung Lê rõ ràng không ăn nhập với phong cách lãnh đạm của căn hộ, nhưng lại chiếm hết toàn bộ căn hộ với tốc độ cực kỳ nhanh và mạnh mẽ.
Dì Ngô trơ mắt nhìn cô biến nơi này thành địa bàn của cô dễ như trở bàn tay, giống như thực sự có ý định cư ở đây, nên không khỏi có vài phần sốt ruột.
Nhưng Phó Văn Thâm mấy ngày nay rất bận, lúc nào cũng đi sớm về trễ, hầu như là không gặp được người, bà ta muốn nói mấy chuyện này với anh, nhưng cũng không tìm được cơ hội.
Chung Lê đã đặt đồ ăn của khách sạn Bạc Vân liên tục ba ngày, mức độ xa hoa lãng phí này, đã vượt xa thiệt hại bữa sáng sáng hôm đó.
Chuyện lần này khiến dì Ngô nhận ra được cái gì gọi là mất nhiều hơn được, cũng mở mang được kiến thức về “uy lực” của Chung Lê.
Bà ta không muốn gây phiền phức cho Phó Văn Thâm, cũng sợ người phụ nữ này lại nhân cơ hội giở trò gì đó, cho nên mấy ngày sau đó, Chung Lê bảo bà ta làm chuyện gì đi nữa, thì cho dù có muốn hay không, bà ta cũng đều đi làm.
Bao gồm những việc không giới hạn như rót nước cho cô, lấy thuốc cho cô, phân loại mấy loại thuốc dựa theo liều lượng cho cô….đẩy cô xuống lầu đi dạo, lấy quần áo cô thay hôm qua bỏ vào máy giặt trong phòng giặt quần áo, sau khi cô tắm rửa xong còn sấy tóc giúp cô……
Mặc dù hai người vừa quen biết, nhưng hiển nhiên không để lại ấn tượng tốt với nhau, dì Ngô cảm thấy đây có thể chính là sự không hòa hợp mà những người trẻ tuổi hay nói.
Chung Lê ngoại trừ có việc gọi bà ta, thì cả ngày hai người đều không giao lưu.
Bầu không khí này duy trì cho tới ngày thứ ba.
Chung Lê ngủ trưa tỉnh dậy, xuống lầu đi dạo một lát, lúc. trở về nói với dì Ngô: “Tôi muốn ăn nho”
Mạnh Nghênh làm việc cho một tạp chí địa lý nhân văn, do yêu cầu công việc, nên thường xuyên phải đi công tác khắp cả nước, hôm qua lại nhận được nhiệm vụ quay phim mới, nên đã xuất phát trong đêm.
Sau khi tới nơi cô ấy đã gọi video call cho Chung Lê, quay cho cô xem phong cảnh tuyệt đẹp của thảo nguyên lớn nơi đó.
Tín hiệu bên đó không tốt, thỉnh thoảng sẽ đứng mạng, Chung Lê nhân cơ hội chụp màn hình lại, cắt ra mười mấy tấm hình xấu để dành khi cần đến.
Dì Ngô rửa sạch xong một đĩa nho thì bưng tới, đặt lên bàn trà trước mặt Chung Lê.
Cô đang nói chuyện với Mạnh Nghênh, liếc mắt nhìn thấy đĩa nho, thì ngẩng đầu.