10h sáng, Mạnh Nghênh nhận được điện thoại của Hứa Dịch Châu: “Tôi ra ngoài dắt chó đi dạo, sẵn tiện giúp em dắt hai con kia luôn nhé?”
“Không cần.” Mạnh Nghênh từ chối.
“Hiện giờ em lại không thể chạy, nếu không dắt chúng đi dạo chúng sẽ phá banh nhà đó.”
Mạnh Nghênh: “Không sao, có Trình Vũ Ngũ dắt rồi.”
Đầu dây bên kia im lặng chốc lát, Hứa Dịch Châu nói: “Tôi ở gần em như vậy, em không tìm tôi giúp, tìm nó làm gì.”
Mạnh Nghênh thầm nghĩ đã nói là không thân với anh rồi mà, nhưng ngoài miệng lại nói: “Chó nhà tôi rất điên, dắt nó đi dạo đều phải chạy theo nó, chỉ sợ mệt anh thôi.
Hứa Dịch Châu: “Tôi đã có tuổi hay thân thể tôi yếu ớt nhiều bệnh?”
Cạnh tranh ý thức bất chợt này rốt cuộc là từ đâu mà tới vậy?
Mạnh Nghênh ngoài miệng qua loa: “Anh không thành vấn đề, chủ yếu là Trình Vũ Ngũ muốn đi dạo một chút."
Cô có sẵn sức lao động miễn phí ngu gì mà không dùng, tuy Trình Vũ Ngũ luôn cảm thấy vô cùng khó chịu khi 'tài năng lớn của mình lại bị dùng vào việc dắt chó đi dạo, nhưng lời đã nói ra như bát nước đổ đi vậy, anh ta chỉ đành nhẫn nhục chịu khó một ngày hai chuyến.
Mạnh Nghênh cũng không muốn nảy sinh thêm nhiều va chạm với Hứa Dịch Châu, nhưng đời không như mơ, tần suất Hứa Dịch Châu xuất hiện trước mặt cô càng lúc càng nhiều.
Tiểu khu bây giờ càng lúc càng theo đuổi sự riêng tư, Trung Thành Việt Phủ là kết cấu hai thang máy một hộ gia đình, số lượng hàng xóm Mạnh Nghênh quen biết chỉ đếm trên đầu ngón tay, hơn phân nửa đều là các cô chú lớn tuổi quen biết lúc dắt chó đi dạo.
Trước khi Hứa Dịch Châu chuyển tới, xác suất cô gặp phải người quen trong tiểu khu nhỏ đến mức có thể trực tiếp bỏ qua luôn, sau khi anh chuyển tới, xác suất này đột nhiên tăng lên theo cấp số nhân.
Tỉ như:
Anh thường xuyên đến mượn đồ, thời gian dắt chó đi dạo gần như trùng khớp với cô, thậm chí còn tình cờ chạm mặt tại trung tâm quản lý tài sản lấy chuyển phát
Kỳ thực thứ mà Mạnh Nghênh nhìn đến đầu tiên là chú chó Akita kia.
Bỏ qua không bàn tới người chủ là Hứa Dịch Châu, chó của anh thật sự rất khiến người ta yêu thích.
Akita là giống chó trung thành và điềm tĩnh, chó của Hứa Dịch Châu tên là Thập Thất và nó được huấn luyện rất tốt, vô cùng lễ phép, không sủa loạn, không chạy loạn, không chủ động tới gần người khác, không liếm người.
Nếu có người muốn vuốt ve nó, nó sẽ ngoan ngoãấn cúi đầu xuống, thân thiện cho người ta vuốt ve một lúc, Nhưng đôi lúc nó cũng có hơi cáu kỉnh, nếu bị vuốt ve sờ mó đến phiền hoặc là người nó không thích, nó sẽ vặn vẹo đầu không cho sờ.
€ó lần lúc Mạnh Nghênh dắt chó đi dạo, nhìn thấy nó giúp một bạn nhỏ nhặt quả bóng bị lăn xa, bạn nhỏ còn không cao bằng nó đối diện với một chú chó to lớn như vậy thì có hơi sợ hãi, sau khi nó nhặt về liền đặt bóng ở nơi cách xa bạn nhỏ hai mét, rồi trở lại bên cạnh Hứa Dịch Châu.
Vừa thân thiện vừa lịch thiệp.
Mạnh Nghênh kỳ thực thèm muốn nó đã lâu, nhưng dẫu sao vẫn là chó của Hứa Dịch Châu, cô cũng không tiện làm thân với nó, ngay cả sờ nó một cái cũng thấy lo ngại.
Lúc thấy nó tại trung tâm quản lý tài sản, miệng nó đang ngậm một gói hàng. Thập Thất nhận ra cô, đứng tại chỗ vẫy vẫy đuôi với cô.
Mạnh Nghênh nhìn nhìn xung quanh không thấy bóng dáng Hứa Dịch Châu đâu, nhịn không được nổi lên †à tâm, vẫy vẫy tay với nó, ngồi xổm người xuống.
Bộ lông của nó sạch sẽ xõa tung, giống hệt bánh mì chà bông mềm xốp, cơn nghiện chó của Mạnh Nghênh phát tác, thừa dịp Hứa Dịch Châu không có ở đây mà hung hăng vò vò sờ sờ mấy cái.
“Bé cưng ơi sao em đáng yêu quá vậy, hửm? Đáng yêu hơn nhiều so với tên chủ nhân kia của em.”
“Anh ta bảo em tự mình lấy chuyển phát nhanh sao? Nô dịch một chú chó đáng yêu như vậy, thật quá đáng ghét!”