Hách phu nhân lớn tuổi hơn, tính tình hiền lành nên
khuyên nhủ cô đừng chấp nhất với Địch phu nhân.
“Nếu tôi chấp nhất với cô ấy thì giờ đây cô ấy đang nằm khóc ở nhà rồi.” Chung Lê lật cuốn tiểu thuyết mới của mình (Thế thân này đã hắc hóa}, “Gần đây tôi thèm ăn gà kho dừa, Hách phu nhân nếu hôm nào bà nấu gà kho dừa nhớ gọi tôi nhé”.
Hách phu nhân đương nhiên là đồng ý.
Đến ngày Chung Lê tái khám, Phó Văn Thâm đã sắp xếp thời gian rảnh đưa cô đến bệnh viện vào sáng hôm đó.
Tân Nghiên và hai ông bà cụ nhà họ Chung cũng đã đến, họ muốn xem Chung Lê có hồi phục được gì sau khi xuất viện hơn một tháng.
Chủ nhiệm Hoàng đã tiến hành nhiều cuộc kiểm tra khác nhau đối với Chung Lê, não của cô vẫn trong tình trạng tốt, không gặp bất kỳ vấn đề gì, nhưng trí nhớ của cô không có dấu hiệu phục hồi.
Vết thương ở chân được chăm sóc tốt, bác sĩ trị liệu phục hồi chức năng được trả lương cao, tay nghề chuyên môn xuất sắc, cô đã có thể đi lại bình thường, chỉ cần không chạy nhảy hay vận động mạnh, sinh hoạt hàng ngày không còn là vấn đề nghiêm trọng.
Cả người trông rất khỏe mạnh, cô được chăm sóc chu đáo, không mất một sợi tóc, hai ông bà cụ cảm thấy nhẹ nhõm và hỏi cô về cuộc sống hàng ngày khi sống cùng Phó Văn Thâm.
Ông cụ Chung dùng lời lẽ khéo léo, hỏi vòng vo hồi lâu mà không vào được điểm chính, Chung Lê nghe không hiểu ý của ông cụ, bà cụ Chung chịu không nổi nên đuổi ông cụ đứng lên: “Ông đi qua bên kia chờ đi, để tôi nói chuyện với Tiểu Lê."
Ông cụ Chung giật giật ria mép, vẫn có chút ấm ức: "Vậy bà nói đi."
Ông cụ đã có tuổi, ông cụ muốn biết tên tiểu tử nhà họ Phó đó đã nhân cơ hội bắt nạt cháu gái yêu quý của mình hay không, nhưng ông cụ cũng ngại nghe chuyện khuê phòng của bọn trẻ, vì vậy ông cụ đã bỏ đi, đứng sang một bên âm thầm quan sát.
Bà cụ Chung đặt câu hỏi khéo léo hơn ông cụ, bà cụ dịu dàng hỏi: “Tiểu Lê, buổi tối ngủ một mình cháu có sợ không?"
"Cháu không sợ." Chung Lê nói, "Cháu đâu có ngủ một mình."
Bà cụ Chung giật thót tim, trợn tròn đôi mắt, đang định hỏi chỉ tiết thì nghe Chung Lê tiếp tục nói: "Trên giường của cháu có rất nhiều người."
Bà cụ Chung chẳng hiểu gì cả: "Cái gì nhiều người?”
Chung Lê đưa ngón tay lên đếm: "Monica, Eva, CoGCo, Iris, Crystal…"
Bà cụ Chung nghĩ đến những con búp bê mà cô thích đặt trên giường, trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. lại nhảy trở vào, bà cụ trách mắng: “Cháu nói nghe thật đáng sợ, dọa bà nội giật cả mình.”
Chung Lê bật cười, rút tay là và nghiêng đầu nhìn bà cụ: "Có phải bà nội muốn hỏi cháu có ngủ chung với Phó Văn Thâm không phải không?"
Bà cụ Chung chạm nhẹ vào mũi của cô: "Lúc này thì lanh lắm."
Bà nội đã rất lo lắng về cuộc hôn nhân của cô.
Và Chung Lê đành nói với bà cụ về sự thật tàn nhãn: "Bọn cháu ngủ riêng."
Bà cụ Chung đã yên tâm, trong lòng nghĩ đúng là không nhìn lầm người, tiểu tử nhà họ Phó đó rất có chừng mực.
Sau đó nghe Chung Lê buồn bã nói: 'Anh ấy một lòng một dạ sỉ mê con tiểu yêu tỉnh đó, hoàn toàn không có hứng thú với cháu chút nào."
Bà cụ Chung: "……"
Cách đó không xa, Tân Nghiên đang đứng nói chuyện với Phó Văn Thâm ngoài hành lang.
Tân Nghiên nói: "Tôi nghe nói mấy hôm trước con bé đã đến cửa hàng chính của đá quý Quân Hoa và lấy đi rất nhiều trang sức?”
Bà ấy thấy Phó Văn Thâm ngầm thừa nhận thì bất lực thở dài, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ và nói: "Khi Khởi Ninh còn sống đã chiều chuộng con bé, từ nhỏ con bé muốn có gì thì sẽ được cho cái đó. Sau khi Khởi Ninh qua đời, ông bà nội thương con bé không còn cha thì càng chiều chuộng nó hơn trước. Trước đây con bé ở nhà có tôi và ông bà nội lo liệu, chiều chuộng nó sao. cũng được. Giờ sống với cậu đó là điều không mong muốn. vốn đã gây rắc rối cho cậu, cậu không cần phải nuông chiều nó."
"Chúng tôi sẽ thanh toán khoản chỉ tiêu của con bé và trả lại cho cậu sau, nhưng tôi nghe nói rằng bộ trang sức đó là hàng không bán, sau này những thứ quý giá như vậy đừng tùy tiện cho nó, nếu gây ra bất kỳ tổn thất nào cho cậu thì thật lãng phí.”