Vì đang ở nhà nên cô ăn mặc mỏng manh, Phó Văn 'Thâm còn chưa kịp cởi áo bành tô ra thì một cục mềm mại đã nhào vào trong lòng.
Chung Lê còn vui vẻ hơn so với dự đoán của anh, cô túm lấy ống tay áo anh, nhón chân lên cấp tốc hôn nhẹ dưới cằm anh một cái: “Yêu anh ~”
'Tiếp đó hưng phấn ôm lấy đống quần áo chạy vù vào phòng để đổi quần áo mới cho búp bê của cô.
Phó Văn Thâm vẫn đứng đó, ánh mắt nhìn theo bóng lưng chạy đi của cô, cho đến khi mất hút.
Anh thu hồi tầm mắt cởi áo bành tô xuống, sau khi treo lên giá quần áo lại vô cớ dừng lại, khựng lại hai giây sau đó vào cửa.
Tina bước ra từ phòng thể dục, vai đeo balo, nhìn thấy anh thì có chút câu nệ chào hỏi: “Phó tổng.”
Cô ấy ngày thường tới đây làm huấn luyện cho Chung Lê, số lần nhìn thấy Phó Văn Thâm chỉ đếm trên đầu ngón tay, tính cách của người đàn ông này quá mức kiêu ngạo lạnh lùng, quá khó để tiếp xúc cùng, hôm nay. hình như tâm trạng không tồi, đáp lại cô ấy một câu: “Vất vả rồi.”
Lộ Hàng phát hiện ra một chuyện kỳ quái.
Liên tiếp ba ngày Phó Văn Thâm đều đeo cùng một chiếc khăn quàng cổ đi làm.
Lộ Hàng vô cùng rõ ràng ông chủ nhà mình lắm tiền nhiều của như thế nào, cứ coi như 365 ngày mỗi ngày đều đổi một cái khăn quàng cổ khác nhau cũng không thành vấn đề gì với anh. Tuy nếp sống của Phó Văn 'Thâm xưa nay không hề phô trương, nhưng cũng không đến mức tiết kiệm như vậy, trước đây chưa từng có ngoại lệ ba ngày không thay đổi thế này.
Nếu bạn nói ông chủ có bao nhiêu yêu thích chiếc khăn quàng cổ này – không phải chỉ là một cái khăn quàng cổ sọc caro bình thường thôi sao, có gì đặc biệt đâu? Khăn quàng cổ nhãn hiệu này bản thân Lộ Hàng cũng có mấy cái, mỗi cái đều có kiểu dáng và màu sắc khác nhau.
Trừ phi chiếc khăn quàng cổ này có ý nghĩa đặc biệt.
Cho dù có thì cũng không đến mức đeo liên tiếp ba ngày như vậy chứ?
Ngày thứ ba, ngay cả thư ký của phòng làm việc cũng phát hiện ra, lặng lẽ thảo luận đôi ba câu trong phòng trà.
Lúc nghỉ giải lao giữa trưa, Lộ Hàng đi cùng Phó Văn Thâm đến phòng ăn của công ty ăn cơm, không nhịn được hỏi.
“Phó tổng, khăn quàng cổ của anh…..”
Anh ta còn chưa kịp nói xong thì Phó Văn Thâm đã cất giọng bình tĩnh trầm ổn trả lời: “Chung Lê tặng…….”
Mấy ngày nay sau khi Phó Văn Thâm kết thúc công việc, thời gian về nhà đều rất sớm.
Buổi tối về đến bãi đỗ xe, lúc xuống xe, chiếc xe chếch ở phía đối diện vừa vặn có một người bước xuống.
Chủ bất động sản của một căn nào đó trên tầng 12 là một người đàn ông trung niên, vóc người khá béo, bụng bia to như cái trống kéo căng bộ âu phục khiến nó có chút bức bách, mặc áo bành tô màu xám, trên cổ đeo. một chiếc khăn quàng cổ sọc caro.
Phó Văn Thâm quét mắt nhìn đối phương, không chút dấu vết dừng lại nửa giây.
Hàng xóm trông thấy anh, lộ ra nụ cười hiểu ngầm, đáp một câu.
“Quà của công ty quản lý tài sản tặng đến hôm nay không tồi, bình trà gốm họ tặng vào năm ngoái chất lượng bình thường, còn không bằng bộ sưu tập trong nhà tôi, chưa dùng được lần nào đã bị nhóc con trong
nhà xem như phế phẩm mà ném vỡ rồi:
Vừa nói ông ta vừa giật giật chiếc khăn quàng cổ một cách hài lòng: “Cái khăn quàng cổ này tôi rất thích, giá cả không đắt, lại còn thiết thực.”
Phó Văn Thâm nhàn nhạt đáp một câu, vẻ mặt lộ ra vài phần xa cách cự tuyệt người xung quanh vạn dặm, mặt không cảm xúc đi lướt qua ông ta.