Câu hỏi vừa dứt, Mặc Tây Thành đang ngồi gác chân trên ghế sofa vội đặt chân xuống, kéo Đường Lạc Lạc đến gần, hạ thấp giọng:
– Chẵng phải cô nói mỗi lần tôi gọi cô vào đây một mình, sẽ rất diễu dương và có ảnh hưởng không tốt sao? Vì thế, lần này tôi tiện thể cũng mời người khác đến đó.
Đường Lạc Lạc:…
Cậu chủ à, được lắm! Cậu ta đúng là rãnh rỗi mà.
– Lạc Lạc…
Mặc Tây Thành hồi hộp nhìn Đường Lạc Lạc, đưa tay về sau đóng cửa văn phòng lại, cúi người xuống, nghiêm túc nhìn mặt Đường Lạc Lạc:
– Cô và Mặc Thiệu Đình, hiện tại thế nào?
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Mặc Tây Thành đã rất lâu rồi không xưng hô Mặc Thiệu Đình là “anh hai” nữa.
Ý niệm này trong đầu Đường Lạc Lạc chỉ thoáng qua, cũng không để ý mấy, cười rồi ngẩn đầu nhìn nét mặt hồi hộp nghiêm túc của Mặc Tây Thành:
– Cậu cũng lắm chuyện nhỉ? Tôi và anh ấy, chả thế nào… chỉ là không ai thèm đếm xỉa ai cả.
Chính xác mà nói, là bản thân cô không muốn đếm xỉa đến Mặc Thiệu Đình chút nào cả, cái tên đó thì ngược lại cứ bám riết cô không rời, vả lại còn dần dần có biểu hiện được nước lấn tới nữa.
– Ồ.
Mặc Tây Thành thở phào, trên mặt phút chốc lộ vẻ thoải mái, mép môi bất giác mỉm cười, ý thức được vẻ mặt bản thân vui mừng hơi quá, vội điều chỉnh lại nét mặt, cực kỳ nghiêm túc nhìn Đường Lạc Lạc:
– Tôi đang định nói với cô, giữa đàn ông và đàn bà, chính là mối quan hệ cá cược, cá cược cô hiểu không? Thái độ của cô nhất định phải cứng rắn một chút, mới khiến cho Mặc Thiệu Đình dè dặt, tuyệt đối đừng dễ dàng tha lỗi cho anh ta.
Đường Lạc Lạc nửa hiểu nửa không gật đầu:
– Ừm, nghe cũng rất có đạo lý ấy, vả lại, anh ấy cả đêm không về, không thể tiếp tục giúp sức cho hành vi ngạo mạn như thế mãi được, đúng không?
– Đúng là ý như thế.
Mặc Tây Thành bắt đầu buông lời dụ dỗ:
– Muốn anh ấy biết điều, thì nhớ là mặt cô phải đen, phải thúi, nghe lời anh ấy cũng giả vờ như không nghe, anh ấy nói gì cô cãi lại nấy… như thế mới cho anh ấy một bài học được, đúng đúng đúng, chẳng phải anh ấy dây dưa không dứt với Lâm Uyển Du sao? Cô cũng có thể tìm một người đàn ông khác chọc tức anh ấy, tìm ai mà có nhan sắc ngang ngửa anh ấy ấy, khí chất vượt trội hơn cả…
Nói xong, Mặc Tây Thành ho nhẹ một tiếng, đứng thẳng lưng, dùng khuôn mặt nghiêng hoàn hảo của cậu ta đối diện Đường Lạc Lạc, chờ Đường Lạc Lạc phát hiện ra người được bình chọn tuyệt vời nhất đang đứng ngay trước mắt, tuy nhiên…
Đường Lạc Lạc chớp chớp mắt:
– Cậu đừng nói chứ, cách này xem ra cũng khả thi ấy, có thể Mặc Thiệu Đình tức giận lên, sẽ ly hôn thật sự với tôi luôn nhỉ?… Nhưng nếu muốn tìm người có nhan sắc ngang ngửa Mặc Thiệu Đình, cũng rất khó, cậu có người nào không? Tôi trả tiền cũng được.
Mặc Tây Thành khẽ nheo nheo đôi mắt đào hoa của cậu ta, mỉm cười với Đường Lạc Lạc, tung chiêu thả thính con gái trăm trận trăm thắng của cậu ta ra.
Đường Lạc Lạc nghiêng đầu, thắc mắc nhìn Mặc Tây Thành:
– Tây Thành, mắt cậu sao vậy? Sao cảm giác như mắt cậu không thể thấy mặt trời luôn vậy nè?
Mặc Tây Thành:…
Tôi đang thả thính cô đó!
Đường Lạc Lạc cô thật sự khiến tôi đau lòng quá mà…
Trước mắt thấy thả thính vô dụng, Mặc Tây Thành bó tay vuốt lên mặt, trịnh trọng nói:
– Cô thấy tôi sao?
– Cậu ư?
Đường Lạc Lạc ngẩn ngơ chớp chớp mắt, sau đó không nhịn được cười phụt ra, đưa tay đầy Mặc Tây Thành một cái:
– Đừng đùa nữa, tiểu Thành tử à, cậu là em trai của Mặc Thiệu Đình đó… hahahaha, cậu thật biết đùa, này được xem là gì? Sự mê hoặc giữa chị dâu và em chồng hả? Có phải phim tình yêu thôn quê xem nhiều rồi không hả?
Mặc Tây Thành:…
Đường Lạc Lạc cô đủ rồi nha…!
– Được rồi được rồi, tôi chỉ nghĩ vậy thôi, cái tên cộc cằn Mặc Thiệu Đình, lỡ như trực tiếp bóp chết viện trợ mà tôi tìm đến, vậy thì rắc rối to đấy!
Đường Lạc Lạc khua khua tay:
– Cám ơn kiến nghị của cậu nha tiểu Thành tử, tôi về vẽ bản thiết kế đây!
Mặc Tây Thành nhìn bóng dáng bước ra ngoài của Đường Lạc Lạc, chỉ biết khóc không nước mắt.
Tiểu Thành tử là cái quỷ gì?
Nha đầu này có phải chậm tiêu không nhỉ? Ngay cả cậu ta đang thả thính cô mà cô còn không nhìn ra nữa, rốt cuộc cậu ta phải rắc thính thế nào, cô mới có thể hiểu được tâm tư cảu cậu ta đây hả trời?
Không… rắc thính thế coi bộ không hiệu quả rồi.
Mặc Tây Thành đau tim ôm mặt, xem ra muốn cô hiểu được chuyện gì đang xảy ra thì phải tìm cơ hội nào đó, nói rõ ràng với cô mới được.
Đường Lạc Lạc ngồi về lại chỗ, tiếp tục suy nghĩ, đúng lúc đang vẽ say sưa thì điện thoại bên cạnh khẽ rung lên, cô cầm lên, một tay đặt lên tai, một tay nhấc máy nghe:
– Alo!
– Lạc Lạc, ngày mai con về nhà một chuyến.
Giọng nói Đường Quý Lễ cứng nhắc vang lên:
– Nhớ là phải dẫn theo Mặc thiệu Đình về cùng, từ lúc hai đứa kết hôn đến giờ, chưa về nhà lần nào, còn ra thể thống gì hả?
Đường Lạc Lạc bỗng chốc ngẩn người, lẽ ra ngày mai là cuối tuần, thì có thời gian thật đấy, nhưng muốn cô về một mình thôi cũng được, bất quá nghe Đường Quý Lễ mắng cho một trận, đằng này còn phải dẫn theo cả Mặc Thiệu Đình…
Hiện tại cô đang chiến tranh lạnh với Mặc Thiệu Đình, sao có thể mở lới chứ? Cho dù là nguôi giận rồi thì cuối cùng cô cũng phải rời khỏi nhà họ Mặc, càng không cần dẫn Mặc Thiệu Đình về nhà, để Mặc Thiệu Đình nhận biết được ba mẹ cô kỳ dị cỡ nào…
Vốn dĩ bản thân trước mặt Mặc Thiệu Đình đã không có phần thắng, như thế chẳng phải là đầu hàng luôn sao…?
Đường Lạc Lạc chau mày, ấp a ấp ủng chả biết trả lời sao mới được.
Đường Quý Lễ đầu dây bên kia đã không kiên nhẫn được:
– Kết hôn lâu vậy rồi, không về nhà lấy một lần, sao hả? Bây giờ do ba cầu xin hai đứa sao? Nhớ đó, nhất định phải dẫn theo Thiệu Đình về!
Nói xong không chờ Đường Lạc Lạc có cơ hội từ chối, cúp máy cái rụp.
Đường Lạc Lạc bỗng chốc thấy bất lực, ban đầu khi Đường Quý Lễ đẩy cô ra làm thế thân gả cho Mặc Thiệu Đình, cũng vì nhắm vào quyền thế của nhà họ Mặc, kết hôn lâu vậy mà cô vẫn chần chừ không dẫn Mặc Thiệu Đình về nhà, Đường Quý Lễ không còn chờ đợi được nữa rồi.
Không có giao tình nào với nhà họ Mặc, thì hôn nhân này xem như lãng phí ư?
Chỉ là… muốn cô dẫn Mặc Thiệu Đình về nhà, cái này… thật sự không làm được.
Suy đi nghĩ lại, Đường Lạc Lạc quyết định, vẫn là cô tự về nhà một chuyến vào ngày mai, Đường Quý Lễ muốn mắng thì mắng, dù sao đã mắng từ nhỏ đến lớn, cô đã là heo chết rồi thì nước sôi là có gì chứ?
…
Chớp mắt là đến cuối tuần, Đường Lạc Lạc nhân lúc Mặc Thiệu Đình đang xem văn kiện trong phòng sách, La Nhã ra ngoài chơi bài, cô tự thu dọn một chút, cầm lấy túi xách, trốn ra ngoài như ăn trộm vậy.
Chạy một hơi thật xa, vẫy tay gọi một chiếc taxi, đi về hướng nhà họ Đường.
Đứng trước tòa chung cư của nhà họ Đường, Đường Lạc Lạc chỉnh đốn lại tâm trạng, bất giác lộ nụ cuồi buồn rầu.
Cái nhà vừa quen thuộc vừa lạ lẫm này, không biết bản thân sau này còn phải về đây bao nhiêu lần, người khác nghe về nhà thì vui mừng khôn xiết, ngặt nổi bản thân cô lại mang tâm trạng lạc lõng thất vọng, lần này tốt rồi, vẫn lén la lén lút về đây đó thôi.
Tự chế giễu rồi lắc đầu, Đường Lạc Lạc vào trong tòa nhà, ngồi thang máy, nhấn chuông cửa.
Bình thường đều phải ấn nhiều lần, người làm trong nhà mới rùa bò ra mở cửa, lần này cô chỉ ấn hai lần, cửa bỗng chốc được mở ra từ bên trong, là Đường Quý Lễ đích thân ra đón, bên cạnh còn có cả Lương Thể Vân…
Nhìn thấy Đường Lạc Lạc một mình, khuôn mặt tươi cười của Đường Quý Lễ phút chốc hóa thành bão táp:
– Không phải nói con dẫn Thiệu Đình về nhà aao? Thiệu Đình đâu?
Tuy nói thực lực nhà họ Mặc hùng hậu, thân phận Mặc Thiệu Đình không tầm thường, nhưng Đường Quý Lễ ỷ vào bản thân là ba vợ của Mặc Thiệu Đình, con rễ đến thăm ba vợ cũng là lẽ thường tình, vì thế mới dám đưa ra yêu cầu thế này, nhưng hiện tại, Mặc Thiệu Đình đâu?
Đều là con nha đầu chết tiệt Đường Lạc Lạc vô dụng, không biết cách lấy lòng Mặc Thiệu Đình.
Nghĩ vậy, sắc mặt Đường Quý Lễ càng khó coi hơn, u tối nhìn Đường Lạc Lạc.
Lương Thể Vân đằng sau nhìn nhìn phía sau Đường Lạc Lạc đầy kỳ vọng, không thấy bóng dáng của Mặc Thiệu Đình thật, cũng không kiềm được chữi rủa:
– Hại tôi còn tưởng có khách quý nào đến nữa, nha đầu chết tiệt tự về ư?
Nói xong, quay người đi về phía sofa ngồi xuống, nhìn cũng không nhìn Đường Lạc Lạc.
Đường Lạc Lạc hít một hơi thật sâu, tuy nhiên vẫn là sự mỉa mai quen thuộc, là mùi vị trong nhà này.
Gánh áp lực tột đỉnh trên người, cô nhẹ nhàng trả lời:
– Cái đó… Mặc Thiệu Đình hôm nay có việc, không thể về cùng con được.
Nói xong lặng lẽ cởi giày, đi vào trong.
Thấy trong nhà tất cả như được đổi mới, bất kể là nội thất hay là trang hoàng, đều thay đổi hẳn, bỗng chốc được nâng tầm cao hơn, xem ra vì muốn đón tiếp Mặc Thiệu Đình đến nhà, Đường Quý Lễ đã phải chi nhiều tiến lằm đây, chỉ là…
Khó trách sao sự oán niệm của Đường Quý Lễ và Lương Thể Vân lại trầm trọng đến vậy…
Nghe động tĩnh ở ngoài cửa, người làm ló đầu từ nhà bếp ra, hai tay lau lau lên tạp dề, hỏi:
– Ông chủ, bà chủ, lúc nào dùng bữa? Cua huỳnh đế tôi còn phải chờ rã đông thêm chút nữa… đông lạnh hơi lâu…
Còn chuẩn bị bữa trưa, cua huỳnh đế?
Đường Lạc Lạc trừng to đôi mắt, đây là sự đãi ngộ mà cô chưa từng được hưởng thụ, trước đây ở nhà ăn cơm, tất cả những gì tốt đẹp cũng là của Đường Phù Dung, trong chén Đường Phù Dung chất thành núi, trong chén của cô trống rỗng cũng đã là điều bình thường, hôm nay không ngờ lại chuẩn bị cả bữa trưa cho cô nữa?
Không đúng, đây chắc là chuẩn bị cho Mặc Thiệu Đình chăng?
– Đường Lạc Lạc không dùng cơm ở nhà.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy Mặc Thiệu Đình không đến, Đường Quý Lễ bèn khua tay, cứ thế mà hủy bỏ bữa trưa của Đường Lạc Lạc.
Được thôi, trong mắt Đường Quý Lễ, chắc bản thân cô có thể tự quang hợp mà sống, không cần ăn cơm.
Đường Lạc Lạc tự chế giễu một hồi, ngồi bên rìa ghế sofa, cúi đầu, chờ đợi một trận giông bão ập đến.
– Lần trước ba bảo con lấy bản thiết kế của nhà họ Mặc để tham khảo, con đưa cho ba cái gì hả? Vốn không giống với của nhà họ Mặc.
Đường Lạc Lạc chưa kịp ngồi vững, đã nghe giọng nói gây khó dễ của Đường Quý Lễ.