Mục lục
Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài - Đường Lạc Lạc (Truyện full tác giả: Vô Danh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Mặc Thiệu Đình tan ca, liền đi thẳng đến quán ăn chờ Đường Lạc Lạc.

Toàn thân anh khí chất, ăn mặc sáng sủa, so với quán ăn bình thường hình thành sự chênh lệch tách biệt, gây chú ý với nhiều ánh mắt hiếu kỳ, Mặc Thiệu Đình được người khác chú ý quen rồi, cũng không để trong lòng, chỉ một lòng chờ Đường Lạc Lạc đến, vài giây là lại cúi đầu nhìn đồng hồ Rolex trên tay.

5 phút, 10 phút…

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, chân mày Mặc Thiệu Đình chau lại, theo lẽ, Đường Lạc Lạc đã tan ca từ lâu rồi, sao không thấy bóng dáng đâu cả?

Anh cầm điện thoại lên, gọi cho trợ lý Tần Việt:

– Nhân viên bộ phận thiết kế, đã về hết chưa?

– Về hết rồi, hôm nay bộ phận thiết kế tan ca sớm, trong văn phòng không còn ai cả, thưa tổng tài.

Sự lo lắng trong mắt Mặc Thiệu Đình càng nồng hơn, ngước đầu nhìn ngoài cửa sổ, vẫn không thấy bóng dáng tiểu nha đầu ấy đâu, thái dương giật giật, có dự cảm không lành tấn công trong lòng:

– Mở camera trước cổng công ty lên, điều tra cho tôi.

– Vâng.

Ba phút sau, khi Mặc Thiệu Đình mở laptop tùy thân lên, khi nhìn thấy đoạn camera Tần Việt gửi đến, toàn thân như con báo hoang dã bị sờ gáy, dựng hết toàn bộ lông trên người.

Anh nhìn thấy Đường Lạc Lạc nhảy nhót đi ra khỏi tòa nhà, tiếp đó nị một nhóm người không rõ lai lịch gây mê, kéo lên xe tải…

Gân xanh trên trán nổi lên, toàn thân Mặc Thiệu Đình lan tỏa sát khí ngất trời, toàn thân tràn ngập không khí phẫn nộ tàn bạo, bỗng đứng phắt dậy…

Đường Lạc Lạc cố sức né tránh, giật lùi, nhưng tay chân bị trói, sức lực bản thân có hạn, hoàn toàn không né tránh hết được bao nhiêu cái tay dơ bẩn ức hiếp đưa đến, áo khoác của cô bị ném lên cao, những tên côn đồ xung quanh phát ra tiếng cười khiến người khác buồn nôn.

Trên người cô chỉ còn lại một cái áo sơ mi trắng, bám đầy bùn đất, một đôi tay bẩn tấn công về phía ngực cô, Đường Lạc Lạc mắt đỏ ngâu, cắn một phát thật mạnh, thực hiện sự vùng vẫy cuối cùng.

Tên đó bị Đường Lạc Lạc cắn chảy máu, bỗng chốc nổi trận lôi đình, tát một bạt tai lên mặt Đường Lạc Lạc:

– Mẹ nó, con nhỏ không biết thân biết phận, dám cắn lão đây? Chốc nữa có tin cho mày chết không?

Đường Lạc Lạc bị tát đến đầu nghiêng qua một bên, sức lực cuối cùng của cô cũng cạn kiệt, mí mắt càng lúc càng nặng trĩu, tuyệt vọng nhắm mắt lại, cô cắn chặt răng, toàn thân rơi vào sự âm tối vô tận…

Đang lúc cô hoàn toàn tuyệt vọng, chỉ muốn đập đầu chết ngay tại chỗ, bỗng nghe tiếng cửa nhà xưởng rầm một tiếng vang lớn, tiếp theo đó, những tiếng cười và lời nói dơ bẩn xung quanh, thay bằng những tiếng quỳ gối phịch phịch, kèm theo những tiếng khóc than cầu xin tha mạng của đám côn đồ.

Cơ thể cô rơi vào trong một vòng tay ấm áp, áo vest gia công tinh tế được khoác lên người cô, Đường Lạc Lạc khó khăn mới mở mắt lên được, trước mắt nhấp nháy một khuôn mặt thân quen…

Là tiểu ca ca!

Đôi mắt Mặc Thiệu Đình lạnh lùng sâu thẳm, ánh mắt u trầm sắc bén đó dường như có thể giết người, cơ thể nhỏ bé trong lòng không ngừng run rẫy, toàn thân đều lấm lem bùn đất, trên trán có máu không ngừng chảy, anh chỉ cảm thấy trong tim như bị một nhát dao đâm xuyên vào, đẫm máu.

– Là anh…

Đường Lạc Lạc đưa tay nắm chặt chân áo Mặc Thiệu Đình, khuôn mặt trắng bệch như tờ, nở nụ cười kiệt sức tột cùng:

– Là anh…

– Là tôi.

Mặc Thiệu Đình chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn ngào, ôm chặt Đường Lạc Lạc vào lòng, không muốn buông tay nữa.

Đường Lạc Lạc nhìn thấy Mặc Thiệu Đình, trái tim cuối cùng có nơi nương tựa, không còn kiên trì được, nghiêng đầu, ngất lịm trong lòng anh.

Mặc Thiệu Đình ôm lấy Đường Lạc Lạc, đứng dậy, đôi mắt sắc bén u tối, sâu không thấy đáy, phát ra tia sáng lạnh lùng khiến người khác kinh hãi, sau lưng anh, đứng một hàng 10 mấy người vệ sĩ, và dưới đất quỳ đầy những tên côn đồ diễu dương khi nãy, đang dập đầu không ngừng lớn tiếng cầu xin…

– Cậu chỉ Mặc, xin hãy tha cho bọn tôi…

– Là do bọn tôi có mắt không tròng, không biết cô gái này là ai, cầu xin ngài, ban lòng từ bi buông tha cho bọn tôi…

– Tôi dập đầu với ngài, tôi là súc sinh, tôi không xứng làm người, cầu xin ngài đại nhân đại lượng, bọng tôi sai rồi, bọn tôi sai rồi…

Đám côn đồ này vốn chỉ biết ức dưới sợ trên, khi nãy đối diện với Đường Lạc Lạc thì hung thần tàn ác, vừa thấy Mặc Thiệu Đình khí thế ngùn ngụt mang theo cả nhóm thuộc hạ xuất hiện, bỗng chốc dập đầu tạ tội, không từ một tư thế nào cầu xin tha tội.

Ánh mắt sâu lạnh của Mặc Thiệu Đình, giống như con dao sắc bén chém lên mặt bọn chúng, khiến chúng không dám ngẩn đầu lên, và Mặc Thiệu Đình lúc này, ôm lấy Đường Lạc Lạc, cơ thể đứng thẳng, toàn thân lan tỏa sát khí ngời ngời, giống như thần chết thời cổ, cũng giống như hoàng tử hắc ám giải cứu công chúa vậy, khiến người khác vừa kinh hãi vừa nể sợ.

Uy lực trên người anh vốn đã mạnh, lúc này lan tỏa ra, càng khiến người khác đứng ngồi không yên, đừng nói chi đến đám côn đồ đã làm chuyện tày trời này, đã sớm bị dọa đến hồn xiêu phách lạc, không lâu sau, một mùi hôi tanh khó ngửi lan tỏa trong không khí, là tên côn đồ nhát gan nào đó sợ đến tè dầm ra quần luôn rồi.

– Các ngươi…

Mặc Thiệu Đình đi qua đám cầm thú buồn nôn này, từ rên cao vọng xuống tiếng nói trầm sắc lạnh:

– Tất cả đều nên xuống địa ngục.

Nếu không phải sợ vấy bẩn tay anh, đám khốn nạn này dám mạo phạm Đường Lạc Lạc, Mặc Thiệu Đình đã hận đến mức muốn rút gân lột da chúng rồi.

Anh cẩn thận ôm lấy Đường Lạc Lạc, đi ra phía cửa, sau lưng vọng đến tiếng than khóc cầu xin ỉ ôi của đám côn đồ, giọng nói nghiêm nghị trách móc của Tần Việt vang lên, kèm theo tiếng vang lớn của vật nặng nện lên sàn:

– Nói, rốt cuộc là ai sai các ngươi làm thế? Không nói thì không người nào có thể sống sót rời khỏi đây!

Ánh mắt Mặc Thiệu Đình sâu hơn, giây phút bước ra khỏi cổng nhà xưởng, bên tai vang lên ba từ “Lâm Uyển Du”.

Lâm Uyển Du.

Rất tốt.

Món nợ này, nhất định sẽ được tính rạch ròi.

Không biết đã qua bao lâu, Đường Lạc Lạc mới hồi phục ý thức.

Giống như đã mơ một giấc mơ dài, cô mở mắt, len vào trong mắt là trần nhà trắng ngần, nghiêng đầu, nhìn thấy khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Mặc Thiệu Đình, đảo mắt nhìn xung quanh, mọi thứ ở đây thật quen thuộc, chẳng phải là phòng ngủ của cô trong biệt thự nhà họ Mặc đây sao?

Đường Lạc Lạc tưởng bản thân bị ảo giác, thế là cố sức nhắm tịt mắt lại, rồi mở ra… vẫn y vậy.

Tiểu ca ca sao lại xuất hiện trong nhà họ Mặc?

Cho dù là tài xế của nhà họ Mặc, nhưng công khai vào phòng ngủ của phu nhân, gan này to bằng trời rồi…?

Không đúng không đúng, sự đau nhức trên người nhắc nhở Đường Lạc Lạc tất cả mọi thứ xảy ra trước đó, Đường Lạc Lạc còn đọng lại sự sợ hãi vội đưa tay sờ soạn lung tung trên người, bỗng chốc mặt biến sắc, trên người là bộ đồ ngủ mềm mại, đã không phải là bộ quần áo cô mặc trước đó, cô hoảng loạn ngước mặt lên, bờ môi run rẫy tột độ:

– Tôi… tôi có bị…

Trước đó bị đám côn đồ vây lấy dê xòm, đã để lại nổi ám ảnh sâu đậm trong lòng Đường Lạc Lạc, tuy là sau đó được Mặc Thiệu Đình kịp thời đến nơi giải cứu, nhưng những chuyện sau đó nữa, cô hoàn toàn không nhớ ra.

Mặc Thiệu Đình nhìn thấy dáng vẻ hoảng loạn sợ hãi của cô, đáy mắt dấy lên sự xót xa đầy yêu thương, kéo tấm chăn cẩn thận đắp lên người cô, lúc này mới vò đầu cô, dịu dàng an ủi:

– Không sao rồi, may là tôi kịp thời đến nơi, đám người đó đã bị tôi trói lại rồi, hiện tại cô đã an toàn.

An toàn rồi…

Đường Lạc Lạc chớp chớp mắt, hàng nước mắt trong suốt lăn xuống gò mà, sợi dây thần kinh đang kéo căng bỗng chốc được thả lỏng, cô không kiềm được gục mặt lên vai Mặc Thiệu Đình, khóc thất thanh:

– Huhuhu, tôi rất sợ, lúc đó tôi rất sợ, thế gian này sao có người xấu đến thế… tại sao…

Tiếng khóc đó vừa bất lực vừa uất ức, khiến sắc mặt Mặc Thiệu Đình càng tối sầm, từng cái từng cái vỗ lên vai bé nhỏ, anh đồng cảm với sự đau lòng và buồn bã của cô:

– Ngoan, đã qua rồi. Tôi nhất định sẽ thay cô báo thù, Những tên xấu đó đã bị bắt, người đứng đằng sau chỉ thị bọn chúng, tôi cũng sẽ không tha một ai cả.

Người đứng đằng sau chỉ thị bọn chúng ư?

Nước mắt trên mặt Đường Lạc Lạc chưa khô, nghe những lời này vội ngước đầu lên, không lẽ, đây không phải là vụ bắt cóc thông thường, mà là có người muốn ám hại cô?

Nhưng, là ai có mối thù hận sâu đậm với cô đến thế? Bày ra trò ác độc như vậy?

– Là ai muốn đối phó với tôi?

Đường Lạc Lạc kiềm lại nước mắt, bất lực nắm chặt tay áo Mặc Thiệu Đình:

– tiểu ca ca, anh nói tôi biết đi.

– Lâm Uyển Du.

Sắc mặt Mặc Thiệu Đình trầm tĩnh, đôi mắt đen tựa hải dương trước khi dậy sóng, ào ạt tiềm ẩn:

– Chính là cô gái gặp trong quán bar hôm đó, cô yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi.

Đường Lạc Lạc hiểu ra, cô gái đó…

Lần trước trong quán bar, cô đã thấy được tình ý của cô ta đối với tiểu ca ca, là vì cô ta xem cô là tình địch, nên mới bày trò ám hại cô ư?

– Xin lỗi, Lạc Lạc, là do tôi chưa xử lý tốt, mới liên lụy đến cô.

Mày mắt Mặc Thiệu Đình tràn ngập sự hối hận, anh không nghĩ rằng Lâm Uyển Du cùng nhau lớn lên từ bé, lại trở nên tâm địa thâm độc, suýt chút đã hại chết Đường Lạc Lạc.

Vừa nghĩ nếu như anh đến chậm một bước, hậu quả có thể xảy đến, Mặc Thiệu Đình chỉ cảm thấy bản thân muốn phát điên lên.

Trong thời khắc anh ôm lấy Đường Lạc Lạc đang thoi thóp, anh mới ý thức được rằng, cô gái này đã bất giác đi vào trong tim anh, cho dù anh có phủ nhận hay không, cô trong lòng anh đã chiếm lấy một vị trí không thể nào thay thế được.

Anh không thể tưởng tượng nếu mất đi cô, bản thân sẽ nổi cơn điên như thế nào.

Cảm nhận được ánh mắt nồng nhiệt của Mặc Thiệu Đình, Đường Lạc Lạc không kiềm được cúi đầu, gò má ửng đỏ:

– Kỳ thực, cũng không trách anh được, anh cũng không muốn như vậy mà đúng không? Trước giờ anh luôn đồi xử tốt với tôi, giúp tôi rất nhiều lần, lần này, xem như tôi trả nợ ân tình cho anh, tôi không trách anh, thật đó!

Mặc Thiệu Đình dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lên cổ của Đường Lạc Lạc, từng chút từng chút ghé sát vào cô, mắt hơi nhìn xuồng, ái muội mở miệng nói:

– Đối với tôi, có cần phải tính toán chi ly như thế không?

Khuôn mặt đẹp trai quá thể đáng của anh, cách cô không đến 5 mm, Đường Lạc Lạc trừng to mắt, tim đập mạnh thình thịch, đang lúc không biết phải nói gì, thì cảm thấy tay của Mặc Thiệu Đình, ôm lấy eo cô, tiếp theo đó, toàn thân ghé sát vào cô.

Khí chất bá đạo thuộc phái mạnh của anh, khiến cơ thể Đường Lạc Lạc vồn không còn sức lực nào trở nên mềm mại hơn, bàn tay anh cách lớp áo ngủ mỏng, vuốt ve lên người cô, thuận theo tà áo hai bên, tiến thêm một bước vào trong, môi anh ghé sát cô, khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ không ngừng phóng to trước mắt cô…

– Đừng… đừng thế… tiểu ca ca, cầu xin anh… đừng…

Bàn tay nhỏ của Đường Lạc Lạc không ngừng bắt vuốt trước ngực Mặc Thiệu Đình, dường như có tác dụng châm thêm dầu vào lửa, trong mắt anh dục vọng càng nhiều hơn, hơi thở bỗng trở nên nặng nhọc, Đường Lạc Lạc bất lực, giọng nói cũng kèm theo hơi thở van xin:

– Đừng… đây là nhà họ Mặc… anh đừng như thế..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK