Đường Lạc Lạc vội vàng từ trong lòng Mặc Thiệu Đình giằng ra, khóe mắt rưng rưng, là nước mắt sắp tuôn ra khỏi khóe mắt, cô cắn chặt môi, đôi tay nắm chặt, nghiêm túc ngước đầu lên:
– Tiểu ca ca, cám ơn anh, tuy tôi không biết tên của anh, nhưng anh đã giúp tôi nhiều lần, tôi thật sự rất cảm kích, nhưng… tôi là người đã kết hôn rồi, anh có hiểu không?
– Cô thích Mặc Thiệu Đình ư?
Ánh mắt Mặc Thiệu Đình khẽ lằng xuống, không biết sao bản thân phải so đo với bản thân, nhưng cảm giác khó chịu trong lòng, chỉ tăng không giảm.
– Không thích.
Đường Lạc Lạc hít hít mũi:
– Vả lại, tôi còn chuẩn bị sẽ nói chuyện với anh ta, tôi muốn ly hôn với anh ta, nhưng trước khi ly hôn, tôi vẫn là vợ của anh ta.
Ly hôn với anh ta…
Khóe mắt Mặc Thiệu Đình giật giật, cảm thấy sự việc có chút vượt ra khỏi sự khống chế của bản thân – Đường Lạc Lạc một lòng muốn ly hôn với anh ư? Bất mãn đối với cuộc hôn nhân này đến vậy sao? Nếu biết được anh là chồng của cô, thì cô sẽ nghĩ thế nào?
Sự thật này không chỉ không giúp cho bọn họ tiến thêm một bước, mà còn khiến cho Đường Lạc Lạc đặc biệt bài xích anh nữa, tuy tiếp xúc chưa nhiều, nhưng Mặc Thiệu Đình phát hiện, tiểu nha đầu này nhìn có vẻ yếu ớt, kỳ thực có chút cứng đầu, rất có nguyên tắc.
Vậy thì… đừng nói sự thật ra cho cô ấy biết càng tốt?
Nhưng, phải giấu đến bao giờ đây?
Đối diện với cô dâu mới của anh, Mặc Thiệu Đình nhìn được mà không ăn được, còn không thể nói ra thân phận thật sự của anh, anh chỉ thấy thái dương nhói đau cực kỳ, ai có thể nói cho anh biết, rốt cuộc sao lại đi đến bước đường này chứ? Đúng là cạn lời mà.
– Thôi được, tôi đầu hàng.
Mặc Thiệu Đình giơ cao hai tay, lắc đầu tỏ ý đầu hàng:
– Tôi bảo đảm trước khi cô yêu chồng cô, tôi sẽ không ăn hiếp cô nữa, được chưa?
Đường Lạc Lạc chớp chớp đôi mắt to, trong lòng nghĩ cô không thể nào yêu Mặc Thiệu Đình tên gay đó đâu, vậy ý của tiểu ca ca, tức là sẽ không ăn hiếp cô nữa, vẫn an toàn thật đấy!
Không hề hay biết rằng ý của Mặc đại lang xám là, chỉ cần cô yêu anh, anh sẽ nổ lực ăn hiếp cô, ăn hiếp cô đến cùng cực, cuối cùng đích thị cũng làm được điều này, đương nhiên, đây đều là những lời nói sau này.
Đường Lạc Lạc gật đầu, tỏ ý cảm thông cho Mặc Thiệu Đình, quay đầu nhìn thấy chiếc xe Mặc Thiệu Đình đậu trước nhà hàng, đã đổi thành chiếc Bugatti Veyron màu trắng hàng limited toàn cầu, đường cong xe lưu loát, hình tượng xe không chê vào đâu được, uy phong hết sẩy luôn!
– Tiểu ca ca, là một tài xế, tốc độ anh đổi xe cũng chóng mặt thật đấy!
Đường Lạc Lạc đi đến quan sát chiếc xe, không ngừng tặc lưỡi khen:
– Chiếc xe này ít nhiều gì cũng phải vài trăm triệu đô chăng?
Mặc Thiệu Đình nhếch mép, vài trăm triệu, chỉ đủ để mua cái bánh xe.
– Tôi làm tài xế cho hào môn nhà giàu mà.
Mặc Thiệu Đình nói ra lời này từ trong kẽ răng, cảm thấy muốn vẹn lời nói dối ban đầu, thật sự không dễ dàng gì.
Đường Lạc Lạc tỏ ý thấu hiểu, không ngờ ngồi xe của tiểu ca ca lại đắc đến thế, chủ nhân anh ta nhất định phú quý lắm! Nhìn tốc độ đổi xe này là biết rồi, lái xe cho những người như thế, nhất định yêu cầu rất nghiêm khắc, tuy thu nhập khấm khá, nhưng thường ngày chắc cũng chịu nhiều thiệt thòi nhỉ?
Nghĩ đến bữa ăn Mặc Thiệu Đình mời khi nãy, Đường Lạc Lạc sót của đến mức khóc ra máu luôn, cảm thấy bản thân nợ tiểu ca ca thực sự quá nhiều đi.
Vẻ mặt cô đau buồn đi đến trước mặt Mặc Thiệu Đình, nhón chân vỗ vỗ lên vai Mặc Thiệu Đình, cực kỳ trịnh trọng và nói:
– Tiểu ca ca, tiền tiêu rồi vẫn còn có thể kiếm lại được, anh vẫn còn trẻ, sau này vẫn còn cơ hội, chờ tôi phát đạt rồi, nhất định sẽ thuê anh làm tài xế, báo đáp anh gấp mười lần trăm lần, hứa với tôi, tuyệt đối đừng vì ngày hôm nay tiêu tiền quá nhiều mà nghĩ quẩn, được không?
Mặc Thiệu Đình:
-…
Đầu óc và trình độ IQ của vợ nhà anh thế này, mới thật sự khiến anh nghĩ quẩn đó…
Mặc Thiệu Đình lái xe đưa Đường Lạc Lạc về nhà họ Mặc.
Đường Lạc Lạc xuống xe, quay đầu nhìn biệt thự tráng lệ của nhà họ Mặc, có chút ái ngại nói:
– Cái đó… tiểu ca ca à, tôi không mời anh vào trong được, dù gì đây cũng là nhà họ Mặc, không phải nhà tôi, chờ tôi ly hôn với Mặc Thiệu Đình rồi, chúng ta cùng nhau ăn mừng nhé!
Mặc Thiệu Đình:
-…
Lúc đó anh còn tâm trạng gì đế ăn mừng cơ chứ?…